Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 24
Chương 24:
“Lại là anh à, chết tiệt thật đó. Đám nhân chứng đó dĩ nhiên là những lời dối trá do hiệp hội tung ra thôi.”
“À, với những kẻ bị ám ảnh bởi mặc cảm tự ti như cậu thì mấy lời làm chứng đó hẳn sẽ thấy như bị bịa ra rồi nhỉ? Không lẽ cậu còn cho rằng La Bijina khai gian nếu cô ấy nói rằng Seo Chaeyoon đã thăng thiên. Hunter Hong Euiyoon, cậu cũng tin vụ đổ bộ lên mặt trăng là giả hả? Hay cậu thuộc hội những người tin Trái Đất phẳng? Hài ghê ha!”
“Thằng khốn này. Mày vừa nói cái gì đấy!”
“Tai cậu bị nghẹt à? Tôi nói là cậu bị mặc cảm tự ti nó ăn mòn lí trí – thứ mà cậu còn chẳng có- đấy.”
“Loại Hunter cấp C như mày thì có tư cách gì nói với tao!”
Khi Hong Euiyoon bất ngờ giơ tay lên, Namgung Simhae như tia chớp lao tới, nắm lấy cổ tay hắn. Hong Euiyoon cố giãy nhưng không thoát ra được. Có lẽ là do thể hình của Namgung Simhae lớn hơn, nên sức mạnh thể chất cũng vượt trội. Dù tổng lực tấn công bao gồm kỹ năng không thể so với Hong Euiyoon, nhưng về mặt sức mạnh cơ bản thì khác biệt rõ rệt.
“Hà, rồi rồi, cả hai định gây sự với tao chứ gì?”
“…Đánh nhau trong nội bộ thì chẳng ích gì.”
“Sao lại không ích? Đây cũng là kinh nghiệm chiến đấu mà. Mẹ kiếp, tới đây đi!”
“Hong Euiyoon.”
“Lại đây, thằng chó!”
Cổ tay của Hong Euiyoon đột ngột nóng rực lên. Namgung Simhae nhăn mặt và buông ra. Lòng bàn tay anh lập tức nổi phồng rộp do bỏng. Hong Euiyoon thực sự đã dùng kỹ năng.
“Hyung!”
Kim Jinhae lập tức nắm lấy tay Namgung Simhae và thi triển kỹ năng trị liệu. Vết bỏng nhanh chóng được chữa lành. Khi Kim Jinhae trừng mắt nhìn Hong Euiyoon, bàn tay cậu lại bắt đầu đỏ rực. Namgung Simhae liền kéo Kim Jinhae ra sau lưng mình.
‘Đúng là điên thật rồi.’
Thay vì can ngăn cuộc ẩu đả, Yoon Seo lùi lại một bước. Lee Jungin cũng làm vậy. Park Kang thì lưỡng lự, nhưng trông cậu có vẻ sợ hãi nên không dám can.
“Dừng lại đi, mấy người. Sắp đến giờ vào rồi. Sau khi chinh phục Hầm ngục, muốn đánh nhau bao nhiêu cũng được. Giờ thì thôi đi.”
Nếu không có quản lý chen vào, có khi họ thực sự sẽ lao vào đánh nhau luôn. Hong Euiyoon, mặt đỏ bừng vì giận, hừ lạnh rồi bỏ đi. Kim Jinhae liếc nhìn Namgung Simhae một cái rồi quay đầu sang chỗ khác. Namgung Simhae đứng im lặng gần đó.
Dù cả nhóm đã giải tán, nhưng không hiểu sao ánh mắt của Kwon Jihan vẫn dừng lại ở Yoon Seo.
Sao lại nhìn tôi? Người gây chuyện là bọn họ chứ, tôi có làm gì đâu. Sao chứ?
Yoon Seo muốn lờ đi, nhưng làm ngơ trước ánh nhìn của một hunter khác thì quá lố. Thế nên cậu khẽ gật đầu. Kwon Jihan đáp lại bằng một biểu cảm dửng dưng rồi quay đi. Yoo Juncheol thì khẽ thì thầm gì đó với Kwon Jihan.
‘Có lẽ không phải là Hong Euiyoon rồi? Hắn ghét Seo Chaeyoon mà. Nếu là hắn thì đã chẳng cần chửi bới thậm tệ đến thế.’
Đọc được khẩu hình đó trên môi Yoo Juncheol, Yoon Seo thầm quyết, nếu có cơ hội nữa, cậu sẽ phê bình Seo Chaeyoon tan nát. Cái chuyện tự chê bản thân, cậu dám chắc chẳng ai làm tốt hơn cậu đâu.
***
Hwashim xuất hiện đúng giờ. Yoon Seo đã nghĩ hắn sẽ bỏ trốn, vậy mà lại đến. Không biết trong đầu nghĩ gì, nhưng gương mặt vẫn vô cảm.
Yoon Seo cau mày khi thấy một người đàn ông có vẻ hiền lành đứng cạnh Hwashim. Người đó trao đổi vài lời với quản lý rồi đi thẳng tới chỗ Yoon Seo.
“Yoon Seo.”
“Park Soobin, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi cũng sẽ vào Hầm ngục. Có hai healer lúc nào cũng tốt hơn một, đúng không?”
“Vậy à.”
Ra là để giám sát tôi. Vì Yoon Seo không định dùng gì ngoài kỹ năng phòng ngự trong Hầm ngục, nên thế này cũng không tệ.
“Hy vọng không ai bị thương, nhưng nếu có, tôi sẽ chữa trị thật tốt. Cứ tin tôi.”
“Ừ.”
“……”
Một cơn gió lạnh thổi ra từ câu trả lời của Yoon Seo. Ánh mắt cậu nhìn đi nơi khác. Tuy Yoon Seo chưa bao giờ thân thiện, nhưng lần này còn lạnh lùng hơn cả thường lệ. Park Soobin nhìn Yoon Seo với ánh mắt nặng trĩu.
Hội trưởng đã thú nhận việc điều tra lý lịch, và bất kỳ ai còn đầu óc đều sẽ nghi ngờ người phụ trách chuyện đó chính là hắn. Thái độ lạnh nhạt của Yoon Seo cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, nếu Yoon Seo thực sự thuộc cấp S, thì việc cậu chịu nói chuyện với một kẻ ngụy trang đã là rộng lượng lắm rồi.
“Được rồi, tập trung lại nào.”
Quản lý gọi mọi người. Thường thì đội tấn công Hầm ngục sẽ có đội trưởng, nhưng lần này không có nên quản lý đảm nhiệm luôn vai trò đó.
Mọi người đã tập trung đầy đủ, nhưng vẫn chưa bắt đầu. Đứng ở phía sau, Yoon Seo nghiêng đầu thắc mắc. Quản lý thì nhìn chằm chằm vào cậu. Khi Yoon Seo bắt gặp ánh mắt đó và như hỏi: ‘Nhìn tôi làm gì vậy?’, quản lý thở dài một tiếng.
“Hunter Yoon Seo, xin hãy dùng kỹ năng của cậu.”
“À, tôi sẽ dùng ngay.”
Lúc này Yoon Seo mới thi triển kỹ năng phòng hộ lên các hunter. Vì không ai biết cổng Hâmg ngục sẽ kết nối đến đâu hay như thế nào, nên kỹ năng phòng ngự luôn được sử dụng trước khi vào. Đã mười năm không vào Hầm ngục, cậu nhất thời quên mất điều đó.
[Kỹ năng <Lớp Phòng Hộ> đã được kích hoạt.]
[Ổn định: 100/100, Độ bền: 100/100]
Một lớp khiên ở mức độ cấp B bao phủ cơ thể các thành viên trong đội.
“Làm ơn bảo vệ cả bọn tôi nữa.”
“Vâng?”
“Cho chúng tôi một lớp khiên luôn nhé.”
“À, được thôi.”
Quản lý chỉ vào bản thân và hai nhân viên hỗ trợ đi cùng. Tuy có chút khó hiểu, nhưng Yoon Seo vẫn áp dụng kỹ năng phòng hộ cho họ. Giống như các hunter khác, lớp khiên ở mức cấp B.
‘Mấy người này cũng là hunter sao? Mình cứ tưởng họ là dân thường chứ?’
[Kỹ năng <Bách Khoa Toàn Thư về Nhân loại> đã được kích hoạt. Đang xem hồ sơ hệ thống của mục tiêu.]
[Bách Khoa Toàn Thư về Nhân loại: Yoon Junghee, 27 tuổi, Nữ
Hạng: F
Đặc điểm: Điều chế dược
(Được Thần Bùn bảo hộ)
(Được Thần Nấm Độc bảo hộ)
(Được Thần Cỏ Dại bảo hộ)
Kỹ năng: <Tìm Dược Thảo> D, <Điều Chế Dược> F, <Chiết Xuất Độc> E
*Các trạng thái khác chỉ hiển thị khi ở trong Hầm ngục.]
[Bách Khoa Toàn Thư về Nhân loại: Choi Minsu, 25 tuổi, Nam
Hạng: D
Đặc điểm: Thợ mỏ
(Được Thần Carbon bảo hộ)
Kỹ năng: <Tìm Quặng> C, <Chế Tác> D, <Phá Đá> D
*Các trạng thái khác chỉ hiển thị khi ở trong Hầm ngục.]
[Bách Khoa Toàn Thư về Nhân loại: Park Sojin, 25 tuổi, Nữ
Hạng: F
Đặc điểm: Đồ tể
(Được Thần Bò bảo hộ)
Kỹ năng: <Mổ Thịt> D, <Lóc Xương> D, <Lột Da> D
Kỹ năng đặc biệt: <Sức Mạnh Người Khổng Lồ> E
*Các trạng thái khác chỉ hiển thị khi ở trong Hầm ngục.]
‘Ra là dân thường thật!’
Yoon Seo cực kỳ ngạc nhiên. Với cậu, những người thức tỉnh dưới hạng D mà lại không phải kiểu chiến đấu thì chẳng khác gì dân thường. Dựa vào kỹ năng của họ, có vẻ họ tham gia để thu thập vật phẩm phụ trong Hầm ngục.
Khi một người thức tỉnh bước vào Hầm ngục, cổng dịch chuyển sẽ đóng lại và chỉ mở lại nếu toàn bộ người bên trong thiệt mạng. Vì vậy, khi vào Hầm ngục, cả hunter chiến đấu (đội đột kích) lẫn hunter thu thập (đội nhặt vật phẩm) sẽ cùng tiến vào. Sau khi đánh bại boss, một cổng thoát sẽ xuất hiện — tùy theo cấp độ Hầm ngục, cổng này thường sẽ tồn tại trong khoảng một giờ. Từ lúc cổng thoát hiện ra, hunter đột kích có thể nghỉ ngơi hoặc rời Hầm ngục, còn hunter thu thập sẽ bắt đầu gom vật phẩm phụ.
Các bang hội nhỏ như “Hội Leaves” thường để luôn đội đột kích đảm nhiệm cả việc thu thập. Nhưng với bang hội lớn như Seokyoung, có tới 12 đội thu thập, chia làm 36 bộ phận chuyên phụ trách vật phẩm Hầm ngục. Với Hầm ngục cấp B, việc chỉ cử một đội là chuyện bình thường. Tuy nhiên, vì hôm nay nhân lực ít, có vẻ họ chỉ nhắm đến vật phẩm thiết yếu.
‘Với ngần ấy người mà phải bảo vệ… có ổn không đây?’
Trái ngược với Yoon Seo đang lo lắng, mấy người “dân thường” lại rất bình thản. Park Soobin mỉm cười thì thầm bên cạnh cậu.
“Yoon Seo, thể hiện rõ hết cả trên mặt rồi kìa. Họ là hunter của đội thu thập đợt đầu chuyên về vật phẩm trong Hầm ngục đấy, đừng lo.”
“Nhưng chỉ từng ấy người thì nguy hiểm quá. Đây là Hầm ngục mà, đâu biết chuyện gì xảy ra.”
“Yoon Seo, cậu chưa từng vào Hầm ngục đúng không? Mấy người này còn từng vô cả Hầm ngục xanh dương cấp A nữa kìa. Chưa từng gặp tai nạn bao giờ, nên thực sự không cần lo đâu.”
Mấy người “dân thường” ấy mang theo trang bị riêng, nhẹ nhàng bay lên không trung. Đúng như lời Park Soobin nói, động tác thuần thục chẳng khác gì những hunter đã ra vào Hầm ngục hàng chục lần. Park Soobin vỗ nhẹ vai Yoon Seo như trấn an rồi cũng dùng vật phẩm để bay lên. Yoon Seo, thầm cảm khái về sự chủ quan sau 10 năm sống trong môi trường an toàn, đành nối gót theo họ tiến về cổng trên không. Phía dưới chỉ còn lại hội trưởng bang Seokyoung và thư ký — hai người không tham gia Hầm ngục lần này.
“Ngày 12 tháng 8, 7 giờ sáng, Hầm ngục xanh dương cấp B chuẩn bị Bạo Phát tại núi Homyeong. Mười một người tiến vào.”
Một số thì căng thẳng, số khác lại khá thoải mái. Yoon Seo, lần đầu bước vào Hầm ngục sau 10 năm, âm thầm ghi nhớ những người có vẻ quá yếu để bước vào Hầm ngục cấp B.
Ba người dân thường, Kim Jinhae, và Hwashim.
Cậu tự nhủ sẽ ưu tiên bảo vệ họ. Từ giờ đừng ai hòng nói thêm bất kì lời trăn chối nào với cậu.
***
Đội tạm thời bước vào một Hầm ngục Xanh dương cấp B loại Bạo Phát có sức chứa lên đến 50 người. Thông thường, với Hầm ngục này, đội 20 người sẽ gồm ít nhất năm hunter từ cấp B trở lên.
Lý do họ có thể tự tin vào chỉ với 11 người là nhờ năng lực cá nhân và trên hết là vì có Hunter cấp S Kwon Jihan — người từng một mình dọn sạch cả Hầm ngục cấp S loại Cam.
Bước qua cổng, một khung cảnh mới mở ra trước mắt họ.
Vì là Hầm ngục có màu xanh dương tại Homyeongsan không kết nối tới các môi trường nguy hiểm như dung nham hay đáy biển mà là đất liền. Mặt đất nứt nẻ như ruộng khô hạn lâu ngày, mặt trời chói chang bên trên. Nhờ vào hiệu quả của <Lớp Phòng Hộ>, sức nóng này không hẳn là nguy hiểm.
Đinh Đinh Đinh, một loạt thông báo từ hệ thống hiện ra trước mắt Yoon Seo:
[Bạn đã tiến vào Dungeon. Số lượng hunter: 11 | Thời gian đến khi phát nổ: 167 giờ]
[Hệ thống xác nhận sẽ không có người tham gia khác.]
[Cổng Hầm ngục đang đóng lại.]
[Hệ thống Gaia đang cập nhật…]
[Lâu rồi mới gặp lại! Dù cập nhật có hơi lâu, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.]