PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 22
Chủ tịch của “Unknown Idol Tycoon ” đang cố gắng hết sức để ngăn chặn những spoil trước đó. ^^
“Haiz…”
“Hoyun, chúng ta đến rồi.”
“À, vâng.”
Tôi bước ra khỏi xe và theo quản lý của mình đi vào tòa nhà công ty, nơi vẫn cũ kỹ và tồi tàn mặc dù chúng tôi đang tổ chức buổi giới thiệu hay đứng đầu các bảng xếp hạng.
Quản lý của tôi liên tục nói chuyện an ủi với tôi.
“Đừng lo lắng quá. Cậu chỉ gặp CEO thôi. Tôi không nghĩ đó là tin xấu đâu.”
Quản lý của tôi tiếp tục lo lắng cho tôi. Người này, thoạt nhìn, có vẻ khá hiền lành.
“Thành tích trên bảng xếp hạng của cậu lần này tốt lắm đó. Có lẽ ông ấy sẽ cho cậu một cú hích lớn chăng?”
… Tuy nhiên, anh ấy hình như cũng hơi lạc quan quá mức.
Tôi cười khúc khích và theo quản lý của mình vào văn phòng CEO. CEO đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nhưng khi chạm mắt tôi, ông ấy chào tôi bằng một nụ cười rạng rỡ như thể nhìn thấy tiền đang chảy vào nhà.
Đây có phải là cảm giác bị chính đồng loại của mình đang thảo mai không?
“À, Hoyun của chúng ta cậu đến rồi à.”
“Chào CEO.”
“Đợi chút, tôi phải nghe cuộc gọi này. À, vâng, vâng. Xin lỗi nhé. Seo Hoyun vừa đến.”
Ông ấy cười quá tươi, thậm chí còn lôi tên tôi vào cuộc hội thoại của ông ấy như vậy…
Cảm thấy khó chịu đến kỳ lạ, tôi lén nhìn xung quanh.
Có khả năng là lời mời đóng quảng cáo?
Quản lý của tôi ngồi cạnh tôi, với đôi chân liên tục dập máy may.
“H-H-Hoyun, cậu có muốn uống chút nước không?”
“… Quản lý, bình tĩnh đi nào.”
Có lẽ quản lý còn lo lắng hơn cả tôi.
Một lát sau, CEO kết thúc cuộc gọi, liên tục nói “vâng, vâng”, rồi nhìn tôi ấm áp.
“Hoyun của chúng ta, đường đến đây có mệt quá không?”
Hoyun của chúng ta?
“Cảm ơn sự quan tâm của CEO. Mọi thứ đều ổn. Quản lý của tôi đã chăm sóc tôi rất tốt.”
“Hahaha!Miệng dẻo quẹo ấy nhỉ!!.”
Tôi lén khen quản lý của mình trước mặt CEO để anh ấy bình tĩnh lại. CEO, dường như đang rất vui, cười khúc khích và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện chúng tôi.
“Tôi nghe nói cậu đã lọt vào bảng xếp hạng.”
“Vâng, do tôi may mắn thôi.”
“Lần này các cậu thực sự như trúng số độc đắc vậy. Nắm bắt được mục tiêu với bài hát hay, kế hoạch cũng ổn… Các cậu thậm chí còn lọt vào bảng xếp hạng về độ thu hút. Trong số tất cả mọi người thì, Hoyun, cậu là người giỏi nhất.”
“Hahaha.”
Vào thẳng vấn đề đi.
Họ cười một cách máy móc.
“Bây giờ đừng nghĩ đến tiền phạt nữa.”
“Vâng, ơn trời.”
Mặc dù được khen ngợi công khai, nhưng sự nghi ngờ vẫm đề cao cảnh giác. Biết sao được, cuộc sống thường không trôi chảy suôn sẻ như vậy.
CEO và tôi giấu kín cảm xúc thật của mình và tiếp tục cuộc trò chuyện với những nụ cười đầy gượng gạo.
“CEO, hôm nay ông có tin tốt gì phải không?”
“Ồ, rõ ràng vậy sao?”
“Vâng.”
“…”
“Khá nhiều đấy.”
Thành thật mà nói, quản lý đang đổ mồ hôi như tắm, nhưng CEO chỉ cười sảng khoái.
“Tôi có hai tin muốn báo cho các cậu. Lẽ ra nên tập hợp tất cả các thành viên lại thì tốt hơn, nhưng—”
Cả hai đều không phải là tin xấu.
“Đầu tiên, ký túc xá của các cậu đã được thay đổi lại.”
“…”
Mặt tôi tối sầm lại. Bọn trẻ đã ra mắt được một năm rồi, lẽ ra chuyện này phải được giải quyết từ lâu rồi chứ.
“Không còn phải vất vả đi đi về về nữa. Đặc biệt là Ichae, người gặp khó khăn khi sống một mình vì nhà cậu ấy ở xa—tôi thực sự không đành lòng.”
Ông làm ngơ thì có..
“Xem xét Dajun vẫn còn vị thành niên… Chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều để sắp xếp ký túc xá.”
Lại thảo mai nữa, chắc mặt nạ lột hoài không hết mất….
“Đó thực sự là tin tuyệt vời. Cảm ơn sự quan tâm của ông.”
Tôi đáp lại một cách máy móc. Khi hình ảnh Jeong Dajun vật lộn với cái mắt cá chân sưng tấy hiện lên trong đầu, nụ cười rạng rỡ của CEO càng làm tôi trở nên khó chịu hơn.
Tuy nhiên, cũng không khó để hiểu. Họ có lẽ không có tiền để cung cấp ký túc xá cho nhóm.
“Đồng thời, chúng tôi đã thảo luận với đội kế hoạch và quyết định quay BTS(Behind the scenes) về chỗ ở và đăng lên YouTube. Các cậu có thể chuyển vào ký túc xá bắt đầu từ hôm nay.”
“Wow, Hoyun, tuyệt vời quá!”
Quản lý vỗ tay phấn khích. Nhưng, biểu cảm của tôi vẫn trung lập. Không, thực ra, tôi cảm thấy thất vọng hơn.
Tôi cứ tưởng đó sẽ là cơ hội casting đóng quảng cáo nữa chứ.
“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ báo cho các thành viên khác biết.”
“Tuyệt vời, tôi đánh giá cao điều đó. Có cậu ở đây thật yên tâm, Hoyun.”
Chỉ có thế thôi sao?
Dù sao thì BTS của MV cũng sẽ được phát hành từng chút một, nên cũng không thành vấn đề.
Đội kế hoạch đã làm việc chăm chỉ, nhưng CEO lại nói như thể ông ấy tự tay lo liệu tất cả.
Chà, cũng không phải là ý tưởng tồi. Tôi nhún vai và hỏi một câu.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Ồ, Hoyun, cậu không nên mất kiên nhẫn như vậy.”
CEO cười toe toét và gõ vào điện thoại.
“Các cậu nhận được lời mời tham gia một chương trình tạp kỹ.”
“Chương trình tạp kỹ?!”
Quản lý làm đổ nước ra khắp nơi. Cảnh tượng gợi nhớ đến một meme ai đó làm đổ nước cam.
“À, ừ, tôi xin lỗi.”
“Quản lý, đây.”
“Bọn trẻ của chúng ta đã được lên chương trình tạp kỹ rồi sao…?”
Mắt quản lý ngấn lệ, và tôi nhanh chóng lấy khăn giấy trên bàn và ném cho anh ấy.
“C-cảm ơn cậu, Hoyun.”
“Vâng.”
Quản lý sụt sịt, nhưng sự quan tâm của tôi hoàn toàn chuyển sang CEO.
“Đó là loại chương trình tạp kỹ nào?”
Weekly Star, kiểu như vậy cũng được. Ít nhất chúng ta có thể tạo ra vài meme từ đó.
Chương trình tạp kỹ, nơi nhiều ngôi sao có cơ hội tỏa sáng. Lĩnh vực thần thánh nơi ngay cả những người vô danh cũng đột nhiên nổi tiếng. Đó là lý do tại sao tôi cũng ở bộ phận tạp kỹ.
Weekly Star? Hay quay phim hậu trường? Xét về mức độ nhận diện của The Dawn, đó không thể là đài truyền hình lớn; có lẽ là đài cáp…
Gần đây đài cáp có gì hot? Khi tôi vắt óc suy nghĩ, CEO nói với một nụ cười.
“Đó là một chương trình thi đấu sinh tồn tên là Shining Star, chính xác là vậy.”
“Một cuộc thi sinh tồn?”
Tôi từ từ nắm chặt tay. CEO gật đầu.
“Cậu biết PD tên Jeong Moonseon đúng không? Người nổi tiếng với các chương trình thi tuyển. Đó là chương trình người đó đang thực hiện, nhưng họ đã rời đi để làm một chương trình tạp kỹ khác, nên họ đang tìm PD mới. Dù sao thì nó cũng có mức độ nhận diện khá ổn.”
“…”
“Cậu biết đấy, kiểu như những chương trình chọn ra thành viên ra mắt từ thực tập sinh ấy. Có vẻ tương tự, tập hợp các nhóm nhạc nam trung bình và bắt họ thi đấu. Người chiến thắng sẽ có chương trình tạp kỹ riêng và có thể tham gia cuộc thi lớn tiếp theo.”
Wow…
Chắc hẳn tôi đã sống một cuộc đời đức hạnh.
Chúa đang ban cho tôi những cơ hội như vậy.
Khi tôi cố gắng kìm nén biểu cảm vui mừng và giữ vẻ mặt nghiêm nghị, CEO liếc nhìn tôi, lo lắng tôi có thể từ chối lời đề nghị.
“Sao cậu lại lo lắng về điều đó?”
“Thưa CEO, việc The Dawn tham gia một chương trình như vậy có hơi… khó khăn không ạ? Lần trước, một nửa nhóm nhạc thần tượng tham gia một chương trình tương tự đã bị hủy hoại hình tượng.”
“À, tôi cũng hơi lo lắng. Kênh truyền hình cáp đó… hơi ác ý.”
“Không chỉ là ác ý! Họ nổi tiếng với cách biên tập quỷ quái! Họ ưu tiên các thần tượng từ các công ty giải trí lớn và hủy hoại hình ảnh của những người khác. Một số nhóm thậm chí còn tan rã vì những clip bị thao túng đã phá hủy hoàn toàn danh tiếng của họ!”
“Hmm, tôi nghĩ đó là một cơ hội tốt để nâng cao sự nhận diện. Nhưng về lâu dài, nó có thể gây hại.”
Quản lý và CEO đã tranh luận sôi nổi, qua lại. Khi những ý kiến tiêu cực dường như chiếm ưu thế, CEO xoa cằm và nhìn tôi.
“Vậy, cậu muốn làm gì, Hoyun? Tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu nếu cậu không muốn làm.”
“Không.”
Tôi từ từ gật đầu.
Biên tập quỷ quái? Tạo dựng hình ảnh?
“Tôi muốn làm.”
Tại sao tôi phải lo lắng về điều đó?
Khi tôi nở một nụ cười ngây thơ, CEO và quản lý đều ngạc nhiên. Kế hoạch mới đã bắt đầu hình thành trong đầu tôi.
“Tôi thực sự, thực sự, thực sự muốn làm. Tôi chắc chắn sẽ thuyết phục các thành viên. Xin hãy cho chúng tôi tham gia Shining Star.”
“Ừm… C-cậu chắc chứ?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoyun yêu cầu điều gì đó như thế này…”
“Chúng tôi sẽ chuyển lời phản hồi tích cực của cậu trước mắt. Chúng tôi cũng sẽ thông báo cho đội kế hoạch và quản lý. Nhớ xác nhận với các thành viên nữa nhé.”
“Vâng.”
“Đi nghỉ ngơi đi. Hôm nay cậu đã làm việc vất vả rồi.”
Tôi cúi đầu và rời đi.
Trong đầu tôi, hàng loạt các kịch bản đang được xây dựng.
“Ồ~ Chọn một lá bài đi.”
“…”
“Tương lai sẽ rõ ràng hơn~!”
“Anh phiền quá.”
Tôi đang đóng gói một số đồ dùng cần thiết từ nhà để đến sống ở ký túc xá.
Sau khi đóng gói, tôi định đến ký túc xá thì bị Seo Hojin trêu chọc, nên tôi đã đánh vào đầu nó một cái. Với một tiếng thịch lớn, Seo Hojin rên rỉ đau đớn.
Tôi liên tục đề ra hàng loạt nội quy và hướng dẫn cho Seo Hojin cách sống một mình khi không có tôi, ngay cả khi tôi kéo vali ra cửa.
“Tắt gas và máy điều hòa đúng cách nếu không sử dụng. Đừng chỉ gọi đồ ăn ngoài.Nấu ăn gì đó đi.”
“Anh lải nhải m…….”
“Em không nghe lời anh à?”
Seo Hojin cười toe toét bất chấp những lời đe dọa của tôi. Gần đây cậu ấy hơi láo nháo. Cậu ấy tự hào khi tôi mới ra mắt với tư cách là một thần tượng, nhưng giờ có vẻ cậu ấy thấy hơi phấn khích.
“Hyung, anh nổi tiếng rồi nhỉ? Một người bạn của em đặt ảnh đại diện là anh đấy. Họ nói anh đẹp trai.”
“Thật sao?”
“Vậy nên, giờ em không thể nhắn tin cho họ được. Em có thể quên và nhầm lẫn rằng mình đang trò chuyện với anh. Avatar giống nhau quá mà. Sợ lắm.”
Seo Hojin cười. Tôi nhìn đứa em trai đáng thương của mình và cho cậu ấy một lời khuyên.
“Đừng nhắc đến việc anh là anh trai của em trừ khi cần thiết. Nó chỉ gây phiền phức thôi.”
“Vâng thưa sếp. haha”
Tôi luôn làm vậy. Khi còn là PD, tôi đã bảo Seo Hojin giấu chuyện tôi là anh trai cậu ấy khi mặt tôi được nhiều người biết đến. Mọi người sẽ luôn gây gổ vì họ nghĩ tôi đã làm điều gì đó sai trái (mặc dù tôi không nghĩ mình đã làm vậy).
Điều đó đặc biệt đúng khi em trai tôi học cấp hai hoặc cấp ba.
Bây giờ tôi là thần tượng, điều đó còn nghiêm trọng hơn nữa.
“Hyung, giữ gìn sức khỏe nhé. Sống tốt ở ký túc xá.”
“Được rồi, thằng ngốc.”
“Đừng lo lắng quá,, không cần đâu. Không sao đâu, nên đừng lo lắng cho em nhiều nha, kkkk!”
Mặt tôi tối sầm lại. Seo Hojin nhịn cười, hào hứng trêu chọc tôi sau một thời gian dài. Tôi bĩu môi khoanh tay.
“Hyung đi đây…”
“Vâng, thần tượng thiên tài tới giờ khởi hành rồi~!”
“Em không khóc à?”
“…”
“Hả? Ai khóc ?Ai? Em á?”
Lần này, đến lượt Seo Hojin có biểu cảm xấu hổ. Và khi tôi nhắc đến chuyện cậu ấy khóc trong bệnh viện sau khi tôi ngã quỵ, cậu ấy nhớ lại quá khứ của mình và xoa đầu. Tôi cười khúc khích và rời đi.
“Đừng tè dầm khi không có anh đấy~.”
“Thôi… đi ra khỏi đây đi.”
Đúng như dự đoán, trêu chọc em trai là sở thích biến thái của tôi.
“Hyung đi đây~.”
“Đi đi!”
Tôi mỉm cười mãn nguyện khi nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại và chỉnh mũ lại. Tôi đang định đến địa chỉ ký túc xá bằng xe buýt hoặc tàu điện ngầm thì một bài hát vang lên trên đường phố.
– “Hãy nói thêm một lần nữa, đó là khởi đầu cho chúng ta.”🎶
Ồ?! Đó là bài hát của chúng tôi.
Tôi đột ngột dừng lại và nhìn vào cửa hàng. Họ dường như đang phát 100 bài hát hàng đầu từ một trang nhạc.
Nghe bài hát của chúng tôi trên đường phố có nghĩa là một điều – chúng tôi vẫn nằm trong bảng xếp hạng. Một nụ cười nở trên môi tôi.
Cảm giác thật tuyệt.
…
“Sao cậu lại như vậy…?”
“Ồ… Là cậu!”
“Tôi trông giống ca sĩ đang đứng đầu bảng xếp hạng sao?”
“Hừm… Mặt cậu sáng quá, tôi không nhìn thấy gì cả!”
Tôi thầm thì với bóng dáng của chính mình trong chiếc kính của cửa hàng >..<