Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 22
Chương 22:
Yoon Seo cũng rõ ràng nhận thấy rằng Kwon Jihan có một tính cách đặc biệt hung hăng. Cậu ta còn có thuộc tính gọi là “Kẻ săn mồi”, và được ban phước bởi vị thần hộ mệnh “Thần Hủy Diệt” — một vị thần chỉ phù hộ những người sẽ tự mình lao vào những trận chiến đẫm máu. Thuộc tính của một Hunter thường phản ánh tính cách. Cậu trai trẻ với ánh mắt dữ dằn ấy có lẽ sẽ héo mòn và chết khô vì chán nản nếu thế giới này không còn hầm ngục hay quái vật mất.
Và điều quan trọng nhất — Kwon Jihan có thể thăng cấp. Để một Hunter không có giới hạn tăng trưởng được nhận điểm kinh nghiệm, Seokyoung sẽ làm mọi cách.
‘Mình phải giấu thân phận.’
Yoon Seo đã quyết tâm.
“Hầm ngục lần này chắc cũng là một phần trong việc truy tìm Seo Chaeyoon. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu, nên cẩn thận đấy.”
“Nếu biết vậy, lẽ ra tôi nên tự bẻ gãy chân để bị loại khỏi đội cho rồi.”
“Này, khoan, đừng nói mấy câu nghe ghê như thế. Cậu vẫn còn bị trạng thái bất thường mà, còn bao lâu nữa?”
Yoon Seo liếc nhìn góc dưới cửa sổ hệ thống.
***
[Trạng thái bất thường: Kháng chữa trị
Thời gian còn lại: 788.201 giờ 57 phút 04 giây]
***
“Sắp hết rồi.”
“Cái gì? Thật hả?”
“Chỉ còn 90 năm nữa thôi.”
“Cái thằng nhóc trời đánh này….”
Tae Jaesik thở dài một hơi thật sâu.
Khi Yoon Seo lần đầu bị trạng thái bất thường này trong Đại Hầm Ngục, cậu chỉ nghĩ đơn giản đó chỉ là kháng với kỹ năng hồi phục. Nhưng sau khi thuốc hồi phục được phát minh mà chúng cũng không có tác dụng, cậu mới nhận ra cái “hồi phục” ở đây bao gồm toàn bộ hệ thống chữa lành dựa trên hệ thống Gaia. Với Yoon Seo, thuốc hồi phục chỉ là nước lã. Chỉ có thuốc chế tạo từ nguyên liệu trên Trái Đất và công nghệ y học nhân loại mới có thể chữa trị cho cậu.
Trong thời đại mà thậm chí người không thức tỉnh nhưng có chút ma lực cũng có thể tái tạo chi bị mất bằng thuốc hồi phục và kỹ năng trị thương, Yoon Seo lại trở thành một cơ thể thủy tinh — tuy không phải thủy tinh thường, mà là loại kính chống đạn.
Tae Jaesik, sau khi biết về trạng thái bất thường của Yoon Seo, như thể cả thế giới sụp đổ, đã cố gắng hết sức để an ủi anh. Nhưng lúc đó Yoon Seo đã nói rằng, không cần phải an ủi.
***
‘Đừng chữa cho tôi. Hãy dùng kỹ năng trị thương cho Seo Chaeyoon!’
‘Hãy dùng ma lực của cậu cho Seo Chaeyoon. Seo Chaeyoon là hy vọng duy nhất của chúng ta.’
‘Hãy cứu Seo Chaeyoon. Tôi sẽ ổn thôi!’
***
Trạng thái đó là cái giá phải trả cho việc độc quyền sự chữa trị của các healer, khiến những Revenger khác mất đi cơ hội sống sót. Những người đáng ra có thể sống, những người đã bỏ mặc người bị thương khác để chỉ dùng kỹ năng cho Yoon Seo — tất cả họ đều không thể thoát khỏi Đại Hầm Ngục. Là người sống sót duy nhất, làm sao cậu có thể buông bỏ tất cả mà sống một cuộc đời bình yên đây?
Vì thế, cậu rất biết ơn cái Trạng thái bất thường này.
“Một người miễn nhiễm với kỹ năng hồi phục thì đừng có đi nghĩ chuyện gãy xương gì cả. Cứ lặng lẽ hoàn thành hầm ngục đi. Vào, giữ cho bản thân mờ nhạt hết mức có thể, rồi quay về.”
“Nói thì dễ lắm.”
“Nếu có thể, hãy làm ra vẻ sợ hãi một chút nữa.”
Yoon Seo xoa trán.
***
[Khu vực đã được dọn sạch. Thời gian còn lại: 01:01]
***
“Tôi đi trước đây. Khi tôi ra khỏi phòng, ông chú nhớ đi tìm mấy cái thiết bị nghe lén kia, rồi gọi từng ứng cử viên khác vào phỏng vấn nhanh.”
“Tại sao? Tôi phải về nhà chơi với cô con gái đáng yêu như thỏ của mình cơ mà.”
“Nếu tôi gặp riêng ông chú, người khác sẽ nghi ngờ. Giờ tan làm rồi, làm nhanh lên rồi về.”
“Được rồi, biết rồi mà.”
Yoon Seo gật đầu.
Vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cậu khoanh tay lại. Có lẽ là vì cuộc trò chuyện với Tae Jaesik đã khiến nỗi lo của cậu càng trầm trọng hơn.
Đi dọc hành lang lạnh lẽo và yên tĩnh, Yoon Seo lần túi áo. Ngón tay cậu chạm vào một lọ thuốc. Vì vẫn chưa quen với kho đồ, anh vẫn mang theo túi đồ theo thói quen. Đổ thuốc ra tay, cậu nuốt ực xuống cổ họng. Trong lúc chờ thang máy, cậu trầm ngâm suy nghĩ.
Cậu không chắc liệu mục đích tìm kiếm Seo Chaeyoon thực sự là để đối đầu với Kwon Jihan hay không, nhưng việc trở thành một ứng cử viên có nghĩa là năng lực truy tìm của Seokyoung không hề tầm thường.
Có lẽ mình đã quá bất cẩn rồi…
Cậu hồi tưởng lại lúc mình từng liều lĩnh thế nào mà nâng cấp khiên khi còn ở Hội Leaves.
“Khoan đã. Nếu Hội trưởng Seokyoung đang đánh giá cao Hwashim và Kim Jinhae như những ứng cử viên cho vị trí Seo Chaeyoon, thì sao mình phải lo lắng?”
Cậu có thể tận dụng điều đó để thoát khỏi tình huống hiện tại. Yoon Seo đang vắt óc suy nghĩ tìm đường thoát.
***
Sau khi Yoon Seo biến mất vào thang máy, một bóng người dần lộ diện trong hành lang vốn không có người.
Người đã ẩn mình đến mức Yoon Seo cũng không phát hiện ra chính là — Kwon Jihan.
“Hyung, anh thấy rồi đúng không?”
— …Ừ, thấy rồi.
Kwon Jihan cười gian xảo, nói với chiếc U-Pad, và Yoo Juncheol đáp lại bằng giọng trầm từ đầu dây bên kia.
Seo Chaeyoon thân thiết với Tae Jaesik, và Tae Jaesik biết Seo Chaeyoon là ai. Yoo Juncheol đoán rằng nếu Seo Chaeyoon nằm trong số các ứng cử viên, chắc chắn cậu ta sẽ đến gặp Tae Jaesik. Tầng 82 là lãnh địa của Tae Jaesik, không có camera giám sát, và văn phòng của ông ta được bảo vệ bởi một lớp khiên cấp SSS, khiến việc nghe lén từ bên ngoài là không thể. Họ có cài thiết bị nghe trộm, nhưng khả năng bị Tae Jaesik phát hiện là rất cao, nên cần có người theo dõi trực tiếp. Và người duy nhất có thể làm điều đó mà không bị Tae Jaesik hay Seo Chaeyoon phát hiện chính là Kwon Jihan.
Và Kwon Jihan đã thành công. Cậu thực sự đã không bị Yoon Seo phát hiện. Dĩ nhiên, vào thời điểm đó, cả hai đều không biết rằng Yoon Seo chính là Seo Chaeyoon.
Yoo Juncheol, quan sát qua video U-Pad khi Yoon Seo ra vào, thở dài.
— Vẫn chưa thể chắc chắn. Theo điều tra thì họ mới chỉ quen biết nhau từ năm năm trước, lúc đó ông ta có thuê người đến lắp khiên mà.
“Người như Tae Jaesik thì việc làm giả thông tin đó là chuyện dễ như chơi.”
— Hunter Yoon Seo trông quá… bình thường để là Seo Chaeyoon. Ngoài việc trông hơi trẻ và đẹp trai…
“Là cải trang quá tốt thôi. Anh thấy rồi đó, đúng không? Anh ta nuốt liền năm viên thuốc an thần. Sự bất ổn tâm lý đó khớp hoàn toàn với trạng thái mà chúng ta cho rằng Seo Chaeyoon sẽ có.”
— Cậu phải hiểu trong 10 Hunter thì đã có đến 5 Hunter phải dùng thuốc rồi.
“Quan trọng nhất là — đến giờ vẫn chưa ai khác gặp Tae Jaesik ngoài cái anh mặt tái nhợt kia.”
— Điều đó đúng, nhưng…
Yoo Juncheol thở dài rồi im lặng, nét mặt trông rầu rĩ. Điều này khiến Kwon Jihan — người tin chắc Yoon Seo có điều gì đó đặc biệt — cảm thấy vô cùng bức bối. Nhưng cậu ta không cố thúc ép Yoo Juncheol thêm. Kể từ khi thức tỉnh, cậu ta đã quá quen với kiểu thất vọng này, bởi so với một Hunter cấp S như Jihan, người trên thế giới này đa phần đều là kẻ ngốc.
Ngay lúc đó, Kwon Jihan cảm nhận được có ai đó đang từ từ bước lên cầu thang. Cậu ta cũng biết người đó là ai. Kwon Jihan nhíu mày.
Ngay sau đó, tiếng “ding” vang lên báo hiệu thang máy đến, và một gương mặt quen thuộc hiện ra sau cánh cửa.
“H-Hunter Kwon Jihan?”
“……”
Người vừa bước ra khỏi thang máy là Park Kang.
“Cậu làm gì ở đây?”
“À, ờ…”
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Kwon Jihan, Park Kang bắt đầu đổ mồ hôi, rõ ràng không biết phải phản ứng sao.
“T-Tôi xin lỗi. Tôi chỉ là… ờ, tôi có hẹn với Giám đốc điều hành Tae Jaesik nên… nên mới đến…”
“Có hẹn với Tae Jaesik? Về việc gì?”
“Thì… tôi quen biết cá nhân với giám đốc điều hành… Tôi xin lỗi…”
Kwon Jihan nhíu mày, hơi nghiêng đầu ra hiệu cho hắn đi qua. Park Kang, trông như một con thú nhỏ đầy lo sợ, lặng lẽ lách người bước qua. Bóng dáng to lớn của hắn biến mất, và Yoo Juncheol khẽ nhếch môi cười nhẹ trên màn hình.
— Lại thêm một người gặp ông ta. Có vẻ chúng ta vẫn phải tiếp tục theo dõi.
“Thật là phiền phức…”
Kwon Jihan cáu kỉnh tắt liên lạc U-Pad và kích hoạt lại kỹ năng ẩn thân.
Cuộc theo dõi nhàm chán ấy tiếp tục đến tận ngày hôm sau, trong thời gian đó cả bảy ứng cử viên đều lần lượt gặp Tae Jaesik. Hơn nữa, Tae Jaesik còn phát hiện ra thiết bị nghe lén và nổi trận lôi đình với Yoo Juncheol, khiến việc do thám từ giờ trở nên bất khả thi.
Không biết là vì Tae Jaesik không ngu như họ nghĩ, hay vì kế hoạch có lỗ hổng — tóm lại, toàn bộ chiến dịch đã thất bại hoàn toàn.
***
Ngày tiến vào hầm ngục của đội tạm thời đã đến. Vì lo lắng, Yoon Seo không kịp hoàn thành mấy cái di nguyện của mấy người kia vào cuối tuần và cứ mười phút lại thở dài một lần trong lúc lái Cơm Nguội*.
(Chú thích: Cơm nguội là tên xe của Yoon Seo)
Hầm ngục lần này, vì là loại hiếm gặp, khiến cậu cảm thấy áp lực hơn nhiều so với tưởng tượng. Dù đã uống thuốc ngủ, cậu vẫn lăn lộn cả đêm. Vừa chợp mắt thì chuông báo thức reo, cảm giác như chỉ ngủ được ba phút. Tất nhiên, thể chất Yoon Seo không mệt mỏi do thiếu ngủ, nhưng tinh thần thì đã cạn kiệt.
Giờ vào hầm ngục là 7 giờ sáng, và đội tập trung từ 6 giờ. Là người coi trọng giấc ngủ hơn bất kỳ thứ gì, Yoon Seo thật sự rất không vui vì lịch trình sớm như vậy.
‘Hừ, thực sự không muốn đi.’
Dù có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nhưng số lần Yoon Seo hoàn thành hầm ngục chỉ có bốn lần — tính cả Đại Hầm Ngục. Trong thời kỳ đầu tận thế, cậu quá bận rộn đối phó với lũ quái vật tràn ra thế giới bên ngoài. Mãi đến khi một Hunter phát hiện ra rằng nếu không tiêu diệt boss trong thời gian giới hạn thì sẽ có hiện tượng tràn quái hoặc nổ hầm ngục, Yoon Seo mới bắt đầu tham gia.
Lần đầu tiên dọn sạch hầm ngục mất 5 tháng. Lần thứ hai mất 2 tháng, và lần thứ ba mất 3 tháng. Trong khoảng thời gian ngắn giữa các đợt, cậu vẫn phải chiến đấu với đám quái vật tràn ra. Quái vật không ngừng xuất hiện, hầm ngục không ngừng sinh ra, và số người thức tỉnh thì vô cùng ít ỏi, khiến những người có năng lực phải lao lực đến kiệt sức. Nhìn lại, chính cậu cũng thấy thật kỳ diệu khi đến giờ vẫn còn người sống sót.
Nếu rớt bài kiểm tra đầu vào này, cậu sẽ không cần phải chiến đấu nữa.
‘Giờ tính sao? Không thể bị thương nặng được. Nếu không hồi phục được sẽ bị nghi ngờ mất.’
Nếu cậu bị thương, healer sẽ dùng kỹ năng phục hồi. Nhưng nếu không chữa được, họ sẽ nghi ngờ. Suốt mười năm qua, cậu chưa từng nghe nói có ai ngoài anh kháng lại được kỹ năng hồi phục. Có thể có người khác cũng đang giấu trạng thái bất thường như cậu ở đâu đó trên thế giới này, nhưng… nếu không có thì sao?
Yoon Seo không muốn trở thành một “trường hợp đặc biệt” bị lôi ra soi mói khắp nơi đâu.