Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 37
Chương 37
Thông thường, các Hội thường xây dựng khu huấn luyện ngầm dưới lòng đất hoặc mua một khu đất trống bên ngoài để làm nơi tập luyện. Nhưng tại Seokyoung, từ tầng 180 đến 200 đều được quy hoạch thành khu tập luyện. Dĩ nhiên vẫn có khu huấn luyện ngầm, nhưng từ tầng 195 đến 200 là khu vực riêng dành cho các Hunter bậc S của Perfect.
“Từ tầng 195 đến 200 là khu vực riêng của Perfect, đặc biệt tầng 200 chỉ dành cho Hunter bậc S. Từ hôm nay, anh có thể sử dụng nơi này. Chỉ cần quét thẻ Hunter ID, hệ thống sẽ nhận diện cấp bậc cấp bậc S và mở cửa.”
“Tôi là cấp bậc B.”
“À phải rồi. Thiệt tình, sao anh cứ phải giả bộ làm gì? Vậy thì anh phải dùng khu huấn luyện ngầm hoặc ngoài trời thôi. Khu ngoài trời cũng khá rộng, đủ dùng. Với lại anh nhớ đăng ký đánh giá lại cấp bậc vào tháng 10 nha.”
“Hunter Soo Jaehee.”
Khi Yoon Seo gọi đầy đủ tên, Jaehee – người đang chuẩn bị quét thẻ Hunter ID – giật mình quay lại nhìn. Yoon Seo cố tình giữ vẻ mặt nghiêm túc:
“Tôi không phải Hunter bậc S. Thật lòng đó. Chắc chắn luôn. Tuyệt đối không phải.”
Nếu cứ để mặc mọi người hiểu lầm vì ngại giải thích, cậu có linh cảm mọi người sẽ mặc định mình thực sự là bậc S mất. Vì vậy cậu phải nhấn mạnh rõ ràng. Jaehee chớp mắt nhìn với ánh mắt bất lực:
“Anh ơi, sao đến giờ này còn nói thế? Anh Jihan không bao giờ khiêu chiến với người không phải cấp bậc S đâu.”
“Hãy suy nghĩ kỹ đi. Nếu tôi thực sự là Hunter bậc S như cậu nói, liệu Seokyoung có thể im lặng không? Họ sẽ công bố ngay lập tức cho cả thế giới biết về sự xuất hiện của Hunter bậc S thứ 18 rồi. Sự tồn tại của cấp bậc S liên quan đến sinh mạng toàn nhân loại không có cách nào che giấu được nên dù tôi có muốn cũng không được.”
“Đúng là vậy, nhưng…”
“Kwon Jihan chỉ hiểu lầm tôi là cấp bậc S nên mới khiêu chiến thôi.”
“Ắt hẳn phải có lý do khiến anh Jihan hiểu lầm như vậy.”
Yoon Seo bình tĩnh giải thích những gì đã xảy ra trong Hầm ngục Homyeongsan. Khi cậu nhận được vật phẩm cực kỳ tốt từ phần thưởng tân thủ khi vào Hầm ngục thì đã vô thức sử dụng nó và bị nghi ngờ là cấp bậc S vì trở thành người đóng góp nhiều nhất.
“À, phần thưởng tân thủ vốn dĩ hoàn toàn ngẫu nhiên mà.”
Jaehee vẫn tỏ vẻ hoài nghi, nhưng lập luận của Yoon Seo khá hợp lý nên cậu gật đầu.
“Nếu anh thực sự chỉ bị đánh giá quá cao, thì nên rời Perfect trước khi vào Hầm ngục tiếp theo đi. Hầm ngục bậc S không phải nơi mà các Hunter bậc S có thể vừa chiến đấu vừa bảo vệ một Hunter bậc B được.”
“Tôi cũng muốn như vậy nên hãy giải thích rõ ràng giúp tôi, Soo Jaehee.”
“Nhưng mà chắc gì anh đã yếu đến vậy…”
“Cậu vẫn nghi ngờ tôi sao?”
“Sao có thể không nghi ngờ? Bình thường, một Hunter cấp bậc B đứng trước mặt em còn không thốt nên lời. Bởi vì kỹ năng bị động của em… Nhưng anh không những không run sợ mà còn gọi em là ‘Thành viên Đội 1’ rồi cãi lại. Làm sao em tin nổi anh yếu được?”
Càu nhàu, Jaehee bước vào khu huấn luyện.
‘Kỹ năng bị động của cậu ta là gì nhỉ? Bỏ mẹ rồi, lẽ ra mình nên xem hồ sơ Hunter của cậu ta trước.’
Theo chân Jaehee vào trong, Yoon Seo mới chợt kích hoạt <Bách khoa toàn thư của Nhân loại>.
[Bách khoa toàn thư của Nhân loại: Soo Jaehee, 20 tuổi, Nam
Cấp bậc: S
(Vật phẩm ‘Sweet Jelly’ tăng sát thương cho linh thú triệu hồi.)
(Kỹ năng bị động <Haechi> phát ra khí thế áp chế với cấp A trở xuống.)
Đặc tính: Triệu Hồi Sư
(Được Thần Hoang Dã bảo hộ.)
(Được Muông Thú che chở.)
Kỹ năng: <Haechi> A, <Lemegeton> A
Kỹ năng đặc biệt: <Cửu Tiên Mộng> A, <Hổ Jangsan> S, <Mèo trong hộp> S
*Trạng thái bổ sung chỉ hiển thị trong Hầm ngục.]
‘Kỹ năng bị động <Haechi> phát ra khí thế áp chế với cấp A trở xuống… Ra là vậy. Kỹ năng tương tự <Bản tính dã thú của Haechi>.’
Yoon Seo cảm thấy hơi bực bội. Ngay từ khi bước vào đây lẽ ra cậu nên tỏ ra khiếp sợ trước Soo Jaehee nhưng rất tiếc là cậu đã không làm vậy.
‘Thành viên Đội 1, tôi vào được chưa?’
Không những không sợ hãi, cậu còn nói câu đại loại như thế. Không trách Jaehee nhìn cậu với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hứng thú.
“Nơi này rất kiên cố, nhưng với kỹ năng tấn công thì cần kiểm soát lực đánh. Anh chuyên về sử dụng khiên nên không cần lo.”
Soo Jaehee nhảy nhót trong khu huấn luyện. Không gian rộng lớn được bao quanh bởi bẫy khiên cấp bậc S. Đúng là một nơi cực kỳ vững chãi.
“Chỉ những người có kỹ năng tấn công mới dùng khu huấn luyện ngoài trời nên anh sẽ có rất nhiều không gian. Anh có nhiều kỹ năng tấn công không?”
“Không gian thế này là quá đủ rồi. Như Hunter Soo Jaehee nói, tôi chuyên về khiên nên dù nhỏ hơn cũng không sao.”
“Anh có những kỹ năng khiên nào vậy?”
“<Lá chắn bảo hộ> và <Vùng an toàn>.”
Yoon Seo liệt kê tên các kỹ năng được ghi trong hồ sơ giả tạo bằng <Ký ức giả>. Đều là những kỹ năng phổ thông. Jaehee nhìn Yoon Seo với ánh mắt sáng rực đầy mong đợi, như đang thầm hỏi ‘Còn nữa chứ?’. Cậu ta hoàn toàn tin chắc phải có một kỹ năng độc nhất.
“……”
Yoon Seo thở dài nhẹ rồi nói:
“Tôi còn có kỹ năng tên <Hồi ức người Bảo hộ>…”
“Ồ, chưa nghe bao giờ. Cấp bậc nào vậy?”
“Cấp bậc B.”
“À, em hỏi ngớ ngẩn quá đi mất. Anh đang giả cấp bậc B mà.”
“……”
“Anh không thể nói sự thật với một mình em sao? Em hứa sẽ giữ bí mật với những người khác.”
“Là cấp bậc B.”
“Trời ơi, anh keo kiệt quá đi.”
Dĩ nhiên, <Hồi ức người bảo hộ> của Yoon Seo thực chất là cấp bậc S. Hơn nữa, cậu còn đang sử dụng vật phẩm tăng cường toàn bộ cấp bậc và năng lực kỹ năng, khiến nó gần như đạt S+ rồi.
“Em có thể tấn công khiên của anh bằng kỹ năng của em không?”
“Được, đó là lý do chúng ta ở đây mà.”
Yoon Seo gật đầu.
Dù có lộ chút năng lực, nhưng đánh giá chiến lược đồng đội là việc cực kỳ quan trọng.
Jaehee đặt Yoon Seo gần tường, rồi kích hoạt kỹ năng về phía khoảng trống.
[Soo Jaehee đã triệu hồi <Haechi>.]
Gầmmmm-
Với tiếng gầm vang dội, một linh thú khổng lồ phủ đầy lông trắng hiện ra giữa không trung.
Đầu nó xù xì với bộ lông trắng dày, đôi mắt sắc lẹm. Chiếc mũi to và đôi môi dày. Lưng phủ vảy cứng như kim loại, trong khi chiếc đuôi dài không vảy mà phủ đầy lông mượt. Bốn chân dài chắc khỏe được bao phủ bởi bờm lửa. Vì là phần duy nhất có màu đỏ nên trông chân nó như đang bốc cháy.
Gầmmmm!
[Haechi gầm vang!]
[Không ảnh hưởng đến bạn.]
Đứng trước Haechi đang gầm thét, Jaehee ngẩng cao cằm đầy tự hào:
“Anh thấy thế nào? Ấn tượng chứ?”
“Ừ. Có sức hiện diện khác hẳn lũ quái vật.”
“Khác hẳn cấp độ luôn. Haechi là linh thú thần thánh. Đúng không, Chichi?”
Vừa thấy Jaehee tiến lại gần, Haechi dù vẻ ngoài uy nghiêm lập tức nằm rạp xuống, thè lưỡi và thở hổn hển. Dù to lớn nhưng hành động y hệt một chú cún khổng lồ.
“Phù, dễ thương quá đi. Chichi bé nhỏ của anh.”
Khừ. Khừ.
“Đây là Yoon Seo hyung. Chúng ta sẽ gặp thường xuyên, nên chào đi nào.”
Gừừừ.
Đôi mắt to của Haechi đảo lên nhìn Yoon Seo.
Yoon Seo đã tìm hiểu về Haechi sau khi có được kỹ năng <Bản tính dã thú của Haechi>. Một sinh vật huyền thoại có khả năng phán đoán thiện ác. Một số tài liệu nói nó có sừng, nhưng Haechi trước mắt anh không có. Trông nó giống một con sư tử mặt tròn hoặc chú chó xù lông hơn.
[Haechi chăm chú nhìn bạn.]
[Haechi cảm nhận được linh hồn bạn.]
Dù đang nằm, đôi mắt đen của nó vẫn cao hơn tầm mắt Yoon Seo. Anh liếc nhìn gương mặt tươi cười của Jaehee rồi đưa tay về phía Haechi. Bộ lông trắng mềm mại quấn quanh ngón tay anh. Vô thức, nét mặt Yoon Seo dịu lại.
“Siêu mềm đúng không?”
“Ừ.”
“Nếu có kỹ năng hoặc vật phẩm thu nhỏ nó lại, em sẽ mang nó theo khắp nơi. Tiếc là không có. Em cứ làm phiền bộ phận chế tạo vật phẩm của Seokyoung làm đồ thu nhỏ nhưng chưa thành công.”
“Khi triệu hồi, nó tiêu hao bao nhiêu mana?”
“Nó tốn ít nhất trong số các linh thú em triệu hồi. Em có kỹ năng <Cửu Tiên Mộng> triệu hồi chín tiên nữ. Cực mạnh nhưng với lượng mana của em thì chỉ có thể duy trì tối đa 15 phút trước khi phải uống mana potion. <Lemegeton> cũng ngốn mana kinh khủng nếu triệu hồi lâu. So với chúng, Chichi có thể tồn tại một tiếng mà không cần đến dược liệu.”
Yoon Seo tò mò về tổng lượng mana của Jaehee. Vì chỉ có thể xem trạng thái trong Hầm ngục, nên dùng <Bách khoa toàn thư về Nhân loại> cũng không thể biết được. Cậu quyết định sẽ kiểm tra khi vào Hầm ngục sau.
“Wow, nhưng…”
Jaehee liên tục nhìn từ tay Yoon Seo đang vuốt ve Haechi đến biểu cảm thư giãn của linh thú, gương mặt đầy kinh ngạc. Cậu trông còn ngạc nhiên hơn cả lúc Yoon Seo không run sợ trước mặt mình.
“Anh,anh vuốt nó lâu thế.”
“À, xin lỗi. Tôi thất lễ rồi.”
“Không, không phải vậy. Anh cứ tiếp tục đi. Chỉ là… tôi chưa bao giờ thấy Haechi thoải mái thế này.”
“Thật sao?”
“Vâng. Thường thì với bất kỳ ai khác ngoài em, nó sẽ gầm gừ sau năm giây. Thật không thể tin nổi. Anh hẳn phải là người cực kỳ tốt. Haechi có thể phân biệt thiện ác mà.”
“……”
Yoon Seo bỗng thấy đắng lòng.
Gọi anh là người tốt thật nực cười. Làm sao một kẻ có sức mạnh lớn lao lại trốn tránh suốt mười năm có thể được coi là tốt?
‘Thứ kiêu ngạo nhất trên đời là kẻ có sức mạnh nhưng chỉ muốn sống yên ổn.’
Kwon Jihan đã đúng. Yoon Seo đã kiêu ngạo. Cậu đã tự mãn quá mức. Cậu không có tư cách để vuốt ve Haechi. Cảm thấy cay đắng, Yoon Seo rút tay lại.
Gừừừ.
“Giờ nó còn làm nũng vì anh ngừng vuốt nữa. Wow… Chuyện này gần như chưa từng xảy ra.”
“Đừng có mà nói quá lên.”
“Em nghiêm túc đấy. Trước anh thì người vuốt Haechi lâu nhất ngoài em là anh Jihan, mười phút.”
“…Ai cơ?”
“Anh Jihan. Kwon Jihan đó.”
“……”
Mắt Yoon Seo mở to trước cái tên hoàn toàn bất ngờ.
Haechi, linh thú chỉ cho phép những linh hồn lương thiện chạm vào mà đã để Kwon Jihan vuốt ve suốt tận mười phút?