PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 13
“Seo Hoyun.”
Trong khi lo lắng nhìn về phía Seong Jiwon, tôi giật mình khi Lim Hyunsoo đang ra hiệu cho tôi. Tôi lặng lẽ đi tới chỗ ngồi của cô ấy, rồi cô ấy thì thầm với tôi.
“Này, các thành viên của cậu giỏi hơn tôi tưởng. Họ rất có tiềm năng đấy!! Hoyun à!!”
“Ừ, họ cũng không tệ, chỉ là bấy lâu nay thiếu sự chăm bẵm của công ty thôi.”
“Ừ, ban đầu tôi cứ tưởng họ đều kiêu ngạo và mất dạy như cậu.”
“Đây cũng được xem là một lời khen, phải không?”
“Tất nhiên, hahaha quỷ nhỏ dễ thương và hư hỏng này.”
Lim Hyunsoo tiếp tục ngân nga vui vẻ.
“Cảm giác thật dzô mood sau một thời gian dài vất vả,mặc dù hơi vội vàng và gấp rút vì nó phải làm lại trong một thời gian ngắn… Trước đây tôi luôn làm việc với các thần tượng lớn có đội ngũ chuyên nghiệp, nhưng với lần này một nhóm mới thành lập với tinh thần chiến đấu như thế này cũng là một trải nghiệm đáng quý đối với tôi.”
Tôi ngẩng cằm lên và nhìn Lim Hyunsoo.
“Nhạc sĩ, cô có biết tại sao khi một người mạnh mẽ đột nhiên trở nên yếu đuối không?”
“Chắc là là họ dần trở nên tốt bụng?”
“Thôi bỏ đi, cô nhạc sĩ à,cô không biết là tôi nể phục cô đến mức nào đâu, thực sự ấn tượng với phong thái mạnh mẽ của cô trong nhiều năm.”
“Mơn nhiều nàa.”
Lim Hyunsoo có vẻ phấn khích bất chấp vấn đề đạo văn và ăn cắp bản quyền từng bị tôi phanh phui cách đây vài hôm, có lẽ cô ấy đang nghĩ đến thời kỳ hoàng kim của cô ấy.
Seong Jiwon đứng cứng đờ trước pop filter. Lim Hyunsoo bật micro truyền đến phòng thu âm.
*pop filter là một phụ kiện phòng thu tưởng chừng như rất nhỏ nhưng lại vô cùng cần thiết. Chỉ cần đặt nó khoảng vài inch trước micro thu âm của bạn, sẽ giúp bản thu trở nên rõ ràng và sắc nét hơn và đặt biệt là loại bỏ đi những âm plosive (p và b) khó chịu.
“Hát chính, cậu sẵn sàng chưa?”
“Vâng! Tôi sẵn sàng.”
Seong Jiwon gật đầu. Các thành viên đang luyện tập phần của mình một cách điên cuồng đồng loạt ngẩng đầu lên.
Nhịp điệu vang lên, và Seong Jiwon ổn định hơi thở. Đôi mắt cậu ấy lo lắng nhấp nháy. Lim Hyunsoo lẩm bẩm.
“Tôi hy vọng cậu ấy làm tốt.”
Tôi nhếch mép.
Seong Jiwon? Ai chứ cậu ấy thì tôi hoàn toàn tin tưởng nhé!!
🎶”Cho tôi, cho tôi, cho tôi cơ hội thứ hai.”🎶
Đúng thật đỉnh vãiiiiii
Giọng hát ngọt tựa kẹo bông của Seong Jiwon vang vọng khắp phòng thu âm. Lim Hyunsoo hạ thấp tầm nhìn và khép miệng lại.
Sự căng thẳng của Seong Jiwon dần dần giảm bớt khi bài hát được vang lên, cậu ấy như đang đắm chìm vào từng giai điệu, âm thanh lẽ luồn qua những kẽ nhạc
🎶”Nói thêm một lần nữa, đó là sự khởi đầu cho chúng ta,
Tôi sẽ trở lại mỗi lần,
Đừng sợ cảm giác xa lạ này.”🎶
Ôiiiii, nốt cao của Seong Jiwon thật thoải mái khi nghe.
Khoái lạc thực sự
“… ổn chứ? đúng không ạ?”
Sau khi hoàn thành phần của mình, Seong Jiwon tiếp tục theo dõi Lim Hyunsoo, người đã hướng micro về phía anh ấy.
“Seong Jiwon.”
“Vâng, vâng?”
“Cậu thấy nó nghe như thế nào?”
Lim Hyunsoo hỏi bằng giọng điệu thỏ thẻ,trìu mến. Thứ mà tôi chưa từng được nghe từ cô ấy.
“Ừm… Tôi nghĩ cao độ của tôi ổn.”
“Cao độ? Đó không phải là vấn đề lúc này.”
Lim Hyunsoo cười.
“Hộc!” Jeong Dajun thở hổn hển. Kim Seonghyeon cũng căng thẳng.
Dù sao thì, cô ấy giỏi trong việc khiến mọi người căng thẳng mà. Cũng gọi là có lý do tại sao cô ấy nổi tiếng với tư cách là sát thủ của các chương trình thử giọng.
“Giọng của cậu khá hay đấy?”
“C-cảm ơn!”
“Tại sao giờ cậu mới chịu xuất hiện? Cậu rất tài năng mà. Btw phần kết trong bài của cậu được xử lý cũng rất sạch sẽ… Cậu đã là thực tập sinh trong bao lâu rồi?”
“Ờ… Tôi là thực tập sinh trong vòng 7 năm.”
“Như tôi dự đoán nhỉ? chỉ có những thực tập sinh lâu năm mới có thể rèn luyện thanh nhạc dày như cậu vậy thôi. Vì đa số các tân idol sau một thời gian ra mắt sẽ bị biến giọng để thay đổi màu sắc nhóm . Nhưng đừng chỉ lo lắng quá. Đôi khi quá lo lắng có thể ảnh hưởng đến âm sắc của cậu đấy. Giọng cậu đang rât ổn với bài hát.”
“Ồ, vâng…”
Mặc dù đã được cho lời khuyên đừng lo lắng, Seong Jiwon thậm chí còn trở nên lo lắng hơn.
Hả?
Lim Hyeonsu hoặc là không nhận thấy hoặc phớt lờ nó và chỉ đạo Seong Jiwon thêm vài lần để cậu ấy hát. Ngay cả sau khi rời phòng thu âm, Seong Jiwon vẫn còn lo lắng, và cơ thể cậu ấy hơi run rẩy.
Ừm, tình trạng của cậu ấy hơi…
“Chà, sẽ ổn nếu cậu làm tốt hơn lần sau. Hãy chuyển sang phần rap tiếp theo.”
“Vâng! Kang Ichae, đến lượt cậu thu âm!”
Kang Ichae bước vào, và Lim Hyeonsu tiếp tục lắng nghe, đánh giá rằng cậu ấy kém hơn Seong Jiwon nhưng không đến nỗi tệ.
Kim Seonghyeon và Jeong Dajun lần lượt bước vào.
“Kang Ichae, hãy chú ý hơn đến cách phát âm của cậu. Cậu nhả chữ tốt, nhưng…”
“Còn nhóc Kim nốt cao hơi yếu, nhưng tổng thể thì xử lý khá ổn.”
“Jeong Dajun… Giọng của cậu khá độc đáo và hấp dẫn. Không tệ. Nhưng cậu cần luyện tập nhiều hơn.”
Khi Lim Hyeonsu hướng dẫn từng bước, quá trình thu âm diễn ra suôn sẻ.
Đồng thời, tôi đánh giá lại các thành viên. Họ có thể thiếu sức hút của một ngôi sao, nhưng kỹ năng của họ hầu hết đều rất tốt. Tính cách của họ cũng không tệ, thành thật mà nói… Chà, giờ tôi mới là vấn đề đáng suy ngẫm đây…
Tôi đang nhấm nháp ly sinh tố mà nhân viên mang đến khi Jeong Dajun thu âm xong và bước ra khỏi phòng thu.
Lim Hyeonsu quay lại và mỉm cười với tôi.
“Được rồi, kẻ lừa đảo của chúng ta. Đến lượt cậu.”
“À, vâng vâng.Hehe.”
Tôi trả lời một cách tinh nghịch và mở cửa phòng thu âm. Chất lượng âm thanh tốt hơn mong đợi, vì vậy tôi phải hát cho tốt mới được.
Ánh mắt lo lắng của các thành viên đang hướng vào tôi.
Sau khi bị bệnh và trở thành một vũ công dở ẹc trong mắt mọi người, tôi thậm chí không có thời gian để luyện tập hát một mình. Tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của họ rằng khả năng ca hát của tôi cũng bị thụt lùi.
Trong bối cảnh trò chơi, “Thần tượng Seo Hoyun” bị đuổi khỏi nhóm vì bệnh tật, vì vậy có lẽ tôi thậm chí không thể so sánh với các thành viên khác một cách phù hợp trước đây.
“Cậu sẵn sàng chưa?”
Giọng của Lim Hyeonsu vang lên trong phòng thu âm khi tôi đeo tai nghe. Vì tôi đã tham gia chỉ đạo cho các chương trình thi đấu trước đây, tôi đã đến phòng thu nhiều nên đây không là áp lực chính của tôi, nhưng do đây là lần đầu tiên tôi tự mình thu âm một bài hát nên có chút rối bời.
Tôi nghịch ngợm với pop filter một lúc trước khi ra hiệu cho Lim Hyeonsu.
“Tôi có thể nghe nhạc nền rồi hát theo được được không?”
“Phê thuốc hả? Đang trong phòng thu thì lấy đâu ra?”
Lim Hyeonsu chửi tôi nhưng khúc khích và bắt đầu bật bản demo cho tôi.
Tôi bước vào đúng nhịp.
🎶”Ồ, chọn một lá bài, tương lai trở nên rõ ràng hơn.”🎶
Mắt Lim Hyeonsu mở to.
🎶”Đừng lo lắng về cơ hội thấp, không cần thiết,
Không sao đâu, tôi sẽ dẫn đường cho cậu.”🎶
Đến lúc này, giống như các thành viên khác, tôi nghĩ rằng quá trình thu âm sẽ dừng lại, nhưng nhạc nền vẫn tiếp tục vang lên.
Tôi liếc nhìn Lim Hyeonsu một lúc, nhưng cô ấy nhìn lại với ánh mắt lấp lánh và không có bất kỳ cử chỉ nào khác. Như thể cô ấy đang bảo tôi tiếp tục đi.
Chà, đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn nhỉ?.
🎶”Đến với tôi, đến với tôi,
Đừng sợ, đến với tôi,
Tôi có cơ hội thứ hai của mình.”🎶
Tôi đã đi được nửa đoạn verse đầu tiên thì bài hát cuối cùng cũng dừng lại. Có vẻ như quá trình thu âm đã kết thúc.
“…”
“… S-sao đấy?”
Tôi liếc nhìn Lim Hyeonsu và các thành viên với vẻ mặt khó hiểu, vẫn đeo tai nghe.
“Tớ có nên làm lại không?”
Tôi hỏi có chuyện gì sai, nhưng Lim Hyeonsu bật micro.
“Này, Seo Hoyun. Cậu học cách hát này từ ai đấy?”
“Không ai cả…”
“Hừm, cậu không bị lệch tông. Mọi thứ đều đúng nhịp nhưng lại mang cái hơi hướng độc đáo…”
À, tôi hiểu rồi. Điều đó không thực sự đáng ngạc nhiên, vì vậy tôi gật đầu. Lim Hyeonsu xoa cằm.
“Thông thường, khi người khác thể hiện, họ thêm vào rất nhiều chiêu trò, nhưng cậu không có bất kỳ điều gì trong số đó. Nó thực sự sạch sẽ nhưng giọng của cậu vẫn cứ nổi bật .”
Đột nhiên luồng suy nghĩ trong đầu tôi vụt qua.Tôi nhớ lại các giám khảo từ chương trình thi đấu mà tôi từng sản xuất.
Những lời nguyền rủa và chỉ trích đều đổ dồn về phía thí sinh!
– “Đừng thêm những chiêu trò không cần thiết.”
– “Tại sao cậu nghĩ có nhịp điệu?”
– “Cậu đang hát lệch tông à?”
Và 70% những lời nguyền rủa đó đến từ Lim Hyeonsu. Khi chỉnh sửa, những cảnh đó sẽ được phát lại hàng chục lần, vì vậy không thể tránh khỏi việc những thói quen đó sẽ ăn sâu.
Tôi liên tục lắng nghe những đánh giá của giám khảo và những bài hát của thí sinh.
Đối với tôi, một bài hát hay được định nghĩa bởi ba điều sau:
Tất nhiên, hãy chắc chắn giữ đúng nhịp điệu.
Hát chân thành mà không cố gắng thể hiện nhiều chiêu trò.
Hát lệch tông là một tội lỗi lớn.
“Như vậy ổn chứ?”
Khi tôi hỏi, Lim Hyunsoo gật đầu.
“Ồ. Nhưng cậu thiếu cảm xúc. Hãy thử hát có nhiều cảm xúc hơn thay vì quá chân thành. Điều đó sẽ phù hợp với concept hơn.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Tôi gật đầu và hát lại. Lần này, tôi hát đến hết bài và được yêu cầu thêm hòa âm vào phần của Seong Jiwon.
“Wow!”
Lim Hyunsoo vỗ tay phấn khích.
“Này! Làm thế nào mà cậu hòa âm đúng được phần này vậy?”
Có thể vì phải nghe Lim Hyunsoo nói về lý thuyết âm nhạc không ngừng trong ba giờ trong khi chỉnh sửa chương trình đã giúp tôi có thêm kỹ năng mới đó. Quả là một bài học ngoại khóa về “Lý thuyết âm nhạc dễ hiểu”.
“Cảm xúc của cậu hơi thiếu một chút, nhưng hãy suy nghĩ về điều đó và thử thu âm lại. Cậu có nền tảng tốt, nên không sao đâu.”
Lim Hyunsoo có vẻ rất hài lòng và giơ cả hai ngón tay cái lên. Khi tôi rời khỏi phòng thu âm, các thành viên khác cũng đứng dậy vỗ tay.
“Wow, đổ đứ đừ trước hyung rồi nhé!!.”
“Khen hyung một từ không đủ, vì hyung nghệ cả củ.”
Tôi nhún vai trước những lời khen ngợi dồn dập. Thành thật mà nói, tôi không hát hay đến thế.
Khi tôi nhấm nháp ly sinh tố một cách lơ đãng, tôi quan sát Kim Seonghyeon với vẻ mặt rõ ràng là nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được trút bỏ. Suy nghĩ của cậu ấy rất rõ ràng. Luôn hướng về nhuững điều tốt đẹp nhất đến The Dawn.
Ít nhất thì cậu ấy cũng bớt troll hơn rồi….
Tôi quen rồi.
Sau khi Seong Jiwon vào thêm vài lần để thêm hòa âm, Lim Hyunsoo bật bài hát đã thu âm cho mọi người cùng nghe.
“Wow,Hay quá aaa!!!.”
“Nó hay hơn tôi tưởng nhiều. Hay đấy.”
Giữa những tiếng thở phào nhẹ nhõm của các thành viên, Lim Hyunsoo gật đầu hài lòng và lẩm bẩm nhỏ.
“Thành thật mà nói, nó hay hơn bài hát White Cherry mà tôi đang làm bây giờ.”
“Wow,thực- thực sự sao ạ?!”
“Cảm ơn rất nhiều ạa!”
“Hahaha, khen tôi đi, các con báo của tôii”
Cô ấy chỉ đang cay cú thôi…
Mặc dù cô ấy chỉ đang cay cú, các thành viên vẫn cúi đầu như thể họ sắp làm một nghi lễ trả ơn và hùa theo.
Tuy nhiên, nó là một bài hát hay hơn White Cherry nếu nó phù hợp với sở thích của ai đó. Lời bài hát không tệ, nên việc diễn giải chúng tốt trong video âm nhạc sẽ đơn giản hơn thôi.
“Dù sao thì, làm tốt lắm, các cậu. Nếu có gì các cậu không thích, chúng ta sẽ hát lại. Đi đi. Tôi bận.”
“Vâng! Cảm ơn!”
“Ồ, Seo Hoyun. Lại đây một lát.”
“Gì nữa zday thím 2?”
Khi tôi nhảy chân sáo tiến lại sau khi được gọi, Lim Hyunsoo hỏi tôi nhỏ.
“Báo nhỏ, cậu đe dọa Joo Woosung đúng không?”
“…”
Có vẻ như Joo Woosung là một ngôi sao đang lên. Lim Hyunsoo bật cười khan, và tôi không buồn phủ nhận.
“Thằng quỷ cái này!! Sao cái gì cũng dám làm vậy?”
“Sao cô lại nói vậy? Tôi chỉ muốn cố gắng hết sức thôi mà.”
“Vâng, tôi chỉ dặn trước thôi à, đến khi mọi thứ vượt mức pickleball thì cấm khóc lóc với tôi à.”
“Cô chỉ muốn nói thế thôi sao?”
“Ồ, đợi một chút.”
Tôi nhún vai. Tôi định rời đi nếu cô ấy tiếp tục nói nhảm nhí, nhưng Lim Hyunsoo hỏi tôi một câu.
“Tôi nghe bọn trẻ nói lúc nãy, bảo cậu và đạo diễn Jeong đang quay mv cùng nhau?”
“À… Vâng, đúng vậy.”
Đạo diễn Jeong. Trên thực tế, tôi không biết nhiều về video âm nhạc, nên tôi hoàn toàn không biết người đó.
Sau khi tìm kiếm sơ qua, tôi phát hiện ra ông ấy chuyên quay video âm nhạc thần tượng. Nhưng tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại nhắc đến ông ấy.
“Tôi biết ông ấy. ông ấy trước đây quay video âm nhạc rất qua loa và chỉ lấy tiền, nhưng lần này ông ấy sẽ quay chúng thật đẹp đó.” tôi trả treo đáp lại
“Không phải cô mới đáng lo ngại sao?”
“Cậu muốn chết à?”
Đây là Lim Hyunsoo đang nói.
Khi tôi đang suy nghĩ, Lim Hyunsoo nhẹ nhàng đẩy trán tôi bằng lòng bàn tay.
Tát…
“Tôi đã bảo ông ấy chăm sóc tốt cho các cậu rồi.”
“…”
Điều này thật bất ngờ. Lim Hyunsoo đang giúp chúng tôi mà tôi thậm chí không cần đe dọa cô ấy.
Ý định của cô ấy là gì?
Tôi nhướng mày và quan sát vẻ mặt của Lim Hyunsoo. Tuy nhiên, Lim Hyunsoo chỉ tặc lưỡi khi thấy tôi như vậy.
“Lần cuối cậu nợ ai một ân huệ lớn là khi nào? Sao cậu không thể tin tưởng người khác vậy? Chà, cuộc đời shop đã trải qua những gì vậy?Hahaha”
“……”
Tôi không biết tại sao LHS c lại tốt với chúng tôi như vậy trong khi tôi không làm gì tốt cả.
Khi tôi thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình, Lim Hyunsoo bật cười.
“Chỉ là một cơn bốc đồng điên rồ thôi. Hãy cứ thuận theo những thăng trầm của một kẻ điên đi làm idol đi.Hahaha.”
“…”
“Thật thú vị, phải không? Chắc hẳn cảm giác rất đáng giá khi thấy một nhóm vô danh như các cậu nhận được những sự hỗ trợ to lớn.”
Ding!
[Mối quan hệ với Lim Hyunsoo trở nên thân thiện.
Hoàn thành nhiệm vụ “Thu âm đầu tiên”.
300 điểm sẽ được thưởng.]
Đó là lòng tốt và may mắn bất ngờ.
Tôi gật đầu nhẹ. Lim Hyunsoo, mặc dù khó đoán và lạnh lùng, nhưng không có ác ý gì, điều đó thật tốt.
“Cảm ơn.”
“Seo Hoyun, hãy đối xử tốt với tôi.”
“Lần sau tôi sẽ mang một ít rượu sake ngon đến.”
Lim Hyunsoo giơ ngón trỏ về phía tôi. Vào lúc đó, tiếng cười lan rộng không kiểm soát.
Tôi nhún vai và nhập bọn với các thành viên đang đợi bên ngoài. Có vẻ như đó là một kết thúc ấm lòng, nhưng khuôn mặt của các thành viên bên ngoài đều lơ ngơ.
“Em thực sự… đã thu âm với Blue Tiger sao?”
“Đây là mơ à? Véo má em đi.”
“Hyung, em thực sự có thể hát đúng nốt.”
Kang Ichae nắm chặt tay, và Kim Seonghyeon nhanh chóng lùi lại. Có một bóng đen trên khuôn mặt của Seong Jiwon.
Tôi huých họ và thúc giục, “Đi luyện tập thôi.”
Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước.