Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 61
Chương 61:
“Tôi đã bảo là không có gì đặc biệt rồi mà.”
“Tất cả những thứ đó để vừa trong túi cậu á?”
“Ừ.”
“Bên trong túi cậu chắc rộng hơn vẻ ngoài nhiều đấy… Cậu kiếm đâu ra quần áo kiểu vậy vậy?”
“Ra khỏi hầm ngục tôi chỉ chỗ mua cho.”
“Ờ, không. Ý tôi là… Thôi, quên đi…”
Rốt cuộc ý anh là gì đây? — Yoon Seo nhíu mày.
“Cũng không phải thứ gì tôi cần thiết lắm. Chỉ là tôi tưởng cậu có mang theo gì kiểu ảnh gia đình chẳng hạn. Ví dụ, tôi lúc nào cũng mang ảnh chiếc bánh táo yêu dấu của mình theo.”
“Em yêu à, anh còn thêu cả ảnh sexy của em vào đồ lót nữa cơ.”
“Anh yêu…”
“Cục cưng…”
Tiếng hôn chụt chụt vang lên sau đó.
[Thần Chết đang nổi điên, khao khát ban tặng cái chết cho bọn họ.]
Lần này thì Yoon Seo cũng đồng tình.
Mình có nên đẩy hai đứa nó xuống vực ngay bây giờ không?
Khi cậu đang nghiêm túc suy nghĩ, thì Kwon Jihan — hoàn toàn phớt lờ cặp đôi kia — quay sang hỏi:
“Nhưng hyung à, sao anh lại mang hết mọi thứ theo người thế kia, mà không để trong kho vật phẩm?”
“Tôi không có kinh nghiệm chiến đấu. Kho vật phẩm của tôi nhỏ.”
“Giữ mãi kinh nghiệm để làm gì? Hyung chắc giờ phải là VVIP rồi chứ?”
“VVIP á?”
Yoon Seo mở cửa sổ hệ thống kiểm tra. Mục cửa hàng mới chỉ mở đến hạng VIP.
[Kinh nghiệm chưa dùng: 13.283.191.000]
Nghĩ lại thì, quả thật có gì đó sai sai. Cậu đã kiếm được cả đống kinh nghiệm từ Đại Hầm ngục, vậy mà có từng đó vẫn chưa lên được VVIP?
Yoon Seo bắt đầu thấy khó chịu với Hệ thống Gaia.
“Rốt cuộc thì cần bao nhiêu kinh nghiệm mới mở được mục VVIP?”
“Nếu chỉ tích lũy mà không tiêu thì mãi cũng không mở được đâu. Anh phải chi tiêu một khoản nhất định trong cửa hàng thì mới lên VVIP.”
“À, ra là vậy.”
“Nếu lên VVIP rồi thì anh mở rộng kho vật phẩm đi. Sau này còn phải vào Hầm ngục liên tục, thiếu chỗ chứa thì phiền lắm.”
Yoon Seo thì không thấy mình thiếu không gian gì cả. Với kho không gian phụ của hội chứa được cả xe van cắm trại cơ mà, chẳng lẽ đến lượt kho cá nhân mà lại thiếu?
Hơn nữa, giờ cậu chỉ còn lại 18 di nguyện. Trừ đi hai cái sắp hoàn tất, thì còn 16. Thời gian chẳng còn nhiều, nên cậu chẳng thấy lý do gì để mở rộng kho cả.
“Hunter Kwon Jihan, cậu dùng kinh nghiệm để tăng kho vật phẩm à?”
“Ừ, chắc em có kho đồ lớn nhất trong tất cả Thức tỉnh giả đấy.”
Kwon Jihan nở nụ cười rạng rỡ. Yoon Seo có linh cảm nụ cười đó đang che giấu điều gì đó.
“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu!”
Trong lúc họ đang nói chuyện, bầy quái vật đã đến gần đủ để nhìn thấy rõ. Alec, người dẫn đầu phía trước, cao giọng ra lệnh mọi người chuẩn bị chiến đấu.
“Nói tiếp sau vậy.”
Kwon Jihan đập cánh bay lên. Ngay khi rời khỏi mặt đất, đôi cánh đen nhỏ xíu, đáng yêu của cậu ta lập tức hóa thành một đôi cánh khổng lồ, uy nghi, rải lông vũ bay khắp nơi.
Rầm!
Khè!
Bọn quái vật đã phát hiện ra con người, đồng loạt gào rú dữ tợn rồi lao đến với tốc độ cao.
Sau khi xác định vị trí của Hwashim, Yoon Seo lập tức cường hóa khiên bảo vệ cho những Hunter đang tiến vào chiến đấu.
[‘Khinh khí cầu đỏ’
Cấp: A
Đôi khi, hãy nghỉ ngơi khỏi chiến đấu và nhìn xuống hầm ngục. Quang cảnh từ trên khinh khí cầu thật sự rất đẹp.
Độ bền: 40/100]
Mới chỉ ngày thứ hai mà độ bền của nó đã giảm xuống dưới một nửa. Mấy món của những người khác chắc cũng chẳng khá hơn. Dù họ có mang theo vật phẩm phục hồi độ bền đi nữa thì số lượng hạn chế khiến tình hình khá nghiêm trọng.
***
[Bạn đã tiến vào Hầm ngục. Số Hunter: 33 | Thời gian đến khi phát nổ: 354 giờ]
Đã một tuần kể từ khi họ bước vào hầm ngục.
Lúc đầu, các thành viên trong hội vẫn còn cười nói vui vẻ, nhưng giờ thì câu chuyện đã ít dần, không khí trở nên căng thẳng và lo âu.
Khiên của Yoon Seo rất vững chắc, các Hunter trong đội cũng đều có kỹ năng tốt nên chưa ai bị thương nặng. Tuy vậy, môi trường khắc nghiệt khiến ai cũng dần trở nên bồn chồn.
Trong suốt một tuần, họ chỉ đặt chân lên mặt đất được hai ngày. Phần lớn thời gian còn lại đều là bay không ngừng.
Nếu như được đi thuyền trên biển thì còn đỡ hơn. Nhưng lần này là bay liên tục, độ bền các vật phẩm bay cứ thế giảm dần, mà xung quanh chẳng có lấy một mảnh đất—chỉ toàn là dung nham rực cháy bên dưới. Ngay cả khi ngủ, họ cũng phải cẩn thận không để rơi xuống, khiến ai nấy đều mệt mỏi.
Vấn đề cấp bách nhất lúc này là độ bền của các vật phẩm. Chiếc ‘Khinh khí cầu đỏ’ mà Yoon Seo và cặp đôi kia đang dùng giờ chỉ còn 3% độ bền. Cặp đôi ấy thì lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng cực độ.
Khi Yoon Seo nghe thấy tiếng thì thầm đẫm nước mắt của họ, nói rằng “kiếp sau mình hãy là tri kỷ của nhau”, cậu cúi người nhìn xuống dưới khinh khí cầu. Park Soobin và đội trưởng Đội 2 đã dừng đoàn lại tạm thời để phân chia lại phương tiện bay.
“Chúng ta không còn cách nào khác. Phải dùng đến các vật phẩm khẩn cấp. Lấy ‘Đôi cánh Thiên thần tập sự’, ‘Tấm thảm biết hát’, và ‘Tàu ma’ ra. Chúng đủ cho năm người.”
“Nhưng đó là tất cả vật phẩm bay mà chúng ta có trong kho không gian đấy. Có chắc không? Nếu Hội trưởng biết thì—”
“Cậu nghĩ ông ấy sẽ mắng chúng ta trong khi cả đám sắp rơi chết à? Hơn nữa, chúng ta đã gom được một đống đá dung nham. Ra khỏi đây là phát tài rồi, nên thế này cũng đáng.”
Đội trưởng Đội 2 dứt khoát quyết định, lấy các vật phẩm khẩn cấp ra từ kho không gian của hội. Năm thợ săn đang run rẩy vì sợ ngã rơi xuống liền vội vàng nhận lấy với vẻ biết ơn.
“Còn tám người tiếp theo sẽ đi cùng tiên của Jaehee. Jaehee, nhờ cậu nhé?”
“Tất nhiên rồi! Miễn là còn thuốc hồi mana, tôi có thể triệu hồi chúng mãi!”
Soo Jaehee uống ực một bình thuốc mana đầy tự tin. Những tiên nữ cao gấp ba lần người thường nhẹ nhàng bế các thợ săn vào lòng.
Cậu ấy còn sử dụng <Lemegeton>. Sau ba lần triệu hồi rồi giải trừ, Jaehee triệu hồi thành công ba con quỷ biết bay.
“Nếu cho Chichi ăn trái cây đặc biệt thì tôi có thể làm nó bay, nhưng tôi không triệu hồi thêm được nữa. Hết mana rồi.”
“Cậu một mình lo được mười hai người là quá giỏi rồi. Cậu là triệu hồi sư xuất sắc thật đấy.”
“Hehe.”
Trong khi Jaehee cười tự hào, mấy con tiên và quỷ đang cõng người thì mặt mày chẳng vui chút nào.
“Hunter Kwon Jihan, Hunter Alec, Hunter Hong Euiyoon và năm người khác có kỹ năng bay. Như vậy vẫn còn tám người nữa…”
“Trưởng nhóm, độ bền vật phẩm của anh còn bao nhiêu?”
“Chỉ còn 4% thôi.”
Park Soobin thở dài.
“Ra được khỏi đây, nhất định phải bảo hội trưởng mua thật nhiều vật phẩm bay bằng điểm kinh nghiệm.”
“Nếu mà ra được ấy…”
“Trong cửa hàng VVIP đang có bán vật phẩm bay đấy. Ai còn dư điểm kinh nghiệm thì làm ơn mua đi.”
Park Soobin nhìn quanh các Hunter.
“Tôi không phải VVIP. Nếu là tôi đã mua rồi.”
“Tôi không đủ điểm để mua hàng bên tab VVIP.”
“Tôi sẽ mua.”
Kwon Jihan nói. Cậu lập tức mua một vật phẩm bay rồi chuyển quyền sở hữu cho đội trưởng Đội 2. Giải quyết được thêm một người, nhưng số người còn lại vẫn quá nhiều.
“Thật sự tệ rồi.”
Sắc mặt Park Soobin trở nên u ám. Những thành viên khác cũng vậy.
“Cục cưng, em không muốn rời xa anh đâu.”
“Anh cũng vậy, em yêu. Mình là một mà.”
Cặp đôi trên khinh khí cầu giờ chỉ còn 3% độ bền kia sắp phát điên đến nơi. Thực ra họ có kỹ năng bay, chỉ cần uống thuốc mana là tiếp tục bay được. Nhưng vì đó cũng là kỹ năng tấn công chính, nên họ đang cố giữ lại đề phòng quái vật xuất hiện.
“Này, Yoon Seo.”
Hong Euiyoon, người vẫn khá thảnh thơi nhờ vào vật phẩm và kỹ năng cột định, bay đến gần khinh khí cầu.
“Cậu thật sự không có kỹ năng bay à?”
“Không có.”
“Chết tiệt, thế thì không còn cách nào rồi. Cậu nặng bao nhiêu?”
“Hả?”
“Tôi sẽ cõng cậu.”
Hong Euiyoon dang tay ra. Yoon Seo nhìn anh chàng cao hơn mình một chút, tóc đỏ rực với vẻ khó tin, rồi chỉ tay sang bên phải.
“Tôi ổn. Cậu nên lo cho Hunter Hwashim thì hơn.”
“Hwashim? Cái tên đó thì—đợi đã, hắn đang làm cái quái gì vậy?”
Hwashim đang nằm dài trên một cái ‘Đệm cũ’ chỉ còn 2% độ bền, chăm chú viết gì đó lên tờ giấy.
“Có vẻ hắn đang viết di chúc.”
“Đồ điên.”
Hong Euiyoon chửi một câu rồi bay qua đó. Khi anh đề nghị cõng, Hwashim lặng lẽ nhét tờ giấy vào ngực rồi để mặc anh bế lên. Dù cao hơn Euiyoon ít nhất 10 cm, nhưng bị anh cõng lên dễ dàng. Trông thật là kỳ lạ.
“Dù mỗi người có cõng thêm một người thì vẫn còn vấn đề. Trong tình trạng này thì không ai chiến đấu được cả.”
“Chết tiệt, quái thì không khó xử lý, nhưng vì đây là Hầm ngục Vàng nên mấy chuyện kiểu này mới là rắc rối.”
Ngay lúc đó, thông báo xuất hiện. Độ bền của ‘Khinh khí cầu đỏ’ đã giảm xuống còn 2%. Yoon Seo bắt đầu thấy lo thật sự.
“Xin lỗi vì ngắt lời, nhưng…”
Alec, người đang đứng quan sát phía trước, lên tiếng.
“Có quái vật đang tiếp cận.”
“Cái gì? Đúng lúc quá vậy… Bao nhiêu con?”
“Hàng chục. Tất cả cấp A.”
“Điên thật. Được rồi, quái vật để đội 1 xử lý. Đội 2 ở nguyên tại chỗ.”
Hiện tại chỉ có tám người, bao gồm Kwon Jihan và Alec, là có thể tự do di chuyển. Nếu tất cả cùng đi chiến đấu thì nơi này sẽ bị bỏ trống, nên tốt nhất là để đội 1 gồm các thợ săn cấp S lo liệu.
Kwon Jihan, Alec, Soo Jaehee, cặp đôi kia.
Tổng cộng năm người. Alec có hơi lo. Đối đầu với hàng chục quái cấp A với đội hình ít như vậy sau một tuần kiệt sức là cực kỳ nguy hiểm, dù có là Hunter cấp S đi chăng nữa. Thời gian hồi chiêu cũng là vấn đề. Chỉ có Kwon Jihan vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như mọi khi.
“Bọn tôi cũng sẽ đi. Dù sao nếu độ bền hết thì cũng chết thôi, thà chết trong chiến đấu còn hơn.”
“Hết độ bền không có nghĩa là chết ngay lập tức. Hunter hệ phòng ngự ở đây sẽ dùng kỹ năng khiên, đừng có bi kịch hóa vấn đề và cứ yên lặng mà đợi đi.”
Đội trưởng đội 2 cũng ở lại.
“Tôi đi trước.”
Alec, cưỡi trên <Chổi bay ma thuật> do kỹ năng <Sáng tạo> tạo ra, bay thẳng về phía bọn quái vật.
***
[Nhiệt dung nham đang làm giảm độ bền của ‘Khinh khí cầu đỏ’. Độ bền: 1/100]
[Thần Chết đang chờ đợi cái chết của bạn.]
***
“Hyung, Yoon Seo.”
Ngay lúc Yoon Seo đang cau mày nhìn thông báo, Kwon Jihan tiến lại gần cậu.