PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 12
Tôi cau mày. Phần thưởng đặc biệt có vẻ lúc nào cũng đến hơi muộn nhỉ?!.
“Mà cái hệ thống mới này là gì đấy?”
[Cậu có thể nhận điểm khi hoàn thành nhiệm vụ.]
“Thu thập điểm và dùng chúng để mua những vật phẩm cậu cần cho tiến trình luyện tập tại cửa hàng vật phẩm.”
“Ugh, cái hệ thống quái gở này đúng là…”
Chà, tôi đoán cậu sẽ cần những giao dịch kiểu này để đầu tư cho bản thân phát triển bản thân. Cậu có thể thấy mình sẽ cần mua nhiều vật phẩm cần thiết để giúp cậu luyện tập dễ dàng hơn.
Nhưng… lẽ ra phải nên cho nó từ đầu chứ?
[Chúng tôi sẽ thêm một số ngay bây giờ!]
“Đâu? xem nào”
Ngay khi cửa sổ hệ thống mở ra. Tôi thực sự ấn tượng bởi giao diện người dùng(UI) chân thật đến từng chân tơ kẽ tóc.
*UI: Ví dụ trên cương vị là một người thợ mộc khi bạn đóng một cái giường thì trước tiên sản phẩm bạn làm ra phải giống một cái giường đã, không thể cái giường lại giống 1 cái bàn được. Thì ở đây UI cũng được hiểu tương tự như vậy.
Nó không thực tế, nhưng có thể tạm chấp nhận vì tôi cũng đang ở trong thế giới không đáng chấp nhận mà. Tôi phải tìm kiếm một vật phẩm có thể tăng kỹ năng nhảy của tôi ngay lập tức.
[Không có vật phẩm nào như vậy! Cậu phải luyện tập chăm chỉ để đạt được điều đó!]
HAiz, tôi đã mong đợi gì vậy…?
Tôi lướt qua các vật phẩm. Ngoại trừ một vài thứ, nó trống rỗng và vô dụng, cụm từ “Đang cập nhật” được viết rõ to. Tôi vốn dĩ đã không mong đợi nhiều.
Đột nhiên một vật phẩm đập ngay vào mắt tôi.
[Xoa dịu hoàn toàn trái tim bạn.
Điểm: 300p]
Mua nó để đề phòng cũng không tệ. Mặc dù tôi sẽ không dùng nó.
Tôi tắt cửa sổ vật phẩm trong khi suy nghĩ. Dù sao thì tôi cũng không có điểm nào.
“Tôi sẽ nhận được điểm từ bây giờ khi tôi làm nhiệm vụ chứ?”
[Đúng!]
Được rồi. Thế là đủ tốt rồi.
Tôi ghi nhớ các vật phẩm trong cửa sổ vật phẩm và từ từ đi về phòng tập. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng ngày tôi có thể sử dụng chúng sẽ đến.
*ở bối cảnh khác:
“Ta-da, ta-da, ta-da-da!”
“Ôi, ugh…”
“Không phải ta-da, mà là ta-da-da!”
“Ta-da-da… Cái gì vậy?”
“Làm thế nào để làm được điều đó?”
Seong Jiwon hóa ra là một giáo viên khó nhằn hơn tôi dự đoán. Người đứng trước mặt tôi không phải là người đã nói sẽ bỏ cuộc khi chúng tôi mới gặp nhau đây ư? Sao giờ lại nỗ lực thế này…
Sau cuộc họp với đội lập kế hoạch, chúng tôi đã tập luyện liên tục sáu tiếng đồng hồ. Những đứa trẻ này thậm chí không nghĩ đến việc nghỉ ngơi, mặc dù đã gần 11 giờ đêm.
“Cái này kỳ lạ quá, hyung… Em biết là em đã thuộc rồi, nhưng sao em không làm được?”
“Hyung, chúng ta có thể nghỉ một lát không?”
Jeong Dajun hỏi, nhưng tôi lắc đầu. Cửa sổ hệ thống liên tục hiện lên để đáp lại sự huấn luyện khắc nghiệt của Seong Jiwon.
[Nhảy +1]
[Nhảy +1]
[Nhảy +0.5]
[Nhảy +0.4]
[Nhảy +0.2]
[Nhảy +0.01]
Chết tiệt. Dù bỏ hẳn hơn 6 tiếng để luyện tập mà chỉ nhích lên đúng một ít.
Kim Seonghyeon tiện tay ném cho tôi một chai nước khi tôi đang cố gắng đứng dậy. Tôi vụng về bắt lấy nó, còn Kim Seonghyeon ngã xuống sàn phòng tập.
“Nghỉ một lát đi.”
“Tại sao? Tớ nghĩ tớ có thể luyện tập được thêm.”
“Chúng ta đã nhảy gần như không ngừng trong sáu giờ rồi, Seong Jiwon à.”
Khi Kim Seonghyeon nói, Seong Jiwon nhìn đồng hồ và gãi đầu một cách lúng túng.
“Cậu nói đúng. Tớ có ép mọi người quá không?”
“Nghỉ một lát đi.”
“Không sao đâu.”
“Không, hyung! Làm sao chúng ta tiếp tục được nữa?!”
Jeong Dajun run rẩy vì mất sức.
Jeong Dajun chẳng mấy chốc đã khụy xuống sàn như thể sức lực đã cạn kiệt. Trông cậu ấy như một cây kem vậy.
Người quản lý đã rời đi rồi, nên chỉ còn chúng tôi trong phòng tập.
Kim Seonghyeon nhìn các thành viên và lắc đầu.
“Không, không được. Nghỉ ngơi cũng là luyện tập.”
“Wow, đúng là một câu nói hay.”
“‘Nghỉ ngơi cũng là luyện tập…’ Nếu tớ chết vì luyện tập, xin hãy khắc câu đó lên bia mộ của tớ.”
Khi Kang Ichae và Jeong Dajun càu nhàu, Kim Seonghyeon ném một chai nước vào họ. Thấy ngay cả Seong Jiwon cũng giật mình, Kim Seonghyeon thở dài một tiếng nhỏ và đứng dậy, nhún vai.
“Tớ sẽ đi đến cửa hàng tiện lợi. Chúng ta hết nước rồi.”
“Mua Melona trên đường về nhé.”
“Cậu không chán nó sao?”
“Làm ơn mua nó đi mà~!”
“Ê, cho tớ đi cùng với..”
Tôi đột ngột đứng dậy. Nếu chúng tôi không tập luyện nữa, tôi có thể đi đến cửa hàng tiện lợi và hít thở không khí trong lành. Tôi vẫn nhận thấy Kim Seonghyeon cảm thấy sượng khi ở riêng với tôi, nhưng tôi không quan tâm.
“Gặp lại mọi người sau nhé!”
“Dajun, chúng ta hãy thử lại phần đó đi. Hyung nghĩ tay phải của em có thể nhanh hơn một chút…”
“Ugh, hyung muốn em comeback với một bên bị liet luôn hay sao..”
Seong Jiwon tiếp tục dạy vũ đạo cho bọn trẻ trong khi chúng tôi đi mua nước, có lẽ cậu ấy thích trêu chọc các thành viên nhỏ tuổi hơn là đồng niên chúng tôi.
Ngay khi chúng tôi đóng cửa phòng tập, tiếng ồn ào náo nhiệt tắt hẳn, chỉ còn lại sự im lặng giữa Kim Seonghyeon và tôi. Tôi cảm thấy khá thoải mái và lặng lẽ bước đi với đôi chân rệu rã.
“…”
Kim Seonghyeon thực sự rất hướng nội. Tôi giờ không muốn nói chuyện, nên giữa chúng tôi chỉ là khoảng trống im lặng.
Cậu ấy không có vẻ gì là uy nghiêm cả, vậy làm thế nào cậu ấy lại trở thành trưởng nhóm được? Seong Jiwon, người đã là thực tập sinh trong một thời gian dài và cùng tuổi với chúng tôi, dù sao cũng sẽ phù hợp hơn cho vị trí trưởng nhóm.
“Chào mừng quý khách!”
Tôi đến cửa hàng tiện lợi và đi đến chỗ trưng bày đồ uống.
“Cậu định mua gì?”
“Seong Jiwon và Jeong Dajun thích Melona, còn tên họ Kang kia lại thích sữa 2% đường. Hãy mua những thứ đó đi.”
Kim Seonghyeon dễ dàng chọn đồ uống và ra hiệu cho tôi chọn, hơi bước sang một bên.
Tôi chọn một đồ uống một cách ngẫu nhiên, nhưng Kim Seonghyeon nhìn chằm chằm vào đồ uống tôi cầm trên tay.
“Cậu thực sự định uống cái đó sao?”
“Ừ.”
Đồ uống trong tay tôi là Soruinun. Mặc dù một số chuyên gia đã khuyến cáo về đồ uống làm từ nụ thông rất không tốt cho sức khỏe, nhưng cá nhân tôi thích mùi thông và vị chua chát của nó.
Kim Seonghyeon trông có vẻ không hài lòng.
“Được rồi, lần sau tớ sẽ mua cho cậu cái đó.”
Hừm.
Kim Seonghyeon trả lời và sau đó lấy băng cá nhân và một gói miếng dán từ cửa hàng tiện lợi. Có vẻ như cậu ấy nhận thấy Jeong Dajun bị đau do luyện tập lâu.
À… Tôi hiểu rồi.
Tôi cảm thấy như bây giờ tôi đã biết tại sao Kim Seonghyeon lại là trưởng nhóm. Mặc dù vẻ ngoài thô ráp, nhưng anh ấy biết quan tâm, chăm sóc mọi người hơn tôi nghĩ.
“Được rồi, tớ sẽ tính tiền cho.”
“Cho tớ một gói thuố-“
“Hả?”
Tôi gần như tự động cố gắng gọi thuốc lá, nhưng dừng lại khi Kim Seonghyeon nhìn tôi nghiêm nghị, và cảnh báo hệ thống hiện lên.
Ding!
[Cảnh báo!
Hút thuốc có hại cho hình ảnh thần tượng!]
Hút thuốc có hại cho tất cả mọi ngườin xum quanh.
Chà, ngày mai là buổi thu âm… và tôi nên bỏ thuốc lá…
Bản năng của tôi không thể chống lại, mặc dù lý trí của tôi nói rằng tôi nên bỏ thuốc lá.
“Ờ…”
Ding!
[Cảnh báo!
[Ngày mai là buổi thu âm. Hãy tỉnh táo lại đi, Seo Hoyun!]
“Tính tiền cho tớ đi, làm ơn.”
“Hoyun….”
Kim Seonghyeon nhanh chóng cắt ngang lời tôi, và tôi lùi lại, cảm thấy chán nản.
Điếu thuốc tôi hút khi còn là PD thực sự rất tuyệt… Bây giờ tôi thậm chí không thể chạm vào vỏ của chúng…
Thành thật mà nói, đó là một cú sốc tương tự như khi tôi bị cuốn vào trò chơi ảo này. Nhân viên cửa hàng tiện lợi tính tiền cho chúng tôi với vẻ mặt khó xử.
Tôi cảm thấy chán nản, nên tôi lấy thêm hai cây kem.
“Tính tiền cả cái này nữa.”
Đó là loại kem mà các ông bố mua cho con mình, chỉ khi bị bị từ chối. Kim Seonghyeon tặc lưỡi, nhưng cậu ấy vẫn đứng vững bên cạnh tôi. Ít nhất thì nó cũng miễn phí, đó là một sự an ủi.
Tôi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, xé gói và nhai kem.
“Chết tiệt, cuộc sống thật khó khăn… Bây giờ tôi thậm chí không thể hút thuốc.”
“Đừng hút thuốc.”
“Tại sao?”
“…Vì người hâm mộ ghét điều đó.”
Kim Seonghyeon trách mắng tôi. Tôi không thể tranh cãi vì cậu ấy nói đúng, nhưng điều đó khiến tôi khó chịu.
Kim Seonghyeon cũng lấy cây kem còn lại ra khỏi túi. Tôi đã mua nó trước đó để tặng cho Jeong Dajun, người phàn nàn rằng không có cái gì bỏ bụng.
Khi tôi liếc nhìn cậu ấy, Kim Seonghyeon nói, “Chúng ta phải tiêu hủy chứng cứ.”
“À, được rồi.”
Đồng ý. Dù sao thì thần tượng cũng phải ăn kiêng vì chúng tôi phải chụp ảnh bìa và quay video âm nhạc sau khi việc thu âm và lập kế hoạch được hoàn tất. Có rất nhiều việc phải làm. Nhưng thi thoảng phá lệ cũng không sao.
Từ đấy chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng chúng tôi ăn kem trong một lúc, không có cuộc trò chuyện nào. Sau đó, Kim Seonghyeon đột nhiên hỏi tôi một câu.
“Cậu đã nói gì trong văn phòng CEO?”
Ừm…
Tôi biết nếu tôi tiết lộ về việc thanh toán hoặc phí phạt sẽ gây tổn hại đến mối quan hệ giữa chúng tôi nên tôi chọn cách xạo chó với cậu ấy.
“Tớ nói chúng ta muốn hủy bỏ kế hoạch.”
“Thật sao?”
“Ừ, nên “chúng tôi sẽ đàm phán lại với đội lập kế hoạch.”
“Và có vẻ mọi thứ tiến triển tốt hơn mong đợi. Tuy nhiên, chúng ta không biết liệu nó có được hoàn tất vào ngày mai hay không.”
“Có vẻ như nó sẽ thành công.Không sao đâu Hoyun.”
Tớ không biết sản phẩm cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng những gì có thể làm tớ đã làm hết rồi.
Giữ lại những gì tốt và loại bỏ những gì không tốt, và chúng ta sẽ có một tác phẩm tuyệt vời thôi mặc cho nó chỉ hoàn thiện trong thời gian ngắn.
“Ngày mai, chúng ta sẽ yêu cầu Lim Hyeonsu – không, Blue Tiger – sửa lại lời bài hát.”
“Được không đó? Ngày Mai chẳng phải gấp quá sao?”
“Chúng ta nhất định sẽ comeback trong gần ba tuần nữa.”
Nếu công việc không đủ nhanh, chúng ta có thể phải trì hoãn việc comeback, chưa kể đến chi phí phát sinh. CEO sẽ không muốn đầu tư thêm vào một nhóm có tương lai không chắc chắn.
Chúng ta có thể xoay sở với ngân sách hiện có.
“Cậu đã thay đổi…… một chút.”
Kim Seonghyeon đột nhiên buột miệng nói.
“Ý cậu là gì?”
“Cậu có vẻ khác so với một năm trước.”
Tôi giật mình. Tôi không phải là một người khác, tôi chỉ là một người PD đội lốt idol vô danh mà thôi.
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Chúng ta cần có thái độ tốt thì mới nhanh chóng thành công chứ!!.”
“Ừ, ừm…”
Anh ấy tinh ý một cách tế nhị. Thông qua luyện tập vũ đạo, tôi có thể nắm bắt được đặc điểm của các thành viên mà tôi sẽ đồng hành chung trong một khoảng tời gian sắp tới. Nhìn chung, mọi người đều khá nhanh trí.
Tất nhiên, ngoại trừ Jeong Dajun. Theo tôi, có vẻ như mọi người lớn đều chú ý đến tâm trạng của Jeong Dajun.
“Dù sao thì, cảm ơn cậu.”
“…?”
“Mọi người dường như đã khong còn muốn bỏ cuộc, bầu không khí đã thay đổi đáng kể. Vì vậy, cảm ơn cậu.”
Kim Seonghyeon hành động thờ ơ, nhưng anh ấy có vẻ hơi lúng túng sau khi nói. Tôi nhún vai và trả lời thành thật.
“Nếu cậu biết ơn, thì hãy làm cho tớ có một bản hit trong sự nghiệp…”
“Cậu đang đùa tớ à? Haha”
Anh ấy rất kiên quyết… Với nước mắt trong mắt, tôi việc không chạm vào điếu thuốc mờ dần trong tâm trí. Tôi torwr về trạng thái bình thường, không còn khó chịu nữa.
Trước khi chúng tôi vào phòng tập, Kim Seonghyeon nói chuyện với tôi một cách thoải mái hơn, nói rằng vũ đạo dễ thực hiện hơn một chút với những động tác lớn hơn, hoặc dễ thở hơn với vũ đạo ẩn này, v.v. Có rất nhiều lời khuyên hữu ích, nên tôi đã ghi nhớ chúng.
*trở về phòng tập:
“Việc luyện tập có ổn không?”
“Seong Jiwon thật đáng sợ.”
“Em cũng sợ anh ấy.”
Khi chúng tôi bước vào phòng tập, các thành viên chào đón chúng tôi.
“Hyung, kem kìa!”
“Đừng uống cái này nữa nha.”
Nhìn thấy điều đó khiến tôi cảm thấy hơi lạ. Với tư cách là một PD, đó là một cảm giác mà tôi không thể trải nghiệm..
Vì tôi không thể hiểu rõ nó là gì, tôi gạt nó sang một bên trong đầu và nói với một biểu cảm bình thường.
“Này, chúng ta hãy thức cả đêm nay luyện tập đi.”
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
“Không! Em không làm được! SOS cú iem cú iem…..”
*Hôm sau:
Tôi liếc nhìn cửa sổ nhiệm vụ phía trên mình.
[“Buổi thu âm đầu tiên!”
Hãy vượt qua buổi thu âm đầu tiên một cách an toàn.
Nó sẽ tiếp tục cho đến khi Lim Hyeonsu hài lòng.
Thành công: 300 điểm
Thất bại: Sự yêu thích của Lim Hyeonsu sẽ giảm xuống]
Ngoài việc luyện tập vũ đạo, chúng tôi còn luyện hát theo lời bài hát hướng dẫn trong thời gian nghỉ ngơi. Đến khi chúng tôi hoàn thành, đã là 7 giờ sáng. Tất nhiên, tôi hát tệ đến mức không thể hát nổi một đoạn ra trò.
Chúng tôi ngủ trưa trong phòng chờ khoảng hai hoặc ba tiếng rồi đi thẳng đến phòng thu của Lim Hyeonsu.
“Xin chào!Rất vui khi được gặp mọi người “
“Thật vinh dự khi được làm việc với nhạc sĩ ạ!”
“Ừ, ừ.”
“À, không phải là Seo Hoyun nghiêm nghị nhất trong giới giải trí đó sao?”
“Cậu đã uống rượu rồi à? Phải uống mới có cảm xúc chứ ha!!”
“Tôi không thể sống thiếu rượu vì ai đó, hử?”
Lim Hyeonsu chế giễu tôi khi chúng tôi bước vào phòng thu âm. Các thành viên phía sau chúng tôi lần lượt nhìn tôi và Lim Hyeonsu với đôi mắt mở to.
Tôi ngồi thoải mái trên ghế sofa, phớt lờ việc các thành viên chào cô ấy một cách kỷ luật. Lim Hyeonsu, với vẻ mặt thờ ơ, châm một điếu thuốc sau khi đưa nó vào miệng.
“Cậu có muốn hút một điếu không?”
“…”
Tôi liếc nhìn các thành viên,giật lấy điếu thuốc khỏi miệng Lim Hyeonsu rồi ném đi. Cô ấy trông ngạc nhiên.
“Không, cảm ơn.”
“Tại sao không? Lần trước cậu hút ngon lành mà.”
“Ở đây có trẻ vị thành niên.”
Jeong Dajun là trẻ vị thành niên. Lim Hyeonsu trông như đang nói, “Cái quái gì vậy, cậu uống lộn thuốc hả?” .
Tất nhiên, cô ấy tiếp tục càu nhàu.
“Vậy, cậu sẽ không hút thuốc chút nào sao?”
“Tôi đang cố gắng bỏ thuốc lá.”
Trên thực tế, tôi đã giật lấy điếu thuốc của Lim Hyeonsu trước khi cô ấy kịp châm lửa. Nhìn thấy cô ấy hút thuốc khiến tôi cũng muốn hút. Nhưng chúng tôi không thể làm điều đó trước buổi thu âm…
Lim Hyeonsu mở to mắt và lắc đầu.
“Trong ba ngày thôi , Hoyun. Tin không? Cá gì không?”
“Vâng,sao cũng được. Lẹ đi mọi người đang đợi.”
“… Đồ khốn. Được rồi cho tôi xem những gì các cậu đã chuẩn bị.”
Lim Hyeonsu dậm chân và đưa tay ra như thể yêu cầu bản kế hoạch mà đội lập kế hoạch đã chọn trước. Khi tôi đưa cho cô ấy bản kế hoạch đã in, cô ấy gật đầu.
“Ồ… ừm. Đây là kế hoạch, hử.”
“…”
“Khụ.”
Mỗi khi Lim Hyeonsu gật đầu, các thành viên cảm thấy căng thẳng tăng lên gấp bội. Nếu cô ấy cau mày dù chỉ một lần, họ chắc chắn sẽ ngất xỉu.
Lim Hyeonsu nói, “Đừng sợ, mấy đứa.Tôi không ăn thịt mọi người đâu.Đại ca mọi người đang ngồi đây mà.”
Sau khi đọc bản in đến cuối, Lim Hyeonsu gật đầu.
“Ổn đấy chứ?”
“Phù, may quá…”
“Nhìn chung, kế hoạch được thực hiện tốt. Loại concept này thực sự phù hợp với bài hát này. Họ cũng thêm những trending hợp với xu hướng hiện tại nữa… Chúng ta chỉ cần truyền tải ý nghĩa tốt trong lời bài hát nữa là ổn.”
“Đúng vậy. Vì chúng ta đã phân công các phần rồi, giờ chúng ta chỉ cần tập trung vào việc viết tiếp lời bài hát.”
“Ừ, tất nhiên rồi.Đã đến lúc Lim Hyeonsu thể hiện rồi.”
“Tất nhiên rồi, Blue Tiger của chúng ta.”
“Thằng nhóc này nịnh nọt tôi dữ vậy.Chả bù cho vị đại ca kia.”
Lim Hyeonsu tiếp tục chửi rủa, nhưng cô ấy sẵn lòng giúp đỡ, cho thấy cô ấy thích kế hoạch hơn những gì cô ấy thể hiện.
Tôi ra hiệu cho các thành viên đang ngồi ủ rũ bên cạnh tôi. Chúng ta nên đưa ra những ý tưởng mà chúng ta đã nghĩ trước đó.
“Ở đây, chúng ta nên hồi tưởng nhiều hơn về quá khứ…”
“Ồ, tôi muốn đưa cụm từ ‘…..bla…bla…’ vào.”
“Thay vì những từ ngữ mơ hồ, tốt hơn là sử dụng một cụm từ nói rõ rằng tôi nhớ bạn…”
Các thành viên đôi lúc có vẻ căng thẳng, và một khi họ lên tiếng, họ không thể ngừng nói về ý ưởng. Lim Hyeonsu cũng trả lời họ một cách tận tâm.
“Cái đó lỗi thời quá.”
“Ồ, từ ‘mục tiêu’ thì được.”
“Không, sến súa quá. Cảm giác như nó đột ngột tăng tốc quá mức.”
Sau khoảng ba mươi phút trôi qua, Lim Hyeonsu trở nên phấn khích hơn cả các thành viên. Đây là lý do tại sao tôi thích Lim Hyeonsu.
Khoanh tay, Lim Hyeonsu hoàn thành việc sắp xếp lời bài hát và nhìn quanh các thành viên.
“Được rồi, thế này là đủ cho lời bài hát… Vì nó có thể được sửa lại, nên hãy coi nó như một bản demo tạm thời đi và thử hát một lần.”
“Vâng! Hiểu rồi!”
“Đầu tiên, giọng ca chính nên hát trước.”
“Vâng!”
Seong Jiwon gật đầu.
… Có vẻ như cậu ấy hơi lo lắng.