Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 38
Chap 38
“Anh ấy có thể vuốt ve nó thêm chút nữa, nhưng lại bỏ đi vì bảo không có thời gian. Chichi của em rên rỉ thảm thiết trông thất vọng vô cùng. Nếu mà được tự chọn người triệu hồi, có lẽ nó sẽ chọn anh Jihan ngay lập tức.”
Yoon Seo càng nghe càng kinh ngạc. Cậu còn nghi ngờ đứa trẻ trước mặt mình đang nói dối. Có nên sử dụng <Thang Độ Tin Cậy> không?
Thấy Yoon Seo bộc lộ rõ sự hoài nghi, Jaehee bật cười khoái trá.
“Anh bất ngờ lắm đúng không? Lần đầu nghe em cũng đơ ra luôn nhưng giờ thì hiểu rồi. Anh Jihan thực ra là người tốt. Chỉ có điều hơi cuồng chiến đấu chút xíu thôi.”
Tích!
[Kỹ năng <Thang Đo Tin Cậy> đã được kích hoạt. Đang đánh giá độ tin cậy của phát ngôn mục tiêu.]
[Tin tưởng: 90 : Trung lập: 10 : Nghi ngờ: 0]
Yoon Seo vẫn sử dụng kỹ năng và khi xác nhận được lời Jaehee hoàn toàn chân thật cậu lại càng sốc hơn.
Ánh mắt sắc lẹm, thái độ ngạo mạn, cách nói chuyện đầu đường xó chợ cùng sở thích đánh đấm… Cậu biết không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nhưng khi nghe Kwon Jihan được miêu tả là “người tốt” thì cậu vẫn cảm thấy rất khó tin.
‘Vậy việc Jihan là “Kẻ Được Chọn” không phải do hệ thống Gaia nhầm lẫn.’
Rừ rừ.
Quá choáng váng, Yoon Seo suýt rút tay lại. Nhưng trước khi kịp làm vậy thì Haechi đã nhẹ nhàng dụi chiếc đầu khổng lồ của mình vào bàn tay đang cứng đờ của cậu.
Jaehee háo hức thúc giục:
“Anh mau vuốt nó thêm đi! Chichi của chúng ta đang muốn sờ đó!”
Nhưng khi Yoon Seo tỉnh táo trở lại, anh rút tay về.
“Em bảo là chúng ta sẽ tập luyện mà.”
“Hứ.”
Thằng nhóc bự con đó làm bộ mặt buồn thảm y hệt Haechi. Yoon Seo chợt nhớ đến Lee Domin. Cậu ta cũng luôn làm bộ mặt đáng thương mỗi khi Yoon Seo từ chối yêu cầu.
‘Nhưng em muốn chạm vào Linh Hồn màaaa. Cho em chạm đi.’
‘Cậu cứ như vậy thật đáng sợ. Đó là lý do Linh Hồn không thích cậu.’
‘Chỉ vì anh không thích người khác chạm vào nó thôi. Linh Hồn thực ra cũng thích em vuốt ve màaaa.’
Cậu ta luôn kéo dài giọng như đang làm nũng, khiến Yoon Seo chỉ muốn ói.
‘Nếu là cậu ấy, có lẽ đã vuốt ve Haechi mãi không thôi.’
Trong số những người Yoon Seo quen biết, Lee Domin là người tử tế nhất. Và đây không chỉ là quan điểm của riêng anh mà các Revengers khác cũng đồng ý như vậy.
Họ bảo cậu ấy quá cao thượng cho thế giới này.
Mỗi lần nghe vậy Yoon Seo lại không tránh khỏi rùng mình và khăng khăng Domin không tốt đến thế. Nhưng các Revengers chỉ mỉm cười đầy tiếc nuối.
“Anh sẽ thử tấn công với lực khoảng 100 tấn. Em chịu được chứ?”
“Không chắc, chờ chút.”
Kìm nén dòng hồi ức ùa về, Yoon Seo đáp lời và kích hoạt <Màn Chắn Bảo Vệ>.
Một lá chắn trong suốt hiện lên.
“Ồ.”
Jaehee thốt lên đầy ấn tượng.
“Đây là <Vòng Cung Hộ Vệ> phải không?”
“Là <Màn Chắn Bảo Vệ>.”
“Ế.”
Như thể sự ngưỡng mộ vừa rồi chỉ là giả tạo, Jaehee lập tức tỏ vẻ thất vọng.
“Thôi nào, Chichi có thể phá <Màn Chắn Bảo Vệ> dễ như trở bàn tay. Anh nên dùng kỹ năng đặc biệt chứ.”
Luôn có những người như Jaehee, đánh giá thấp kỹ năng thông thường chỉ vì chúng không hiếm, mặc định kỹ năng đặc biệt luôn mạnh hơn.
Yoon Seo thực sự không muốn cho lời khuyên với người mới gặp hôm nay. Nhưng nghĩ đến việc Jaehee mới hai mươi tuổi và sẽ phải vào các Dungeon nguy hiểm trong tương lai nên anh quyết định ít nhất phải cho cậu ta biết kỹ năng thông thường cũng có thể rất mạnh.
“Cứ thử trước đã.”
“Em nói rồi, nó sẽ vỡ ngay thôi. Được rồi, em sẽ cho anh thấy. Lại đây. Nếu lá chắn vỡ, anh có thể bị thương đấy.”
Yoon Seo ngoan ngoãn di chuyển cạnh Jaehee. Đầy tự tin, Jaehee ra lệnh cho Haechi:
“Chichi, đập vỡ nó bằng toàn lực!”
Rầm!
Haechi giơ chân trước, bờm lửa bùng cháy, đập mạnh xuống rào chắn. Một tiếng nổ vang khắp phòng tập. Rào chắn không suy chuyển.
Lần này, Haechi đạp mạnh xuống đất, bật cao và dùng toàn thân đâm vào rào chắn. Nhưng lá chắn vẫn nguyên vẹn, không một vết nứt.
Đến lúc này, mắt Jaehee mở to đầy kinh ngạc.
“Cái này… thực sự là <Màn Chắn Bảo Vệ>?”
“Đúng vậy.”
“Em chưa từng thấy <Màn Chắn Bảo Vệ> nào mạnh thế này. Cú đập cuối phải hơn 300 tấn lực. Anh chắc chắn là cấp bậc S phải không?”
“Anh cấp bậc B.”
“Ừ, phải rồi. Anh thậm chí chẳng buồn nói dối.”
Jaehee cười khẩy đầy hoài nghi.
Dĩ nhiên, <Màn Chắn Bảo Vệ> này thực chất là cấp bậc S.
Boom, boom! Haechi tiếp tục công kích rào chắn. Dù hàng chục phút trôi qua, lá chắn vẫn không hề rung chuyển. Cuối cùng với sự cho phép của Yoon Seo Jaehee triệu hồi thêm viện binh.
[‘Soo Jaehee’ đã triệu hồi <Lemegeton>.]
[Ác quỷ thứ 12, Ác quỷ thứ 51 và Ác quỷ thứ 72 đã được triệu hồi.]
Ba con ác quỷ với ngoại hình kỳ dị xuất hiện bên cạnh Haechi trong làn khói đen.
“Tuyệt vời, lần này triệu hồi được ác quỷ mạnh! Ước gì chúng cũng xuất hiện thế này trong trận chiến thật.”
<Lemegeton> là kỹ năng triệu hồi ba trong số bảy mươi hai ác quỷ. Đây là kỹ năng phổ biến của các người triệu hồi và ác quỷ xuất hiện là ngẫu nhiên.
“Này các ác quỷ! Phá vỡ rào chắn đó đi! Cho anh Yoon Seo thấy sức mạnh của các người!”
Jaehee hét lên, nhảy cẫng lên đầy phấn khích. Cậu ta đúng là một đứa trẻ mới tốt nghiệp cấp ba.
Yoon Seo cũng tò mò. Cậu chưa từng đối mặt với ác quỷ của <Lemegeton> trước đây. Liệu <Màn Chắn Bảo Vệ> có chịu nổi không?
Dù có vỡ, cũng phải mất rất lâu. Vì vậy, cậu di chuyển đến ngồi trên ghế sát tường. Jaehee thì quá phấn khích nên vẫn đứng nguyên, dậm chân sốt ruột.
“Em uống bình mana một chút.”
“Cứ tự nhiên.”
“Đây không phải gian lận đâu. Bình mana là để dùng mà.”
“Anh biết.”
Jaehee lấy bình mana từ kho đồ và uống một hơi. Cậu ta thậm chí đưa cho Yoon Seo một bình như để hỏi anh có cần không nhưng Yoon Seo lắc đầu.
Khả năng kháng hồi phục của anh cũng áp dụng với bình mana khiến chúng trở nên vô dụng.
Boom, boom. Mỗi lần ác quỷ tấn công, độ bền lá chắn giảm 1-3%. Trong khi duy trì lá chắn, mana của Yoon Seo liên tục hao hụt nhưng cũng nhanh chóng được bù đắp. Với tốc độ hồi phục mana gấp ba lần người thường, anh chưa từng cạn kiệt mana trừ khi vào Đại Hầm ngục. Với tình trạng kháng hồi phục hiện tại đó là một may mắn.
Cuối cùng, Jaehee phải dùng tới năm bình mana mới phá được <Màn Chắn Bảo Vệ>. Nếu đây là trận đấu thật, Yoon Seo đã thắng áp đảo.
Yoon Seo từng giao đấu với những Thức tỉnh giả khác và luôn hạ gục họ dễ dàng. Không một ngọn giáo nào từng xuyên thủng lá chắn của anh.
‘Không biết Kwon Jihan sẽ thế nào.’
Một khi Jihan ra khỏi Hầm ngục, chắc chắn cậu ta sẽ tìm đến cậu để thách đấu. Tuy vẫn còn tư tưởng trốn tránh trận đấu, Yoon Seo vẫn không khỏi suy nghĩ liệu cậu ta có phá được tấm khiên của mình hay không.
***
Đã bốn ngày kể từ khi Yoon Seo gia nhập Đội Perfect 1. Cho đến giờ người duy nhất cậu gặp là Park Soobin. Cặp đôi dính nhau như sam và Alec biến mất sau ngày đầu vì họ nói rằng muốn tận hưởng kỳ nghỉ. Trong khi đó, Soo Jaehee không thể ngồi yên, thường xuyên ra bãi tập ngoài trời thay vì dùng phòng tập trong tòa nhà, nói rằng cần đấu tập với các Hunter khác.
Nhờ vậy, Yoon Seo dành cả ngày một mình trong phòng chờ Đội 1, xem phim trên hệ thống giải trí, dùng bữa với Park Soobin ở căng tin, rồi lại xem phim trước khi tan ca. Các Hầm ngục mới liên tục xuất hiện, chuông Báo Động vang lên không ngớt, nhưng không có nhiệm vụ nào được giao. Đúng nghĩa một công việc nhàn hạ.
‘Phúc lợi ở đây còn tốt hơn Hội Leaves nhiều.’
Yoon Seo bày biện bàn với bỏng caramel, nước đóng chai và dự án đan len định làm trong lúc xem phim hôm nay. Đã 9:10 sáng. Trước đây, cậu đã chuẩn bị cho công việc hiện trường trong khi nghe Goh Heewon và Park Youngbum tán gẫu, nhưng giờ đây cậu lại hoàn toàn hài lòng khi ngồi trên ghế sofa êm ái, đan len trong im lặng và xem chương trình của mình.
[Goh Heewon] Đã tìm được người thay thế cậu rồi đó, cậu ta nhanh nhẹn linh hoạt lắm. Nhưng không có nghĩa là tôi không nhớ cậu đâu đó, haha.
[Tôi] Không cần nhớ tôi.
[Goh Heewon] Trời, tôi nhớ cả mấy câu trả lời lạnh lùng đến phũ phàng của cậu nữa đó.
[Park Youngbum] Lạnh cóng luôn.
[Goh Heewon] Tôi cá cậu ta chắc chắn đang giữ khuôn mặt vô cảm đấy.
[Park Youngbum] Chắc đang phân vân có nên bỏ qua tin nhắn không.
[Park Youngbum] (ảnh) Nhìn này. Bọn tôi thân rồi.
[Park Youngbum] Thấy cái tay quàng vai không?
[Park Youngbum] Có người từng phát hoảng với ý nghĩ đó, nhưng người thay cậu rất thân thiện và chủ động ấy nha.
[Tôi] Tốt. Tận hưởng thời gian với đồng đội thân thiện và chủ động đi. Tôi đi xem phim đây. (ảnh)
[Goh Heewon] Cái quái gì, cậu lại vừa đan len vừa xem phim nữa à??? Cậu có chăm chỉ làm việc không vậy???
[Park Youngbum] Tôi sẽ báo với Hội trưởng Seokyoung là Yoon Seo lười biếng.
[Goh Heewon] Trời, ghen tị quá… Tôi cũng muốn chìm đắm trong phim.
[Park Youngbum] Chết tiệt. ㅠㅠㅠㅠ Tôi KHÔNG ghen tị đâu. Không hề.
Nhìn đống ㅠㅠ trong nhóm chat đội cũ, Yoon Seo mỉm cười.
Cậu chưa nói với ai ở Hội Leaves rằng mình đã gia nhập Perfect. Theo hiểu biết của Goh Heewon và Park Youngbum, sau khi bị đội tạm thời từ chối, cậu đã được phân công bảo trì và sửa chữa khiên. Đó là điều họ sẽ tin suốt đời.
Tức là… nếu Yoon Seo thắng Kwon Jihan.
‘Haah.’
Yoon Seo đặt điều khiển xuống. Hứng xem phim đã bay biến.
Kwon Jihan đã trở về hôm qua sau khi hoàn thành đột kích Hầm ngục với đội tạm thời. Bất cứ lúc nào, cậu ta cũng có thể khiêu chiến Yoon Seo.
Không thể tránh khỏi trận chiến này. Nhưng nên thắng, thua, hay hòa cho đẹp? Đó là tình thế tiến thoái lưỡng nan của cậu.
Nếu thua, việc cậu gia nhập Perfect sẽ bị phát giác, và những ngày yên bình như mùa xuân sẽ kết thúc. Tệ hơn, nếu khuôn mặt cậu trở nên nổi tiếng, việc thực hiện di nguyện của các Revengers sẽ càng khó khăn hơn.
Nhưng nếu đánh bại Kwon Jihan, đó sẽ là bằng chứng không thể chối cãi rằng:
Cậu là Hunter cấp S.