Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 40
Chap 40
“Chán quá đi, cứ bị nhốt trong cái Hầm ngục chán phèo này. Nè, ra ngoài chơi với tôi đi.”
“Tôi bận rồi.”
“Bận đan len à?”
Kwon Jihan liếc nhìn xuống đùi Yoon Seo rồi bật cười khẽ. Ngay lúc này, đôi tay Yoon Seo vẫn đang máy móc đan từng mũi.
“Tôi phải đan len, và phải xem TV nữa.”
“Trông chả giống đang xem TV chút nào.”
“Tôi định bật lên ngay bây giờ đây.”
Yoon Seo vội bật TV. Vì trước đó cậu đã tắt TV khi đang lục tìm phim truyện nên khi bật lại danh sách phim hiện ra ngay lập tức. Kwon Jihan khẽ cười.
“À phải rồi, anh thích xem phim mà. Trong hàng trăm sở thích của anh, xem phim là cái ưa thích nhất nhỉ.”
Yoon Seo nhíu mày. Cậu chẳng cần hỏi cũng biết Kwon Jihan nghe được điều này từ ai. Danh bạ Park Soobin trong điện thoại cậu đã được đặt tên vĩnh viễn là ‘Gián điệp’.
“Tôi có nhiều sở thích đa dạng. Còn Hunter Kwon Jihan thì sao? Sở thích của cậu là gì?”
“Khuôn mặt anh đang hiện rõ dòng chữ chẳng quan tâm kia kìa. Không lẽ anh hỏi cho có thôi à?”
“……”
“Tôi không có sở thích gì cả. Nhưng quan trọng hơn, tên bộ phim mà anh xem đi xem lại hàng chục lần là gì thế? Ngay cả một người không có sở thích như tôi chắc cũng nên bắt đầu một cái. Hay là thử thuyết phục tôi đi nè.”
Khi Yoon Seo nhìn sang, đôi mắt xám của Kwon Jihan trông có vẻ thực sự tò mò. Nhưng Yoon Seo không để bị lừa, cậu cố ý trả lời một cách lạnh nhạt.
“‘Tình Yêu Bên Sông Hàn’.”
“Ừm, nội dung nói về gì?”
Thấy Kwon Jihan có vẻ thực sự hứng thú, Yoon Seo đặt que đan xuống.
“Đây là một bộ phim trường thiên về món kim chi hầm, xoay quanh những âm mưu, phản bội, tình yêu và tình bạn giữa các nhà hàng kim chi hầm khắp đất nước.”
“Một bộ phim trường thiên về kim chi hầm…”
“Có bốn phe phái: kim chi hầm cá ngừ, kim chi hầm cá thu, kim chi hầm thịt heo và kim chi hầm chả cá. Họ thi đấu trong một giải đấu để xác định nhà hàng nào làm món kim chi hầm ngon nhất. Đây là một kiệt tác khiến người xem phải rơi nước mắt. Đặc biệt là cú twist cuối cùng, nó thực sự gây sốc. Nó khiến cậu nhận ra thế giới này nhỏ bé đến mức nào. Nhưng tôi không thể nói thêm vì sẽ thành tiết lộ nội dung mất. Nếu cậu quan tâm thì có thể xem tập một ngay bây giờ? Phí xem lại là 1.500 won, nhưng tôi có tài khoản premium nên có thể xem không giới hạn—”
“Phe nào thắng?”
“Tôi đã nói là không tiết lộ rồi mà. Cứ xem đi.”
“Thôi bỏ đi. Nghe cái tựa đã thấy trẻ con.”
Cái quái gì thế?
Yoon Seo trừng mắt nhìn Kwon Jihan. Biểu cảm của Kwon Jihan trông còn thích thú hơn trước, nhưng giờ nghĩ lại, sự thích thú đó không hướng vào bộ phim, mà là vào chính Yoon Seo.
“Được thôi, có người sẽ nói ‘Tình Yêu Bên Sông Hàn’ trẻ con, nhưng ít nhất nó còn đỡ trẻ con hơn mấy kẻ suốt ngày đi gây sự khắp nơi.”
“Hiện tại anh mới là người đang gây sự đấy.”
“Sao cậu cứ dùng ngôn ngữ suồng sã thế? Cậu biết tôi lớn tuổi hơn cậu bao nhiêu không?”
“Anh muốn tôi gọi anh là hyung à? Nếu cậu thắng tôi trong trận đấu, tôi sẽ gọi anh là hyung. Nếu anh muốn, tôi dùng luôn kính ngữ cho anh vui.”
“Vậy cậu cứ việc gọi tôi là gì cũng được, còn chuyện đánh nhau thì bỏ đi, được không?”
“Không được. Ngay cả lúc này, khi đang nói chuyện, tôi cũng cảm thấy mình sắp phát điên vì muốn đánh nhau với anh đó. Anh thú vị hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi muốn đánh nhau. Ngay bây giờ.”
Giọng Kwon Jihan mang theo sức nặng của một người đang chứng kiến điều gì đó vĩ đại và áp đảo. Ánh vàng lóe lên trong đôi mắt xám của cậu ta.
[‘Kwon Jihan’ đã kích hoạt kỹ năng <Con Mắt Gaia>.]
[Hiệu ứng của kỹ năng <Ký ức Giả> đang dao động.]
[‘Kwon Jihan’ đang xem hồ sơ hệ thống của bạn.]
Yoon Seo nhíu mày sâu hơn.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
“Làm gì nữa? Tôi dùng kỹ năng insight để đề phòng thôi. Cái hộp văn bản nhỏ xíu kia vẫn y nguyên.”
Kwon Jihan cười toe toét.
“Vậy nếu anh thực sự ghét hôm nay đến mức không muốn đấu với tôi, vậy chúng ta đổi lịch ha? Tuần sau tôi có kế hoạch rồi, nên không được. Muốn đánh nhau thì sau khi trở về từ Hầm ngục Vàng cấp bậc S không?”
Giọng cậu ta tràn đầy phấn khích, đôi mắt cong và ánh nhìn tràn ngập niềm vui, y như một đứa trẻ háo hức chơi với món đồ chơi mới.
Yoon Seo lùi lại nửa gang tay, tránh xa tên cuồng chiến này.
Cậu đã cố tìm cách tránh trận đấu, nhưng cuối cùng kết luận rằng không thể. Nếu cứ từ chối trong khi Kwon Jihan liên tục ép buộc, tin đồn lan ra sẽ còn phiền phức hơn. Vì vậy, cậu nghĩ ra một giải pháp.
“Được thôi. Đấu thì đấu.”
“Ừ, tôi đang hỏi khi nào.”
“Lưu ý, đấu thì đấu, nhưng chỉ được phép có mặt 2 người.”
“Tất nhiên. Tôi không thích mấy trò ba người.”
“Nghe kỹ đây. Ý tôi là, chúng ta sẽ gặp nhau và đánh nhau mà không nói với ai.”
“Nghe được đấy. Tôi cũng không thích có khán giả.”
“Sau trận đấu, khi nói chuyện với người khác, chúng ta chỉ đề cập ai thắng ai thua. Chúng ta sẽ không bàn về những gì xảy ra trong trận đấu, bao gồm cả kỹ năng đã sử dụng.”
Kwon Jihan vẫn mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Yoon Seo.
“Anh đặt nhiều điều kiện thật đấy. Nếu tôi đồng ý rồi không tuân theo thì sao?”
“Vậy thì lập ra hợp đồng là được.”
“…Hợp đồng?”
Kwon Jihan hỏi chậm một nhịp. Yoon Seo đang bận kiểm tra cửa sổ kỹ năng nên không nhận ra sự tò mò thoáng qua trong mắt xám của Kwon Jihan.
“Hợp đồng ràng buộc bởi Hệ thống Gaia. Một hợp đồng cưỡng ép gây đau đớn nếu vi phạm.”
“Aha…”
Kwon Jihan thở dài, rồi bật cười.
“Vui thật. Tôi không biết có thứ như vậy tồn tại.”
Nhưng giọng điệu của cậu ta không giống một người thực sự không biết, mà giống như đang rất hài lòng khi nghe điều đó. Tiếng cười của cậu ta cởi mở và thoải mái, đôi mắt hơi rung động, không phải vì sợ hãi hay ngạc nhiên, mà vì quá phấn khích.
Yoon Seo cảm thấy hơi bất an nhưng vẫn tiếp tục giải thích.
“Đây không phải vật phẩm, mà là một kỹ năng tên <Cán Cân Tin Cậy>. Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ thêm điều khoản trong hợp đồng rằng anh không được tiết lộ với ai về việc tôi có kỹ năng này. Hợp đồng có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào nếu cả hai đồng ý.”
<Cán Cân Tin Cậy> không chỉ xác định sự thật trong lời nói, mà còn có sức mạnh buộc người ta tuân thủ những gì đã cam kết. Yoon Seo kích hoạt <Cán Cân Tin Cậy> và mở kho đồ.
[Vật phẩm độc quyền của <Cán Cân Tin Cậy> – Hợp đồng có thể sử dụng: 2/10]
Cậu đưa một tờ cho Kwon Jihan.
Một thông báo hệ thống hiện ra trước mặt Kwon Jihan.
[‘Kwon Jihan’ đã nhận ‘Hợp đồng độc quyền <Cán Cân Tin Cậy>’ từ ‘Yoon Seo’.]
Tờ hợp đồng hiện ra trong tay cậu ta. Nó đã được điền sẵn, chỉ cần ký tên.
“Chúng ta sẽ tạo hai bản giống nhau và mỗi người giữ một bản. Hợp đồng quy định nếu ‘Yoon Seo’ thắng, danh tính của cậu ấy phải được giữ bí mật. Còn có điều khoản đặc biệt rằng ngay cả khi chúng ta biết về kỹ năng và vật phẩm của nhau trong trận đấu, chúng ta sẽ không chia sẻ thông tin đó với ai. Nếu vi phạm hợp đồng, sẽ bị đau đớn về thể xác. Nghe nói còn có thể gây ra đau đầu dữ dội. Còn thắc mắc gì không?”
“Có vẻ như giải thích hợp đồng là điều kiện để sử dụng kỹ năng của anh nhỏ.”
“…Đúng vậy. Giờ thì ký đi.”
Yoon Seo búng cây bút từ hộp đựng bút trên bàn phòng chờ về phía Kwon Jihan. Cậu ta bắt lấy dễ dàng nhưng không ký ngay, chỉ xoay nó giữa các ngón tay.
“‘Danh tính’ mà cậu nói cụ thể là gì? Nó quá mơ hồ.”
“Không có gì mơ hồ cả. Chỉ cần không nói về tôi với ai. Đơn giản vậy thôi.”
Yoon Seo cố ý nói mập mờ nhưng giả vờ như không có gì. Kwon Jihan, thay vì ký nhanh, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ. Yoon Seo nhướng mày.
“Cậu đang làm gì vậy? Cậu đã đồng ý rồi. Không muốn đánh nhau với tôi nữa à?”
“Tôi rất muốn. Nhưng hợp đồng có vẻ không công bằng. Vì cậu thêm nhiều điều kiện, nên tôi cũng thêm của tôi.”
“……”
Yoon Seo siết chặt nắm đấm. Cậu hy vọng sẽ ép được việc này, nhưng Kwon Jihan nói có lý. Toàn bộ hợp đồng được viết theo hướng có lợi cho Yoon Seo, và không có gì dành cho Kwon Jihan nếu anh ta thắng.
“Cậu muốn gì?”
“Tất cả những gì tôi muốn là đánh nhau với cậu, nên không đòi hỏi gì thêm. Nhưng điều khoản hợp đồng chỉ áp dụng nếu cậu thắng. Nếu cậu thắng, tôi sẽ im lặng về bất kỳ kỹ năng nào cậu dùng. Nhưng nếu tôi thắng, điều khoản bảo mật biến mất. Nếu cậu không thích, không sao cả.”
Kwon Jihan vẫy vẫy tờ hợp đồng một cách bình thản rồi ngả người ra ghế sofa, toát lên vẻ thoải mái hoàn toàn.
Yoon Seo đằng hắng một cái và thả mồi.
“Nếu cậu không ký hợp đồng… tôi sẽ không đánh nhau với anh.”
“Vậy tôi sẽ gửi thông cáo báo chí cho cả thế giới biết một Hunter cấp bậc S tên Yoon Seo vừa gia nhập Perfect.”
“……”
Khi đàm phán, tốt nhất là không thể hiện sự yếu thế. Tiếc là trò chơi này Yoon Seo đã thua ngay từ đầu. Thực ra, cậu nên biết ơn vì Kwon Jihan không công bố thẳng việc một Hunter câp bậc S xuất hiện mà còn chịu thỏa thuận: nếu thua, danh tính anh sẽ được giữ bí mật.
“…Được thôi. Chúng ta sẽ thêm điều kiện đó.”
Cuối cùng, Yoon Seo thêm điều khoản của Kwon Jihan vào hợp đồng. Không kéo dài thêm, Kwon Jihan ký tên với một nét bút phóng khoáng. Khi Yoon Seo cũng ký xong, thông báo hiện ra với cả hai, xác nhận hợp đồng có hiệu lực. Hợp đồng tự động được lưu vào kho đồ.
“<Cán Cân Tin Cậy> là kỹ năng đặc biệt của cậu? Cấp bậc S?”
“Là kỹ năng cấp bậc C.”
Yoon Seo nói dối, nhưng lần đầu tiên, nụ cười luôn nở trên môi Kwon Jihan hơi tắt lịm.
“Cái này rõ ràng quá rồi, anh đừng hòng giả ngu nữa. Không đời nào một kỹ năng cấp bậc C có thể vượt qua <Đêm Diêm Vương> của tôi.”
“Ý cậu là cái kỹ năng mà cậu kích hoạt ngay khi bước lên tầng này?”
“Ồ? Vậy là anh còn biết lúc nào tôi sử dụng kĩ năng nữa à?”
Kwon Jihan lại cười toe toét. Cậu ta hoàn toàn là một kẻ dễ bị kích thích.
“<Đêm Diêm Vương> là kỹ năng cấp bậc S thông báo cho tôi khi ai đó sử dụng kỹ năng trong phạm vi của nó. Nhưng tôi không nhận được cảnh báo nào khi anh dùng <Cán Cân Tin Cậy>. Điều đó có nghĩa là anh có kỹ năng cấp bậc L hoặc đang đeo một vật phẩm tăng hiệu quả của kỹ năng cấp bậc S. Ngoài ra, tôi đã đảm bảo rằng khi kích hoạt <Đêm Diêm Vương>, cảnh báo sẽ bị ẩn với người khác. Nhưng anh lại vừa thừa nhận đã nhận được thông báo kích hoạt kĩ năng của tôi. Và đây là một kỹ năng cấp bậc S. Nếu anh không muốn người khác biết danh tính thật của mình, nên cẩn thận hơn với những gì mình nói đó nha.”