Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 42
Chapter 42
Kwon Jihan đùa một cậu rồi nở nụ cười tươi rói.
“Anh đúng kiểu giống mấy ông chú xấu xa ấy. Nói mấy điều như vậy dễ bôi đen tâm hồn của 1 đứa trẻ lắm đó? Anh đang cố biến tôi thành nhân vật phản diện mạnh nhất thế giới à?”
“Dù tôi có nói thế nhưng tôi đâu phải kẻ xấu. Ít nhất thì tôi cũng không bắt nạt kẻ yếu.”
Yoon Seo cảm thấy có chút bất bình nên phản bác. Cậu chỉ không chủ động tham gia chiến đấu, nhưng vẫn đang bảo vệ những người yếu đuối trước mặt mình. Theo cách của riêng cậu… Ngay cả khi cậu vào Hầm ngục cùng với một đội toàn người lạ, đã bao lần cậu củng cố khiên cho họ? Ngay cả việc tạo khiên, cậu luôn chủ động. Tuy cậu chẳng còn tin vào chính nghĩa nữa, nhưng điều này không có nghĩa cậu là người xấu.
Tất nhiên, những điều này không phải vì cậu muốn bảo vệ những kẻ yếu trước mặt cậu. Chỉ là cậu không còn cách nào khác ngoài phải làm như vậy, sợ rằng bọn họ sẽ thốt ra một lời trăn trối nào đó trước khi chết…
“Càng nghe, tôi càng muốn đánh nhau với anh.”
“Tại sao mọi chuyện luôn kết thúc như thế này?”
“Tôi có một cảm giác râm ran rằng anh mạnh đến mức không thể tin được. Nếu một người chỉ hơi mạnh một chút mà nói như anh, thì thật là lố bịch, nhưng xét ra thì tôi lại hoàn toàn không thấy buồn cười chút nào mà thay vào đó cảm thấy mạch máu căng lên vì căng thẳng và phấn khích, thì chắc chắn anh phải rất mạnh. Tôi thậm chí còn hy vọng anh mạnh hơn đến mức đáng sợ. Tôi cần tích lũy kinh nghiệm và trở nên mạnh hơn nữa để bảo vệ thế giới khỏi Đại Thảm Họa đó nha.”
“……”
Nghe những lời đó, Yoon Seo cau mày như đang suy nghĩ sâu sắc. Việc cậu ta nhấn mạnh cụm từ “Đại thảm họa” khiến cậu cảm thấy nghi ngờ. Không chỉ là nguy hiểm, không chỉ là thảm họa, mà là Đại Thảm Họa ư? Bản năng mách bảo cậu có điều gì đó không ổn, vì vậy liền hỏi.
“Cái Đại Thảm Họa mà cậu đang nói đến…”
Đúng lúc đó, âm thanh của thang máy đang đến vang lên. Yoon Seo và Kwon Jihan dừng cuộc trò chuyện lại và gần như đồng thời nhìn về phía cửa. Một lúc sau, thang máy đến nơi, và có ai đó vội vã chạy xuống hành lang.
“Anh Yoon Seo, đồ của chúng ta… A, anh Jihan nữa này!”
Ngay cả khi chưa kịp gõ cửa, Soo Jaehee đã xông vào phòng chờ với vẻ mặt phấn khích. Cậu ta giật mình khi thấy Kwon Jihan nhưng rồi nở một nụ cười tươi rói, trông rất vui mừng.
“Anh, sao tự nhiên thấy như lâu lắm rồi không gặp vậy? Anh càng ngày càng đẹp trai.”
“Ừ.”
Trái ngược với Jaehee, người rõ ràng đang rất vui mừng, Kwon Jihan vẫn giữ vẻ lạnh lùng và hoài nghi.
“Anh giải quyết xong Hầm ngục với đội tạm thời hôm qua rồi hả? Mấy ứng cử viên thế nào rồi? Anh có linh cảm người nào có thể là Seo Chaeyoon không?”
“Không.”
“Đừng vội phủ nhận vậy mà, suy nghĩ kĩ đi anh.”
“Trong số đội tạm thời hiện tại không có ai cả. Tôi chắc chắn.”
“Quá đáng thật đấy, anh à. Ít ra cũng phải để lại chút hy vọng gì đó chứ.”
Jaehee bước chân rầm rầm về phía trước. Rồi, cậu ta nhìn thấy lịch trình của Kwon Jihan, nơi dòng chữ “D-DAY” được viết vào Chủ Nhật, ngày 29, và mắt cậu ta trợn tròn.
“Ngày 29? Có chuyện gì xảy ra vào ngày đó vậy?”
“Là ngày của Yoon Seo.”
“…Cái gì?”
“Tôi đã lên lịch với Yoon Seo vào ngày đó.”
Bị cắt ngang giữa cuộc trò chuyện thú vị, Kwon Jihan bình thản nói vậy rồi đóng cuốn sổ lịch trình lại.
Ánh mắt Jaehee dao động. Cậu ta cứng đờ quay đầu về phía Yoon Seo.
Làm gì cơ? Tôi có nghe nhầm không vậy? Ánh mắt cậu ta như đang hỏi, và Yoon Seo thở dài.
“Ừ. Hunter Kwon Jihan và tôi vừa quyết định sẽ làm vào ngày đó.”
“……”
Jaehee chớp mắt hai lần, nhìn chằm chằm vào không trung, rồi nhìn lại Yoon Seo. Với đôi mắt vô hồn, cậu ta hỏi.
“N-Nhưng mà… hai người chỉ mới gặp nhau gần đây thôi mà… Chẳng phải là… quá sớm sao?”
*(Jaehee tưởng 2 người đang trong mối quan hệ và muốn làm chuyện ấy ấy =))
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng Hunter Kwon Jihan cứ khăng khăng không chịu nghe. Hunter Jaehee, cậu có thể thuyết phục cậu ấy giúp tôi được không?”
“Đừng nghĩ đến việc thuyết phục tôi.”
Chưa kịp để Jaehee trả lời, Kwon Jihan đã ngắt lời một cách thẳng thừng và nói tiếp ngay.
“Tôi đã nói rồi, tôi đang rạo rực đến phát điên vì phấn khích đây này. Thật lòng mà nói, tôi đang cố gắng lắm mới không đè anh xuống ngay tại đây đấy. Nếu cái tên này không xuất hiện vừa nãy, tôi đã xông vào anh ngay lập tức rồi.”
“Thấy chưa? Nghe chẳng có lí gì cả.”
Yoon Seo nhún vai. Không giống như hai người đàn ông có biểu cảm không thay đổi, Jaehee là người duy nhất tái nhợt rồi đỏ bừng mặt.
Kwon Jihan duỗi chân dài về phía Yoon Seo, dùng giày gõ nhẹ vào đầu gối Yoon Seo rồi nói.
“Yoon Seo, không mấy chúng ta lên lịch luôn hiệp hai đi anh? Thật lòng mà nói, tôi muốn làm mỗi ngày, nhưng vì thể lực của anh, ba lần một tuần cũng đủ rồi á.”
“Không có hiệp hai nào hết. Chúng ta xong việc hết sau ngày 29.”
“Một khi chúng ta làm xong hiệp một, rồi anh sẽ quay lại thôi. Tôi tự tin mình sẽ làm anh hài lòng. Chắc hẳn anh chưa từng gặp ai có thể đối phó được với anh, nên anh sẽ được trải nghiệm một thế giới hoàn toàn mới.”
Kwon Jihan tự tin nở nụ cười, khóe môi cong lên lạnh lùng. Yoon Seo không thể phản bác hoàn toàn lời nói của cậu ta, dù sao cậu cũng chưa từng gặp một người thức tỉnh nào đủ mạnh để chiến đấu với cậu bằng toàn bộ sức mạnh. Thật lòng mà nói, nếu bảo cậu không hề háo hức thì đó là nói dối. Tuy nhiên, sự căng thẳng về trận đấu lấn át sự mong đợi đó, nên cậu tự nhủ rằng tuyệt đối sẽ không có hiệp hai nào hết.
Trong khi đó, Jaehee, người đã hiểu cuộc trò chuyện theo một hướng hoàn toàn khác, đang rơi vào trạng thái hoang mang.
Anh Jihan thật sự là một người đàn ông trưởng thành đến mức này sao? Anh ấy chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi mà, nhưng nghe cứ như một người trưởng thành thực thụ vậy…? Anh ấy là người chủ động, nhưng vì anh Yoon Seo đã hai mươi chín tuổi, vậy chẳng phải anh Yoon Seo mới là ‘tội phạm’ thật sự ở đây sao? Làm sao họ có thể nói chuyện kiểu này trước mặt một người vừa tốt nghiệp trung học năm ngoái chứ? Đây là cuộc sống trưởng thành à? Đây là cách mà người lớn nói chuyện sao?
“Yoon Seo, nếu anh ổn, tôi có thể làm cả ngày cũng được. Tôi còn có thuốc hồi thể lực, nên đừng lo về sức bền.”
“Cả ngày á? Cậu nói mấy chuyện thú vị thật. Cậu nghĩ cậu trụ được ba phú—.”
Yoon Seo gắt gỏng, định nói, “Cậu nghĩ cậu trụ được ba phút trước mặt tôi chắc?” nhưng rồi lại im bặt. Cậu vẫn chưa quyết định liệu mình nên giả yếu hay thể hiện sức mạnh. Đặc biệt là khi Soo Jaehee cũng ở đây…
Như thể đọc được suy nghĩ của Yoon Seo, Kwon Jihan mỉm cười nhàn nhã và hỏi.
“Vậy, anh thực sự không định lên lịch hiệp hai luôn hả? Nói anh biết, có rất nhiều người muốn làm với tôi lắm đó. Anh nên nhanh chân đặt chỗ đi.”
“Vậy thì đi mà làm với những người đó. Một buổi ‘sinh hoạt nhóm’ chắc chắn sẽ là một cảnh tượng thú vị đấy.”
Yoon Seo chế nhạo trước cái gợi ý vô nghĩa đó.
Ding.
Một tin nhắn hiện lên trên U-Pad của Kwon Jihan. Người gửi là Hội trưởng của Seokyoung.
Ngay lúc đó, Kwon Jihan nhớ ra mình có chuyện cần bàn với Yoo Juncheol. Tất nhiên, điều cậu ta muốn nói chính là cuộc trò chuyện này với Yoon Seo. Cậu ta định chia sẻ mọi chi tiết mà hợp đồng cho phép.
“Hôm nay vui thật. Hẹn gặp lại tuần sau. Cậu cũng vậy, Soo Jaehee.”
Kwon Jihan vẫy tay một cách tùy tiện, như thể với một người bạn thân.
Jaehee, người mà ánh mắt vẫn còn đang run rẩy không ngừng, nhanh chóng hoàn hồn và vội vã đáp lại lời chào.
Sau khi Kwon Jihan rời đi, Yoon Seo lại nhặt chiếc điều khiển từ xa lên. Họ đã nói quá nhiều chuyện không cần thiết. Ngay cả những ký ức về những gì đã xảy ra trong Đại Hầm Ngục cũng đang dần ùa về, vì vậy cậu cần phải hồi phục nhanh chóng.
Khi anh vội vã tìm kiếm ‘Tình yêu’ trong “Tình yêu ở sông Hàn “,
“Anh Yoon Seo….”
Soo Jaehee lê bước đến như một người vừa nghe được những chi tiết không mong muốn về người nổi tiếng yêu thích của mình. Cậu ta ngồi phịch xuống cạnh Yoon Seo và giật lấy chiếc điều khiển từ xa.
“Anh… Cuộc trò chuyện vừa rồi….”
Jaehee lắp bắp nặng nề khi nói.
“Em không hiểu lầm… đúng không? Cái… cái cuộc trò chuyện đó… nó có nghĩa là như những gì em nghĩ, đúng không?”
“Sao mặt cậu đỏ thế?”
“T-tại vì em vừa nghe thấy cái cuộc trò chuyện đó mà…”
Yoon Seo thở dài khi nhìn đôi mắt run rẩy của Soo Jaehee. Có vẻ như hôm nay sẽ không yên bình như hôm qua.
“Đúng vậy. Đó là những gì chúng tôi đã nói. Chẳng phải tôi đã đề cập đến rồi sao…? Tôi cứ tưởng cậu đã biết.”
“Anh không hề… Anh chưa bao giờ nói gì về chuyện đó cả.”
Yoon Seo nghiêng đầu. Cậu khá chắc chắn mình đã đề cập đến việc Kwon Jihan đã gây sự với cậu khi họ mới gặp nhau. Cậu thậm chí còn nói đó là một điều đáng tiếc.
Yoon Seo đôi khi còn quên mất mình đã ăn gì vào bữa tối hôm trước, nhưng thấy Soo Jaehee hai mươi tuổi lại quên một chuyện xảy ra chưa đầy một tuần trước khiến cậu cảm thấy hơi thương hại. Có lẽ áp lực phải mạo hiểm mạng sống để chinh phục những hầm ngục nguy hiểm với tư cách là một người thức tỉnh cấp S cũng đã ảnh hưởng đến chức năng ghi nhớ của não bộ rồi.
“Hai người… đang trong mối quan hệ kiểu đó sao…? W-woa…”
Không hiểu sao, cậu ta trông còn sốc hơn cả lúc trước.
“Ngoài em ra thì còn ai biết chuyện hai người… anh biết đấy, đã quyết định làm chuyện đó vào ngày hôm đó không?”
“Không. Cậu là người đầu tiên biết, vì chúng tôi chỉ mới quyết định chuyện đó thôi.”
Vì Park Soobin và các thành viên đội Perfect chỉ biết rằng Kwon Jihan đã thách đấu cậu, nhưng không biết ngày giờ cụ thể, Yoon Seo lắc đầu.
“Cậu có thể giữ chuyện này giữa chúng ta được không? Tôi chỉ muốn kín tiếng thôi.”
“V-vâng ạ. Em không ngốc đến thế đâu. Em thề sẽ bảo vệ sự riêng tư của anh bằng cả mạng sống…!”
Soo Jaehee tuyên bố với một giọng điệu kiên quyết. Dù trên mặt vẫn còn vương nét kinh ngạc, sự chân thành của cậu ấy rất rõ ràng, khiến Yoon Seo cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc với một kết luận: “Ông nói gà, bà nói vịt”.
***
Seoul đã bị tàn phá nặng nề trong sự kiện Đại Thảm Họa, đến mức người ta còn nghĩ rằng cả Hàn Quốc có thể diệt vong. Sự tàn phá ở thủ đô nghiêm trọng hơn đáng kể so với các khu vực khác, nhưng giờ đây, hầu hết đã được khôi phục. Nhờ những người thức tỉnh có kỹ năng phục hồi và những tiến bộ trong công nghệ, Seoul đã được tái sinh, trông hoành tráng hơn cả trước khi xảy ra Đại Thảm Họa.
Yoon Seo sống ngay tại trung tâm Seoul, quận Yongsan.
Căn nhà của cậu là một căn hộ mới xây, khá rộng rãi so với một người sống một mình, với ba phòng ngủ, hai phòng tắm và một sân thượng lớn. Ban đầu cậu sống trong một căn nhà riêng nhưng đã chuyển đến đây bốn năm trước. Căn hộ được mua hoàn toàn, không có nợ nần gì.
Mười năm trước, khi còn hoạt động với tên Seo Chaeyoon, cậu sẽ nhặt bất cứ thứ gì trông có vẻ đáng ngờ là một vật phẩm mỗi khi nhìn thấy. Và như mong đợi, khi hệ thống Gaia được cập nhật và cậu giám định những đồ vật đó, hầu hết chúng đều hóa ra là vật phẩm thật sự. Việc bán chúng đã mang lại cho cậu ấy một khối tài sản khổng lồ, và cậu ấy đã dùng hai phần ba số tiền đó để mua căn hộ này.
Giá nhà ở Seoul vốn đã cao, nhưng ngày nay, các căn hộ mới xây đều được trang bị bẫy chắn, khiến một căn hộ 32 pyeong có giá khoảng 5 đến 6 tỷ won. Trước Đại Hồng Thủy, Yoon Seo thậm chí còn không chi 5.000 hay 6.000 won cho việc ăn ngoài, nhưng cậu ấy không hề tiếc tiền khi mua một căn nhà an toàn. Đó là có lý do cả.
‘Trước khi rời đi, hãy chắc chắn rằng em có một nơi để quay về. Một mái ấm.’
Đây cũng là vì một di chúc.