Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 29
Chương 29:
***
“Ha, vậy giờ chúng ta phải làm gì? Kỹ năng dò tìm không có tác dụng, mà chúng ta cũng không thể bắt quả tang cậu ta đang dùng kĩ năng kì quái nào đó được.”
“Cũng đâu phải chúng ta mong anh ấy sẽ tự nhiên thú nhận kiểu, ‘À này, thật ra tôi mạnh một cách vô lý.’ Dù anh ta có là một Thức tỉnh giả hạng S đang che giấu thân phận hay chính là Seo Chaeyoon, miễn là hữu dụng thì cứ dùng thôi.”
Yoo Juncheol, người đang ấn ngón tay lên trán thở dài, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Kwon Jihan.
“Cậu đang nói là chúng ta nên đưa Yoon Seo vào thẳng đội Perfect à?”
Kwon Jihan nhếch môi cười.
“Anh ấy có thể đóng góp đến 70% từ khoảng cách xa như vậy, lại dùng một kỹ năng mà chúng ta còn chẳng biết là gì, vậy mà anh vẫn cần kiểm tra thêm nữa à?”
“Nếu đó không phải là kỹ năng chưa biết, mà là vật phẩm thì sao? Có khi hắn chỉ cực kỳ may mắn, được tặng một món đồ hạng S ngay lần đầu vào ngục tối cũng nên.”
“‘Cứ từ từ mà làm.’ Thôi nào, nghe rõ ràng là cái tên bịa ra tại chỗ còn gì. Hyung, anh động não chút đi.”
“Hệ thống Gaia từ trước đến giờ đặt tên dở tệ mà. Nhìn vũ khí của Hunter Gamira đi. Tên là ‘Kiếm Của Hồng Tinh.’”
“‘Kiếm Của Hồng Tinh’ nghe cũng ngầu đấy chứ.”
Một Hunter đang ngồi gần đó, vẫn dùng kỹ năng dò tìm lên Yoon Seo, chen vào. Yoo Juncheol thở dài.
“Vũ khí của Hunter Gamira là một cây cung màu vàng.”
“……”
Hunter dò tìm lại cúi đầu, tập trung lại vào phòng thẩm vấn.
Yoo Juncheol gõ ngón tay lên bàn.
“Perfect là đội tinh anh, được tuyển chọn cực kỳ kỹ lưỡng. Từ giờ trở đi, tất cả các ngục tối họ vào sẽ đều là hạng S. Và vào tháng Mười… cậu biết chuyện gì sắp xảy ra rồi đấy. Nếu chúng ta cho hắn vào mà không xác minh kỹ, cậu ta có thể chết trong đó.”
“Tôi hiểu, nhưng vậy thì làm sao anh định xác minh một người đang cứng đầu như vậy? Anh ấy cứ kiên quyết không hé răng nửa lời kia kìa.”
Kwon Jihan cau có. Nhưng cậu cũng hiểu Yoo Juncheol nói có lý.
Perfect được thành lập để chuẩn bị cho sự kiện sắp tới, và là đội mạnh nhất trong lịch sử loài người. Ngay cả khi gộp cả Đội 1, toàn bộ là hạng S, và Đội 2, toàn bộ là hạng A, cũng chỉ có tổng cộng ba mươi người. Nhưng hỏa lực của họ đủ để san bằng cả một thành phố trong một đêm.
Nếu họ đưa Yoon Seo vào Perfect mà không kiểm tra, rồi đưa cậu vào một ngục tối hạng S mà phát hiện hắn chỉ là một Thức tỉnh giả yếu ớt, thì họ sẽ phải bảo vệ hắn. Mà trong mấy ngục đó, vừa chiến đấu vừa bảo vệ người khác là chuyện bất khả thi.
Kwon Jihan tin chắc Yoon Seo mạnh, nhưng Yoo Juncheol thì không. Và với tư cách là Hội trưởng, anh không thể đưa ra quyết định liều lĩnh.
Hiểu được điều đó nhưng vẫn thấy bực bội, Kwon Jihan nhăn mũi lại, quay ánh mắt nhìn về phía Yoon Seo. Người đàn ông đẹp đến kỳ lạ, trông còn quá trẻ so với tuổi hai mươi chín, đang bị thẩm vấn với vẻ mặt như muốn nói: “Cứ từ từ mà làm đi.”
[<Con Mắt Gaia> đã được kích hoạt.]
Phòng trường hợp, hắn dùng thêm một kỹ năng dò tìm nữa. Đồng tử của Yoon Seo khẽ rung lên—chỉ có người hạng S mới nhận ra được điều đó.
Như đã đoán, cửa sổ hồ sơ của anh ấy đầy các ô đen. Rõ ràng anh ấy đang dùng kỹ năng nào đó để chặn lại, nhưng <Đêm Của Diêm Vương>, thứ đã được kích hoạt từ nãy đến giờ, lại chỉ phát hiện kỹ năng của các Hunter khác. Không hề có thông báo nào cho thấy Yoon Seo đang dùng bất cứ thứ gì.
“Anh ta chắc chắn là hạng S. Đừng phí thời gian thử nghiệm ở mấy Hầm ngục cấp thấp. Tin tôi đi.”
“……”
Yoo Juncheol thở dài một hơi dài, rồi cuối cùng cũng lên tiếng.
“Được rồi. Yoon Seo sẽ gia nhập Đội 1 của Perfect.”
“Một lựa chọn sáng suốt, hyung.”
Kwon Jihan cười toe, như thể chưa từng cau có. Đôi mắt xám ánh lên sự phấn khích.
Mình muốn được chiến đấu rồi.
Mình muốn xem anh ấychiến đấu thế nào, dùng kỹ năng gì mới, và anh ấy mạnh đến mức nào. Mình cũng muốn thấy biểu cảm dửng dưng kia vặn vẹo khi thua cuộc, và xem hắn có thể trụ được bao lâu. Mấy tên hạng S khác nhận thua dễ quá, chẳng vui gì cả. Nhưng Yoon Seo có vẻ mạnh hơn hẳn. Dù gì, anh ấy cũng là người đầu tiên chống lại <Con Mắt Gaia> đến mức này. Đám hạng S khác còn chẳng có nhiều ký tự bị che đi thế kia.
Ngay lúc Yoo Juncheol bấm nút micro để ra lệnh cho các thợ săn trong phòng thẩm vấn kết thúc buổi hỏi cung—
– Hunter Yoon Seo.
Kwon Jihan đột ngột giật lấy micro và gọi thẳng tên Yoon Seo. Giọng trầm vang lên bất ngờ khiến tất cả mọi người giật mình. Ngay cả Yoo Juncheol và Yoon Seo, người đang ngồi trong phòng thẩm vấn, cũng quay lại nhìn vào gương hai chiều đầy ngạc nhiên.
– Chúng tôi đã xác nhận anh đã dùng kỹ năng thông qua camera ống kính. Rõ ràng anh là một thợ săn hạng S và sở hữu kỹ năng độc nhất tăng cường sức tấn công. Vậy nên, tôi khuyên anh nên hợp tác.
Kwon Jihan đang giăng bẫy. Yoo Juncheol lo lắng theo dõi, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa Kwon Jihan và Yoon Seo.
Kwon Jihan nhếch môi, vẫn chăm chú nhìn vào Yoon Seo.
Lúc đó, Yoon Seo đang chìm trong suy nghĩ.
‘Họ xác nhận qua camera ống kính?’
Trước khi vào ngục tối, người quản lý đã nói rằng cửa sổ hệ thống không thể nhìn thấy qua camera ống kính. Dù không được nói thì điều đó cũng rõ ràng. Hiện tại, trừ khi được Thức tỉnh giả cho phép, người khác không thể thấy cửa sổ hệ thống. Thứ duy nhất có thể xem được mà không cần sự cho phép, thông qua kỹ năng hay vật phẩm, là hồ sơ hệ thống.
Đó là điều anh luôn tin tưởng…
Nhưng nếu ống kính kia được chế tạo bằng công nghệ mới chưa từng biết đến thì sao? Hoặc có thể, giống như danh hiệu “Người đóng góp cao nhất”, hệ thống của ngục tối đã có sự thay đổi?
‘Không. Nếu họ đã thấy cửa sổ hệ thống của mình, thì hẳn đã biết mình là Seo Chaeyoon. Phản ứng của họ sẽ không như thế này.’
Hơn nữa, kỹ năng mà Yoon Seo đã dùng – <Bản Năng Thú Hoang Của Haechi> – không phải kỹ năng tăng cường sức tấn công, mà là kỹ năng làm suy yếu phòng ngự của quái vật. Rõ ràng bọn họ đang bịa chuyện để dụ anh phản ứng.
– Thợ săn Yoon Seo.
Giọng nói đó – chắc chắn là Kwon Jihan – lại vang lên lần nữa.
– Chúng tôi biết bí mật của anh. Nếu anh muốn, chúng tôi có thể giữ kín việc anh là Hunter hạng S, không tiết lộ với thế giới. Anh có vẻ là người muốn sống yên ổn, nên chúng tôi sẵn sàng giúp. Đừng mất thời gian nữa, hãy nói thật đi.
“…Anh nói là đã thấy cửa sổ hệ thống của tôi?”
Yoon Seo hỏi, nhìn thẳng vào gương.
– Mọi người đã xem đoạn ghi hình từ camera ống kính.
Khi nghe câu đó, Yoon Seo bắt đầu gom tụ mana.
[<Cán Cân Chân Thật> đã được kích hoạt. Đang đánh giá phát ngôn của đối tượng.]
[Đối phương đã từ chối phán xét.]
‘Cái gì cơ…!’
Mặt Yoon Seo cứng lại. Cậu không thể tin vào thông báo vừa hiện ra trước mắt.
<Cán Cân Chân Thật> là kỹ năng hạng S. Cậu thậm chí còn dùng vật phẩm nâng cấp cấp bậc kỹ năng. Vậy mà Kwon Jihan lại từ chối sự đánh giá của một kỹ năng hạng S+.
‘Làm sao có thể…? Kỹ năng duy nhất thuộc cấp L của Kwon Jihan rõ ràng là <Con Mắt Gaia>. Mà <Con Mắt Gaia> thì không có khả năng chặn kỹ năng.’
Tim cậu đập mạnh vì sự phi lý của tình huống này.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng thẩm vấn bật mở, một người đàn ông với vẻ mặt hứng khởi bước vào đầy đắc thắng.
“Sao? Ngạc nhiên vì tôi chặn được à?”
Kwon Jihan.
Các Hunter đang thẩm vấn lập tức đứng bật dậy. Kwon Jihan tiến tới, kéo một cái ghế, ngồi xuống trước mặt Yoon Seo, không giấu vẻ thích thú trước biểu cảm sững sờ của anh.
“Tôi hiểu rồi. Anh chưa bao giờ nghĩ có ai có thể từ chối kỹ năng của anh, đúng không? Hạng S là thế đấy, vốn ngạo mạn sẵn rồi. Dù anh có cố giấu đến đâu, cuối cùng anh vẫn chỉ là một Hunter hạng S ngạo mạn thôi.”
“……”
“<Cán Cân Chân Thật>, nhỉ… Kỹ năng xác định thật giả trong lời nói? Nhưng nó không có tác dụng với tôi, và giờ thì kỹ năng của anh đã bị lộ. Đừng suy nghĩ phức tạp nữa, khai thật đi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đây là lần đầu tiên cả hai mặt đối mặt, trò chuyện trực tiếp.
Kwon Jihan lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Yoon Seo – nhịp đập mà chính hắn cũng cảm nhận được rõ ràng – như một phản xạ khi gặp đối thủ xứng tầm.
Khóe môi Kwon Jihan nhếch lên thành một nụ cười và hắn hỏi:
“Anh… có phải là Seo Chaeyoon không?”
“……”
Một luồng căng thẳng sắc nhọn như kim châm len lỏi trên da Yoon Seo. Bầu không khí xung quanh trở nên đặc quánh, như muốn siết chặt lấy anh.
Kwon Jihan.
Mới chỉ hai mươi hai tuổi, cậu ta đã mang danh “thợ săn mạnh nhất thế giới.” Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ trung, nhưng ánh mắt xếch lên lại sắc bén, sẵn sàng lao vào chiến đấu bất cứ lúc nào. Cậu ta không quá cơ bắp, nhưng với vai rộng và dáng cao lớn, ngồi trước mặt Yoon Seo thế này, khí thế không thể xem thường.
Yoon Seo luôn biết rằng, một ngày nào đó, cậu và Kwon Jihan sẽ có cuộc nói chuyện riêng.
Chỉ cần Kwon Jihan là người được chọn nắm giữ kỹ năng Gaia, thì điều đó là không thể tránh khỏi.
Nhưng không phải thế này. Không phải trong hoàn cảnh này.
Yoon Seo buộc bản thân thư giãn nét mặt đang cứng đờ.
“Seo Chaeyoon đột nhiên từ đâu chui ra thế? Tôi không phải là Seo Chaeyoon.”
“Vậy tại sao lại che giấu việc mình là hạng S?”
“Tôi chỉ giấu một kỹ năng thôi, chuyện đó thì đúng. Nhưng tôi không phải là hạng S.”
“Đừng nói dối nữa. Anh đang làm tôi mất thời gian đấy.”
“Giả sử cậu thành công dùng kỹ năng nào đó có thể nhìn thấu và kiểm tra hồ sơ của tôi, cậu sẽ thấy rõ. Lúc đó xem ai mới đang lãng phí thời gian.”
“Thật là, anh muốn cố chấp đến cùng luôn à?”
“Tôi không cố chấp, tôi đang nói sự thật. Mà tại sao cậu cứ nói trống không với tôi thế?”
“Nếu anh thấy khó chịu, thì cứ bỏ kính ngữ đi là được.”
Yoon Seo nhắm mắt thật lâu trước khi mở ra từ từ, đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Kwon Jihan quan sát cậu với vẻ thích thú.
“Sao phải cố giấu đến thế? Không muốn vào Hầm ngục à? Hay là sợ quái vật?”
“Đúng. Tôi sợ muốn chết luôn, không muốn vào. Và tôi không giấu gì cả, tôi chỉ đang nói rõ rằng tôi không phải hạng S.”
“Cậu càng phủ nhận thì càng khả nghi. Chẳng lẽ cậu thật sự là Seo Chaeyoon?”
“……”
Yoon Seo cau mày, như muốn nói, “Cái trò vớ vẩn gì đây?”
Diễn xuất của cậu hoàn toàn hoàn hảo.
Cậu không hề giống một “Seo Chaeyoon đang bị vạch mặt và cố tỏ ra không biết.”
Trái lại, cậu chỉ trông như một người đang cực kỳ bực bội.
Với giọng điệu chán nản, Yoon Seo nói:
“Giờ cậu lôi cả Seo Chaeyoon vào làm gì nữa vậy?”