Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 44
Chapter 44
Nếu cậu không gia nhập Perfect và nhận được vé, giờ này cậu có lẽ đang hồi hộp xem tin tức rồi…
Không, không đúng. Cậu đã không hồi hộp đợi chờ. Cậu sẽ lén lút vào phòng triển lãm để kiểm tra xem tinh linh có thật hay không. Tuy nhiên, nhờ có Seokyoung, cậu đã có một vé, nên tối nay cậu có thể thong thả và xác nhận xem nó có phải là thật hay không.
‘Là đồ giả sao? Hay là đồ thật?’
Nếu đó là đồ giả, cậu sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng nếu là thật, trái tim cậu sẽ đau nhói và nặng trĩu. Sau khi chờ đợi một mình lâu như vậy, liệu thứ đó có bắt đầu ghét cậu không?
Tâm trạng Yoon Seo rối bời, và cậu không có cảm giác thèm ăn, nên chỉ kết thúc bữa sáng với hai bát cơm.
***
Rất nhiều người trên thế giới tranh cãi về những ưu và nhược điểm của hệ thống Gaia. Có những người kịch liệt phản đối nó, đổ lỗi cho nó đã đẩy nhân loại đến bờ vực diệt vong, và những người ủng hộ nó, tin rằng nền văn minh nhân loại đã tiến bộ đáng kể nhờ nó. Yoon Seo giữ thái độ trung lập, nhưng đôi khi, cậu thấy mình nghiêng về phía ủng hộ Gaia. Giống như hôm nay, khi cậu phải lái xe một quãng đường dài sau một đêm mất ngủ.
“Chủ nhân, dậy đi ạ. Chúng ta đã đến nơi rồi.”
Yoon Seo, người đang mải suy nghĩ với ghế xe đã ngả hoàn toàn ra, mở mắt khi nghe thấy lời của Sticky Rice. Dạo này, các vụ tai nạn do buồn ngủ khi lái xe gần như không còn. AI đã đảm nhận việc lái xe thay. Vào những lúc như thế này, cậu không thể không cảm thấy biết ơn hệ thống Gaia.
Khi kiểm tra giờ, cậu nhận ra mình đã đến sớm hơn hai tiếng so với dự kiến. Vì lo ngại tắc đường, cậu đã khởi hành sớm, nhưng có vẻ như cậu đã đánh giá quá cao tình hình.
“Tôi sẽ ngủ một chút.”
“Tôi sẽ giảm ánh sáng xuống. Ngủ ngon nhé.”
Sticky Rice điều chỉnh nội thất xe để tạo ra một môi trường ngủ tối ưu cho Yoon Seo. Tuy nhiên, bất chấp hành động chu đáo đó, cậu không thể ngủ được. Thay vào đó, cậu chỉ nhắm mắt và để tâm trí lang thang trước khi nói chuyện với Sticky Rice.
“Sticky Rice, hôm nay có lẽ tôi sẽ mang một thành viên mới về nhà.”
“Cậu định vứt tôi đi à?”
“…Gì cơ?”
Yoon Seo bất ngờ trước giọng điệu buồn bã đó.
“Nếu cậu mua một chiếc xe mới, chiếc cũ chẳng còn chỗ nào ngoài bãi rác. Chủ nhân không có đủ tài chính để duy trì hai chiếc xe AI….”
Đó là một AI thực sự hoạt động như một con người.
“Không, không phải vậy. Ý tôi là thứ gì đó giống như thú cưng.”
“Ồ, vậy thì yên tâm rồi. Mèo à? Chó à? Chim à? Là loại gì vậy?”
“Nó có thể là bất cứ thứ gì. Tôi chắc là cậu cũng sẽ thích nó.”
“Tôi sẽ mong chờ điều đó. Tôi thực sự rất vui vì chủ nhân cô đơn của tôi sắp có một gia đình mới.”
Lông mày Yoon Seo khẽ giật.
“Tôi không cô đơn.”
“Chủ nhân cô đơn. Tôi biết .”
“Làm sao cậu biết được?”
“Chủ nhân cô đơn và sống khép kín. Tôi biết tất cả.”
“Tôi đang hỏi làm sao cậu biết điều đó.”
“Đây là thông tin không thể hiểu được.”
“Cậu chỉ giả vờ không hiểu khi có lợi cho cậu thôi.”
“Đây là thông tin không thể hiểu được.”
Để mặc kệ tên AI xảo quyệt, Yoon Seo lấy ra đồ đan của mình từ một chiếc túi đan trên ghế hành khách. Món đồ đan cho Goh Heewon đã gần hoàn thành và được để ở nhà. Cái này là món đồ thứ 99. Cậu vẫn chưa quyết định sẽ tặng nó cho ai, nhưng hiện tại, cậu đang đan nó theo kích thước của một người đàn ông trưởng thành. Nếu hoàn thành cái này và hai cái nữa, di nguyện này sẽ được thực hiện.
Vậy là còn lại 17 di nguyện nữa.
Cậu đang miệt mài chạy về phía cái chết.
***
Mười phút trước giờ hẹn, Yoon Seo rời khỏi bãi đậu xe và đi đến nơi gặp mặt.
Là chợ vật phẩm đầu tiên trên thế giới, Chợ Vật Phẩm Yangpyeong vốn đã rất rộng lớn và luôn nhộn nhịp khách tham quan, nhưng hôm nay lại còn đông đúc hơn thường lệ. Có rất nhiều người mặc trang phục có huy hiệu của các bang hội nổi tiếng, thậm chí cả Yoon Seo cũng nhận ra, như Rainbow, Mir và Gaon. Một vài thợ săn thường xuyên xuất hiện trên TV cũng có mặt. Thậm chí cảm giác như có nhiều người nước ngoài hơn người Hàn. Máy quay được lắp đặt khắp nơi, khiến Yoon Seo phải kéo thấp mũ lưỡi trai xuống hơn. Vì vũ khí của Seo Chaeyoon đang được trưng bày nên cậu đã đoán trước sẽ có đám đông và đã chuẩn bị sẵn mũ cùng khẩu trang.
‘Đã lâu rồi mình mới đến một nơi đông đúc như thế này.’
Hồi còn học cấp hai và cấp ba, cậu hầu như chẳng bao giờ ở nhà, ngày thường lẫn cuối tuần đều ra ngoài với bạn bè. Nhưng dạo gần đây, có lẽ do phải chạy khắp Hàn Quốc để thực hiện mấy di nguyện chết tiệt đó, nên hễ có cơ hội nghỉ ngơi là cậu chỉ muốn ở nhà. Một ngôi nhà ấm cúng, một chiếc ghế sofa êm ái, ôm lấy cái gối và xem phim truyền hình, đó mới là cách cậu muốn nghỉ ngơi.
Khi tiến đến gần tháp đồng hồ ở quảng trường, địa điểm hẹn gặp, Yoon Seo bỗng khựng lại.
Đứng cạnh Soo Jaehee, người đang đeo kính gọng dày, là một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai, với bờ vai rộng.
“Ồ, anh ơi!”
Soo Jaehee vẫy tay nhiệt tình rồi chạy về phía cậu.
“Anh ơi, là em đây! Em đây!”
“Soo Jaehee Hunter. Sao Kwon Jihan lại ở đây?”
“À…”
Soo Jaehee mở to mắt ra, rồi nở một nụ cười toe toét.
“Bọn em đã dùng vật phẩm gây nhiễu cảm giác hạng S rồi mà, vậy mà anh vẫn nhìn ra ngay.”
“……”
Yoon Seo hối hận vì đã nói quá vội vàng. Lẽ ra cậu nên suy nghĩ trước khi buột miệng như vậy. Với quá nhiều máy quay và người xung quanh, việc hai nhân vật nổi tiếng cải trang là điều hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng do không ngủ chút nào, não cậu chẳng hoạt động trơn tru nổi.
“Tôi đâu có nhìn ra đâu. Mặt cậu trông khác hẳn, nhưng ở đây thì chỉ có cậu mới gọi tên tôi rồi chạy tới như thế. Còn vóc dáng của người kia thì cứ như đang hét lên ‘Tôi là Kwon Jihan’ ấy, nên tôi chỉ ghép mấy dữ kiện lại với nhau thôi.”
“Anh ơi, anh vẫn còn giả vờ về cấp bậc của mình à?”
“Không phải giả vờ, mà là sự thật.”
“Làm ơn, hãy dừng lại đi. Nếu anh là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết, độc giả sẽ chửi rủa anh vì anh làm họ khó chịu.”
Yoon Seo cau mày.
Cậu vẫn giữ ánh mắt về phía Kwon Jihan, người đang đứng dưới tháp đồng hồ với hai tay khoanh trước ngực, dõi theo họ. Ánh nhìn sắc bén khiến anh ta trông có phần dữ dằn, nhưng với gương mặt điển trai, thân hình rắn chắc và dáng đứng thẳng tắp, anh ta hoàn toàn có thể làm người mẫu.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Kwon Jihan nhếch mép cười lười biếng và bắt đầu bước về phía họ.
“Vậy… sao hắn ta lại có mặt ở đây?”
“Em mời anh ấy. Khi em nói là sẽ đi cùng anh, anh Jihan cũng muốn đi theo. Hai người… có mối quan hệ đặc biệt mà.”
Giọng Soo Jaehee nhỏ dần một cách đầy ẩn ý, má cũng hơi ửng đỏ.
Sao cậu ta lại bẽn lẽn như đang nói về một cặp đôi định mệnh, trong khi rõ ràng đang miêu tả họ như hai kẻ thù không đội trời chung chứ?
Yoon Seo nghiêm túc cân nhắc việc thách đấu Soo Jaehee ngay sau khi xử lý xong vụ với Kwon Jihan.
Lúc đó, Kwon Jihan đã đến gần và lên tiếng nói thẳng với Yoon Seo.
“Có chuyện gì sao, Yoon Seo? Gặp em mà không vui à?”
Dưới vành mũ, đôi mắt xám của anh ta cong lên thành một nụ cười tinh nghịch.
Yoon Seo không ngần ngại thể hiện rõ vẻ mặt như đang hét lên, ‘Cái quái gì thế này? Thấy một con boss quái vật từ Hầm ngục Đỏ hạng S còn khiến tôi vui hơn gặp anh.’
Kwon Jihan khẽ bật cười và nói,
“Đừng nhìn em như vậy. Hội trưởng đã cử em đến để thẩm định vũ khí của Seo Chaeyoon. Bang hội sở hữu nó là một bang hạng C ở châu Âu. Lạ thật, một bang hội nhỏ vốn chỉ thám hiểm mấy hầm ngục thảo dược lại có được vũ khí của Seo Chaeyoon. Em đến để kiểm tra chuyện đó.”
“Từ Châu Âu à…?”
“Ừ. Nghe đáng ngờ thật, đúng không?”
[Kỹ năng <Cán cân của sự tự tin> đã được kích hoạt. Đánh giá tuyên bố của mục tiêu.]
[Đối thủ đã từ chối phán đoán.]
Theo thói quen, Yoon Seo kích hoạt kỹ năng của mình, nhưng đúng như dự đoán, nó không có tác dụng với Kwon Jihan.
Cho dù lời anh ta nói có đúng hay không, nếu thực sự là như vậy, một hội ở châu Âu xa xôi lại có thể có được tinh linh đó thì thật là kì lạ.
Yoon Seo trầm ngâm suy nghĩ.
Ký ức cuối cùng về tinh linh là khi họ hạ gục con boss quái vật thứ mười ba trong Đại Hầm Ngục. Yoon Seo đã đâm sâu con dao găm vào sau gáy con quái, rồi rạch một đường dứt khoát xuống dưới. Sau đó…
‘Nó thực sự chết rồi à?’
‘Chắc chắn là chết rồi. Chaeyoon đã chém nó thành mười hai mảnh cơ mà.’
‘Vậy thì tại sao—tại sao cổng thoát hiểm vẫn chưa xuất hiện?’
‘Đừng nói với tôi đây không phải con boss cuối cùng…’
‘Cái cổng… tại sao cổng vẫn chưa mở? Khốn kiếp!’
‘Chết tiệt! Tôi biết ngay mà. Thế là hết rồi. Chúng ta sẽ không bao giờ ra khỏi đây được nữa. Chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi…’
Tình hình sau khi hạ con boss thứ mười ba vô cùng khẩn trương và hỗn loạn. Khi đó, Yoon Seo đã phát triển khả năng kháng trị liệu, người bị thương nặng, ý thức thì lúc tỉnh lúc mê. Cậu thở hổn hển, gần như không thể hít thở, được Lee Kangjin ôm chặt trong tay. Và khi nghe nói cổng thoát hiểm vẫn chưa xuất hiện, nỗi sợ hãi dâng trào đã nuốt chửng lấy cậu.
Chỉ vài phút sau khi họ đánh bại con boss, một cánh cổng cuối cùng cũng hiện ra trước mắt họ. Ban đầu, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng cuối cùng cũng tìm được lối thoát. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy màu sắc của cánh cổng, sắc mặt họ lập tức tái mét. Bởi vì cánh cổng đó là một khoảng hư không đen kịt.
“Anh Yoon Seo?”
Soo Jaehee đột nhiên nghiêng người, nhìn anh. Yoon Seo theo phản xạ lùi lại một bước.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh trông như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng lắm. Anh lo vũ khí của Seo Chaeyoon có thể là đồ giả à?”
“Ừ. Trước đây cũng đã từng có vài món giả rồi.”
“Nhưng hiếm khi nào lại được trưng bày công khai thế này, đúng không? Em thật sự mong chờ lắm luôn. Biết đâu được, Seo Chaeyoon mà nghe tin vũ khí của mình xuất hiện thì đích thân đến xem thì sao. Nếu tình cờ gặp được ảnh thì tuyệt vời biết mấy, anh nhỉ?”
Nói bằng giọng mơ màng, Soo Jaehee hoàn toàn không hay biết rằng người cậu ta đang nhìn chính là Seo Chaeyoon bằng xương bằng thịt.
Thấy anh chàng to xác kia vẫn còn bám víu vào mấy ảo tưởng ngây ngô như trẻ con, Yoon Seo khẽ nhếch môi cười rồi đút tay vào túi quần.
“A, anh ơi. Anh lại uống thuốc à?”
Giọng nói của Soo Jaehee đầy lo lắng khi cậu ta nhìn Yoon Seo rút ra một lọ thuốc. Yoon Seo uống hai viên thuốc, sau đó đóng chặt nắp trước khi nhét lại vào túi.
“Anh nói đó là thuốc an thần. Anh có bị chứng rối loạn hoảng sợ không?”
“Cũng na ná vậy.”
“Gì cơ?! Vậy thì ở nơi đông người như thế này chắc nguy hiểm lắm với anh đó!”
“Tôi còn đi vào hầm ngục được mà. Nhiêu đây thì ổn. Đi thôi.”
Yoon Seo nói tỉnh bơ, nhưng Soo Jaehee vẫn liên tục hỏi cậu có thật sự ổn không.
Mỗi khi ký ức quá khứ trỗi dậy, Yoon Seo đôi lúc sẽ khó thở và mất bình tĩnh, nên hễ cảm thấy có dấu hiệu là cậu lập tức uống thuốc. Kể từ sau Đại Thảm Họa, PTSD đã trở nên phổ biến đến mức rất nhiều người trong hội Leaves cũng đang dùng thuốc điều trị. Ban đầu, những người xung quanh thường sốc và lo lắng, nhưng rồi ai cũng dần quen. Soo Jaehee chắc cũng sẽ sớm quen thôi.
Trong khi đó, Kwon Jihan luôn chính trực chỉ đứng cách một bước, lặng lẽ quan sát biểu cảm của Yoon Seo. Lạ thay, chính điều đó lại khiến Yoon Seo cảm thấy dễ chịu hơn.