Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 55
Chương 55:
“Hunter Hong Euiyoon. Cậu có chuyện gì muốn nói với Yoon Seo à?”
Yoon Seo định giả vờ không để ý, nhưng Park Soobin lại tò mò hỏi. Hong Euiyoon húng hắng ho một tiếng chẳng vì lý do gì, rồi mới cất lời.
“Không, cũng không hẳn. Khụ. Này, Yoon Seo. Tôi đi tập luyện đây. Còn cậu giờ định làm gì?”
“Tôi về nhà.”
“Hả?”
“Tôi nói là tôi sẽ về nhà.”
“Sắp đánh Hầm ngục Vàng hạng S rồi mà cậu vẫn muốn nằm dài ở nhà à? Hay là tập luyện với tôi đi? Tôi sẽ cho cậu cơ hội chặn <Thiên Thạch> của tôi bằng <Lớp Chắn Bảo Hộ>. Không tò mò xem mình có chịu nổi không sao?”
“Tôi biết kết quả rồi.”
“Hả?”
“Tôi nói là tôi biết rồi.”
“À thì, đương nhiên, kiểu người như cậu không thể chặn được đòn của tôi đâu, nhưng tôi vẫn cho cơ hội thử mà.”
Hong Euiyoon vênh váo nói. Dù vậy, đó là hắn đã cố gắng kiềm chế hết mức vì có mặt Kwon Jihan.
“Không, tôi không làm. Tôi về nhà đây.”
“Hả?”
“Hôm nay cậu lặp lại nhiều quá đấy. Hunter Hong Euiyoon, có phải bị dính kỹ năng nguyền rủa khiến khó hiểu ngữ cảnh không?”
“Hả?”
“……”
Mặt Hong Euiyoon dần đỏ lên.
“…Không có! Tôi hoàn toàn bình thường! Quỷ thật, tôi còn chịu khó rủ cậu đi tập cùng mà cậu lại làm bộ làm tịch. Tôi sẽ không bao giờ tập với cậu nữa! Dù cậu có quỳ xuống van xin tôi cũng không làm!”
Hong Euiyoon hét lên, rồi dậm chân bỏ ra khỏi phòng họp. Park Soobin thở dài khe khẽ.
“Nếu cậu tiễn cậu ta kiểu đó, sau này cậu ta lại kiếm chuyện với cậu đấy. Cậu chắc chắn chứ, Yoon Seo?”
“Hôm nay tôi có chiều theo thì ngày mai cậu ta cũng lại thế thôi.”
“Cũng đúng… Nhưng cậu thực sự định về nhà à?”
“Ừ.”
“Nếu định xem phim truyền hình thì cùng xem đi. Phòng chờ của Đội 2 có rạp mini tại chỗ.”
Khi Yoon Seo chuẩn bị rời khỏi phòng họp, Park Soobin cố gắng dụ dỗ. Anh biết trong số nhiều sở thích của Yoon Seo, mê phim truyền hình là đam mê lớn nhất, nên chiến thuật này rất hiệu quả.
“Xem phim gì chứ? Yoon Seo hyung, đến xem tôi đánh đi. Anh sẽ không hối hận đâu. Tôi sẽ cho anh xem một cảnh đã mắt đến mức mệt mỏi bay biến luôn.”
Kwon Jihan nhanh chóng chen vào. Park Soobin quay sang hắn, nhẹ nhàng nói:
“Hunter Kwon Jihan, tôi là người nói chuyện với Yoon Seo trước.”
“Thật ra thì tôi mới là người nói trước.”
“……”
“Hyung, nghĩ kỹ đi. Xem tôi đánh trước cũng giống như học trước bài vậy. Chẳng phải cậu muốn dạy dỗ một đứa ngông cuồng như tôi sao?”
Bề ngoài Yoon Seo không phản ứng gì, nhưng trong lòng thì cậu khịt mũi. Như thể việc đó có ích vậy.
Kwon Jihan là một Người Thức Tỉnh có thể tăng cấp, nghĩa là lúc đánh thật với Yoon Seo, hắn chắc chắn sẽ phô ra kỹ năng mới.
“Tôi không xem phim, cũng không xem đánh nhau. Tôi về nhà nghỉ ngơi. Còn nữa, Hunter Kwon Jihan, tôi tưởng trận đấu của cậu với Hunter hạng S nước ngoài là tuyệt mật mà? Cậu chắc là nói toạc ra như vậy ổn chứ?”
“Chỉ cần không lan ra ngoài là được. Làm gì có chuyện hyung đi tung tin khắp nơi.”
Kwon Jihan thản nhiên đáp. Yoon Seo nghiêm túc cân nhắc việc đăng bài lên cộng đồng thợ săn ngay lập tức.
“Anh thực sự không muốn xem à?”
“Không.”
“Hyung khó dụ quá đấy.”
“……”
“Hôm nay trông anh mệt mỏi ghê. Chắc dùng nhiều mana lắm nhỉ?”
Giọng Kwon Jihan đầy ẩn ý. Đôi mắt xám của hắn rõ ràng đang thăm dò Yoon Seo.
Thực tế, Yoon Seo đã tiêu tốn một lượng lớn ma lực để sử dụng <Địa cầu Gaia>, lại còn phải chia sẻ phần lớn lượng hồi phục cho Cơm Nắm, nên cậu hoàn toàn cạn kiệt. Giờ chỉ còn khoảng 20% tổng lượng ma lực.
Vì từng chịu tổn hại do cạn kiệt mana trong Đại Hầm ngục, Yoon Seo đã phát triển được thứ gì đó như là sức đề kháng, nên cậu nghĩ mình đã che giấu khá tốt. Nhưng rõ ràng là Kwon Jihan đã nhìn thấu cậu ngay lập tức.
“Chắc do áp lực vì biết hôm nay phải gặp cậu nên tôi mất ngủ cả đêm.”
“Hyung, chắc anh đang nhầm giữa áp lực với phấn khích đấy.”
“Ồ? Vậy là cậu thấy phấn khích khi gặp tôi à?”
“Ừ, tôi tò mò không biết anh đang giấu bao nhiêu phần sức mạnh, nghĩ đến chuyện sắp được đấu với anh là tôi phấn khích lắm luôn á.”
“……”
Yoon Seo đành chịu thua và ngậm miệng lại.
“Vì trông anh có vẻ mệt thật nên tôi tha cho hôm nay. Nhưng đừng có mà kiệt sức lết xác đến ngày vào Hầm ngục đấy. Đây là Hầm ngục Vàng hạng S lận, nên ngay cả anh cũng nên căng thẳng một chút đi.”
Kwon Jihan nhếch môi cười rồi vẫy tay rời đi. Bước chân hắn không gây ra tiếng động, và cũng không để lại dấu vết nào. Khi Yoon Seo liếc nhìn ra ngoài cửa, chỉ còn vài nhân viên chờ dọn phòng họp đứng ngoài hành lang. Kwon Jihan đã biến mất từ lúc nào.
“Park Soobin, xin lỗi nhưng tôi về nhà đây.”
“Ờ, ừ. Nếu mệt thì nên nghỉ ngơi.”
Park Soobin đáp lại nhanh chóng. Cả hai cùng rời phòng họp và đi về phía thang máy. Bên trong, Park Soobin nhấn nút xuống tầng B3 — nơi có phòng huấn luyện ngầm, còn Yoon Seo nhấn tầng 1.
“Tôi không nhận ra Yoon Seo mệt chút nào. Tôi đã theo dõi cậu hơn một năm nay, trông lúc nào cũng như cũ. Vậy mà Hunter Kwon Jihan lại nhận ra ngay…”
“Vậy là cậu vừa thừa nhận mình đã theo dõi tôi suốt hơn một năm à?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ kỹ năng quan sát của mình có vấn đề, nhưng có vẻ đúng thật… Dù biết cậu đang mệt, trông cậu vẫn chỉ như thường ngày: thờ ơ, dễ thương và chẳng bận tâm điều gì cả.”
“Có thứ gì đó kinh khủng ở giữa câu vừa rồi đấy.”
“Chuyện này chỉ khiến tôi nhận ra mình phải nghiên cứu Yoon Seo kỹ hơn nữa. Đến ngày chinh phục Hầm ngục, cậu sẽ thấy một phiên bản khác hoàn toàn của tôi. Hãy chờ mà xem.”
“…À, ừ.”
Và Park Soobin cũng sẽ thấy một phiên bản khác của Yoon Seo vào ngày đó.
Vì ngay lúc này, Yoon Seo đã quyết định phải tránh mặt Park Soobin nhiều hơn nữa.
***
Kwon Jihan nói đúng. Trong mọi thời điểm, thì trước khi tiến vào Hầm ngục Vàng hạng S là lúc nên tiết kiệm mana nhiều nhất.
Sau buổi họp chiến lược, Yoon Seo đã ngừng truyền mana vào Linh Hồn Hiện Hữu, và đến ngày đột kích hầm ngục thì cậu đã phục hồi được 90% lượng mana. Tuy không tiếp tục truyền mana trực tiếp, cậu vẫn giữ Linh Hồn hiện hữu bên mình.
Cách hiệu quả nhất để giúp Linh hồn nhỏ phát triển là truyền mana, nhưng ngay cả khi không truyền trực tiếp, chỉ cần ở gần Yoon Seo, nó cũng có thể hấp thụ mana từ từ để trưởng thành. Đó là lý do cậu đã lấy nó ra khỏi kho vật phẩm.
‘Mang cái này vào hầm ngục kiểu gì đây…?’
Những người khác sẽ chỉ nhìn thấy bảng trạng thái Trứng Chim Khổng Lồ do <Ký Ức Giả> tạo ra, nhưng người sở hữu <Mắt Gaia> sẽ thấy bảng trạng thái bị làm mờ, đầy những ô trống. Kiểu gì họ cũng sẽ nghi ngờ.
Ít nhất là trước mặt người đó, cậu phải đặc biệt cẩn thận.
“Sticky Rice, tôi vào hầm ngục đây. Lần này sẽ hơi lâu đấy.”
“Bao lâu vậy?”
“Tối đa hai tuần, tối thiểu một tuần.”
“Vậy thì tôi sẽ không chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng. Chúc cậu trở về an toàn.”
“Ừ, nhớ chào cả Cơm nắm nữa.”
“Riceball, về an toàn nhé.”
AI dùng giọng điệu khá nhẹ nhàng để tạm biệt. May mắn là Sticky Rice không tỏ thái độ thù địch với Riceball. Vấn đề nằm ở chính Riceball. Vì nó có tính chiếm hữu với Yoon Seo, nên cậu lo rằng sau khi nở ra, nó sẽ cố thống trị Sticky Rice. Nếu nó bắt đầu cào rách hoặc xé tấm trải giường bằng móng vuốt, chắc chắn Sticky Rice sẽ nổi giận.
Giờ vào hầm ngục là 8:00 tối, hiện tại là 7:50. Dù thường ngày Yoon Seo luôn tự hào vì đến đúng giờ, nhưng những kinh nghiệm trước đây đã dạy cậu rằng đến sát giờ sẽ thu hút quá nhiều chú ý. Giờ là lúc nên rời đi.
“Ngủ ngon.”
Cậu nhẹ nhàng chạm ngón tay vào Riceball trước khi đưa nó vào kho vật phẩm.
Lần đột kích này đánh dấu cuộc chinh phục chính thức đầu tiên của Perfect, và vì được công bố rộng rãi nên có rất nhiều phóng viên tụ tập. Yoon Seo kích hoạt thiết bị gây nhiễu tín hiệu đã chuẩn bị từ trước và đeo chiếc mặt nạ chỉ để lộ đôi mắt. Vừa bước ra khỏi xe, một thành viên của hội Seokyoung đang đợi liền nhanh chóng tiến lại dẫn đường cho cậu. Hai bên lối đi, các phóng viên dồn dập đặt câu hỏi.
“Anh là thành viên đội 1 của Perfect phải không?”
“Xin cho biết tên Hunter và hạng của anh!”
“Tại sao anh đến trễ vậy?”
Trễ? Còn tận mười phút mà… Yoon Seo cảm thấy oan ức nhưng vẫn cố nhịn bực bội.
Sau khi vượt qua khu vực quay phim được chỉ định và chắc chắn không còn camera nào xung quanh, cậu mới tắt thiết bị gây nhiễu. Tuy nhiên, vẫn chưa tháo mặt nạ.
Như dự đoán, cổng dịch chuyển lần này cũng nằm trong vùng núi, dù phải đi sâu hơn một chút so với cổng ở Homyeongsan.
Gần cổng, hơn một trăm người đang tất bật chuẩn bị. Vì Hầm ngục Vàng hạng S có tỷ lệ thương vong cao, nên ngoài các Hunter chinh phục và gia đình của họ, còn có cả quan chức cấp cao của Seokyoung, hiệp hội và đại diện chính phủ. Những cây gần lối vào đã được chặt trước đó, tạo thành một khoảng đất trống nơi nhiều lều trại đã được dựng lên.
Hầm ngục cấp này thường có trại tiền phương ngay lối vào. Đây là nơi làm việc của y tế hội, quản lý, nhân viên Hiệp hội Thợ săn và cả phóng viên. Khi các Hunter chinh phục xong Hầm ngục và trở về, họ sẽ được kiểm tra sức khỏe trước, sau đó báo cáo chi tiết về bản đồ Hầm ngục và tài nguyên thu thập được cho hội và hiệp hội. Sau đó, các quản lý đội sẽ phỏng vấn với báo chí. Khu vực này luôn rất nhộn nhịp cả lúc vào và lúc dự kiến ra.
“Cậu đến trễ rồi đấy, Hunter Yoon Seo.”
Quản lý đang xem bảng U-Pad thì phát hiện Yoon Seo, liền nhanh chóng bước tới. Trên tay ông đang cầm thứ gì đó.
“Chào anh. Lần này lại là camera gắn kính sao?”
“Cậu sẽ gắn một camera thân thể vào cổ áo. Cậu sẽ vào với trang phục này à?”
“Vâng.”
Yoon Seo mặc y hệt bộ đồ lần trước. Quản lý nhìn cậu một lúc với biểu cảm khó đoán, rồi gắn camera vào cổ áo cậu.
“Chúng ta sắp vào ngay, kiểm tra lại vật phẩm, vũ khí và thuốc hồi phục đi.”
“Vâng.”
Ngay khi người quản lý rời đi, Hong Euiyoon lập tức bước tới, như thể đã chờ sẵn từ lâu. Yoon Seo tưởng hắn sẽ gây chuyện ngay, nhưng vì Kwon Jihan đứng gần đó, Hong Euiyoon giữ giọng khá nhỏ.
“Cậu đến trễ đấy. Là người cuối cùng luôn rồi.”
“Hunter Hwashim đâu?”
“Bên kia kìa.”