PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 14
[Hotsearch: SNS của Joo Woosung?]
Tôi không phải fan của Black Call, nhưng Joo Woosung nổi tiếng là không đăng video cá nhân của mình phải không? Fan hâm mộ luôn than khóc về điều đó, nhưng đột nhiên, một video của Joo_Woosung_and_the_Kitty.gif đã được đăng vào tối qua với tiêu đề rất kỳ quoặc.
It_seems_like_you_like_me_more.gif
Người này là ai vậy??? Theo tôi biết, không có thực tập sinh nào như thế này trong công ty của Black Call. Anh ta chỉ là người bình thường thôi sao?
└ Có vẻ là người bình thường.
└└ Ồ thật sao?? Nhưng mặt anh ta đâu có giống người bình thường?
└└ Ừ.
└ Ít nhất là trong số các tân binh được công ty thông báo thì không có thực tập sinh nào như thế này, haha. Này Woosung… Anh có thể đăng mặt anh nhiều lên được không? Em nhớ anh quá ㅋㅋ
└└ ㅋㅋㅋ Đúng là điên rồ mà.]
[Hot Search: Joo Woosung Đăng Thêm Video Trên SNS! Sao anh ấy đột nhiên đăng nhiều video thế????]
Fan yêu cầu anh ấy đăng mặt mình lên, và anh ấy đã làm ㅋㅋㅋ Anh ấy đột nhiên thay đổi cách cư xử ㅋ Joo_Woosung_and_the_Cat_Picture.jpg
trainee_feeling_gloomy_after_being_teased.video.
Nhưng lần này, anh ấy vẫn chụp ảnh với thực tập sinh đó? Chắc không phải là người bình thường đâu ha? Họ có vẻ rất thân nhau, haha. Dễ thương quá.
└ Tôi biết mà!!! Anh ấy là thành viên của DPS Entertainment.
└└ DPS??? Xin lỗi, tôi không rành lắm. Làm ơn nói cho tôi biết đó là gì.
└└ The Dawn (nhóm nhạc vừa được debut dưới trướng của DPS Entertainment cách đây không lâu.)
└ Tôi không rõ nhưng chắc có lẽ đã từng nghe qua ?? Tôi có nghe nói đến họ rồi, nhưng không nhiều.
└└ ㅠㅠ Tôi biết rõ nè… vì tôi là fan của The Dawn… Anh ấy có name tag là Hoowoo. Anh ấy không debut được vì lý do sức khỏe, nhưng không hiểu vì sao giờ lại có 🍉 là anh ấy đang thu âm một vài bài hát với The Dawn. Họ là những tân binh chăm chỉ, mong mọi người hãy đón chờ The Dawn trong thời gian sắp tới nhé…
└└ Ồ… (tiếc cho anh ấy nhỉ) Xin lỗi. Cố lên!]
[Hot search: Tôi nghe từ một người bạn (xin lỗi)[1] rằng Joo Woosung và Seo Hoyun của The Dawn rất thân nhau. Tôi là fan ruột của The Dawn, nhưng tôi đã phát cuồng khi gần đây thấy Joo Woosung (xin lỗi, tôi không phải fan của anh ấy) với Hoyun trên SNS.]
Để tôi tóm tắt cho các bạn:
1.Album ra mắt của The Dawn có vẻ như hơi thất bại, nhưng họ vẫn thu hút được một số ít fan.
2.Seo Hoyun, người xuất hiện cùng Joo Woosung trên SNS, là thành viên của The Dawn nhưng chưa bao giờ xuất hiện trên sân khấu chính thức.
3.Joo Woosung và Seo Hoyun là bạn thân tri kỷ; tôi không biết họ từ đâu ra, nhưng tôi đột nhiên quan tâm đến họ. Mặt của Seo Hoyun giống như cáo và thỏ, và anh ấy hợp gu tôi hơn tôi mong đợi. ㅋㅋㅋ Tôi nghe nói họ sắp comeback, và tôi đang mong chờ điều đó.
└ Cảm ơn Speed Wagon!
└└ Không có gì!
└ Ồ, cảm ơn.
└ Nhưng tôi không thực sự quan tâm mấy. ㅋㅋ Tôi cảm thấy The Dawn đang cố gắng dựa bú fame của Joo Woosung vậy.
└└ Tsk, đâu phải Seo Hoyun không làm thế đâu. Chính Joo Woosung đăng lên mà. Có vấn đề gì sao? ㅋㅋㅋ
└└ Đúng vậy, đúng vậy, họ có vẻ là bạn thân. Tôi cảm thấy họ đã quen nhau từ lâu rồi.
└ Fan của Black Call đang phát cuồng vì hàng loạt ảnh mới của Joo Woosung và đang cố gắng tiêu thụ lượng thông tin dưa muối mấy ngày nay. Thêm vào đó, họ chưa bao giờ thấy ai thân thiết với Joo Woosung mộ cách thoải mái như vậy, ngoại trừ thành viên này của The Dawn. Chắc là thân thật đóㅋㅋㅋ
└└ Đúng vậy, tôi thực sự biết ơn người bạn này. Đây là lần đầu tiên tôi thấy khía cạnh dễ thương của Joo Woosung. Đáng yêu quá! ㅜ]
[The Dawn comeback, có phải là chiêu trò thu hút truyền thông không?]
[Thực tập sinh xuất hiện trên SNS của Joo Woosung, có phải là chiến lược của công ty không?]
“Hoyun-hyung!”
Tôi ngã xuống sàn phòng tập và cầm điện thoại lên kiểm tra tình hình. Ở một mức độ nào đó, tôi có vẻ là chủ đề nóng trên các cộng đồng trực tuyến và mạng xã hội. Tất nhiên, tôi cũng bị chỉ trích, nhưng nó không tệ cho việc lan truyền.
Concept và vũ đạo đã được sắp xếp sơ bộ, và các động tác nhảy, lịch tập luyện và phần hát đã được phân chia ổn thỏa. Bây giờ còn khoảng ba tuần nữa là đến buổi showcase.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa đủ.
Bây giờ, đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị cho những việc liên quan khác. Tôi cất điện thoại đi và nhìn sang Kang Ichae.
“Này, sao thế?”
“Uống cái này đi hyung.”
Kang Ichae ném một chai nước vào tôi. Tôi uống nước một lèo đến nửa chai vì đang khát nước. Kang Ichae lẩm bẩm trách móc.
“Sao hyung lại tập luyện vất vả thế? Hyung có ngủ đủ giấc không?”
“Anh có ngủ.”
“Hyung nói dối! Hyung chỉ ngủ ba tiếng một ngày thôi! Lại còn ngủ ở phòng chờ nữa.”
“Hyung là kiểu Napoleon à? Hyung chỉ ngủ ba tiếng một ngày?”
Kang Ichae lè lưỡi khi Jeong Dajun trách tôi. Tôi phớt lờ họ vì tôi không có sức để trả treo lại.
Seong Jiwon, người vừa bước vào phòng tập, nhìn tôi lo lắng hình như cậu ấy đã nghe thấy những gì mọi người đang nói.
“Ừm… Điệu nhảy của Hoyun đã tiến bộ, nhưng…”
“… ”
“Vẫn chưa đủ… Tại sao? Làm sao tớ có thể tiến bộ hơn nữa? Chỉ tớ đi tớ sẽ luyện tập đến khi ổn hơn?”
“Jiwon-hyung… Anh có nghĩ anh ấy bị ma nhập không mà máu chiến thế?”
Jeong Dajun run rẩy. Tôi cũng sợ và dùng tay để giữ thăng bằng.
Seong Jiwon không phải là người dễ dàng đối phó. Tôi nghĩ cậu ấy mong manh, nhưng bây giờ mắt anh ấy đang tràn đầy nhiệt huyết và anh ấy không tập trung vào bất cứ điều gì ngoài sân khấu comeback.
Kim Seonghyeon bước vào tiếp theo và bật nhạc, cố gắng điều chỉnh các động tác sân khấu thêm một chút.
Sau khi chúng tôi phân chia xong các phần, chúng tôi đã sửa đổi vũ đạo một chút để mỗi thành viên nổi bật hơn trong các phần tương ứng của họ.
🎶“Ôi, chọn một lá bài, tương lai sẽ rõ ràng hơn,
Đừng lo lắng về cơ hội thấp, không cần thiết đâu,
Ổn thôi, tôi sẽ dẫn dắt bạn.
Nói thêm một lần nữa, đó là sự khởi đầu cho chúng ta,
Tôi sẽ trở lại mỗi lần,
Đừng sợ cảm giác kỳ lạ này,
Không cần phải lo lắng,
Tôi sẽ dẫn dắt bạn.”🎶
Khi chúng tôi tiếp tục hát và nhảy , sau khoảng ba lần tập luyện, mọi người đều kiệt sức và ngã xuống sàn.
“Chúng ta sẽ chết trước khi lên sân khấu comeback mất?”
“… Mọi người có muốn nghỉ một chút không? Gần đến giờ ăn trưa rồi.”
Seong Jiwon cuối cùng cũng đồng ý. Jeong Dajun nhanh chóng đứng dậy.
“Đi cửa hàng tiện lợi thôi, cửa hàng tiện lợi!”
“Bữa này để em trả cho~!”
Jeong Dajun rút ra những tờ một nghìn won.
“Em nhận được tiền tiêu vặt rồi!”
“… ”
“Thôi để hyung sẽ trả.”
“Ồ, ít nhất chúng ta có thể mua kem!”
Thời buổi này, một nghìn won không mua được nhiều đâu…
Kim Seonghyeon, Seong Jiwon và tôi nhìn nhau cười đùa an ủi trên đường đến cửa hàng tiện lợi.
Khi đến cửa hàng tiện lợi gần công ty, Kang Ichae và Jeong Dajun phấn khích đến nỗi nhảy nhót xung quanh.
“Em sẽ mua mì ly và ăn trong ba miếng!”
“Lần đầu ăn mỳ à? Phải cho phô mai vào mì gà cay chứ.”
Mấy đứa này,không biết mỹ vị nhân gian gì cả…
Tôi cảm thấy như mình đã hiểu tại sao Seong Jiwon và Kim Seonghyeon lại phải trở nên trưởng thành hơn trong nhóm rồi.
Kim Seonghyeon lặng lẽ chăm sóc cho 2 maknae , và Seong Jiwon đưa cho tôi một ly mì ramen. Năm người chúng tôi chen chúc quanh một chiếc bàn trong cửa hàng tiện lợi, ăn mì ly cùng nhau, thì đột nhiên ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi quay lại và thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang, lo lắng bồn chồn. Cô ấy đưa điện thoại cho chúng tôi.
“Ồ! Có phải bạn là Seo Hoyun không?”
“Ối, từ.. từ….. có phải đây là tất cả thành viên của The Dawn không vậy??”
“Bạn của tôi là một fan chính hiệu của các bạn đấy ạ? Có thể cho tôi xin một bức ảnh chung được không?”
“…? … À.. vâng,vâng.”
“Ô, bạn là Seong Jiwon, đúng không? Tôi biết bạn từ khi còn là thực tập sinh! Sao bạn đẹp trai thế? Sao bạn cao thế?”
“Haha, cảm ơn.”
“Noona bao nhiêu tuổi vậy?”
Kang Ichae là người đầu tiên bắt chuyện một cách thân thiện với bạn fan. Bạn fan tuy hơi ngại ngùng một chút nhưng vẫn trả lời câu hỏi của nó.
Mặc dù đúng là chúng tôi phải cẩn thận với lời nói của mình, nhưng tôi không lo lắng về Kang Ichae. Cậu ấy giỏi trong việc ứng xử với mọi người.
“…?”
Tôi trả lời mơ hồ và nhìn đi chỗ khác, nhưng sau đó tôi thấy một cảnh tượng kỳ lạ bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Một bà cụ nắm chặt túi xách đang đi dạo. Một người đàn ông đeo mặt nạ đi theo sau bà vài bước, cảnh giác nhìn xung quanh và tôi chắc chắn rằng anh ta định giật túi xách của bà.
“Êeeee”
“Sao vậy?”
Tôi gọi Kim Seonghyeon. Cậu ấy lập tức quay đầu lại nhìn về phía tôi đang nhìn, sau đó mặt cậu ấy cứng lại.
Chúng tôi đặt đồ ăn đang cầm xuống. Người đàn ông đột nhiên lao vào và giật túi xách của bà cụ.
“Ôi trời ơi, trời ơi! Ăn cướp!”
Thời buổi này vẫn còn cướp giật kiểu này sao!
Tên khốn điên rồ.
Tôi nhíu mày sâu sắc. Tôi không thể tin được. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng điều này sẽ thực sự xảy ra .
Kim Seonghyeon và tôi lập tức đạp cửa hàng tiện lợi và chạy ra ngoài để bắt tên cướp khốn nạn.
“Đứng lại ngay!”
“Ngu gì mà đứng lại! Thoại khôn ghê!!”
Sau khi biết hành vi của tên cướp bị chúng tôi phát giác, tên cướp liếc nhìn chúng tôi và bắt đầu chạy nhanh hơn.
Tuy nhiên, chúng tôi không phải là người bình thường. Chúng tôi là những thần tượng đáng tự hào của Hàn Quốc. Với những buổi tập nhảy và tập luyện khắc nghiệt hằng ngày đã khiến chúng tôi có sức chịu đựng hơn người bình thường.
“Dừng lại!”
Kim Seonghyeon, người đặc biệt giỏi các hoạt động thể chất, nhanh chóng đuổi kịp tên cướp.
“Bắt được rồi!”
“Này, Kim Seonghyeon!”
Tôi đến sau, nên kịp đá vào tay người đàn ông khi anh ta định rút dao ra.
Với một tiếng leng keng, con dao rơi xuống đất. Kim Seonghyeon nhìn anh ta, mặt cậu ấy tái mét, nhưng cậu ấy vẫn nghiến răng và giữ chặt tên cướp.
“Thả ra! Thả tao ra!! Thả ra, lũ khốn!”
“Ngu gì mà thả! Thoại khôn ghê!” tôi trả treo lại.
“Kim Seonghyeon, giữ chặt hắn.”
Tôi giúp Kim Seonghyeon bằng cách đá chân tên cướp khụy xuống đất. Tôi nhìn lại chỗ bà cụ, và may mắn thay, Seong Jiwon và Jeong Dajun đã giúp bà cụ đứng dậy.
“Bà ơi, bà có sao không?”
“Ôi, cảm ơn, cảm ơn… “
“Bà có bị thương ở đâu không?”
“Không, ta ổn… Ta lo lắng cho các cháu hơn.”
“Chúng cháu không sao ạ.”
Thêm vào đó, Kang Ichae đang ở trong cửa hàng tiện lợi gọi điện thoại, vẫy tay cuồng nhiệt. Có vẻ như cậu ấy đang gọi cảnh sát.
Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát thật.
“Wow, cảnh sát Hàn Quốc nhanh thật.”
“Thả tôi ra!”
“Đứng yên, thằng điên này.”
Tôi lẩm bẩm khi ấn cổ tên cướp xuống.
Tôi nhìn xung quanh xem cảnh sát đã đến chưa và thấy một người phụ nữ vẫn cầm điện thoại, nhìn chúng tôi trống rỗng. Khi tôi quay đầu lại, mắt tôi chạm mắt Kim Seonghyeon.
“… “
Cả hai chúng tôi đều nghĩ giống nhau.
Có lẽ nàooo…….
*chuyển cảnh:
“Ôi trời ơi, suýt nữa thì nguy rồi. Ta thấy hắn theo ta sau khi ta rút tiền từ ngân hàng. Hắn còn theo ta đến một nơi không có camera quan sát. Nếu không có các cháu, chắc chắn sẽ xảy ra thảm họa mất.”
Sau khi giao tên cướp cho cảnh sát, họ khen ngợi chúng tôi vài lần.
Tôi liếc nhìn bà cụ. Có vẻ như bà ấy không bị thương.
“Cảm ơn các cháu. Ta không biết phải bày tỏ lòng biết ơn như thế nào.”
“Không, không có gì đâu bà. Đó là điều mà ai cũng sẽ làm mà.”
“Đây là tiền con gái ta gửi cho chúng ta. Nó đã tiết kiệm từng chút một cho chi phí y tế của ta… Không có số tiền này, ta sẽ không thể điều trị được. Ta thực sự rất biết ơn.”
“Thật là, suýt nữa thì nguy.”
theo những gì tôi có thể quan sát, Seong Jiwon rất thương bà cụ. Mắt cậu ấy dán chặt vào bà, và cậu ấy có vẻ rất lo lắng.
Tôi huých nhẹ Seong Jiwon.
“Chúng ta đi thôi. Bà cần quay về và nghỉ ngơi nữa.”
“Ồ, xin lỗi. Ta không nhận ra mình đang giữ chân mọi người.”
“Ôi không bọn cháu mới là người nên xin lỗi vì đã làm mất thời gian của bà.”
Bà cụ liên tục cúi đầu. Nhìn bà ấy khiến tôi nhớ đến bà ngoại của mình, và tôi đột nhiên cảm thấy những cảm xúc kỳ lạ.
Tôi lịch sự nói lời tạm biệt và dẫn các thành viên rời khỏi hiện trường khi tình hình đã được giải quyết xong .
“Wow, chúng ta thực sự đã làm rất tốt.”
“Kim Seonghyeon suýt bị thương. Cậu có sao không?”
“Ừ. Seo Hoyun bảo vệ tớ…”
“Đúng vậy. Chúng ta không còn nhiều thời gian trước khi comeback, nên hãy cẩn thận. Đừng để bị thương nhé”
“Này, thôi nào. Nhưng mà lúc nãy thật tuyệt vời, đúng không?”
“2 từ thôi: Đỉnh nóc”.
Seong Jiwon đánh nhẹ vào đầu Jeong Dajun. Jeong Dajun vừa phàn nàn vừa ôm đầu, nhưng cậu ấy không thể phủ nhận cảm giác ban nãy mang đến là rất tuyệt.
“Tất cả chúng ta đã làm rất tốt.”
“Ngay cả Hoyun cũng không màng đến sức khỏe của mình mà xung phong xả mình.”
Tôi cũng cảm thấy một cảm giác thành tựu.
Có một điều khác để mong đợi.
Kim Seonghyeon có lẽ cũng nhận ra điều đó.
Sau khi trở lại phòng tập và tập luyện thêm vài giờ, người quản lý đột nhiên mở cửa và bước vào.
“Các cậu!!”
Đúng như tôi mong đợi.
“Ôi, anh làm em giật mình.”
“Các cậu, các cậu bắt được tên cướp! Sao không nói cho anh biết!”
Người quản lý phấn khích nắm lấy vai Jeong Dajun và lắc. Jeong Dajun, không hiểu tình hình, ngơ ngác hỏi.
“À, chúng em định nói với anh sau. Nhưng làm sao anh biết được?”
“Các cậu đang nổi tiếng lắm đấy!”
“Gì cơ?”
“Tin tức về việc các cậu bắt tên cướp đã được đăng trực tuyến, và bây giờ chúng ta đang đứng đầu xu hướng tìm kiếm !”
Bingo.
Người quản lý dí sát bài báo trên mạng vào mặt chúng tôi. Tôi từ từ đọc tiêu đề lấp lánh trên màn hình.
[Nhóm nhạc nam thần tượng xả thân bắt cướp hôm nay!!!]
… Tiêu đề khá lực đấy.
Trong khi các thành viên với vẻ mặt không tin ngơ ngác hỏi han lẫn nhau, Kim Seonghyeon và tôi lại nhìn nhau, chúng tôi cười toe toét.