Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 7
Chương 7:
Ba ngày sau khi hội trưởng của Bang hội Leaves thông báo về việc sáp nhập với Seokyoung tại một quán thịt nướng bình dân.
Thứ hai.
Bang hội Seokyoung chính thức công bố kế hoạch sáp nhập quy mô lớn. Tất cả các Bang tham gia vào thương vụ này đều là những Bang nhỏ, thực chất bị Seokyoung thâu tóm. Một vụ sáp nhập quy mô lớn như vậy chưa từng có tiền lệ kể từ 4–5 năm trước, khi các Bang mọc lên như nấm chỉ để rồi biến mất trong chớp mắt. Cả truyền thông trong nước lẫn quốc tế đều đổ xô đưa tin, thi nhau suy đoán lý do đằng sau thương vụ này của Seokyoung.
Có người đoán rằng đó là để quản lý hiệu quả hơn các hầm ngục cấp thấp, có người lại cho rằng đây là động thái mở rộng các hoạt động cộng đồng, trong khi một số khác tin rằng họ chỉ đơn giản muốn phát triển Bang thôi. Tuy nhiên, vẫn chưa có sự giải thích nào thích đáng từ Seokyoung.
Trong khi đó, việc Bang Seokyoung chủ động liên hệ trước với các Bang nhỏ đã thu hút sự chú ý lớn với những bang này. Cả Bang Leaves cũng không phải ngoại lệ.
“Heewon, tôi có nổi mụn ở đây không?”
“Không, không có.”
“Thật không? Hôm qua tôi thức khuya vì phải phỏng vấn liền hai cái sau giờ làm. Dạo này phỏng vấn nhiều đến nỗi tôi còn có cả quầng thâm mắt nữa.”
“À, đúng rồi. Trưởng nhóm, tôi sẽ ra ngoài một lát lúc ba giờ chiều nay.”
“Làm gì?”
“Tôi có buổi phỏng vấn trên sóng truyền hình. Cậu biết đài HBS chứ? Hunter Broadcast (Bản tin Hunter) ấy.”
“À, phải rồi. Tôi có buổi phỏng vấn với một tạp chí lúc năm giờ, nên làm nhanh lên.”
“Tối nay tôi còn có cuộc phỏng vấn với Hunterpia nữa. Cậu biết đấy, kênh số một về Hunter trên Hunternet. Họ năn nỉ tôi làm nên tôi không nỡ từ chối. Phiền thật đấy, nhưng biết làm sao được?”
Đội tấn công hầm ngục—những người có lẽ nhận được nhiều lời mời phỏng vấn nhất—vẫn đang ở trong hầm ngục và sẽ trở về vào ngày mai. Vì đội quản lý chỉ toàn những người Thức Tỉnh hạng F, nên Park Youngbum và Goh Heewon đang là những người đang được chú ý nhiều nhất.
Từ thứ Hai tuần trước, khi thương vụ sáp nhập được công bố chính thức, cho đến hôm nay—một ngày trước lễ sáp nhập—cả hai đã không ngừng so kè số lượng cuộc phỏng vấn mình tham gia, khoe khoang về những kênh truyền thông mà họ được lên sóng.
Bầu không khí trong bang vô cùng náo nhiệt. Dù cái tên “Bang Leaves” sẽ biến mất mãi mãi, nhưng với mức lương và phúc lợi tăng mạnh như thế, ai ai đều hào hứng cũng phải thôi. Nếu không vì trước đó đã có kế hoạch đột kích vào Hầm ngục, đội tấn công có lẽ cũng sẽ bị vây kín bởi hàng ngàn lời mời phỏng vấn. Hầm ngục thảo dược bậc B mà hội trưởng đã rất vất vả để giành lấy vị trí không thể bị bỏ lỡ dở dang được, nên họ vẫn tiến hành tấn công theo kế hoạch và dự kiến sẽ trở về vào sáng mai để tham dự lễ sáp nhập.
Yoon Seo, lắng nghe cuộc tranh cãi vừa trẻ con vừa lằng nhằng ồn ào, lẳng lặng thu dọn đồ vào hộp đựng rồi đứng dậy.
“Yoon Seo, cậu đi đâu thế?”
“Oppa, anh đi đâu đấy?”
Park Youngbum và Goh Heewon đồng loạt quay đầu, ánh mắt sắc bén như muốn hỏi, “Anh cũng có phỏng vấn à?” Khiến Yoon Seo ngơ ngác.
“Không phải các cậu còn việc phải làm à?”
“…Có chứ.”
“Bọn tôi sẽ làm ngay đây…”
Thấy thế, cả hai liền thả lỏng người. Đeo túi lên vai, Yoon Seo nói:
“Hôm nay tôi ra ngoài làm thực địa, xong sẽ về thẳng nhà.”
“Ồ, thế à? Vậy mai gặp lại ở lễ sáp nhập nhé.”
Buổi lễ sáp nhập, thu hút sự chú ý trên toàn cầu, được ấn định vào sáu giờ tối tại trụ sở của Seokyoung ở Gangnam. Sau đó, một buổi tiệc chiêu đãi sẽ được tổ chức tại Gyeonghoeru Pavilion trong cung Gyeongbokgung, có khả năng sẽ sử dụng cổng dịch chuyển để đến đó.
“Mấy giờ chúng ta gặp nhau? Đội quản lý bảo sẽ đến sớm hai tiếng đấy. Có cần thiết không? Tôi biết hội trưởng Guild Seokyoung ghét trễ giờ, nhưng thế này có hơi quá không?”
Goh Heewon hếch mặt nói đầy kiêu hãnh. Park Youngbum cũng cười khẩy.
“Đúng vậy. Dù gì chúng ta cũng chỉ là một guild nhỏ, không phải cấp dưới của họ. Đâu phải chúng ta cầu xin sáp nhập, chính Seokyoung là bên muốn điều đó.”
“Thôi thì cứ thoải mái với nhóm mình đi.”
“Ừ, gặp nhau lúc mười hai giờ trưa đi. Không phải để đến sớm, mà là để ăn trưa cùng nhau.”
“Được đấy. Tôi sẽ đặt nhà hàng ở Gangnam.”
Bỏ lại hai người đang tiếp tục bàn tán như mọi khi, Yoon Seo định rời đi thì chợt khựng lại. “À.” Anh lấy từ trong túi ra hai túi trong suốt, đưa cho Park Youngbum và Goh Heewon mỗi người một túi.
Cả hai, vốn đã chuẩn bị tinh thần chụp lấy ngay khi Yoon Seo rút chúng ra, liền vội vàng mở túi.
“Hôm qua cậu lại nướng bánh à? Cảm ơn nhé, tôi sẽ thưởng thức.”
“Tôi thực sự ủng hộ mọi sở thích của cậu, Yoon Seo. Cứ tiếp tục phát huy nhé!”
Bên trong túi là những chiếc bánh quy chocolate crack màu nâu trông vô cùng hấp dẫn. Yoon Seo thường xuyên chia sẻ bánh quy tự làm với đồng nghiệp như thế này. Cả hai lập tức cắn một miếng, tiếng giòn rụm vang lên, gương mặt họ sáng bừng vì vị ngọt béo tan trong miệng.
Trong khi đó, chỉ cần nhìn họ ăn bánh quy cũng đủ khiến Yoon Seo cảm thấy no. Cậu nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời khỏi văn phòng.
Tính đến hôm qua, cậu đã nướng tổng cộng 65.191 chiếc bánh quy. Di nguyện cuối cùng của anh là nướng đủ 100.000 chiếc, vậy nên vẫn còn một chặng đường dài phía trước…
“Lái xe Yoon Seo, xác nhận nhận diện. Vui lòng nhập điểm đến.”
Vừa bước vào xe, AI Sticky Rice đã vui vẻ kích hoạt động cơ. Yoon Seo nhập địa chỉ điểm đến đầu tiên rồi ngả ghế ra sau.
‘Thế là chuyện này thực sự xảy ra rồi. Sáp nhập…’
Anh đã nghe nói về nó từ lâu, nhưng giờ mới thực sự cảm nhận được.
Trước mắt thì văn phòng vẫn chưa bị di dời, nên cậu vẫn đi làm bên tòa nhà tại Yeouido. Nhưng sau lễ sáp nhập, một số thành viên có thể sẽ phải chuyển sang Seokyoung làm việc. Yoon Seo thực lòng hy vọng mình không nằm trong số đó. Gangnam cách nhà cậu khá xa… Không phải cậu phản đối vụ sáp nhập hay gì, nhưng với cậu, Seokyoung không phải là nơi gắn liền với những ký ức tốt đẹp.
Thật lòng mà nói, lễ sáp nhập vào ngày mai, cậu cũng chẳng muốn đi chút nào.
‘Tại sao lại phải là ngày đó chứ?’
Ngày mai là Ngày Tưởng Niệm Đại Hầm Ngục. Lễ sáp nhập, với độ phủ sóng còn lớn hơn cả sự kiện chính thức của chính phủ, chắc chắn sẽ gợi nhắc về nó.
Theo truyền thông, các thành viên cốt cán của Seokyoung cũng sẽ tham dự, nên rất có thể anh sẽ gặp lại Ria Mép sau một thời gian dài.
Yoon Seo mở khung chat với Ria Mép trên điện thoại.
[Ria Mép] (Ảnh) Công chúa nhỏ của tôi hôm nay làm kimbap với mẹ nè, hehe.
[Tôi] Trông ngon đấy.
[Ria Mép] Muốn tôi chia phần không?
[Tôi] (Ảnh) Tôi mua sẵn rồi.
[Ria Mép] LOL. Lúc nào rảnh thì ghé qua nhé. (Ảnh)
Những tin nhắn gần đây của họ khá yên bình. Cả hai chưa bao giờ nhắc đến Đại Hầm Ngục qua tin nhắn.
[Tôi] Ngày mai ông có đến không?
Vì ông ấy khá bận, chắc sẽ mất một lúc để có hồi âm. Yoon Seo tắt màn hình điện thoại.
Địa điểm lắp đặt đầu tiên hôm nay là một tòa nhà thương mại nhỏ, một yêu cầu hạng C.
‘Hạng B thì hiệu quả hơn.’
Trong lúc Sticky Rice tìm chỗ đỗ xe rồi dừng lại, Yoon Seo trầm ngâm suy nghĩ. Các yêu cầu gửi đến Bang Leaves chủ yếu là hạng B hoặc C, nhưng anh luôn lắp đặt khiên hạng B trở lên rồi báo cáo là hạng C trong biên bản sau nhiệm vụ. Dù có bị phát hiện, với tính cách của bang hội, họ cũng chỉ nói: “Wow, Yoon Seo giỏi thật đấy” rồi bỏ qua. Chỉ cần anh không làm quá và đặt một cái hạng S như hồi ở khu ổ chuột…
‘Tốt nhất là cứ cẩn thận đã.’
Cậu không rõ phong cách làm việc của Seokyoung sẽ thế nào, nên có lẽ tạm thời nên ngừng mấy hành động tốt trong thầm lặng này. Cẩn trọng một chút thì không bao giờ là thừa.
Tám giờ sau.
Yoon Seo, đã lắp đặt xong 3 cái khiên cấp B trở lên, ấn tay lên trán khi đang trên đường về nhà.
“Sticky Rice, tôi bị làm sao vậy?”
“Cậu bình tĩnh đi, có ai hoàn hảo đâu.”
“Đúng là chẳng giỏi an ủi chút nào.”
“Vậy tôi nên nói gì? Vượt qua u sầu là việc chỉ có cậu tự làm được thôi, hả?”
Công nghệ AI này đã đồng hành cùng cậu suốt tám năm qua lại thẳng thắn quá mức. Nhưng vì nó phát triển dựa trên chính tính cách của Yoon Seo, nên đó cũng là lỗi của anh.
‘Mình sẽ không bị phát hiện đâu. Trước giờ có bao giờ bị bắt đâu chứ.’
Miễn là không có vụ tràn hầm ngục hay phát nổ, thì không đời nào bị lộ được. Yoon Seo cố gắng nghĩ theo hướng tích cực khi cầm điện thoại lên. Tuy nhiên, tin nhắn anh nhận được chỉ càng khiến anh thêm bất an.
[Ria mép] Haha, ừ, tôi cũng sẽ đến. Thật kỳ lạ khi giờ chúng ta lại chung một Bang đó. Lần đầu gặp cậu 5 năm trước lúc tôi nhờ cậu lắp khiên, chúng ta đã cãi nhau ầm ĩ. Nếu biết sau này lại về cùng một phe, tôi đã không đôi co hồi đó rồi, haha.
Tin nhắn này hoàn toàn là lời nói dối, bởi Yoon Seo và Ria Méo lần đầu gặp nhau 12 năm trước, vào ngày Đại Thảm Họa.
Đây là ám hiệu báo rằng có thể đang có kẻ nghe lén, nên họ phải điều chỉnh cách nói chuyện.
Gương mặt Yoon Seo chợt trở nên căng thẳng.
Ngày hôm sau, Yoon Seo đến trụ sở của Seokyoung ở Gangnam khoảng 10 phút trước khi buổi lễ sáp nhập bắt đầu. Các thành viên trong Bang, bao gồm cả Trưởng Bang Hội Ki Sanghyuk, đã có mặt bên trong tòa nhà. Nhìn những bức ảnh tự chụp hào hứng cùng tin nhắn giục cậu nhanh đến trong nhóm chat, Yoon Seo thở dài.
Một tấm thảm đỏ trải dài ở lối vào chính, xung quanh chật kín phóng viên, khiến việc vào trong trở nên khó khăn. Khi anh đi về phía cửa sau, điện thoại chợt đổ chuông—là Trưởng Bang Hội gọi.
“Có chuyện gì?”
— Cậu hỏi ‘có chuyện gì’ á hả? Buổi lễ sắp bắt đầu rồi. Cậu đang ở đâu?
“Vẫn còn thời gian mà.”
— Còn thời gian? Còn 10 phút thôi đấy! Cậu gọi thế là ‘còn thời gian’ à? Không thể tin nổi là đến ngày hôm nay thái độ của cậu vẫn đáng đánh như thế! Các bang khác đã có mặt hết rồi kìa!
— Oppa, đến nhanh đi! Mọi thứ ở đây lấp lánh lắm, đồ ăn thì siêu ngon!
— Yoon Seo, cậu bị lạc trong cái nơi khổng lồ này à? Muốn tôi ra đón không?
“Tôi ở gần đây rồi. Cúp máy đây.”
— Này!
Yoon Seo lạnh lùng kết thúc cuộc gọi và nhanh chóng tìm thấy cửa sau. Vài phóng viên cầm máy ảnh đang lảng vảng quanh đó. Cảm giác có gì đó không ổn, anh quyết định vòng ra xa hơn một chút và đi đến hông tòa nhà. Nheo mắt dưới ánh mặt trời chói chang, anh nhìn lên. Cửa sổ trên tầng năm đang mở rộng.
Tấm kính mới được dán phim chống va chạm cho chim trông sạch bóng và được bảo trì tốt. Mỗi tầng đều có gờ đủ rộng để bám tay và đặt chân. Không có bộ gây nhiễu tín hiệu, không có mặt nạ, không có mũ—việc lẻn qua đám máy quay là bất khả thi, vậy nên leo lên là lựa chọn duy nhất.
Yoon Seo nhét điện thoại vào túi, kéo khóa lại. Vừa đặt tay lên tấm kính—
“Tính trèo lên à?”
Một giọng nói trẻ tuổi, đầy vẻ tinh quái, cắt ngang anh.