PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 19
“Mọi người ơi, chúng ta đã lọt top trong bảng xếp hạng rồi!!”
Mặc dù đã ở phòng tập từ rạng sáng để chuẩn bị cho showcase và chắc chắn mọi người đã rất mệt mỏi, nhưng các thành viên The Dawn không thể kìm nén sự phấn khích khi nghe được thông báo này. Không chỉ lượt xem MV tiếp tục tăng, mà “Second Chance” còn lọt vào bảng xếp hạng của hai trong ba trang âm nhạc hàng đầu, đó là Tinkerbell và Tap.
“À, tuy chúng ta lại tụt khỏi bảng xếp hạng rồi, nhưng…”
Ở vị trí thứ 91, và việc lọt vào bảng xếp hạng vẫn là một thành tựu.
“Hyung không ngủ được cả đêm vì cứ liên tục truy cập vào trang…”
“Em cũng vậy, hyung…”
Seong Jiwon có vẻ đã thoải mái hơn và đang trò chuyện với Jeong Dajun. Tuy nhiên, tôi vẫn rất căng thẳng.
Tất cả những gì còn lại là lọt vào bảng xếp hạng Mango.
“Tớ nghe nói bảng xếp hạng Mango đã thay đổi format vào hôm qua… Điều đó nghĩa là gì?”
Kim Seonghyeon nghiêng đầu bối rối.
Ồ, thời điểm trùng hợp ha.
“Ban đầu, chỉ cần xem xét hiệu suất truy cập trong 24 giờ để lọt vào bảng xếp hạng, nhưng bây giờ họ đã thay đổi để bao gồm tỷ lệ hiệu suất thời gian thực nữa.”
( nghĩa là:không tính số lượng truy cập mà tính theo thời gian xem vid của mỗi lượt truy cập)
“Ồ, thật sao? Tớ không biết điều đó.”
Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện từ ghế sau, chống cằm. Đó chính xác là những gì tôi đọc được trong một bài báo hôm qua.
Khoảng một tháng trước, khi tôi còn làm PD, tôi đã nghe được điều đó từ một người trong cuộc.
[Tôi có thể sẽ bị ném đá do thay đổi theo dõi hiệu suất 24 giờ?] một nhân viên lúc đó khẽ nói.
Làm thế nào một tân binh có thể lọt vào bảng xếp hạng trong vòng một ngày? Thành thật mà nói, nó giống như cố gắng hái sao trên trời.
Ding!
[… Không hiểu sao lúc đó cậu rất tự tin, thậm chí còn dám duỗi chân ra khi nhìn CEO.]
Mặc dù không có ai đó nghe thấy, tôi vẫn thản nhiên vừa dõng dạc trả lời vừa xem điện thoại. Trong khi dù cho việc tái cấu trúc được thực hiện đúng cách, kết quả phát trực tuyến 24 giờ có thể sẽ bị lẫn lộn, và kết quả thời gian thực không được phản ánh chính xác trong giờ khuya, gây ra sự chậm trễ trong việc lọt vào bảng xếp hạng.
“Hmm… Tôi không muốn nộp đơn nghỉ việc.”
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Lần này, không chỉ quan trọng là đạt được kết quả tốt, mà “Second Chance” còn phải xếp hạng vì vụ cá cược của tôi với CEO.
Tôi tự hào rằng MV đã tốt hơn mong đợi, nhưng tôi không cảm nhận được điều gì thực tế vì tôi chưa thấy phản ứng trực tiếp bên ngoài của khán giả.
Kim Seonghyeon, người vẫn đang phấn khích và trò chuyện với Kang Ichae, khẽ vỗ vào tôi.
“Nhìn cái này đi.”
“Cái gì vậy?”
“Đã có một video reaction MV của chúng ta rồi.”
“Nhanh vậy sao?”
Hỏa lực mạnh hơn tôi nghĩ sao?
Nhắc mới nhớ, tôi chưa kiểm tra IG và SNS. Tôi cầm điện thoại Kim Seonghyeon đưa và kiểm tra bài đăng.
[Tiêu đề: Reaction MV của The Dawn.
+MV của mấy đứa nhà mình cuối cùng cũng ra mắt sau một thời gian dài gián đoạn!!!!
+Nhan sắc của The Dawn gánh còng lưng bộ trang phục rối rắm ấy. Động tác cầm súng và lật bài của Seo Hoyun cực kỳ quyến rũ. Việc Kim Seonghyeon đột ngột chạy trông cậu ấy đúng là hết nước chấm quá đi mà…]
“… Kim Seonghyeon.”
“Sao thế?”
“Cậu thực sự muốn xem video reaction cậu là người quyến rũ tột đỉnh sao?”
“Không phải vậy mà!”
Kim Seonghyeon hơi xấu hổ, nhanh chóng chú mặt xuống. Một video reaction đúng đắn giờ đã xuất hiện.
“Xem tiếp đi.”
[… Như mọi người có thể cảm nhận được trong con beat của ☆God☆ Cheongbeom, MV này là một tác phẩm SF tận thế.
[Seo Hoyun/Seong Jiwon là lực lượng chính phủ đàn áp lực lượng nổi dậy. Kim Seonghyeon dẫn đầu lực lượng nổi dậy, với Kang Ichae là đội tấn công và Jeong Dajun là chìa khóa. Họ đang chờ đợi cơ hội đối đầu với lực lượng chính phủ.
[Nhưng có một điểm kỳ lạ ở đây. Seong Jiwon bắt đầu bằng cách tự sát và hồi quy thay vì giết kẻ thù của mình, Kim Seonghyeon. Từ “nói lại đi, tôi đã trở lại” và “tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này”, chúng ta biết Seong Jiwon là một người hồi quy.
[Trong khi đó, Seo Hoyun xuất hiện mặc đồng phục giống như Seong Jiwon. (Có vẻ như nghệ danh của cậu ấy trước đây là Hoowoh, nhưng cậu ấy đã thay đổi và không dùng đến nữa…) Seo Hoyun nhặt năm lá bài trên bàn và mở chúng ra từng cái một. Joker đại diện cho Jeong Dajun, “chìa khóa” và quan trọng đối với cả chính phủ và lực lượng nổi dậy. Seo Hoyun lật qua như thể cậu ấy đã đoán trước điều này nhưng mỉm cười đầy ẩn ý ở lá bài cuối cùng.
Running_Jeong_Dajun_Kim_Seonghyeon_clip.gif
[Sau đó, Jeong Dajun và Kim Seonghyeon chạy trốn khỏi lực lượng chính phủ. Họ gặp gỡ binh lính chính phủ Seong Jiwon trong quá trình trốn thoát, nhưng với lời bài hát “Đừng sợ cảm giác xa lạ này”, họ kỳ lạ cảm thấy một cảm giác quen thuộc.
[Nói “Không cần lo lắng”, Seong Jiwon không giết Kim Seonghyeon. Thay vào đó, cậu ấy nhận ra tình hình đã sai khi nhìn thấy Jeong Dajun bị thương nặng. Sau đó, cậu ấy chĩa súng vào đầu mình.
Seong_Jiwon_aiming_the_gun_at_himself.gif
[Cậu ấy đang cố gắng tự sát và hồi quy. Đây chính xác là cảnh chúng ta đã thấy ở đầu.
[Trên thực tế, Seong Jiwon đứng về phía lực lượng nổi dậy. Nhưng có một bước ngoặt khác; Kang Ichae, người mà chúng ta tưởng là nổi dậy, lại bắn Seong Jiwon, ngăn cản sự hồi quy của cậu ấy.
Kang_Ichae_holding_a_sniper_rifle.gif
[Tiếng súng chúng ta nghe thấy ở đầu không phải của Seong Jiwon mà là của Kang Ichae…!!!!
[Điều này cho chúng ta biết rằng sự hồi quy trong cảnh đầu tiên đã thất bại.
[“Tôi sẽ không bỏ lỡ lần này,” Kang Ichae là một gián điệp chính phủ và đã gọi điện cho ai đó trên radio.
[Seo Hoyun xuất hiện giữa đống đổ nát. Sự xuất hiện của cậu ấy đánh dấu sự khởi đầu.
“Đừng sợ cảm giác xa lạ này.”
Bài hát sau đó tiếp tục. “Không cần lo lắng, tôi sẽ dẫn dắt bạn.”
[Đúng vậy. Seo Hoyun đã dàn dựng âm mưu. Sự hồi quy của Seong Jiwon thất bại, lực lượng nổi dậy rơi vào tay Seo Hoyun, và cậu ấy thậm chí còn lấy được “chìa khóa”, “Joker” Jeong Dajun. Seo Hoyun biết mọi thứ từ đầu.
Seo_Hoyun_flipping_over_a_card.gif
[Lá bài cho thấy Vua Trái Tim, Charlemagne. Mọi người có biết lá bài này còn được gọi là gì không?
Đó là Vua Tự Sát…[1]
[Seo Hoyun không chỉ biết về việc Jeong Dajun trở thành Joker mà còn biết rằng Seong Jiwon, người mà chúng ta tưởng là đồng minh của cậu ấy, thực sự đang cố gắng cứu lực lượng nổi dậy bằng cách tự sát và hồi quy ngay từ đầu.
[Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì có vẻ như câu chuyện sẽ tiếp tục…
[Mọi người… Tôi có giống như đang rơi nước mắt khi xem câu chuyện MV thần thánh này không?
[Thay vì lau nước mắt, hãy nhanh chóng đem buổi showcase đến cho chúng tôi đi]
[Đó là The Dawn, người đã thắp lửa trong fandom K-pop của tôi sau một thời gian dài…]
“Wow…”
👏 👏 👏Reaction này viết hay thật…
Tôi vô thức gật đầu khi xem. Đồng thời, tôi cũng cảm thấy tò mò và hỏi Kim Seonghyeon.
“Ai đã bỏ nhiều công sức để làm cái này vậy?”
“Chắc là fan của chúng ta… một fan nào đó.”
Kim Seonghyeon hạ giọng, có vẻ hơi ngại ngùng và xấu hổ. Với triển vọng này, việc sắp có fandom là điều hiển nhiên nhiên, nhưng điều đó vẫn chưa xảy ra.
Đồng thời, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Thật lúng túng và kỳ quặc khi ai đó dành lời khen về tôi như thế này.
Tôi có fan sao?
Cảm giác đó kéo dài cho đến khi chúng tôi đến địa điểm showcase. Chúng tôi đến hội trường trực tiếp, thánh địa của các showcase, và hình ảnh của chúng tôi được trưng bày khắp nơi. Mọi người đã xếp hàng trước cửa, chờ đợi showcase còn vài giờ nữa mới bắt đầu.
“Nhìn những người đó kìa…”
“Đông nhỉ ?”
“À, chắc là có buổi biểu diễn khác ở đây?”
Các thành viên không nghĩ nhiều về điều đó. Chúng tôi không có chút nổi tiếng nào, nên việc fan chờ đợi trước là điều không thể. Tất cả chúng tôi đều bước ra khỏi xe van với suy nghĩ đó.
“Jiwon! Seong Jiwon!”
“Ichae, Seonghyeon, nhìn đây!”
Ôi không…Chúng tôi đã nhầm.
Chúng tôi nghe thấy tên mình được gọi ngay khi bước ra khỏi xe. Chúng tôi ngạc nhiên quay lại.
Mặc dù không nhiều như những nghệ sĩ khác, nhưng mọi người đang vẫy vé và chụp ảnh chúng tôi bằng máy ảnh của họ.
Seong Jiwon lắp bắp.
“Cái, cái gì đây?”
“Chào họ nhanh lên.”
Giữa sự bối rối, chúng tôi nghe thấy họ gọi chúng tôi một lần nữa. Giật mình, chúng tôi cúi chào, và một tiếng reo hò vang lên.
“Dajun dễ thương quá!”
“Họ… là fan của chúng ta sao?”
Jeong Dajun lẩm bẩm lo lắng. Dù chúng tôi có là idol tân binh, thì sau một năm, họ cũng nên được trải nghiệm cảm giác này từ trước đó chứ…
Tôi cũng cúi chào bên cạnh Jeong Dajun.
“Hoyuuuuuun!”
“…!”
Giật mình, tôi thấy một fan đang vẫy khẩu hiệu và hét lên với tôi.
“Hoyun, hôm nay cố lên nhé!”
“Đẹp trai quá!!”
… Tôi sao?
Tôi lẩm bẩm đáp lại trải nghiệm đầu tiên này. Khi tôi chỉ vào mình, họ gật đầu.
“Hoyun, khi anh cười, em cũng hạnh phúc!”
Không thể chấp nhận thực tế, tôi chớp mắt. Kim Seonghyeon ấn vào cổ tôi và nói một cách hài hước.
“Cậu làm gì thế? Chào họ đi.”
“À… ờ.”
Tôi cúi chào một cách vụng về, và tiếng máy ảnh nhấp nháy vang lên giữa đám fan.
Vẫn còn bối rối khi bước vào hội trường trực tiếp, Kang Ichae trêu chọc tôi bằng một tiếng cười khúc khích.
“Hyung, em nghĩ đây là lần đầu tiên em thấy anh bối rối đấy.”
“Đúng không? Anh ấy luôn bình tĩnh dù chuyện gì xảy ra… nhưng lại đổ gục trước tiếng reo hò của fan.”
“…”
Các thành viên khác thêm lời bình luận khi đi ngang qua. Họ cũng phấn khích, nhưng phản ứng của tôi có vẻ bất ngờ nhất.
Tôi vẫn không thể tin rằng mình có fan.
Đây có phải là sự thật không?
Tôi chỉ nhận được trứng ném hay tệ hơn là bị nguyền rủa khi còn là “PD ác quỷ”. Sự chào đón hân hoan này thật xa lạ.
Về mặt logic, tôi có thể chấp nhận rằng tôi nên có một vài fan với mức độ nổi tiếng này, nhưng nó vẫn không có cảm giác thật.
Đó là lý do tại sao tôi không thể tỉnh táo ngay cả khi được dẫn vào phòng chờ, trang điểm và thay trang phục.
“Hôm nay cũng hợp với anh lắm đấy, Hoyun.”
Stylist khen ngợi tôi trong khi chỉnh trang phục.
Đeo tai nghe và đứng trước gương, tôi nhìn thấy chính mình. Đây là lần đầu tiên của tôi, vì vậy, theo gợi ý của stylist, tôi đồng ý chọn techwear. Nhưng nó khiến tôi cảm thấy lúng túng sau khi trang điểm sân khấu.
… Cảm giác này thật kỳ lạ.
Điện thoại tôi rung lên. Tin nhắn từ Lim Hyeonsu, Joo Woosung và Seo Hojin.
– Seo Hojin: Hyung
– Seo Hojin: Tự tin khoe cá tín, bùng nổ hết mình rồi về nhà nhé
– Seo Hojin: Nếu anh không làm tốt, em sẽ đổi mật khẩu cửa trước, anh sẽ không thể vào nhà được đâu
Một tiếng cười cay đắng thoát ra khỏi môi tôi.
Phải, hãy nghĩ xem tại sao mình lại ở đây và mình cần làm gì, làm như thế nào để được quay về vị trí ban đầu.
Hít một hơi thật sâu, tôi quay lại nhìn các thành viên khác, ngoại trừ Seong Jiwon, đang tụ tập và cố gắng che giấu sự lo lắng. Jeong Dajun nói với tôi bằng một khuôn mặt lo lắng.
“Hyung, chúng ta sắp lên rồi. Hyung sẵn sàng chưa? ”
“Seong Jiwon đâu?”
“Hyung ấy nói là đi vệ sinh? Hyung ấy đang bị muộn.”
“Hyung đi tìm cậu ấy.”
Tôi nghĩ tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi rời phòng chờ và đi về phía nhà vệ sinh. Đón Seong Jiwon và lên sân khấu sẽ là thời điểm hoàn hảo.
Khi tôi gật đầu theo thói quen với các nhân viên đi ngang qua, tôi ẩn mình bên cạnh một máy bán hàng tự động trong hành lang khi không có ai xung quanh và thì thầm nhẹ nhàng.
“Cửa hàng vật phẩm.”
[Mở cửa hàng vật phẩm.]
Nhiều sản phẩm xuất hiện trước mắt tôi, lấp lánh như thể yêu cầu tôi mua chúng. Không chút do dự, tôi chọn vật phẩm mà tôi đã để mắt đến lần trước khi ánh mắt tôi lướt qua các sản phẩm.
“Mua Thanh Tâm Hoàn.”
[Mua Thanh Tâm Hoàn.]
[Tiêu thụ 300 điểm.]
Đồng thời, tôi nắm và mở nhẹ bàn tay, và có một viên Thanh Tâm Hoàn nhỏ được bọc trong giấy vàng.
Wow, điều này thực sự tuyệt vời.
Sau khi kiểm tra xung quanh, tôi lấy nước từ máy bán hàng tự động và tìm Seong Jiwon.
Đúng như dự đoán.
Tôi tìm thấy cậu ấy. Ngay bên cạnh cầu thang nhà vệ sinh, mặt Seong Jiwon tái mét.
“…Ư.”
Thở dài sâu, Seong Jiwon gượng cười khi mắt chúng tôi chạm nhau.
“Hoyun, cậu đến rồi à?”
“Cậu làm gì thế? Đi thôi.”
“À… chỉ là, tớ hơi lo lắng.”
Có vẻ như cậu ấy không chỉ hơi lo lắng.
Tôi nghĩ rằng đó là Seong Jiwon, với khuôn mặt trắng bệch người vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu,chứ không phải tôi.
“Tớ xin lỗi… Tớ sẽ đảm bảo nhóm sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu.”
Tôi im lặng ngồi xuống bên cạnh cậu ấy. Vẫn còn chút thời gian. Thấy Seong Jiwon lẩm bẩm yếu ớt, tôi nghĩ showcase sẽ hỏng nếu chúng tôi không giải quyết chuyện này.
Ngay cả hơi thở của cậu ấy cũng có chút khó khăn. Có vẻ như cậu ấy có thể gục ngã bất cứ lúc nào vì hơi thở không ổn định. Tôi bình tĩnh nhìn cậu ấy.
Ding!
[Giúp Seong Jiwon hoàn thành showcase thành công!
Seong Jiwon kiệt sức vì cuộc sống thực tập sinh dài đằng đẵng của mình.
Cậu ấy rất căng thẳng về vận may đột ngột đến với mình.
Hỗ trợ Seong Jiwon 0/1
Hoàn thành showcase thành công 0/1
Thành công: Sức hút 30, Vũ đạo 10, Thanh nhạc 10
Thất bại: Sức hút -50, Vũ đạo -30, Thanh nhạc -30]
Hệ thống khốn kiếp này, sống chó thật.
“Này.”
Tôi đưa cho Seong Jiwon một viên thuốc an thần và nước. Seong Jiwon hơi nhíu mày.
“Uống đi. Thuốc an thần đấy.”
“…Sao cậu biết tớ lo lắng?”
“Cậu luôn thể hiện ra mà; sao tớ không biết được?”
Trong lúc thu âm cũng vậy. Cậu ấy làm tốt trong lúc tập, nhưng khi đến lúc thực chiến, cậu ấy đột nhiên gặp khó khăn như thể vừa trải qua chuyện gì đó thật kinh khủng.
“Loại này không có tác dụng với tớ đâu.”
“Cứ uống đi.”
“Không, tớ ổn-!”
Nó đắt tiền lắm đó. Nghe tớ. Uống đi.
Tôi nhét nó vào miệng Seong Jiwon khi cậu ấy đang nói. Lúc này gợi nhớ đến lúc tôi chăm sóc Seo Hojin khi thằng bé bị ốm.
Tôi nhanh chóng đưa nước trong khi Seong Jiwon có vẻ mặt ngơ ngác, không thể ngậm miệng lại.
Không thể nhổ ra, Seong Jiwon miễn cưỡng nuốt nước, liếc nhìn tôi một cách lén lút.
“… Cậu đút tớ thuốc, tớ thấy hơi kỳ nha cha…”
“Hey, là do tớ có em trai. Nếu tớ nhét như thế này, như cho chó ăn, nó sẽ ăn.”
“Ý cậu là tớ là chó sao?”
Tôi nhìn Seong Jiwon khi nói chuyện tầm phào như vậy.
[Căng thẳng của Seong Jiwon được giải tỏa!]
Có vẻ như thuốc có tác dụng, khi hơi thở khó khăn của cậu ấy bắt đầu dịu lại, và cậu ấy thở phào nhẹ nhõm. Seong Jiwon chớp mắt.
“Cái này tốt đấy. Cái gì vậy? Có phải hiệu ứng giả dược không?”
“Tốt rồi.”
Khách quan mà nói, Seong Jiwon là người giỏi nhất trong chúng ta. Chúng tôi cần phải cứu cậu ấy bằng mọi cách để showcase của chúng tôi có thể kết thúc thành công. Seong Jiwon nở một nụ cười yếu ớt như thể cậu ấy có thể gục ngã.
“Cậu thực sự không có vẻ lo lắng.”
“Tớ cũng lo lắng mà.”
“Gì cơ? Không đời nào.”
Tôi xoa gáy.
“Đúng mà. Tớ chỉ cố không thể hiện ra thôi.”
“Haha, ừ, tốt là cậu không có vẻ lo lắng thật.”
“Sao cậu lại lo lắng?”
Seong Jiwon có tất cả. Với thời gian làm thực tập sinh dài như vậy, cậu ấy là thành viên nổi tiếng và cân bằng nhất của nhóm chúng ta.
Seong Jiwon do dự, tự hỏi có nên nói không, rồi thở dài sâu.
“Đây là showcase đầu tiên và… có thể là cuối cùng của chúng ta.”
“Ừ.”
“Tớ sợ thất bại. Tớ biết đây không phải là điều cậu muốn nghe vào lúc này….”
Tôi không nghĩ theo cách đó. Tôi chỉ lắng nghe lời của Seong Jiwon mà không phàn nàn gì.
“Tớ đã làm thực tập sinh lâu rồi, đúng không? Tớ đã có vài cơ hội, nhưng tất cả đều kết thúc tệ hại. Tớ sợ rằng vận may này sẽ sớm biến mất.”
Tôi có thể hiểu được. Seong Jiwon học được nhiều hơn từ những thất bại lặp đi lặp lại hơn là thành công. Cậu ấy bị đẩy lùi bất cứ khi nào cố gắng tiến lên, và cánh cửa thành công bị đóng sầm lại.
Đó là lý do tại sao Seong Jiwon sợ bước đi đó. Cậu ấy sợ cơ hội cuối cùng này sẽ lại đóng lại.
Tôi biết cảm giác đó rất rõ. Rất rõ.
“…”
“… Xin lỗi, ừm, tớ không nên nhắc đến chuyện này. Không hiểu sao, tớ nghĩ cậu chưa bao giờ trải qua thất bại, nên tớ cứ buột miệng nói ra.”
“Tớ cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.”
“Hả?”
“Muốn xem không?”
Trước khi Seong Jiwon có thể trả lời, tôi xắn tay áo lên. Seong Jiwon nhìn tôi bối rối.
“Vãi, cậu làm gì thế?”
[1]Vua Tự Sát : Người cầm dao trông như đang đâm vào đầu mình, do đó có biệt danh này.