PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 16
“Giờ tôi phải làm thế nào đây?”
“Cứ làm thôi?”
Tôi cố gắng hết sức để nhận được những feedback tích cực, nhưng Joo Woosung… Một tên khốn ương ương dở dở đã khiến mọi chuyện trở nên khó khăn.
Không gì bực bội hơn lời khuyên của một tên khốn feedback kiểu như “Cứ làm thôi, sao cậu không làm được? hay “chỉ đến thế thôi à?”
“Sao nó không hiệu quả nhỉ?
🎶’Ô, Pick A Card – chỉ là như vậy thôi.”🎶
“Wow, tuyệt vời.”
Khi Joo Woosung hát, các thành viên vỗ tay nhiệt tình.
Wow, tài năng của Joo Woosung đúng đỉnh!!
Nếu tôi cũng có năng khiếu như vậy, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn… Tôi cũng sẽ sớm được hẹn hò, hoặc đại loại gì đó……
Đối với tôi, mọi chuyện rất khác . Quá khó để có thể làm theo JWS một cách mù quáng.
Cảm xúc, đó là cái gì? Làm thế nào để có được nó? tôi hỏi trực tiếp bí kíp.
“Hừm…”
Joo Woosung xoa cằm và ra hiệu cho quản lý. Đó là dấu hiệu để tắt máy quay trong giây lát.
Khi quản lý do dự và tắt máy quay, Joo Woosung thì thầm nhỏ nhẹ.
“Seo Hoyun. Cậu diễn giỏi mà, phải không? Hôm nọ cậu đã diễn như thể chúng ta thân thiết trước mặt sasaeng… À, đúng rồi.”
“Chuyện gì?”
“Hãy thử làm như khi cậu đe dọa tôi.”
Một hướng dẫn rất cụ thể ha…
“Lúc đó cậu tà ác lắm. Cảm giác như tôi bị ít nhất là năm con hổ tóm được.”
“… Cậu thù dai nhỉ.”
“Woosung này không phải kiểu người đó đâu nhé .”
Chẳng lẽ tên này cũng phải chọn ngẫu nhiên các lựa chọn trong hội thoại sao?
Tôi cố gắng nhớ lại cách mình đã xử lý chuyện đó khi ấy. Tôi tự tin với Lim Hyeonsu và chắc chắn rằng Joo Woosung sẽ rơi vào bẫy của tôi.
Nhìn kìa, ngay bây giờ, anh ta đang giúp đỡ chúng tôi một cách nhiệt tình bằng tài năng của mình.
“Thử lại đi, nhanh lên.”
“Ờ….”
Tôi mở miệng, nhớ lại cảm giác “lúc đó”, và ngoan ngoãn hát lại bài hát.
🎶”Ôi, rút một lá bài, tương lai sẽ rõ ràng hơn,
Đừng lo lắng về cơ hội thấp, không cần thiết,
Không sao đâu, tôi sẽ dẫn đường cho bạn.”🎶
“Ôi, lần này được rồi nè!”
“Ơ? Sao con robot này đột nhiên bộc phát được cảm xúc vậy?”
“Cậu làm được rồi, Hoyun! Giống như một tên tâm thần lên cơn vậy, tôi thích lắm!”
“Chắc cậu thích phong cách giảng dạy như này hả?!?!”
Mọi người đồng loạt vỗ tay cho tôi. Họ có lẽ không biết Joo Woosung đã nói gì với tôi và không nắm rõ được tình hình giữa chúng tôi, nhưng cũng không ngoa rằng những lời khen đó là dành cho nỗ lực của tôi suốt thời gian qua.
Tôi ngước mắt nhìn họ. Joo Woosung gật đầu tự hào.
“Này, đội kế hoạch thực sự hiểu rõ cậu đấy. Họ đã phân cho cậu vị trí quá là hoàn hảo-một tên bụi đời phiêu bạt có lối sống chẳng sợ cmgc”
“Sao cậu hay nói quá lên vậy?”
“…”
Tôi thì thầm nhỏ nhẹ để chỉ Joo Woosung nghe thấy. Anh ta ngậm miệng lại và nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Chúng ta thử lại lần nữa nhé?”
“Vâng, hiểu rồi ạ!”
Mọi người bắt đầu nhiệt tình luyện tập. Cũng chỉ vì bọn trẻ không có huấn luyện viên thích hợp nên chúng mới phải hấp thụ những lời khuyên của Joo Woosung như tips sống còn của nhân loại để tồn tại.
“Duỗi tay ra đằng kia!”
“Hát lớn hơn nữa! Nâng nốt cuối thật gọn gàng nào!”
Đặc biệt, tốc độ tiếp thu của Seong Jiwon thật đáng kinh ngạc.
Tất cả các thành viên đều làm theo hướng dẫn của Joo Woosung và hoàn thành bài hát một cách trọn vẹn.
Làm tốt lắm, mấy nhóc con…
Trong khi tôi lặng lec đánh giá Joo Woosung, anh ta cũng đang đánh giá The Dawn.
“Đội này khá đấy chứ? Sao lúc ra mắt lại không gây được dấu ấn vậy?”
“Cảm ơn ạ!”
Ngay lúc đó…
Ding!
[Tình trạng xấu đi!]
“…”
Tôi nghiến răng trong giây lát. Mặt tôi tái mét. Joo Woosung định bắt chúng tôi luyện tập thêm, nhưng anh ta liếc nhìn tôi và nhíu mày.
“… Tôi nghĩ thêm vài lần nữa là được, nhưng chúng ta nghỉ ngơi một chút đã.”
“Vâng, cảm ơn ạ!”
Thật là nhẹ nhõm.
Các thành viên cúi chào Joo Woosung và lần lượt gục xuống sàn, trong khi tôi uể oải đứng dậy và đi về phía phòng vệ sinh.
Đầu tôi nhức nhối theo từng chuyển động; mắt tôi chuyển sang vàng đục, trời đất xoay chuyển. Tôi vội vàng mở cửa phòng vệ sinh, ôm lấy bồn cầu và nôn hết những gì đã ăn.
“Ư…”
Ding!
[Cậu đang ở trạng thái bất thường.
Cậu có muốn mở cửa sổ nhiệm vụ không?]
“Có điên không? Muốn ăn chửi hả?”
Tôi lẩm bẩm và thọc ngón tay xuống họng. Sau khi nôn hết, tôi rời khỏi phòng vệ sinh và bật vòi nước.
Khi nước chảy, tôi súc miệng và ngẩng đầu lên thì thấy một người đang nhăn nhó trong gương.
“…”
Đó là Joo Woosung.
“Sức chịu đựng cũng khá đây nhỉ?”
Joo Woosung cười khẩy khoanh tay. Tôi phớt lờ anh ta và rút khăn giấy ra lau khô tay.
“Nhưng cố chấp trong khi đang đau đớn, đó không phải là sự kiên cường. Đó chỉ là sự ngu ngốc.”
“Đây là một lời khuyên đó hả?”
“Ừ, chắc vậy. Cứ gọi đó là lời khuyên đi.”
Joo Woosung nhún vai.
“Cậu đau ở đâu?”
“Viêm dạ dày, kèm theo cảm lạnh và đau nhức toàn cơ thể.”
“Cậu bị nặng đấy. Đã đi bệnh viện chưa?”
“Đi bệnh viện cũng không khá hơn được.”
“Cậu… sợ bệnh viện sao? Ở tuổi này?”
Tôi không thể tin được những lời vô tri mà anh ta đang nói.
Tôi đã thử uống thuốc, nhưng có vẻ như nó không có tác dụng vì đây là do setting của cửa sổ hệ thống. Đi bệnh viện cũng không giúp được gì.
“Vậy cậu định làm gì với tình hình đó?”
“Giờ cậu cũng dùng banmal (lời nói thân mật) sao?”
Joo Woosung bật cười mỉa mai khi tôi trả lời anh ta nửa vời.
“Chúng ta quay lại thôi. Phải luyện tập.”
“Sao cậu làm việc chăm chỉ vậy?”
“….?”
“Tôi tưởng hôm nay cậu sẽ khá hời hợt, nhưng không phải vậy.”
“…”
“Cậu biết điều gì kỳ lạ ở cậu không? Cậu dường như không đam mê trở thành thần tượng, nhưng cậu lại vô cùng tận tâm luyện tập và quảng bá cho nhóm của mình.”
Anh ta đang đánh giá tôi rất chính xác.
Joo Woosung có thể bị phân tâm bởi cuộc sống tình cảm của mình, nhưng anh ta dường như nhận ra tình hình của tôi với tư cách là một thần tượng đồng nghiệp.
“Này, này.”
Tôi cố gắng phớt lờ anh ta và bước qua, nhưng Joo Woosung chặn cửa phòng vệ sinh lại và không chịu nhúc nhích.
Anh ta sẽ không di chuyển cho đến khi tôi nói cho anh ta nghe những gì anh ta muốn nghe.
Nếu tôi cảm thấy khỏe hơn, tôi đã đẩy anh ta ra rồi. Nhưng bây giờ, tôi không còn chút sức lực nào trong người. Tôi thở dài thườn thượt.
Thật là phiền phức…
“Tôi muốn thành công comeback.”
“Tại sao?”
“Tôi gặp vận rủi. Nhưng tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm.”
Vận rủi của tôi là do cửa sổ hệ thống.
Câu trả lời của tôi có lẽ không đủ đối với Joo Woosung. Anh ta trông bối rối, nhưng tôi rời khỏi anh ta và đi về phía phòng tập. Joo Woosung vội vàng theo tôi.
“Cậu đang nói đến câu đố gì vậy?”
“Yên lặng đi, đầu tôi đau muốn chết…”
“Cậu thật là vô lễ…Haiz”
Joo Woosung lẩm bẩm và mở cửa phòng tập. Ngay khi cửa mở, mọi người đều nhìn chúng tôi giật mình.
“…”
“Không khí ở đây sao vậy?”
Khi Joo Woosung lẩm bẩm, quản lý nhanh chóng tắt máy quay, cảm nhận được bầu không khí. Cứ như thể vừa có một đám tang diễn ra.
Tôi có một dự cảm xấu.
Ding!
[Vui lòng kiểm tra nhiệm vụ.]
“Ho, Hoyun.”
Seong Jiwon nhìn tôi với khuôn mặt tái mét.
“Sao vậy?”
“Cậu, cậu có thấy cái này không?”
Seong Jiwon đưa ra bàn tay run rẩy với chiếc điện thoại của mình. Có một video màn hình đen được tải lên YouTube.
“Cơ hội thứ hai?” The Dawn.
Nó chỉ dài 35 giây, nhưng đó rõ ràng là bài hát của chúng tôi.
“Bài… Bài hát trở lại của chúng ta bị rò rỉ rồi.”
“Cái gì?”
Joo Woosung nhíu mày thay cho tôi. Tuy nhiên, tôi, người trong cuộc thực sự, vẫn bình tĩnh.
Không, đúng hơn là khoảnh khắc tôi chờ đợi cuối cùng cũng đến.
“Mọi người, chúng ta hãy nói chuyện với CEO trước đã. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Ai… Ai đã rò rỉ chúng?”
“Chúng ta sẽ tìm ra sau. Bây giờ hãy cứ bình tĩnh đã.”
Tôi nhìn các thành viên và quản lý đang lo lắng, và mắt tôi chạm mắt Joo Woosung. Ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi.
“Tại sao…”
“…?”
“Tại sao cậu lại cười?”
Khi tôi chạm tay vào miệng, tôi có thể cảm nhận rõ ràng khóe miệng mình đang nhếch lên.
Đôi mắt của Joo Woosung dao động. Đồng thời, một cảnh báo thất bại nhiệm vụ xuất hiện.
Ding!
[Nhiệm vụ thất bại!
“Ngăn chặn bài hát trở lại của cậu bị rò rỉ!” Ai đó đang cố gắng làm rò rỉ bài hát của bạn.
Ngăn chặn bài hát bị rò rỉ để giảm thiệt hại.
Thành công: Vũ đạo 10
Thất bại: Hiệu ứng trạng thái. Khi thời hạn nhiệm vụ đến gần, hiệu ứng trạng thái sẽ trở nên tồi tệ hơn.]
“Này, Seo Hoyun!”
Đột nhiên, tầm nhìn của tôi mờ ảo, và cửa sổ nhiệm vụ rung chuyển theo cơ thể tôi.
Mọi người hoảng loạn và lao về phía tôi.
“Seo Hoyun, tỉnh lại đi!”
[Cậu đã thất bại trong nhiệm vụ.]
Tầm nhìn của tôi nhấp nháy. Chân tôi loạng choạng, và giống như một màn hình TV cũ tắt đi, ý thức của tôi vụt tắt.
Đó là lần thất bại nhiệm vụ đầu tiên mà tôi trải qua.
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một khoảng trần nhà xa lạ.
Tôi ôm lấy cái đầu giờ đã phần nào tỉnh táo và nhìn xung quanh. Cửa sổ nhiệm vụ trôi nổi bên cạnh tôi, phát ra ánh sáng xanh lam.
[Thời gian phạt thất bại nhiệm vụ đã hết.]
Có vẻ như đã có một khoảng thời gian trôi qua.
Khi tôi cố gắng ngồi dậy, tôi thấy một ống truyền dịch được truyền vào cánh tay mình. Một vết sẹo dài mà tôi đã lâu không thấy lộ ra cùng với nó.
Có vẻ như đây là phòng cấp cứu. Tôi tìm điện thoại để xem giờ và thấy Seo Hojin đang ngủ bên dưới tôi.
“Seo Ho…”
Tôi cố gắng gọi, nhưng giọng tôi không phát ra được rõ ràng.
À, tôi phải đánh thức nó như thế nào đây?
Bực mình, tôi thả điện thoại từ chiếc bàn nhỏ cạnh giường xuống người nó. Giật mình, Seo Hojin bật dậy.
“Hyung.”
“Này, nước…”
“Hyung, anh tỉnh rồi!”
Seo Hojin vội vàng lao về phía tôi làm ầm ĩ. Tôi định xin nước, nhưng tên này bây giờ không còn tỉnh táo nữa.
“Em lo cho anh lắm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…”
Nhìn kỹ, mắt nó sưng húp lên. Ngạc nhiên, tôi hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Em khóc à?”
“Không, em không có.”
À, tôi nghĩ mình biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Seo Hojin bám lấy tôi vì tôi là người thân duy nhất còn lại trong cuộc đời nó mà.
Chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với tất cả những người họ hàng tồi tệ từ lâu, và cha mẹ chúng tôi cũng đã qua đời. Còn ai nữa đâu? Chỉ còn tôi thôi.
Nếu tôi chết, nó sẽ thực sự bị bỏ lại một mình. Sự thật đó khiến tôi cảm thấy có lỗi và mang lại cho tôi một cảm giác nặng nề.
“Lấy cho anh ít nước đi.”
Seo Hojin thở dài như thể nỗi lo lắng của nó cuối cùng cũng tan biến. Nó có vẻ hơi hờn dỗi, nhưng tôi không còn sức lực nào để an ủi nữa.
“Ái chà.”
SHJ lẩm bẩm chửi thề khi lấy nước từ tủ lạnh, có vẻ như nhận thức được sự ồn ào của mình. Khi tôi kiểm tra điện thoại sau khi uống một ngụm, tôi nhận ra mình đã bất tỉnh khoảng nửa ngày.
“Em sẽ gọi bác sĩ để họ biết anh tỉnh rồi.”
“Ừm…”
Seo Hojin do dự rồi rời khỏi phòng.
Lúc này là 2 giờ sáng. Chà, ít nhất tôi vẫn có thể kịp buổi quay MV.
Tôi nằm xuống và kiểm tra thông báo trên điện thoại.
24 cuộc gọi nhỡ, 278 tin nhắn
… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi cảm thấy lo lắng khi kiểm tra chúng.
Đầu tiên, các cuộc gọi nhỡ. Seo Hojin, Seo Hojin, quản lý, quản lý, Lim Hyeonsu, Joo Woosung, Lim Hyeonsu, Lim Hyeonsu, Kim Seonghyeon… và các thành viên khác nhau đã gọi cho tôi.
Bỏ qua các cuộc gọi trước mắt, tôi chuyển sang tin nhắn. Có vẻ như một nhóm chat đã được tạo.
– Kang Ichae: Hyung, anh có sao không???
– Seong Jiwon: Có vẻ như cậu đã làm việc quá sức rồi…
– Jeong Dajun: Hoyun-hyung ㅠㅠㅠㅠㅠ sao anh vẫn chưa tỉnh dậy vậy ㅜㅜ
– Kim Seonghyeon: Chúng tớ sẽ gặp quản lý một lúc. Có gì thì gọi nhé
Ồ…
Tôi bị bao trùm bởi một cảm xúc kỳ lạ. Cảm xúc mà trước đây chưa bao giờ tôi có được
… Những kẻ ngốc tốt bụng này.
Đã lâu rồi kể từ khi có ai đó ngoài Seo Hojin lo lắng cho tôi như thế này. Khi tôi định trả lời rằng tôi ổn, điện thoại của tôi reo lên.
[Kẻ ngốc 2]
Tại sao tên này lại gọi?
Tôi lặng lẽ trả lời cuộc gọi.
“Vâng, đây là Seo Hoyun.”
– “… Này, cậu ổn chứ?”
Một giọng nói ngượng ngùng từ Joo Woosung vang lên. Tôi tựa vào gối và trả lời một cách bình thản.
“Ờ,Tôi vẫn còn thở được.”
– “Này, Tính cách của cậu thật là…”
“Có chuyện gì không?”
– “Cậu thật là phiền phức…”
Tôi phớt lờ anh ta. Tôi định bảo anh ta cúp máy nếu không có gì để nói, nhưng Joo Woosung vội vàng lên tiếng.
– “Tôi chỉ tự hỏi liệu tôi có thúc ép cậu quá mức và khiến cậu gục ngã hay không. Tôi hơi lo lắng.”
“Không phải vậy.”
– “Ừm…”
“Chỉ có vậy thôi sao? Vậy tôi cúp máy đây.”
– “À, không. Không phải vậy.”
Tại sao tên này hôm nay lại như thế?
– “Tôi gọi vì tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
– “Cậu có biết về vụ rò rỉ không?”
Trước khi gục ngã, tôi nhớ lại ánh mắt Joo Woosung nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi im lặng một lúc trước khi mở miệng. Không quan trọng nếu Joo Woosung, người không phải là thành viên, nắm giữ điểm yếu của tôi bằng cách biết sự thật.
“Tôi biết.”
– “Tại sao cậu lại làm vậy? Cậu có thể ngăn chặn nó mà.”
“Cậu nghĩ tại sao?”
– “Đó là tất cả những gì cậu định nói sao?”
“Tôi làm vậy để tạo drama.”
Tôi thở dài khi nói.
“Khi nước đang đến, hãy chèo thuyền. Chúng tôi đã nhận được bài hát của Blue Tiger, và tôi muốn sử dụng vụ rò rỉ để tạo thêm tiếng ồn cho marketing.”
– “…”
“Cậu có biết họ đang phản ứng thế nào không?”
– “À, họ nói bài hát hay. Cũng có một số bài báo nữa. Blue Tiger vốn đã nổi tiếng. Người hâm mộ của các cậu cũng đang tăng dần…”
Joo Woosung trả lời với vẻ thất vọng.
Mọi thứ đang diễn ra theo dự tính. Tình hình không tệ, nhưng tôi không có sức lực để kiểm tra phản ứng của netizen trên mạng xã hội. Nhưng thật nhẹ nhõm khi Joo Woosung nói cho tôi biết về những phản ứng một cách khách quan.
“Có vẻ ổn.”
Hầu hết các điều kiện đã được đáp ứng.
Một bài hát hay, một lượng tiếng vang kha khá và các thành viên có kỹ năng vững vàng. Đó là cách tạo ra tố chất ngôi sao.
Tất cả những gì còn lại là showcase và một số sản xuất nội dung.
Tôi tính toán rất nhiều đó.
“Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết.”
– “Ừm. Ừm, Seo Hoyun.”
“Vâng?”
– “Tôi đã chửi rủa cậu rất nhiều trong đầu. Tôi xin lỗi.”
Anh ta đang nói gì vậy? Joo Woosung thở dài từ đầu dây bên kia.
– “Tôi nghĩ cậu là một kẻ lừa đảo thực sự, không có đam mê hay tài năng, chỉ lợi dụng người khác… Tôi đã đi quá xa. Tôi xin lỗi.”
“Ừ.Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng lưu số của cậu là ‘kẻ ngốc’ rồi.”
– “Chắc cậu muốn nhập viện thêm lần nữa hả?”
Mặc dù có nhiều điều để nói, tôi chọn im lặng và lắng nghe anh ta như anh ta muốn.
– “Dù sao thì tôi cũng sai. Cậu đã làm việc chăm chỉ. Cậu thực sự đang cố gắng leo lên bằng mọi cách.”
Joo Woosung đã làm trong ngành này được 4 hoặc có thể là 5 năm. Có vẻ như anh ta trở nên hơi tự mãn với tư cách là một thần tượng.
Chà, mọi thứ cuối cùng cũng sẽ tàn lụi. Dù nổi tiếng đến đâu, cuộc sống của những người nổi tiếng cuối cùng cũng trống rỗng.
Joo Woosung dường như là trường hợp đó.
– “Các thành viên của cậu cũng đang làm việc cực kỳ chăm chỉ… Nhìn họ khiến tôi nghĩ, ‘Mình đang làm gì vậy, thật thảm hại’.”
” Joo Woosung.”
– “Hả?”
“Đây… là phòng thú tội sao? Sao đột nhiên thú nhận tội lỗi của mình vậy?”
– “Thằng quỷ cái này…”
Tôi nói vậy vì tôi khó chịu, nhưng Joo Woosung không thể nhịn cười dù anh ta lúc nãy vừa lẩm bẩm về tôi xong.
Tôi liếc nhìn phía trước và thấy Seo Hojin quay lại cùng bác sĩ. Joo Woosung từ từ ngừng cười và nói với tôi.
– “Cứ tiếp tục chiến đấu nhé.”
“…”
– “Giữ gìn sức khỏe.”
“… OK.”
Tôi cúp điện thoại với một cảm giác kỳ lạ. Khi tôi còn là PD, tôi thỉnh thoảng mời Joo Woosung tham gia shows và hành hạ anh ta vì lợi ích của chương trình, hoặc có lẽ anh ta không thích tôi vì với tài năng vượt trội và bản năng sắc bén của mình, anh ta cảm nhận được điều gì đó. Đáng ngạc nhiên là bây giờ chúng tôi lại phát triển một mối quan hệ thân thiện với nhau.
… Có lẽ tôi nên thay đổi tên đã lưu, ít nhất là vậy.
Tôi ấn mạnh điện thoại. Sau đó, khi tôi định nói chuyện với Seo Hojin đang trở lại cùng bác sĩ, tiếng ồn ào đột nhiên xuất hiện ở lối vào. Đó là các thành viên trong nhóm.
“Hoyun-hyung!”
Jeong Dajun, với khuôn mặt đẫm nước mắt, và các thành viên đang cố gắng trấn an cậu ấy đang tiến về phía chúng tôi.
“Này, này. Đây là phòng cấp cứu. Im lặng nào.”
“Hyung vẫn còn sống!May quá”
“Mọi người, im lặng nào! Hoyun, tôi xin lỗi!”
Ngay cả Seong Jiwon, người đang cố gắng trấn an họ, cũng dần dần tăng âm lượng giọng nói. Bác sĩ, người đang nhìn họ một cách trống rỗng, hỏi tôi một câu hỏi.
“Anh em trong tiểu bang hả?”
“Không, tôi không biết họ.”
Tôi che mặt và giả vờ không quen họ… Nhưng lời bào chữa của tôi dường như không thuyết phục.