Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 5
Chương 5:
Hội Seokyoung là bang hội đầu tiên trên thế giới, được thành lập trong thời kỳ tận thế cách đây 12 năm bởi một thức tỉnh giả người Hàn Quốc tên là Lee Seokyoung.
Vào một ngày nọ, quái vật, mà đến cả những thứ vũ khí lạnh của con người cũng chẳng để lại bất kì vết xước nào trên người nó, bắt đầu xuất hiện, cùng với đó là những ô vuông trong suốt.
Nó tự xưng là:
“Hệ thống Gaia.”
Giờ đây, chúng ta biết rằng Hệ thống Gaia là một cơ chế hoặc một quản trị viên khổng lồ, chuyên quản lý những hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học, chẳng hạn như kỹ năng, vật phẩm và chỉ số. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, con người chưa có khả năng hiểu được những điều này.
Trong một thế giới nơi mọi thứ—thành phố, thiên nhiên, và hơn thế nữa—đều bị hủy diệt, sự sống còn trở thành điều quan trọng nhất. Hội mang tên Seokyoung đã đi đầu trong việc tiêu diệt quái vật, bảo vệ dân thường và tổ chức sử dụng các ô cửa sổ hệ thống để chia sẻ thông tin với thế giới. Đây cũng là hội đầu tiên đặt tên cho những người như họ là “thức tỉnh giả.” Nhờ có Seokyoung, Hàn Quốc đã có thể nhanh chóng thiết lập một xã hội tương đối an toàn, trong khi nhiều quốc gia khác sụp đổ.
Được thành lập từ những ngày đầu của đại biến động, Hội Seokyoung giờ đây đã trở thành hội số một thế giới mà không có đối thủ. Trụ sở chính của hội đặt tại Hàn Quốc, với hai chi nhánh ở Mỹ, một ở châu Âu và một ở miền đông nước Nga. Hội có hơn 1.000 thức tỉnh giả trên toàn cầu.
Trong suốt 12 năm qua, Seokyoung luôn chiếm vị trí đứng đầu mà không gặp phải sự cạnh tranh nào, trở thành nơi mà tất cả thức tỉnh giả đều mơ ước gia nhập. Ảnh hưởng của nó lớn đến mức tên hội chỉ có hai chữ đã trở thành xu hướng ở châu Á suốt một thập kỷ. Ngay cả Ki Sanghyuk, lãnh đạo của Hội Leaves, cũng đặt tên hội của mình là Leaves vì ngưỡng mộ Seokyoung.
“Seokyoung à… Wow. Tôi đã định đi cầu xin sự giúp đỡ từ tên siêu trộm bịt mặt đó cho hội nghèo nàn của chúng ta, nhưng có vẻ không cần nữa rồi.”
“Kahaha, chúng ta giàu rồi! Biết đâu tên trộm đó còn đến trộm của chúng ta nữa ấy chứ.”
“Tôi không hiểu tại sao lại có thời gian chờ đợi. Chúng ta đã sẵn sàng rồi còn gì.”
“Cậu không nghĩ là phía bên kia cũng cần thời gian chuẩn bị sao? Sáp nhập với một hội nhỏ như chúng ta hẳn không phải điều dễ chịu gì cho họ.”
“Cũng đúng. Người ta nói Seokyoung có tận năm Hunter cấp S đúng không?”
“Ừ. Hai người Hàn Quốc và ba người nước ngoài.”
Điều khiến Seokyoung đặc biệt đáng kinh ngạc chính là việc hội này sở hữu năm thợ săn hạng S.
Trên toàn cầu, chỉ có khoảng 17 người đạt cấp S. Nếu loại trừ Kẻ báo thù La Bijina, một người sống sót phi chiến đấu, và Seo Chaeyoon, người đã mất tích, thì chỉ còn lại 15 người.
Hơn nữa, Những người cấp S thường ghét bị chỉ huy và thích tự mình chiến đấu, nên rất hiếm khi một hội có hơn hai S. Thế nhưng, bằng cách nào đó, Seokyoung đã giữ được tận năm người trong đội ngũ của mình.
Yoon Seo đặc biệt tò mò về cách họ đạt được điều này, vì người cấp S nổi tiếng là không chịu khuất phục trước bất kỳ cám dỗ nào.
“Chắc họ phải trả một đống tiền, kiểu 100 tỷ won mỗi năm chẳng hạn?”
“Heewon, cậu đúng là chẳng biết gì cả. Với việc chiêu mộ cấp S về, con số đó phải gần 1.000 tỷ won cơ.”
“1.000 tỷ á? Vớ vẩn. Không thể nào.”
Goh Heewon cười khẩy, nghĩ rằng đó chỉ là một câu nói đùa vì con số quá vô lý.
“Thật đấy. Với những người cấp S, giá trị của họ là bất cứ thứ gì họ yêu cầu. Các hội thậm chí còn đưa ra tấm séc trống, chỉ cần họ ký tên vào.”
“Ừ thì, tôi tin chuyện đó, nhưng 1.000 tỷ thì quá đáng rồi. Hội chúng ta kiếm được 2 tỷ won một năm đã là nhiều lắm rồi.”
“Đừng so sánh chúng ta với họ. Nghe chán đời lắm.”
“Mà thật kỳ lạ. Sao họ lại muốn sáp nhập với một hội nhỏ như chúng ta? Hội chúng ta toàn bị chế giễu vì làm việc thiện. Với Seokyoung, chuyện này chẳng khác gì làm từ thiện cả.”
Những lời nói thẳng thắn của Goh Heewon hoàn toàn chính xác. Hội Leaves, với những thức tỉnh giả có lòng nhân hậu, thường nhận các yêu cầu săn quái với giá rẻ mạt, tặng khiêng phòng thủ cho các khu ổ chuột, và bán lại nguyên liệu từ hầm ngục với giá thấp cho các tổ chức phúc lợi. Những hành động này khiến họ bị các hội như Rainbow chế giễu vì không biết kiếm tiền từ dân thường.
“Chuyện này chưa được công bố đâu…”
Park Youngbum liếc nhìn xung quanh.
Họ đang ở một khu ổ chuột.
Dù là cuối tuần, đội hỗ trợ dân sự của hội Leaves vẫn đến đây để lắp đặt bẫy phòng thủ theo yêu cầu của chính quyền địa phương. Tuy nhiên, mức tiền trả gần như là làm không công.
“Thực ra, Seokyoung không chỉ đề xuất sáp nhập với chúng ta đâu. Họ đang sáp nhập với sáu hội nhỏ khác cùng lúc.”
“Sáu hội khác? Thật à?”
“Shh, nói nhỏ thôi.”
“Ở đây ngoài gián ra thì có ai đâu mà lo.”
“Nhỡ có một thợ săn biến thành gián thì sao?”
“Thôi nào, làm gì có chuyện đó.”
“Dù sao thì, tôi không biết lý do, nhưng Seokyoung đang sáp nhập với bảy hội nhỏ, bao gồm cả chúng ta. Tuần sau nữa sẽ có lễ sáp nhập với hơn 200 người tham dự, nên chuẩn bị đi.”
“200 người á? Mỗi hội nhỏ chỉ tối đa 20 thành viên, mà có bảy hội tất cả?”
“Ừ.”
“Trưởng nhóm, anh cần ôn lại bảng cửu chương rồi đấy.”
“Sao? 7 x 20… là 210 mà?”
Goh Heewon lắc đầu không thể tin được.
Trong khi hai người kia mải trò chuyện, giả vờ làm việc, Yoon Seo – người đang chăm chỉ kiểm tra các bẫy bên cạnh họ – vỗ tay phủi bụi rồi đứng lên. Hai người lập tức chạy lại gần.
“Oh, Yoon Seo, cậu xong rồi à?”
“Chỉ còn lại bước truyền ma lực.”
“Để bọn tôi lo, cậu nghỉ đi.”
“Anh vất vả rồi, oppa. Đúng là át chủ bài của đội văn phòng trong bang hội chúng ta.”
“Tôi mới đến văn phòng bang hội có hai lần trong tuần này. Sao lại là nhân viên văn phòng được?”
“Với bọn tôi, đi làm ở các hành tinh khác là công việc văn phòng. Còn nếu di chuyển giữa các hành tinh thì mới là công tác thực địa. Nhân tiện, át chủ bài của thực địa là Soobin oppa.”
Yoon Seo bật cười trước câu trả lời như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Ba năm trước, người ta phát hiện ra rằng không gian bên trong các hầm ngục thực chất là một hệ hành tinh khác. Kể từ sau Đại Biến Động, có rất nhiều giả thuyết về không gian hầm ngục: vũ trụ song song, các chiều không gian mô phỏng, sân chơi do thực thể cấp cao tạo ra,… Nhưng ba năm trước, bằng chứng khoa học đã xác nhận rằng đó là một hành tinh ngoài Trái Đất. Và hành tinh ấy thậm chí không quá xa so với Trái Đất.
Đó chính là một hành tinh trong hệ sao Proxima Centauri, nơi từng được nhắc đến trong quá khứ như một ứng cử viên tiềm năng cho sự sống ngoài hành tinh: Proxima b.
Khi thông tin này được công bố, ngày càng có nhiều người mơ về viễn cảnh gặp gỡ người ngoài hành tinh. Về mặt kỹ thuật, quái vật trong các hầm ngục cũng là sinh vật sống, tức là nhân loại đã chạm trán với sự sống ngoài hành tinh từ lâu. Nhưng điều mà con người mong chờ không phải là những con quái vật hay các vị thần ban phước trong Hệ Gaia. Họ muốn thấy những thực thể có trí tuệ, có thể giao tiếp, và có hình dạng giống con người.
Trước đây, nếu ai đó nói về việc gặp gỡ người ngoài hành tinh, họ sẽ bị coi là những kẻ theo thuyết âm mưu. Nhưng bây giờ thì ngược lại, nếu nói rằng không có người ngoài hành tinh, họ sẽ bị coi là kẻ hoang tưởng.
Bản thân Yoon Seo cũng tin rằng việc gặp gỡ người ngoài hành tinh chỉ là vấn đề thời gian.
Trong khi hai người kia tiếp tục tám chuyện, Yoon Seo bàn giao công việc còn lại rồi rời đi đến một nơi xa hơn. Vì đây là một con hẻm nhỏ, xe của họ phải đậu ở rất xa. Không tìm được chỗ nào thích hợp để ngồi nghỉ, Yoon Seo cúi xuống, nép vào bóng râm nhỏ hẹp bên cạnh bức tường. Đúng lúc đó, một giọng nói gọi anh từ phía sau.
“Này, thợ săn. Vào đây nghỉ một chút đi.”
Anh quay lại và thấy một ông lão ngồi trên sàn gỗ trong cánh cổng sắt gỉ sét, mặc áo lót ba lỗ, vẫy tay về phía mình.
“Ông sống ở đây sao?”
“Tôi là chủ nhà này. Cậu là người của bang hội đó… Gì nhỉ? Lá gì đó? Đến đây để lắp đặt thứ gì đúng không?”
“Chúng tôi là đội hỗ trợ dân thường của Bang Hội Lá Xanh, đến để lắp bẫy khiên.”
“À, đúng rồi, Lá gì đó. Vào đây đi, tôi lấy nước lạnh cho cậu. Nhìn cậu trẻ thế này, chắc cũng vất vả lắm nhỉ?”
“Cảm ơn ông.”
Yoon Seo nhanh chóng bước vào. Ông lão ngồi xuống bên cạnh, quan sát anh uống nước ừng ực rồi xuýt xoa.
“Ôi chà, nhìn gần cậu đẹp trai thật đấy. Nhìn như sinh viên vậy. Cậu mới vào nghề hả?”
“Tôi không phải tân binh.”
“Cậu đúng là tân binh mà. Tôi thấy đám kia toàn đùn đẩy việc cho cậu rồi đứng nói chuyện thôi. Loại người như vậy đâu đâu cũng có.”
Ông lão bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng. Nói cho đúng thì Park Youngbum và Goh Heewon không phải là đùn đẩy công việc cho Yoon Seo, mà là vì họ tin tưởng anh bởi anh là người làm việc chính xác nhất. Nhưng Yoon Seo không giải thích.
“Cậu có muốn ăn gì trước khi đi không? Chỉ cậu thôi, không phải mấy đứa kia.”
“Cháu nhận tấm lòng của ông là đủ rồi, cảm ơn ạ.”
“Cảm ơn nhé, hôm nay vất vả rồi. Dưới cái nắng cháy da thế này, lại còn làm không công nữa.”
“Bọn cháu được trả lương đầy đủ mà.”
“Ờ, chắc là vậy ha. Chỗ này đã chật vật với vấn đề khiên bảo vệ này nhiều năm nay rồi. Chúng tôi không có tiền để lắp đặt, chính quyền quận cũng không muốn chi nhiều cho khu này, nhưng chính phủ thì cứ bắt phải có. Họ liên hệ với các bang hội, nhưng giá cả không khớp nên cứ dây dưa mãi. Rồi năm ngoái… Cậu biết Rainbow chứ?”
“Vâng, Bang Hội Cầu Vồng.”
“Rainbow đến và lắp rào chắn cho cả khu này. Lúc đó họ làm cho những tòa nhà cao tầng bên kia đường, tiện thể làm luôn cho khu này. Rainbow là một bang hội lớn, nên ai cũng cảm kích, cúi đầu rối rít. Nhưng tháng trước, trong vụ nổ đó, rào chắn hoàn toàn vỡ nát. Họ ký hợp đồng lắp khiên hạng B, nhưng nó lại bị hủy diệt chỉ bởi một vụ nổ từ hầm ngục hạng C. Kết quả là cả khu vực này tan hoang. Rõ ràng là họ làm ăn qua loa. Ba người đã chết vì chuyện đó. Rainbow có cử thợ săn kỹ năng phục hồi đến sửa chữa các tòa nhà, nhưng thế thì sao chứ? Những người đó vẫn chết rồi.
Một người phụ nữ, bà ấy năm mươi hai tuổi, vừa mới dành dụm đủ tiền để rời khỏi khu ổ chuột này. Vậy mà lại bị mái nhà đè chết.”
Ông lão đập tay lên ngực, vẫn chưa nguôi cơn giận.
Yoon Seo có thể đoán ra tình hình. Người thường không thể biết được chất lượng thực sự của một chiếc bẫy khiên, ngay cả khi họ biết nó thuộc cấp bậc nào. Và một khi nó được kích hoạt, họ cũng chẳng có cách nào xác minh nó có đạt tiêu chuẩn hay không. Có không ít bang hội đã lợi dụng điều đó để trục lợi từ bẫy khiên. Đây là vấn đề mà ngay cả người thiết kế bẫy khiên ban đầu cũng đã lường trước, nhưng chẳng có giải pháp nào cả.
“Bà ấy đã sống sót qua Đại Biến Động, vậy mà lại chết trong cái thời đại gọi là hòa bình này. Chúng tôi thậm chí còn không thể tổ chức một tang lễ tử tế. Tiền đâu mà làm chứ? Lũ khốn đó viện cớ đã sửa lại tòa nhà, rồi từ chối bồi thường…”
“Nếu họ chịu bồi thường, nghĩa là họ thừa nhận đã lắp đặt bẫy khiên kém chất lượng. Thế nên họ sẽ không làm đâu. Họ có đến kiểm tra không?”
“Họ còn chẳng thèm nhìn về phía này.”
Ông lão thở dài nặng nề.
Yoon Seo nghĩ rằng chính ông lão mới là người cần nước lạnh hơn lúc này, vì vậy anh rót một ly từ bình nước và đưa cho ông. Ông lão lắc đầu, nhưng ánh mắt ông đột nhiên sắc bén hơn khi nhìn Yoon Seo.
“Tôi tin rằng Bang Hội Lá Xanh sẽ không làm trò đó.”
“Bang Hội Lá Cây ạ.”
“Đối với tôi thì chết hay sống cũng chẳng quan trọng nữa. Tôi sống đủ lâu rồi. Nhưng những người như bà ấy, những người đang cố gắng để sống tốt hơn, không đáng phải chết như thế. Thật quá bất công…”
Tiếng than thở của ông lão tan vào không khí.
Yoon Seo nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông.
“Không đâu, thưa ông. Ông cũng không nên chết.”
Giọng anh vừa nhẹ nhàng vừa kiên định. Rồi anh mỉm cười nhạt.
“Không ai đáng phải chết cả. Không có độ tuổi nào là ‘sống đủ lâu rồi.’”
“……”
Ông lão im lặng.
Yoon Seo đặt ly nước xuống, cúi đầu cảm ơn rồi đứng dậy rời đi.