Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 33
Chương 33:
Tôi không thể hiểu được. Ban đầu thì việc Park Soobin cư xử thân thiện là hợp lý — anh ta cần tiếp cận Seo Chaeyoon với tư cách ứng cử viên. Nhưng ngay cả bây giờ, tôi vẫn không đoán nổi lý do vì sao anh ta còn muốn thân thiết với tôi.
“Đừng bận tâm chuyện đó. Như anh nói đấy, Park Soobin, dù sao thì tôi… cũng đâu phải không che giấu gì.”
“Cậu đang thừa nhận mình giả mạo cấp bậc à?”
“Tôi đúng là hạng B, nhưng tôi đã làm giả hồ sơ hệ thống. Và tôi không cần vũ khí. Dù gì thì tôi cũng không có kỹ năng tấn công nào ngoài <Tia Lửa>.”
“Vậy thì ta nên tìm một món vũ khí có thể tận dụng <Tia Lửa>. Gì đó có thể dẫn điện ấy. Có nhiều lựa chọn lắm — kiếm, cung, gậy phép hay găng tay cận chiến. Cậu thích loại nào? Cứ thử xem qua đi đã.”
Park Soobin kéo tay Yoon Seo. Cậu đành phải đi xem các vật phẩm được trưng bày.
***
[‘Cung Thợ Săn Hát Ca’
Hạng: S
Cây cung này được gia trì kỹ năng ảo ảnh, tự động tạo mũi tên khi kéo dây. Quái vật trúng tên sẽ bị ảnh hưởng ngẫu nhiên bởi một kỹ năng ảo ảnh.
Số tên còn lại: 89/120]
[‘Lưỡi Hái Chạng Vạng’
Hạng: S
Lưỡi hái khổng lồ này có thể đoạt mạng quái vật còn hiệu quả hơn cả Tử thần.
Độ bền: 100/100]
[‘Ngọn Thương Gầm Rống’
Hạng: S
Tấn công quái vật bằng cây thương có thể kéo dài đến 10m này. Quái vật trong tầm sẽ bị khiếp sợ.
Độ bền: 100/100]
[‘Trượng Sao Băng’
Hạng: S
Nếu bạn tìm kiếm cái đẹp, hãy chọn cây trượng này. Nó giảm tiêu hao mana và phát sáng rực rỡ như mưa sao băng.
Độ bền: 100/100]
[‘Kiếm Sấm Sét’
Hạng: S
Cầm thanh kiếm này chẳng khác nào sở hữu thêm một kỹ năng. Trừng phạt kẻ thù bằng sấm sét.
Điện tích sấm sét: 81/100]
***
“Cây kiếm này thì sao? Có vẻ hợp với <Tia Lửa> mà?”
Park Soobin chỉ vào thanh ‘Kiếm Sấm Sét’ trong tủ kính. Đó là một con dao găm dài khoảng bằng cẳng tay, có gắn viên ngọc màu vàng ở chuôi.
Có lẽ vì kích thước và hình dáng của nó, Yoon Seo chợt nhớ đến một món vũ khí cậu từng dùng trong quá khứ — một con dao găm có gắn đá quý màu xanh lam.
Dù chủ yếu dùng nó dưới dạng dao găm, nhưng thực ra đó là một vật có thể biến hình thành bất kỳ dạng vũ khí nào.
‘Linh Hồn Hiện Hữu’ có thể trở thành bất kỳ thứ gì: dao găm, cung tên, gậy phép, thậm chí là động vật nhỏ như chim, sóc hay chồn. Khi không chiến đấu, nó được phép biến thành bất kỳ hình dạng nào tùy thích, và vì có thể bay, nên thường chọn làm một con chim.
Nó còn hay nói nữa.
Cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh chú chim nhỏ ríu rít “chíp chíp” bay quanh mình.
Cậu luôn mang nó bên mình từ khi thức tỉnh, nhưng đã đánh mất nó trong Đại Hầm Ngục. Chỉ khi ra khỏi nơi đó cậu mới nhận ra nó không còn nữa. Giá mà cậu có kho lưu trữ, chắc chắn đã cất nó vào rồi… Thứ đó luôn bám theo kể cả khi cậu bất tỉnh, nên cậu đã sơ suất trong việc giữ gìn.
Sau khi tỉnh lại và nhận ra mình đã đánh mất nó, cảm giác mất mát ấy thật không sao diễn tả được. Trong Đại Hầm Ngục, cậu đã mất quá nhiều rồi… cảm giác như mất đi một phần cơ thể vậy.
Yoon Seo không hề có ý định sử dụng bất kỳ vũ khí nào khác ngoài nó.
“Tôi sẽ không dùng vũ khí. Đi xem giáp đi.”
Cậu nói với giọng cứng rắn hơn trước, rồi bước thẳng đến lối ra. Park Soobin vội vàng đi theo sau, cố gắng thuyết phục.
“Cậu chắc chắn chứ? Cậu sắp vào một hầm ngục hạng S đấy. Nó hoàn toàn khác với hầm ngục hạng B lần trước. Chỉ riêng năm nay thôi, đã có hàng chục người thiệt mạng trong nước khi cố chinh phục hầm ngục hạng S rồi. Dù cậu mạnh đến đâu, Yoon Seo, cậu vẫn cần một vũ khí.”
“…Tôi không phải hạng S.”
“Dù cậu có giả vờ không phải hạng S và luôn miệng nói mình là hạng B, thì cậu vẫn cần vũ khí.”
“Dẫn tôi đến khu trưng bày giáp đi.”
“Yoon Seo.”
Park Soobin chặn đường cậu. Khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng của anh ta giờ đây nghiêm túc hẳn.
“Ngay cả tôi, một healer, cũng mang theo vũ khí. Có thể cậu chưa trải qua nhiều trận chiến nên không nhận ra, nhưng vũ khí quan trọng lắm. Làm ơn, nghe tôi đi.”
Nếu có ai hiểu được tầm quan trọng của vũ khí, thì chính là Yoon Seo — người từng chiến đấu giành giật sự sống ở những nơi nguy hiểm nhất thế giới. Nhưng cậu không muốn dùng bất cứ thứ gì ngoài vũ khí đó, và cậu vẫn có những kỹ năng có thể thay thế. Giải thích mọi chuyện ra chỉ tổ mệt mỏi.
“Được. Nhưng tôi sẽ chọn vũ khí ngay trước khi vào hầm ngục. Giờ thì dẫn tôi đi xem giáp.”
“Nhưng cậu phải mang vũ khí theo. Hứa với tôi đi.”
“Được rồi.”
“Vậy thì móc ngoéo nhé… Móc tay, úp lòng bàn tay lại, rồi bắt tay—”
“Park Soobin.”
“Gì vậy?”
“Câm miệng và đi vào đi.”
“Biết rồi mà….”
Hai người bước vào phòng trưng bày trang bị. Với các Hunter thuộc hệ chiến đấu, những bộ đồ này thường được gọi là “giáp”.
[‘Áo choàng lơ lửng’]
- Hạng: S
- Mô tả: Không có kỹ năng bay? Đừng lo. Chiếc áo choàng này sẽ giúp bạn thoát khỏi trọng lực.
- Độ bền: 90/100
[‘Vòng tay vĩnh biệt’]
- Hạng: S
- Mô tả: Vật phẩm không thể thiếu cho các chiến binh cận chiến. Đập vỡ tường bê tông mà không cần dùng kỹ năng.
- Độ bền: 100/100
[‘Ngục tối của Hermes’]
- Hạng: S
- Mô tả: Với đôi giày này, bạn sẽ chạy nhanh như báo.
- Độ bền: 100/100
Sau khi xem qua vài món giáp, Yoon Seo không thấy món nào đặc biệt hấp dẫn. Cậu đã có những vật phẩm hoặc kỹ năng tương tự.
Park Soobin nhận xét:
“Có vẻ như không món nào thu hút được cậu.”
“Ừ, bộ sưu tập của Seokyoung không ấn tượng lắm.”
Park Soobin cười như thể vừa nghe một câu đùa thú vị.
“Với việc họ độc quyền mọi thứ, không ngạc nhiên khi Hội Leaves trở nên yếu ớt. Họ thực sự là ‘Phó Hội, Hội Rỗng’.”
“Haha.”
Park Soobin cười lớn, rõ ràng thích cụm từ ‘Phó Hội, Hội Rỗng’.
“Giờ thì Hội Leaves hội nhập với Seokyoung, và Seokyoung là Leaves, nên hãy cố gắng thích họ đi.”
“Nếu các thành viên hội thấy điều này, họ có lẽ sẽ thích.”
Yoon Seo nói một cách thờ ơ và bắt đầu bước ra, nhưng Park Soobin nhanh chóng nắm lấy tay cậu.
“Dù không có món nào cậu thích, tại sao không lấy một món? Dù sao thì cũng miễn phí.”
“Họ không cho không, chỉ cho mượn thôi. Và tôi không thích mang đồ nặng.”
“Cậu có thể để vào kho đồ.”
“Kho đồ của tôi nhỏ. Cần điểm kinh nghiệm để mở rộng, đúng không? Vì tôi chưa vào ngục tối nào, nên chưa có điểm kinh nghiệm.”
Yoon Seo, người đã tích lũy hơn 13 tỷ điểm kinh nghiệm, nói dối mà không chút ngượng ngùng.
“Nếu cậu tiếp tục vào các Hầm ngụchạng S, cậu sẽ tích lũy điểm kinh nghiệm nhanh chóng. Cậu có thể từ chối vũ khí, nhưng tuyệt đối không thể từ chối giáp. Cậu cần mặc nó để bảo vệ bản thân.”
“Park Soobin, cậu quên kỹ năng chính của tôi là gì à?”
“…Tôi biết lá chắn của cậu rất tuyệt vời, nhưng vẫn…”
“Dù tôi mặc giáp này hay chiến đấu tay không, cũng không khác biệt gì. Tôi sẽ ở trong lá chắn của mình, nên tôi chỉ muốn mặc đồ thoải mái.”
“Đó là vì cậu chưa từng vào Hầm ngục hạng S. Làm ơn, hãy nghe lời người có kinh nghiệm.”
Dù sau đó, Park Soobin cố gắng thuyết phục Yoon Seo bằng mọi cách, nhưng dù có nài nỉ thế nào, Yoon Seo cũng không lay chuyển.
“Đi ăn thôi. Tôi đói rồi.”
“Haizz…”
Cuối cùng, Yoon Seo rời đi tay không mà không lấy một món đồ nào và hướng đến căng tin.
Căng tin của Seokyoung là một nhà hàng buffet với ba món chính, nhưng vì còn sớm nên không có nhiều người. Yoon Seo chất đầy khay với cả ba món chính hôm nay: bít tết cừu, udon và bibimbap rau. Khẩu phần trông đủ cho năm người.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Chúc ngon miệng.”
Yoon Seo bắt đầu với bít tết cừu, nhồi đầy má. Nhìn anh, Park Soobin mỉm cười hài lòng.
Sau khi nhai kỹ bít tết hai mươi lần, Yoon Seo chuyển sang mì. Hầu hết mọi người sẽ hút mì vào, nhưng anh cũng nhai cẩn thận.
Đã từng xem anh ăn nhiều lần trước đây, Park Soobin biết về thói quen ăn uống của Yoon Seo. Trừ khi vội, anh luôn nhai thức ăn ít nhất hai mươi lần, một thói quen lành mạnh.
Khi gần kết thúc bữa ăn, Park Soobin lên tiếng:
“Cậu ăn nhiều vậy mà tôi không hiểu sao cậu không tăng cân. Chắc cậu có cơ địa không dễ tăng cân.”
“Cậu cũng ăn nhiều như tôi.”
“Ừ, tôi to hơn cậu. Tôi cần ăn nhiều như vậy.”
“Tôi không thấp.”
“Tôi đâu có nói cậu thấp. Tôi nói tôi to.”
Có hai điều mà Yoon Seo, người thường thờ ơ, lại nhạy cảm với 2 thứ: phim truyền hình và chiều cao của mình.
Nếu ai đó nói, “Tình yêu bên sông Hàn chẳng hay gì, sao cậu xem nó?” khuôn mặt thờ ơ thường ngày của cậu sẽ lập tức trở nên lạnh lùng, và với đôi môi xinh đẹp, cậu sẽ bắt đầu giảng giải chính xác về những ý nghĩa sâu sắc ẩn chứa trong Tình yêu bên sông Hàn. Một giờ? Hai giờ? Không, không phải là vấn đề về thời gian. Không phải ngày. Nó sẽ tiếp tục trong nhiều năm, mỗi lần cậu gặp người đó. Và người không may đã dám nói nó không hay sẽ luôn hối hận.
Khi nói đến chiều cao, cậu phản ứng ít hơn một chút so với phim truyền hình. Nếu ai đó hỏi, “Cậu mặc size quần áo bao nhiêu?” Yoon Seo sẽ đơn giản trả lời, “Tôi không nhỏ.”
Cậu cao 176 cm, không hề thấp, nhưng đối với một hạng S, cậu thực sự rất nhỏ con. Thông thường, khi ai đó thức tỉnh thành hạng S khi trưởng thành, các tấm tăng trưởng của họ sẽ mở lại, cho phép họ cao hơn và cơ bắp hơn. Nhưng vì lý do nào đó, sau khi thức tỉnh thành hạng S, Yoon Seo chỉ cao thêm 4 cm.
Dù trông mảnh mai, tỷ lệ cơ thể của cậu lại rất tốt, và còn săn chắc hơn vẻ ngoài. Vì vậy, các thành viên của Hội Leaves, những người không biết cậu là hạng S, không bao giờ hiểu tại sao cậu lại nhạy cảm về vóc dáng của mình đến thế. Nhưng vì phản ứng dễ thương đến thế mỗi khi chiều cao của mình được đề cập, họ sẽ cố ý trêu trọc cậu, đặc biệt là Park Youngbum và Goh Heewon, đều là những kẻ bắt nạt chiều cao của người khác!