Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 36
Chương 36
Những ánh nhìn thương cảm mà Yoon Seo nhận được lúc này chẳng khác nào những gì cậu từng đối mặt khi lần đầu bước ra khỏi Đại Hầm Ngục. Cậu có thể thấy rõ cảm xúc tương tự phản chiếu trong đôi mắt nhiều màu sắc của họ.
Một tình đồng chí sâu sắc trong đau khổ.
“Khi nào anh định đấu với Hunter Kwon Jihan vậy?”
“Tôi chưa thể quyết định. Tạm thời thì định từ chối.”
“Tôi khuyên cậu không nên làm vậy. Tốt hơn hết nên kết thúc nhanh rồi để nó chìm vào quên lãng đi. Cậu ta cực kỳ dai dẳng.”
Alec đưa ra lời khuyên với vẻ mệt mỏi của người đã kiệt sức chỉ vì nghĩ đến chuyện đó.
“Nếu cậu thua quá dễ dàng, cậu ta sẽ tiếp tục quấy rầy anh y như đã làm với chú chim sơn ca bé nhỏ của tôi. Chiếc bánh táo dễ thương của em đã bị Kwon Jihan nghiền nát hoàn toàn, nhưng vì Kwon Jihan lầm tưởng mình chưa dùng hết sức nên cứ tiếp tục làm phiền. Dù thực ra kem tươi ngọt ngào của em đã cố hết sức rồi. Yếu kém thì có tội tình gì chứ?”
Không rõ cô ấy không nhìn thấy hay cố tình lờ đi cách “chiếc bánh táo dễ thương” của mình đang nấc lên kìm nén cảm xúc bên cạnh. Lawrence phán ra sự thật phũ phàng mà không chút do dự.
‘Vậy cách tốt nhất là giả vờ đã cố hết sức nhưng vẫn thua thảm hại.’
Điều này không phải là một việc dễ dàng. Thực ra, với Yoon Seo, cách dễ nhất là thắng áp đảo. Nhưng nếu cậu đánh nghiêm túc, Kwon Jihan có thể mất mạng. Mới đây thôi mà cậu còn không kiểm soát nổi <Tia Lửa>.
“Xem ra điều kiện ngầm để vào Đội Perfect 1 là thua trận trước anh Jihan. Thành thật mà nói, tất cả bọn tôi đều thua anh ấy trước khi gia nhập Seokyoung. Em xuất thân từ một Hội dân sự, chị với anh từ Love & Peace, còn chú Alec từ Entropy. Đây là bí mật, nên chỉ mình anh biết thôi nhé, anh Yoon Seo.”
“Hiểu rồi.”
Yoon Seo thực ra đã nghe chuyện này từ Tae Jaesik, nhưng vờ như chưa biết.
“À đúng rồi. Nghe nói anh Jihan sắp đấu với một một Hunter bậc S ở nước ngoài á.”
“Thật à? Ai vậy?”
“Một Hunter nước ngoài điều khiển nguyên tố nào đó. Hình như là lai giữa Pháp Sư và Giả Kim Sư. Hoặc là Nga hoặc là Mỹ. Hội trưởng kín mỏ quá, em chẳng cạy được gì từ miệng anh ấy cả, nhưng mấy tiên nữ của em đã kể em nghe á.”
Hẳn là Yoon Seo không biết chuyện này.
Những tiên nữ đó là triệu hồi vật từ kỹ năng <Mộng Mây Chín Tầng> của Jaehee.
“Dù sao thì cũng đừng kể với ai chuyện này nhé.”
Yoon Seo gật đầu.
‘Vậy là ngay cả sau khi tập hợp nhiều Hunter bậc S từ nước ngoài đến thế này, vẫn còn Hunter muốn khiêu chiến với Kwon Jihan.’
Tae Jaesik từng nói không còn Hunter bậc S nào dám thách đấu với cậu ta nữa, nhưng xem ra vẫn còn sót lại vài người.
Không lẽ cái ham muốn chiến đấu của Hunter cấp S dữ dội vậy luôn à…?
“Seokyoung thực sự có vẻ muốn tập hợp mọi Hunter bậc S trên thế giới. Nếu cứ tiếp tục thế này, người ta chắc chắn sẽ bàn tán.”
Alec lên tiếng với vẻ lo lắng.
“Mạnh lên thì có gì không tốt à? Cuối cùng họ cũng sẽ vào cùng đội với chúng ta thôi.”
“Cân bằng lực lượng là chìa khóa duy trì hòa bình thế giới. Nếu cán cân nghiêng quá về một phía, hòa bình đó sẽ sụp đổ.”
“Nghe hay đấy, chú Alec. Em nghĩ cán cân đã nghiêng từ lâu rồi. Và Hội trưởng chắc cũng biết điều đó. Nếu ổng vẫn thu thập Hunter mạnh dù cho thừa biết chuyện ấy, ắt hẳn phải có lý do. Có lẽ nó liên quan đến việc tìm kiếm Seo Chaeyoon.”
“Cũng có thể. Xét về số lượng cấp bậc S đã chiêu mộ, thật lạ khi Europae và S không lên tiếng. Có lẽ còn ẩn tình ở đây… Có lẽ tôi nên điều tra thêm.”
Yoon Seo vốn im lặng lắng nghe, cuối cùng lên tiếng:
“Nếu là trận chiêu mộ Hội gì đó, vậy nếu Kwon Jihan thua, cậu ta sẽ phải gia nhập Bang hội của Hunter cấp S ngoại quốc đó à?”
“Đúng vậy. Nhưng anh ấy sẽ không thua đâu. Anh Jihan mạnh kinh khủng.”
“Mạnh đến đáng sợ.”
“Mạnh đến phát bực.”
“Mạnh đến mức khó chịu.”
Khi cả bốn người lần lượt phát biểu, Yoon Seo cảm thấy vừa bực mình vừa… có chút tò mò.
Nếu được đảm bảo không bị phát hiện là Seo Chaeyoon và sau này không gặp rắc rối, Yoon Seo thực sự muốn chiến đấu hết mình.
Chỉ cần không phải lo lắng về việc vô tình giết chết đối thủ, Yoon Seo sẵn sàng xông vào.
Dù tỏ ra thờ ơ đến đâu, cậu vẫn là một Hunter bậc S tràn đầy tinh thần hiếu chiến.
“Nhưng anh Yoon Seo, nếu anh Jihan thách đấu anh, vậy chắc anh cũng rất mạnh phải không?”
Soo Jaehee chuyển chủ đề trở lại Yoon Seo. Dưới ánh nhìn dồn dập của mọi người, Yoon Seo giữ vẻ mặt bình thản.
“Tôi cực kỳ yếu, nhưng Kwon Jihan và Hội trưởng bằng cách nào đó lại nhầm lẫn nên đưa tôi vào Đội Perfect. Mới đây thôi tôi chỉ là nhân viên đi đặt bẫy khiên thôi.”
“Hừmmmm.”
Soo Jaehee nheo mắt phát ra âm thanh kỳ lạ.
“Anh có loại trang bị gì mà khiến kỹ năng phát hiện của mọi người hiển thị hồ sơ anh là cấp bậc B vậy? Và làm sao anh sống sót lâu thế mà không ai phát hiện anh là cấp bậc S? Tại sao anh lại giấu đi? Hay anh ghét đánh? À khoan, kỹ năng của anh có phải loại không tấn công không? Kiểu như mấy nhà tiên tri châu Âu ấy?”
Trong biển câu hỏi, Yoon Seo chọn những câu có lợi nhất và sắp xếp câu trả lời.
“Tôi chỉ là Thức tỉnh giả cấp bậc B với ba kỹ năng khiên. Tôi không có kỹ năng tấn công, cùng lắm là có kĩ năng <Tia lửa điện> để phòng vệ, nhưng nhìn tên là biết rồi, nó chẳng có tác dụng gì khác ngoài tạo ra mấy tia điện nhỏ nhỏ.”
“Em muốn xem khiên của anh. Tò mò xem nó có chặn được đòn tấn công của em không. Em từng giao lưu với Hội trưởng Jo Mir của Mir và một Hunter bậc S Mỹ cùng tuổi, cả hai đều không đỡ nổi đòn của Chichi. À, Chichi là tên triệu hồi thú từ <Hải Sư> của em. Nó siêu dễ thương luôn.”
Mái tóc nâu nhạt của Soo Jaehee khẽ lay động khi nói. Thấy ánh mắt cạnh tranh và tò mò lấp lánh trong đôi mắt cậu ta, Yoon Seo khẳng định lại rằng mọi cấp bậc S đều như nhau.
Ít nhất Jaehee không như Kwon Jihan, hễ gặp ai là lập tức thách đấu.
“Cậu chắc hẳn là một Thức tỉnh giả rất mạnh, Hunter Soo Jaehee. Dù gì cậu cũng đã phá được khiên của hàng chục Thức tỉnh giả nổi tiếng về sức mạnh phòng thủ mà.”
“Em mạnh bá cháy luôn á nha! À thực ra là triệu hồi thú của em mạnh, nhưng coi như giống nhau mà nhỉ? Trước khi vào Seokyoung, em từng hai lần là người đóng góp cao nhất trong đột kích Hầm ngục đó!”
“Thật ấn tượng. Mà cậu còn rất trẻ nữa. Có lẽ cậu đã là người mạnh nhất trong độ tuổi 20 rồi.”
“Sao lại là ‘trong độ tuổi 20′ hả anh? Ngoại trừ anh Jihan, em là mạnh nhất cả lứa tuổi luôn. Em còn có kỹ năng độc quyền cấp bậc S gần như bất bại nữa. Nó mạnh đến mức em hầu như chẳng dùng. Anh biết cảm giác có kỹ năng mạnh đến mức không dám dùng là gì không, anh Yoon Seo?”
Soo Jaehee phồng ngực tự hào. Yoon Seo cố ý tâng bốc, và vì Jaehee còn trẻ nên cậu ta đã mắc bẫy, lập tức chuyển chủ đề.
Từ đó, Jaehee tiếp tục ca ngợi bản thân.
Đến một lúc, cặp đôi lặng lẽ tắt vật phẩm phiên dịch, nhưng Alec thấy Jaehee khoe khoang khá thú vị nên vẫn chăm chú lắng nghe.
Dù Jaehee không phải cấp bậc S trẻ nhất từ trước đến nay, nhưng hiện tại cậu là cấp bậc S trẻ nhất trong số đang hoạt động. Vừa tốt nghiệp cấp ba năm ngoái, với Alec đã ngoài năm mươi, cậu ta gần như vẫn còn là một đứa trẻ.
‘Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà mọi người đã hòa hợp đến mức này. Ngạc nhiên thật…’
Việc gắn kết sau khi cùng nhau chiến đấu sinh tử là bình thường, nhưng xét thời gian thực sự bên nhau quá ít ỏi, Yoon Seo nghĩ họ xứng đáng được công nhận.
Sau khoảng ba mươi phút trò chuyện, người đầu tiên đứng dậy là Alec.
“Giới thiệu xong rồi và tôi đã xác nhận cậu không phải Seo Chaeyoon nên tôi xin đi trước để nghỉ.”
Vừa cất cuốn sách vào túi, cặp đôi đã đứng phắt dậy như chờ sẵn.
“Chúng tôi cũng về.”
“Hẹn tuần sau.”
“Hẹn tuần sau nhé mọi người.”
Soo Jaehee vẫy tay vui vẻ.
Alec xoa đầu Jaehee một cái rồi gật đầu chào Yoon Seo trước khi rời đi. Cặp đôi thì đi không một lời từ biệt.
Khi bóng họ khuất xa, Jaehee quay sang Yoon Seo với giọng đầy thán phục.
“Anh đỉnh quá đi anh Yoon Seo . Mọi người đều khổ sở vì cặp đôi sến sẩm đó, mà anh xử lý ngon lành.”
“Chỉ cần lờ đi cảm giác buồn nôn và đau bụng nhẹ thì ổn thôi.”
“Đau bụng? Nghe không ổn chút nào?”
Soo Jaehee trông ngớ ngẩn, nhưng Yoon Seo phớt lờ như không có gì.
“Hunter Soo Jaehee, cậu không về nhà à?”
Khi Yoon Seo hỏi, Jaehee duỗi tay chân như chuẩn bị vận động rồi bước đến ghế sofa nơi Alec ngồi.
“Ở nhà lâu nên em thấy bứt rứt. Em định chạy nhảy vui chơi ở trung tâm huấn luyện đã rồi mới về.”
“Cậu vừa dành cả tuần để chinh phục Hầm ngục lá lá cấp bậc S mà không thấy mệt sao?”
Phụt—Jaehee bật cười.
“Nghe anh gọi ‘lá lá’ với vẻ mặt nghiêm túc thấy buồn cười ghê.”
Yoon Seo lặng im. Đó là thói quen của cậu. Vàng là ‘Vàng nhỏ’, xanh dương là ‘Dương dương’, xanh lá là ‘lá lá’… Cậu đã thấm sâu kiểu nói này của một người bạn đến tận sau mười năm vẫn không đổi.
“Em không mệt chút nào. Em mới hai mươi mà, mấy thứ này chẳng làm em mệt đâu. Quan trọng là anh đã đến trung tâm huấn luyện ở đây chưa?”
“Rồi.”
“Ý em không phải tầng hầm. Em nói trung tâm huấn luyện cao cấp á. Khu dành riêng cho cấp bậc S. Đi cùng em đi.”
Ánh mắt Jaehee đầy lấp lánh và háo hức. Yoon Seo quay mặt đi với vẻ mặt khó xử.
“Anh nhìn đâu thế? Sao tránh ánh mắt em vậy?”
“Vừa gặp đã rủ đi tập chung có vẻ hơi sớm.”
“Em chỉ muốn xem kỹ năng khiên của anh mạnh thế nào thôi. Trước sau gì chúng ta cũng phải tìm hiểu năng lực nhau thôi mà. Đi mà anh. Làm ơn?”
Chàng trai cao hơn Yoon Seo ít nhất 10 cm liên tục năn nỉ “Anhhhhhh~” rồi bám lấy cậu. Dù mới gặp hôm nay, cậu ta cư xử như họ quen biết từ rất lâu.
Yoon Seo dừng lại suy nghĩ.
Họ sẽ không đột kích Hầm ngục cấp bậc A mà là cấp bậc S cùng nhau, vậy nên hiểu kỹ năng đồng đội là cần thiết. Cậu cần biết sức công phá và phòng thủ của những kỹ năng họ thường dùng để điều chỉnh sức mạnh khiên phù hợp. So với Hầm ngục cấp bậc B ở Homyeongsan, Hầm ngục cấp bậc S hoàn toàn ở một cấp độ khác. Không thể xem thường.
Đặc biệt khi kỹ năng hồi phục và thuốc không có tác dụng với cậu.
“Anhhhhhh~ Đi mà. Ở đây anh cũng chẳng có gì làm ngoài tập luyện đâu.”
“…Được rồi. Dẫn đường đi.”
“Wow, tuyệt! Đi nào.”
Jaehee nhảy cẫng lên la om sòm. Theo sau cậu ta, Yoon Seo thấy không khác gì một chú cún khổng lồ.