Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 9
Chương 9:
“Nhìn cậu cũng chẳng hứng thú với việc này ha, Yoon Seo.”
Nghe Yoon Seo hỏi, Park Soobin bật cười khẽ và hạ giọng giải thích.
“Anh ta là Hwashim, một Hunter lính đánh thuê hạng C.”
“Hạng C?”
“Đúng vậy, chính vì thế mà anh ta càng nổi tiếng hơn. Một Hunter hạng C mà có thể hạ gục cả quái vật cuồng nộ hạng B. Video ghi lại cảnh đó lan truyền khắp thế giới, nên xét về độ nổi tiếng thì anh ta cũng thuộc hạng nhất nhì đấy. Dĩ nhiên, ngoại trừ các thợ săn của Seokyoung rồi.”
“Yoon Seo, đừng nói với tôi là ngay cả Hwashim cậu cũng không biết đấy nhé? Báo chí đưa tin về anh ta liên tục mà. Dù cậu không quan tâm đi nữa, nhưng như vậy thì quá đáng lắm rồi.”
“Trong số 200 người ở đây, chắc Yoon Seo là người thờ ơ và vô tư nhất.”
“Nhìn cậu ấy đi. Dù đang nghe chúng ta nói chuyện, nhưng trên mặt cậu ấy cứ như đang viết rõ ràng hai chữ ‘không quan tâm’ vậy.”
Những người xung quanh nghe thấy cuộc trò chuyện liền bật cười.
Yoon Seo không phải là người hoàn toàn vô tâm như họ nói. Thực tế, cậu đang cân nhắc xem có nên sử dụng kỹ năng <Bách khoa toàn thư về loài người> lên Hwashim hay không. Với luồng khí tỏa ra từ anh ta, rõ ràng anh ta không phải một thợ săn hạng C bình thường.
“Nhưng Hwashim trông cũng có vẻ là kiểu người thờ ơ đấy chứ. Anh ta thậm chí còn chẳng thèm giao tiếp bằng mắt.”
“Nghe nói anh ta cũng không nói chuyện nhiều. Có khi còn lạnh lùng hơn cả cậu nữa đấy, Yoon Seo.”
“Yoon Seo, đừng thua nhé! Cố lên nào.”
“Niềm kiêu hãnh vô cảm của Bang chúng ta đó, cố lên!”
“Đủ rồi đó.”
Yoon Seo khẽ trách, khiến các thành viên trong bang cười một lúc rồi chuyển sang chủ đề khác.
Cậu quyết định không sử dụng kỹ năng của mình lên Hwashim. Cậu là một người thờ ơ, nên cậu hiểu những người như Hwashim sẽ không muốn bị soi xét quá nhiều. Nghĩ vậy, cậu dời mắt đi—rồi bỗng chạm mắt người khác.
Người đàn ông tóc đỏ—Hong Euiyoon—đang cau có, trông có vẻ khó chịu khi thấy mọi sự chú ý đổ dồn về phía Hwashim.
“……”
Cảm nhận được ánh nhìn của Yoon Seo, Hong Euiyoon lập tức trừng mắt đáp lại.
Yoon Seo không thèm gật đầu chào mà chỉ quay mặt đi.
Tại bàn của Seokyoung, đích thân Hội trưởng Yoo Juncheol đã có mặt cùng với các lãnh đạo cấp cao. Việc ông tham dự buổi lễ hoàn thành Đại Hầm ngục do chính phủ tổ chức cũng chẳng phải bất ngờ lắm, bởi tên ông có trong danh sách khách mời, trong khi phó Hội Do Deungsoo lại bận rộn với một cuộc đột kích trong hầm ngục.
Một người đàn ông với gương mặt nhợt nhạt bước lên bục và bắt đầu bài phát biểu. Xét về hoàn cảnh, chỉ khoảng 20% nội dung đề cập đến vụ sáp nhập, trong khi 80% còn lại xoay quanh Đại Hầm ngục. Buổi phát biểu mở đầu bằng một phút mặc niệm.
Yoon Seo lắng nghe trong vô thức, đồng thời liếc nhìn về phía bàn của Seokyoung. Một người đàn ông trung niên với bộ ria mép ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, tỏ rõ ý định tránh giao tiếp bằng mắt với bất kỳ ai. Yoon Seo đoán rằng tốt nhất là không nên dính dáng vào, nhất là khi có ai đó đang theo dõi người đàn ông này, nên nhanh chóng thu lại sự quan tâm của mình.
“Đại Hầm ngục thực sự là một thảm họa khủng khiếp. Nhiều thành viên cấp cao trong Seokyoung của chúng tôi đã dấn thân vào để thanh trừng nó, nhưng họ không bao giờ trở lại. Chúng tôi chưa bao giờ quên họ. Suốt mười năm qua, chưa từng có một cổng dịch chuyển nào xuất hiện với cấp độ ngang bằng Đại Hầm ngục. Tuy nhiên, nếu một cánh cổng như vậy xuất hiện, Seokyoung chúng tôi sẽ lại dẫn đầu, như đã từng làm trước đây.”
Bài phát biểu của guild leader Seokyoung mang một sắc thái không khỏi khiến người ta cảm thấy bất an.
Yoon Seo cố gắng phân tâm khỏi bài phát biểu bằng cách suy nghĩ về những việc sẽ làm khi về nhà. Hôm nay có nên nướng bánh quy nữa không nhỉ? Cậu có thể tranh thủ tập squat trong lúc đợi bánh trong lò. Có lẽ sẽ bật TV xem lại bộ phim truyền hình đang chiếu dở. Ở tập trước, nam chính đã bị cậu gia sư của con trai cô dì nữ chính phát hiện đang đội tóc giả. Tiếp theo sẽ diễn ra thế nào đây? Không lẽ ngay cả gia sư cũng đang đội tóc giả? Khi suy nghĩ đến đó, bài phát biểu cũng vừa kết thúc.
Tiếp theo, từng Hội trưởng từng Bang lần lượt được gọi lên bục để nhận chứng nhận thành viên chính thức và bảng tên của Seokyoung.
Lịch trình diễn ra suôn sẻ và kết thúc đúng như dự kiến. Sau bữa ăn, một MC chuyên nghiệp nở nụ cười rạng rỡ và thông báo:
“Đáng tiếc cho các phóng viên, nhưng giờ là phần dành riêng cho các thợ săn. Đối với những thành viên mới của Seokyoung, chúng tôi sẽ phát portal stone. Sau khi nhận xong, hãy di chuyển thẳng đến Royal Banquet Hall.”
“Wow, portal stone kìa!”
“Mỗi người đều được phát một portal stone sao?”
Những tiếng cảm thán vang lên khắp nơi. Portal stone, được chế tạo từ tàn dư hầm ngục, là vật phẩm giúp dịch chuyển đến các địa điểm được chỉ định và có giá trị không hề rẻ. Với khoảng cách từ Gangnam đến Royal Banquet Hall, loại được sử dụng có lẽ là hạng C. Ngay cả như vậy, mỗi viên cũng có giá khoảng 5 triệu won.
“Không thể tin được. Không ngờ Bang hội đứng đầu thế giới lại thích khoe khoang thế này đó? Thật khó chịu.”
“Nhưng giờ chúng ta cũng là một phần của Seokyoung rồi mà.”
“Ồ đúng ha. Thế có nghĩa là chúng ta đã bước vào thời đại đi làm bằng portal stone rồi sao?”
“Tỉnh lại đi, ngốc à. Ngay cả Hội trưởng Seokyoung cũng chẳng rảnh mà dùng hai viên portal stone mỗi ngày để đi làm đâu.”
Cựu Hội trưởng Gi Sanghyuk đã đập tan hy vọng viển vông của các thành viên. Ông tiếp tục ca ngợi Hội trưởng Yoo Juncheol là một người cực kỳ cẩn trọng và lý trí.
Bên cạnh Yoon Seo, Park Soobin khẽ bật cười. Yoon Seo liếc nhìn cậu ta—Park Soobin trông có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Hội trưởng Seokyoung… không phải là người quá cẩn trọng nhỉ.”
“Anh biết ông ta sao?”
“Không hẳn. Chỉ là linh cảm thôi.”
Yoon Seo càng chắc chắn rằng Park Soobin có quen biết với Hội trưởng Seokyoung. Tuy nhiên, cậu không có thời gian để tìm hiểu sâu hơn.
“Được rồi, mọi người thay đồ nhanh lên, đừng đến trễ.”
Cựu Hội trưởng ra lệnh khi các thành viên lần lượt lấy đồ đạc của mình tại lối ra hội trường.
“Vâng ạ!”
“Gặp lại ở banquet hall nhé.”
Ngoại trừ Yoon Seo, tất cả mọi người đều tản ra để thay trang phục, như thể đây là chuyện hiển nhiên. Cậu không mang theo quần áo để thay, nên giờ có chút hoang mang. Nghĩ lại thì, một tuần trước, anh có thấy một tin nhắn trong nhóm chat yêu cầu chuẩn bị trang phục phù hợp với dress code. Nhưng tất nhiên, cậu chỉ lướt qua chứ không đọc kĩ.
Không phải khiêu vũ trong phòng tiệc đâu. Mặc vest là đủ rồi mà…
“Mình chưa từng tham dự tiệc của thợ săn bao giờ. Mà lần đầu tiên lại là ở Gyeonghoeru, do Seokyoung tổ chức—thật xúc động quá. Chắc chắn phải ăn mặc thật chỉnh tề, đúng không?”
Giọng nói đầy mộng mơ của Goh Heewon vang lên trong tâm trí, khiến Yoon Seo đột nhiên cảm thấy bất an. Nhưng cậu nhanh chóng gạt nó sang một bên.
Bất an luôn trở thành hiện thực. Lần này cũng không ngoại lệ.
“Yoon Seo, sao cậu đứng xa vậy? Có phải thấy ngại vì chỉ có mỗi cậu mặc đồ bình thường không?”
“Hay là ghen tị với bọn mình? Mà đồ ăn ở đây ngon lắm. Oppa, lại đây ăn đi!”
Park Youngbum và Goh Heewon—hai người với đĩa chất đầy bánh gạo—vẫy tay gọi Yoon Seo, người đang đứng cách xa họ. Anh giả vờ không quen biết đám điên này, họ đang mặc mấy bộ Hanbok lồng lộn, đứng giữa đám đông. Mệt quá đi!
Họ không cảm thấy ánh mắt của mọi người sao? Vô tư quá rồi đó?
Đúng vậy. Các thành viên của Bang Leaves đều diện hanbok, với lý do rằng buổi tiệc được tổ chức tại Royal Banquet Hall trong Gyeongbokgung. Ngay cả Park Soobin, kẻ luôn ranh mãnh, cũng mặc một bộ hanbok cách tân, hai tay khoanh sau lưng, cười khẽ.
Tất nhiên, tất cả những người tham dự khác đều mặc suit và dạ hội.
Yoon Seo cũng mặc suit. Vì đây là tiệc mừng sáp nhập, không phải một buổi hóa trang.
“Hội trưởng, dịch cái mũ gat của anh ra đi. Nó cứ chọc vào tôi mãi.”
“Sao cậu không dịch bộ tóc giả của mình đi? Và đừng gọi tôi là Hội trưởng nữa, Heewon.”
“Vậy gọi là gì đây? Sanghyuk oppa hả?”
“Ọe, buồn nôn quá. Tạm thời đừng gọi gì hết. Mà Yoon Seo đâu rồi?”
“Vừa nãy còn ở kia mà.”
“Tôi định nhờ cậu ta cầm hộ cái mũ gat này. Haiz, thật là.”
Yoon Seo, ẩn mình sau một gốc cây, đột nhiên khựng lại rồi cố gắng che giấu sự hiện diện của mình hơn nữa.
Cậu có thể nghe thấy hai người đàn ông dường như thuộc một bang hội khác đang trò chuyện gần đó.
“Đám đó buồn cười thật. Hình như là Bang Leaves phải không nhỉ?”
“Ừ, tổng cộng mười hai thành viên, trong đó có hai thợ săn B-rank. Trước đây tôi còn chẳng biết đến cái guild này, nhưng giờ thì ấn tượng sâu sắc luôn.”
“Tôi muốn làm quen với họ. Có vẻ vui đấy. Đáng lẽ tôi cũng nên mặc hanbok.”
“Lee Jungin, cậu đúng là thằng hề.”
Người đàn ông được gọi là Lee Jungin, có chiều cao trung bình, nở một nụ cười rạng rỡ như thể vừa được khen. Má lúm đồng tiền hiện rõ trên cả hai má. Đôi mắt anh ta có một màu hồng nhạt kỳ lạ. Lúc đầu, Yoon Seo nghĩ có thể đó là một kỹ năng bị động, nhưng có vẻ màu mắt này là tự nhiên.
“Mà này, Kwon Jihan rốt cuộc vẫn không đến được. Tôi thực sự muốn gặp anh ta, nhưng đúng lúc đó chuông Flood lại vang lên.”
“Chà, bây giờ chúng ta đã cùng một Bang, cậu cũng sẽ gặp được anh ta thôi.”
“Nghe nói Kwon Jihan gần như là mạnh nhất thế giới đó. Tự dưng muốn cùng cậu ta vào Hầm ngục một lần ghê.”
“Nếu cậu vào chung Hầm ngục với Kwon Jihan thì chắc chắn là cái Hầm ngục đó ít nhất cũng phải cấp S. Cậu nghĩ mình chịu nổi à?”
“Đã thức tỉnh rồi thì ít nhất cũng phải liều mạng một lần trong Hầm ngục cấp S chứ.”
“Đúng là điên rồi, Lee Jungin.”
Hai người đàn ông bật cười và rời đi.
Yoon Seo cũng biết về Kwon Jihan.
Cậu ta là Hunter cấp S, người đã giữ vị trí đầu bảng trong các bảng xếp hạng Hunter không chính thức suốt nhiều năm. Mọi người thường tranh luận về ai mạnh hơn giữa Seo Chaeyoon—người phòng thủ tối thượng—và Kwon Jihan—kẻ tấn công tối thượng.
“Yoon Seo, cậu ở đâu? Bọn tôi sắp ăn hết đấy!”
Những kẻ hóa trang lố lăng kia vẫn tiếp tục tìm kiếm anh.
Yoon Seo nhanh chóng rời khỏi Royal Banquet Hall. Đây có lẽ là một trong những khoảnh khắc kịch tính nhất cậu từng trải qua trong thời gian gần đây.
Xung quanh lung linh ánh đèn, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh trăng, cung điện uy nghiêm mà vẫn thanh nhã—một cảnh đẹp ngỡ ngàng.
Nhưng Yoon Seo chẳng có hứng thú thưởng thức.
Dù sao thì, hôm nay việc sáp nhập mới được chính thức xác nhận.
Cậu không cần phải đi khắp nơi giới thiệu bản thân là thành viên của Bang Leaves nữa.
‘Mình muốn về nhà.’
Khi bước tới một khu vực vắng vẻ hơn trong cung điện, suy nghĩ muốn trốn về của Yoon Seo vụt qua.
Nếu về luôn, có thể cậu sẽ lỡ mất việc nướng bánh, nhưng vẫn kịp xem tập phát lại của bộ phim truyền hình.
“Cuối cùng thì, tất cả Bang hội đều bị Seokyoung nuốt chửng. Nhưng em đã mong đợi nhiều hơn từ anh đấy, Hyung.”
Một giọng nói nhẹ vang lên từ trong bóng tối.
“Mẹ và em đã từ bỏ rồi. Còn anh thì sao, Hyung?”
“……”
“Mẹ nói rằng nếu anh muốn, anh có thể về nhà.”
‘Anh em ruột à?’
Yoon Seo không muốn nghe chuyện này chút nào.
Anh không có thói quen nghe lén chuyện riêng tư của người khác, vì thế quay người định rời đi.
“Anh sẽ không về.”
“Em cũng đoán anh sẽ nói vậy. Vậy thì nói cho em biết đi—anh vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Seo Chaeyoon, đúng chứ?”
Từ từ, khoan? Họ nói tìm ai cơ??