PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 2
Tóm lại bây giờ tôi đang xuyên không về quá khứ 10 năm trước
Để kể sơ bộ về gia đình thì gia đình tôi khá hạnh phúc, nhưng chúng tôi không giàu có. Sau khi trưởng thành, cha mẹ tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi. Sau một thời gian phục hồi đầy khó khăn, tôi phải nuôi đứa em trai 10 tuổi của mình, Seo Hojin.
“Seo Hoyun, sao cậu nỗ lực làm việc thế?”
“vì tôi muốn sống tốt và ăn ngon.”
Để sống sót trong thế giới khắc nghiệt này và không bị tách ra khỏi Seo Hojin, tôi phải tàn nhẫn và không lùi bước trước ai.
Khi tôi vượt qua cuộc tuyển dụng mở của đài truyền hình với vai trò PD, tôi cảm giác như mình đã chiếm lĩnh cả thế giới. Tôi học hành chăm chỉ, nói chuyện trôi chảy trước các nhà phỏng vấn và làm việc với nhiều chương trình tin tức và giải trí. Tôi nhận được biệt danh “người tàn nhẫn nhất” dù chỉ là một tân binh, không phải một PD chuyên nghiệp.
Liệu có chỉ thế thôi không? Ở tuổi 33, tôi tạo ra một chương trình thi đấu nhỏ tên là “Pick the One”, và bất ngờ nó trở thành một thành công lớn.
– “Wow, đoạn trailer này điên thật đấy!”
– “Liệu họ có phải cắt dựng lại không?”
Chương trình đã chinh phục trái tim mọi người dân Hàn Quốc với những đoạn dựng bắt mắt, gia vị vừa phải, những câu chuyện xúc động và format thi đấu không ngừng nghỉ. Kết quả là, tôi nhận được vô số lời mời chuyển công tác tới các đài truyền hình khác và được thương lượng mức lương cao hơn.
PD thiên tài ấy chính là tôi, Seo Hoyun.
“Hey, nhưng mà bây giờ anh đã thật sự trở thành idol rồi mà, hyung?” Seo Hojin cắt ngang
Giờ đây sự nghiệp của tôi đã rơi xuống vực.
Tôi trở thành một idol.
Điều này thật bất ngờ.
“…Hãy đền đáp công sức của tôi.”
“Nhưng, hyung, anh già thật rồi.”
“Cẩn thận đấy, thằng nhóc.”
Tôi đứng dậy và lay mạnh vai Seo Hojin, nhận ra rằng mình đã quá nuông chiều cậu ta khi thấy cậu ấy bắt đầu cãi lý với tôi.
“Bây giờ đã thay đổi gì lại không?”
“Không, sao anh hỏi vậy?”
Seo Hojin nhăn mặt và tìm kiếm trong điện thoại. Cậu giải thích rằng bài tập và tin tức vẫn như cũ. Sau năm phút tìm kiếm nữa, cậu đưa ra kết luận.
“Chỉ có anh thay đổi thôi.”
“Cái này là chương trình trò đùa sao?”
“Anh nghĩ em dám làm vậy và rồi bị anh giết sao, hyung?”
Tôi lấy điện thoại của Seo Hojin và tìm kiếm trò chơi Unknown Idol Tycoon mà cậu đã cài đặt, nhưng không thấy đâu cả.
“Cái gì thế này…”
Ding!
Một cửa sổ hệ thống xuất hiện phía trên Seo Hojin, nhưng cậu ấy dường như không thấy nó.
[Nhiệm vụ: Bạn hiện đang bị mắc kẹt trong Unknown Idol Tycoon!
Chúng tôi đã cung cấp hướng dẫn cho những người không quen với trò chơi này.]
“…Hướng dẫn?”
Khi tôi nói vậy, cửa sổ hệ thống bắt đầu cuộn xuống, và tôi gấp rút đọc phần giải thích xuất hiện.
[Là PD Seo Hoyun, bạn đã phá hoại cuộc sống của người khác, vì vậy bạn bị mắc kẹt trong Unknown Idol Tycoon. Ngoài gia đình bạn, Seo Hojin và một số người khác, không ai nhớ bạn là PD. Nói đơn giản, hãy coi đây là một thế giới song song.]
Thế giới song song?
[Để trở lại thế giới gốc và trở thành PD một lần nữa, bạn phải hoàn thành Unknown Idol Tycoon. Nếu thất bại, bạn sẽ bị đăng nhập vĩnh viễn.]
“Nếu tôi học và trở thành PD một lần nữa thì sao?”
[Nếu bạn đi sai hướng so với kịch bản chính, bạn sẽ bị phạt nặng.]
“Ha…”
Tôi không nói nên lời. Thế giới trước đây, nơi tôi đã làm việc chăm chỉ để đạt được danh tiếng, giờ đã biến mất chỉ trong một ngày. Để lấy lại nó, tôi phải hoàn thành trò chơi này.
“Tôi phải làm gì để hoàn thành nó?”
[Theo kịch bản chính.]
“Kịch bản chính là gì?”
[Bạn phải trở thành một idol hàng đầu được mọi người công nhận!]
Nắm tay tôi run lên. Thực tế này thật không thể tin nổi.
Tôi ngã người xuống ghế sofa và tìm một điếu thuốc. Khi tôi cố gắng châm lửa, cửa sổ hệ thống xuất hiện vội vã.
[Idol không được hút thuốc!]
“…”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt đầy căm phẫn. Một lúc sau, một cửa sổ khác lại hiện lên.
[Trong Unknown Idol Tycoon, chúng tôi tôn trọng tự do của người chơi.]
Cửa sổ hệ thống nhanh chóng thay đổi giọng điệu. Tôi không biết nên cảm ơn hay giận dữ vì đã ngắt quãng việc tôi hút thuốc. Sau khi xử lý xong cửa sổ hệ thống phiền phức, tình hình hiện tại như sau:
[Bắt đầu Kịch bản Chính?
Có / Không]
Là một PD truyền hình, tôi quen với việc tính toán trong ngành giải trí. Cơ bản là tôi phải trở thành một idol – kiểu idol mà ai cũng nhận ra, kiểu có thể thống trị châu Á, nếu không phải là Billboard.
“…”
Tôi hít một hơi thuốc thật sâu và đưa ra quyết định.
“Bắt đầu kịch bản chính.”
[Bắt đầu Kịch bản Chính.
Nhiệm vụ đã nhận.]
“Cái gì? Anh đang nghiêm túc đấy à, hyung?”
Thử thách không phải là liệu tôi có thể trở thành idol hay không, mà là làm sao để có thể sống.
“…Thức ăn.”
“Gì? Huyng bị ám ảnh với thức ăn à?”
Tôi vỗ vào đầu Seo Hojin. Nếu muốn ăn và sống sót, chúng tôi phải hành động. Kết quả đã được định đoạt, nhưng cách thức để đạt được là trong tay chúng tôi.
Tôi sống như một kẻ điên và nhận được biệt danh “Devil PD”. Dù phương pháp có sạch hay bẩn, miễn là tôi có thể đạt được vị trí của một idol hàng đầu.
“Hojin.”
“…Dạ?”
“Cậu đã bao giờ chứng kiến tôi thất bại điều gì chưa?”
Seo Hojin ấp úng, cảm nhận được bầu không khí đáng sợ.
…
[Nhiệm vụ mới.
Bạn có thể kiểm tra thông số của mình.]
Thông số?
“Hiển thị đi.”
[Seo Hoyun, Idol hạng D.
Mọi người sẽ không nhận ra cậu, ngay cả khi cậu nhảy trên tuyến tàu điện ngầm số 1. Họ có thể nghĩ cậu là kẻ cuồng tàu điện ngầm.]
“…”
[Giọng hát: B
Nhảy: D-
Tài năng: B+
???: ???
??: ???
Sức hút: B+]
“Đây là thông số của tôi à?”
Nhìn vào nó có vẻ hơi ngượng ngùng; thông số của tôi thật đáng thất vọng. Mà ngay cả bài hát tôi hát khi đâm thìa vào chai soju cũng được sếp khen. Nhưng khoan đã, một điểm D- trong nhảy thật quá khắc nghiệt phải không?
[Thông số đã được đánh giá khách quan.]
Tôi suy nghĩ như thể đang đánh giá một thí sinh audition, rồi ngẩng đầu lên. Dù sao thì, những thông số có dấu hỏi sẽ được tiết lộ sau.
“Này, sao tài năng của tôi chỉ là B+? Phải là S chứ.”
[Edit và làm người ta cười là hai chuyện khác nhau!]
“…Đúng vậy.”
Tôi chấp nhận, nhưng cửa sổ hệ thống lại gửi tôi một thông báo nhiệm vụ như thể cố tình lờ đi lời nói của tôi.
[Thông báo nhiệm vụ: “Thăm công ty!”
Chúng tôi rất tự hào vì bạn đã chấp nhận thực tế. Thăm nhóm nhạc đang xuống dốc, The Dawn, và lắng nghe giải thích của họ.
Lắng nghe giải thích của The Dawn 0/1
Thành công: Mở ra kịch bản tiếp theo+ Sức hút +5.
Thất bại: Sức hút -30.]
“Cái Sức hút này là gì vậy?”
…
Tôi lẩm bẩm chửi rủa và bước ra ngoài. Như em trai tôi, mọi thứ chẳng thay đổi gì; vẫn là Seoul năm 202X. Dù quay lại 10 năm trước, tôi chẳng cảm thấy mình đang sống trong một thời gian khác. Đúng là một vũ trụ song song.
Vì không có gì thay đổi, tôi không cần phải điều chỉnh gì cả. Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
“Chờ đã! Đưa tôi trở lại!”
Ding!
[Tại sao?]
“Tôi cần đi mua vé số.”
[…]
Tôi phải mua một vé số hay đầu tư vào cổ phiếu hoặc tiền điện tử, để không phải nghe cái cửa sổ hệ thống ngớ ngẩn này nữa.
Lẩm bẩm một mình với cảm giác tuyệt vọng, “Vé số của tôi, bất động sản của tôi, tiền điện tử của tôi….”
Tôi siết chặt cảm giác trống rỗng trong lòng và loạng choạng đi về phía công ty giải trí, nhưng lo rằng ai đó có thể nhận ra mình. Cũng chẳng sao, cuối cùng chẳng ai chú ý đến tôi dù tôi đi loanh quanh không có mũ.
Ding!
[Nghe tôi nói không?]
Dừng cái tiếng reng rè phiền phức đó đi.
Tôi nổi tiếng hơn với vai trò PD vì có nhiều người muốn ném trứng vào tôi. Làm sao tôi có thể biến tình huống xui xẻo này thành thành công?
Khi tôi đến địa chỉ trên điện thoại, một cuộc gọi đến từ một số lưu là “Quản lý” vào đúng thời điểm. Có vẻ như đó là bước chuẩn bị cho một trò chơi hay nhiệm vụ.
“Vâng, tôi là PD Seo Hoyun từ QBS.” tôi đột ngột trả lời
– “Cậu đã uống thuốc chưa? Sao lại trở thành PD vậy?” tiếng nói vang lại làm tôi sực tỉnh
Ôi, thói quen nghề nghiệp của tôi.
Giọng một người đàn ông ngoài ba mươi.
“Đây là Seo Hoyun.”
– “Seo Hoyun, cậu cuối cùng cũng quyết định rồi à?”
“Vâng, tôi đang đứng trước công ty.”
– “Tốt, tôi sẽ đến ngay.”
Tôi gật đầu như thể tôi hiểu ý nghĩa của việc quyết định, nhờ trực giác đã có từ những năm làm việc ở đài truyền hình.
“Daepaseong Entertainment.” Tôi nhìn qua sảnh nhưng không phải địa điểm quen thuộc.
Có vẻ như đây là sự kết hợp giữa Unknown Idol Tycoon (một cái tên khủng khiếp) và Hàn Quốc mà tôi đã từng sống.
Nhìn vào các bức ảnh ở sảnh, chúng chủ yếu tập trung vào đào tạo diễn viên. Ngồi trên ghế sofa, tôi nhìn quanh để xem liệu có ai quen biết không. Gương mặt duy nhất tôi nhận ra là Min Jiheon, “diễn viên đáng tin cậy.”
Một công ty giải trí thất bại.
“Ồ, đây là tân binh đầy triển vọng của chúng ta.”
Một người đàn ông với giọng nói giống hệt cuộc gọi điện thoại bước ra. Ông ta tầm tuổi tôi, bụng hơi phệ và khuôn mặt tròn.
Tôi cúi đầu và chìa tay như trong giao dịch bán hàng.
“Là Seo Hoyun.”
“Vậy, concept là gì, Hoyun?”
“…Chúng ta có thể gọi là điều khiển tâm trí không?”
Phiên bản idol 23 tuổi của tôi hơi khác.
Sau khi rút tay về, người quản lý dẫn tôi vào trong.
“Cậu đã phục hồi khỏi bệnh chưa?”
“Vâng, cảm ơn sự quan tâm của anh.”
“Tốt rồi, cậu đã quyết định trở lại rồi đúng không?”
“Ý anh là gì?”
“Cậu sẽ là idol trong The Dawn!”
Tên nhóm này liên tục nhắc nhở tôi về sự hy sinh.
“Công ty đã chờ cậu. CEO đã chờ cậu cả năm – đây là cử chỉ đặc biệt vì The Dawn rất nổi tiếng.”
Nhưng MV của họ thì lượt xem rất thấp.
“Không quá muộn. Album debut của cậu đã được ghi âm một năm trước, và từ đó chỉ còn lại mỗi cậu… À, số lẻ là tốt cho vị trí trung tâm của các idol đúng không? Và có một chỗ trống cho cậu.”
“Không còn ai khác muốn vào sao?”
Vừa nuốt lời, tôi bước vào phòng CEO, cảm ơn những thông tin mới nhận.
1.The Dawn là một nhóm tân binh mới một năm tuổi.
- Là nhóm nhạc idol được tạo ra vội vã bởi một công ty quản lý diễn viên trong thời kỳ sốt K-pop.
- Các buổi biểu diễn của nhóm không thành công.
Thật là một đống lộn xộn.
Người quản lý lo lắng mở cửa phòng CEO.
“Ôi trời, CEO. Seo Hoyun đến rồi.”
“Seo Hoyun?”
CEO khoảng năm mươi tuổi.
Tôi chào ông ta bằng giọng điệu ngắn gọn như với người quản lý.
“Lâu rồi không gặp. Tôi là Seo Hoyun.”
“Tôi chưa gặp cậu bao giờ…”
Ông ta nói gì vậy? Tôi lặng người một lúc và không thể giữ được vẻ mặt, nhưng người quản lý thì thầm rằng ông ấy là vua mát tay nuôi idol. mọi idol đều nổi tiếng hơn dưới sự quản lý của ông ta.
“Cậu nói gì vậy? Đây là Seo Hoyun, một trong những giọng ca chính của The Dawn. Người mà CEO đã khen ngợi rất nhiều.”
“À, The Dawn. Cái đó…”
Có vẻ như CEO không quan tâm đến tôi, hoặc đúng hơn là không quan tâm đến nhóm nhạc idol gọi là The Dawn.
Đây là một công ty lập kế hoạch tồi tệ hơn tôi tưởng.
“Tôi trở lại sau một năm nghỉ.”
“Ừm, Hoyun, việc trở lại The Dawn là một quyết định lớn. Không nổi tiếng lắm.”
Ông ta nói lạnh nhạt, thở dài và xem xét một số tài liệu mà không nhìn tôi.
“C-CEO.”
Người quản lý đổ mồ hôi như mưa.
Khi tôi lắng nghe những lời chỉ trích công khai, tôi liếc nhìn người quản lý. Có vẻ CEO có chút đáng sợ.
“Hoyun, như cậu biết, chúng tôi là công ty quản lý diễn viên.”
“Vâng, tôi biết rồi”.
Vì vậy, không có nhiều thời gian dành cho các idol.”
“Tôi biết, tôi sẽ cố hết sức.”
“nhưng nếu group này không mang lại lợi nhuận, thì cậu biết các cậu sẽ phải chi trả bao nhiêu tiền không?”
“vâng, tôi biết.”
“Ok,đỉnh nóc kịch trần đấy.”
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy như mình không biết gì cả khi bị soi mói. Nhìn xung quanh văn phòng giám đốc một cách mệt mỏi, tôi hỏi: “Còn bao nhiêu thời gian nữa đến khi giải thể nhóm của chúng tôi?”
“Gì cơ?”
Tôi hỏi lại một cách lịch sự.
“Còn bao nhiêu tiền nữa?”
“Seo Hoyun!”
Quản lý giật mình. Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe. Thật dễ dàng để tôi đe dọa giám đốc của một công ty nhỏ đến mức không thể chăm sóc idol của chính mình.
“Cứ hành xử cho đúng mực đi.”
Giám đốc có vẻ hơi bất ngờ và nhướn mày.
“…Cậu dám nói vậy khi tôi đã lâu không gặp cậu.”
À, bạn vừa nói là chưa từng gặp tôi mà.
Mặc dù ông ta có thể dễ dàng nhìn thấu tôi, tôi không muốn tiếp tục với một chủ đề yếu ớt, nên tôi quay lại với vấn đề chính.
“Cảm ơn vì lời khen. Vậy còn bao lâu nữa?”
“Tối đa là sáu tháng.”
Sáu tháng. Tôi lắc đầu. Nếu là sáu tháng, thì đó là khoảng thời gian chúng tôi sẽ kết thúc sau khi phát hành một bài hát chủ đề và làm vài hoạt động quảng bá. Quan trọng là chúng tôi sẽ thể hiện thế nào trong khoảng thời gian đó.
Liệu tôi có thể ra mắt ở nơi khác không?
Tôi hỏi hệ thống.
[Giải thích thêm!
Không, bạn không thể. Bạn chỉ đươc phép debut dưới tên group này
Nó phải là The Dawn.]
Rõ ràng là tôi chỉ đang cố làm mọi chuyện rối lên.
“…Tôi hiểu rồi.”
Tôi trả lời một cách ngoan ngoãn, và giám đốc quét tôi từ trên xuống. Thành thật mà nói, tôi muốn làm một động thái táo bạo ngay bây giờ, nhưng tôi vẫn chưa hiểu đủ nhiều.
“…Cậu thay đổi vì bị bệnh à?”
“Tôi?”
“Ừ, trước đây cậu có vẻ hơi mơ hồ… Thôi quên đi. Gửi lại hợp đồng cho tôi. Cậu phải nộp lại đơn xin việc.”
Tôi không nhớ rõ mình như thế nào khi 23 tuổi. Có lẽ tôi cũng giống vậy.
Dù sao thì, tôi gật đầu. Tôi cần phải xem xét kỹ hợp đồng. Đây là vấn đề quan trọng.
Tôi sẽ xử lý việc đàm phán sau.
“Cùng nhau cố gắng nhé.”
Thực tế, ông ta lắp bắp, “C-cùng c-cố gắng nhé,” nhưng tôi đã bỏ qua điều đó một cách nhẹ nhàng.
Ding!
Hệ thống hiện lên một chút. Tôi nhíu mày nhìn nó. Cảm giác không ổn.
[Tùy chọn:
Tôi sẽ làm, không vấn đề gì! Cho tôi thêm tiền. Tôi sẽ thành công dù phải hy sinh cả mạng sống!]
Đây là cái gì vậy? Những tùy chọn đầy gánh nặng này?
Nhìn thoáng qua, có vẻ như tôi phải chọn một trong số chúng, nhưng tôi thực sự không muốn.
Tôi siết chặt môi lại. Sau đó, đồng hồ đếm ngược dưới cùng nhanh chóng về số không.
Đột nhiên, miệng tôi cử động mà không kiểm soát được.
“…Tôi sẽ thành công dù phải hy sinh cả mạng sống!”
…Cái gì vậy?
Cảm giác như tôi đang ở trong một bộ phim lịch sử ngớ ngẩn. Tôi không thể tin được, và giám đốc ngượng ngùng cười với tôi.
“Ừm… có vẻ hơi quá. Cậu không cần phải hy sinh mạng sống vì chuyện này đâu.”
“Không, không phải vậy…!”
“Hoyun! Đi thôi! Nhanh lên!”
Cảm thấy oan ức, tôi mở miệng, nhưng quản lý đột nhiên che miệng tôi lại và kéo tôi đi.
Tôi không có lỗi, tôi sắp phát điên rồi!
Này, cậu làm sao thế!
[Idol Tycoon chưa rõ đưa ra các mini-game khác nhau ^^]
Cậu nói là cậu coi trọng tự do mà, thằng nhóc này.
[Đừng tin những gì cửa sổ trạng thái trò chơi hiển thị! >//<]
Thật sự…
[Nhiệm vụ hoàn thành: “Thăm công ty!”]
Bạn đã chấp nhận hoàn cảnh hiện tại một cách thành công.
Thăm nhóm đang suy thoái, The Dawn, và nghe giải thích của họ 1/1.
Thành công: Charm +5.
Kịch bản tiếp theo sẽ bắt đầu.]
[Cảnh báo nhiệm vụ: “Nói chuyện với các thành viên!”]
Chào các thành viên của nhóm The Dawn 0/4.
Thành công: Charm +5, và kịch bản tiếp theo bắt đầu.
Thất bại: Xích mích với các thành viên The Dawn.]
Tôi cố gắng nghiền ngẫm những gì vừa hiện lên. Khi tôi đang lật qua cửa sổ hệ thống trong sự tức giận, quản lý đập mạnh vào lưng tôi khiến khuôn mặt tôi nhăn lại.
“Đau quá.”
“Cậu điên rồi à? Tại sao lại nói như vậy trước giám đốc?”
Tôi không định nói vậy.
“Cậu có ‘sổ hồng’ ở bệnh viện hảa?”. Quản lý mơ màng hỏi
“Nếu vậy, chúng ta sẽ phải đưa cậu đến bệnh viện.” Vẻ mặt tôi cương lên.
“Yah, thằng nhóc này. Tôi đang rất khó chịu về cậu đấy…”
Quản lý tức giận đập mạnh vào ngực.