Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 2
Chương 2:
“Cậu Hunter này, tôi có thể xin danh thiếp của cậu được không?”
“…Được thôi.”
Yoon Seo do dự một lúc rồi mới lấy ra danh thiếp của mình.
Công hội Leaves:
Yoon Seo/ Thành viên đội trợ giúp dân cư
Thân phận: Thức tỉnh giả
Địa chỉ: Tầng 5, Công hội Leaves, 342 Yeouido, Seoul.
Nếu muốn lắp khiên, xin hãy gọi: 010-0000-0000
Hay những sản phẩm phụ từ quái nhỏ trong Hầm ngục khác.
Luôn bên bạn,
Công hội Leaves
Danh thiếp của Hội Nakyup trông chẳng gọn gàng chút nào. Yoon Seo đã nhiều lần yêu cầu làm danh thiếp trông tử tế hơn, nhưng cái người Hội trưởng khoác lác chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện này.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhận được danh thiếp của một Hunter đấy.”
Chủ nhà nhìn tấm danh thiếp với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nếu ông ta từng thấy danh thiếp của một Thợ săn khác thuộc bất kỳ hội nào, hẳn ông ta sẽ nhận ra cái danh thiếp mà cậu vừa đưa nó xấu đau xấu đớn thế nào.
“Cậu Hunter có biệt danh không?”
“Tôi không tham gia chiến đấu, nên không có biệt danh.”
“À, ra vậy.”
“Nếu có vấn đề gì, xin cứ liên hệ với tôi qua số này.”
“Cậu phải đi rồi sao? Hay là vào uống một tách trà trước khi đi nhé?”
“Tôi bận lắm. Trời nóng, ông vào trong đi.”
“Ồ, cậu bận à. Tôi hiểu rồi…”
Sau khi chia tay chủ nhà đầy tiếc nuối, Yoon Seo lên chiếc xe đậu trong bãi đỗ của tòa nhà.
“Tài xế Yoon Seo, nhận diện thành công. Vui lòng xác nhận điểm đến.”
Hệ thống nhận diện sinh trắc tự động hoàn tất, AI khởi động xe. Yoon Seo kiểm tra U-Pad và nhập địa chỉ tiếp theo cần đến.
Tên của Hội trưởng, Ki Sang-hyuk, xuất hiện trên màn hình. Yoon Seo đưa tay nhận cuộc gọi.
“Chuyện gì?”
“Cái thái độ đó là sao hả? Ai lại chào Hội trưởng bằng ‘Chuyện gì’ như thế chứ?”
“Tôi hỏi là có việc gì.”
“Này, Yoon Seo. Chú ý cách nói chuyện đi. Nếu tôi lấy vợ sớm, giờ chắc có đứa con trạc tuổi cậu rồi đấy.”
“Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi cúp máy đây.”
“Khoan đã, đừng cúp!”
Ngón tay Yoon Seo, vốn sắp ngắt cuộc gọi, tạm dừng.
“Nếu cậu đã hoàn thành việc rồi, thì lập tức đến trụ sở an ninh Yeouinaru Daejeong đi. Chúng ta vừa nhận được một yêu cầu bảo trì khẩn cấp.”
“Là hợp đồng phụ à?”
“Đúng vậy, hợp đồng phụ từ Hội Rainbow. Hai người trong đội cậu đã đến đó, nhưng nếu chỉ có họ thì sẽ mất cả ngày luôn đấy. Cho nên cậu phải đến giúp.”
Yoon Seo bật cười. Hội trưởng lúc nào cũng nói như thể họ có một đội ngũ lớn, nhưng thực tế Hội Nakyup chỉ là một hội nhỏ với tổng cộng mười hai người: một Hội trưởng, năm Hunter đột kích, ba nhân viên quản lý, và ba người thuộc nhóm Hỗ trợ Công cộng. Nhóm Hỗ trợ Công cộng gồm Đội trưởng Park Young-beom, thành viên Go Hee-won, và Yoon Seo.
“Tôi đi ngay. Tầm 10 phút nữa tôi đến.”
“Tốt. Nhớ đến buổi tiệc tối nay. Cậu biết đó là tiệc toàn hội, đúng không? Có thông báo quan trọng.”
“Phiền phức quá.”
“Cái tên này, lúc nào cũng trả lời cộc lốc…”
“Gửi thông báo qua tin nhắn hoặc nói luôn bây giờ đi. Tôi còn có một bộ phim đầy tính nghệ thuật đang chờ ở nhà.”
“Cậu đang nói đến cái bộ phim kỳ quặc về Canh Kimchi đó hả?”
Lông mày Yoon Seo giật nhẹ.
“‘Tình yêu bên sông Hàn’ không hề kỳ quặc. Đó là một bộ phim sâu sắc cực kì, dạy chúng ta rằng không chỉ có mình chúng ta trên thế giới này nấu Canh Kimchi.”
“Ừ, chắc vậy. Nhưng người kỳ quặc là cậu đó. Coi đi coi lại đến mức thuộc hết lời thoại và tình tiết…”
“Dù sao thì, tôi cúp máy đây.”
“Này! Đừng cúp mà! Cậu cứ đến đi, tôi hứa sẽ kết thúc tiệc sớm để cậu đi xem cái phim ‘đầy tính nghệ thuật’ của cậu.”
“Thật không? Anh chắc là tôi sẽ được về sớm không?”
“Tất nhiên. Cậu đáng sợ lắm, nên tôi không nuốt lời đâu. Trời ạ, hội này toàn người coi Hội trưởng như bù nhìn…”
Yoon Seo thẳng tay tắt máy mà không chút do dự và cập nhật danh sách công việc cho ngày hôm sau.
“Chapsal, đưa tôi đến trụ sở an ninhYeouinaru Daejeong.”
“Vâng, chủ nhân. Đang di chuyển đến trụ sở an ninh Yeouinaru Daejeong.”
Chiếc xe lướt đi êm ái. Hội trưởng hẳn là đang chửi rủa ầm ầm, nhưng ông cũng chẳng gọi lại. Vì ông biết rõ rằng Yoon Seo sẽ không bắt máy.
Yoon Seo mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.
Ria mép
Xem kỹ năng vẽ của con gái tôi này.
Cậu Kim bên Quản lý
Anh Yoon Seo, anh đến tiệc tối nay chứ?
Anh Park phiền phức
Lại đến ngày kỷ niệm rồi. Năm nay cậu cũng không đến sao?
Mắt Yoon Seo dừng lại ở tin nhắn của Park Joo-hwang.
-
- Dạo này tôi bận lắm… Xin lỗi.
-
- Hôm đó tôi có chuyến công tác.
-
- Xin lỗi, tôi không đi được.
Anh lưỡng lự tìm cách từ chối, nhưng cuối cùng lại thoát khỏi cuộc trò chuyện. Đã mười năm rồi anh không tham dự, năm nay cũng chẳng có lý do gì để thay đổi.
Cái nóng oi bức và công việc trên sân thượng đã khiến tâm trạng anh tệ sẵn, nhưng hai chữ “kỷ niệm” lại càng khiến nó tồi tệ hơn.
“Lại đến sự kiện đó rồi sao?”
Trên trang chủ của cổng thông tin điện tử, dòng chữ “Kỷ niệm 10 năm Đại Chiến Hầm ngục” được đặt ở vị trí nổi bật.
“Mười năm rồi à…”
Anh nhấn vào một video thảo luận giữa các chuyên gia.
“Mười năm trước, Đại Hầm ngục là một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong ba tháng từ khi nó xuất hiện cho đến khi bị xóa sổ, số người chết đạt mức kỷ lục kể từ ngày Đại Tận thế bắt đầu…”
“Tôi vẫn nhớ cảnh tượng đó. Khắp nơi chỉ có tuyệt vọng.”
“Những ngày ấy là ba tháng địa ngục thực sự.”
Yoon Seo nhếch môi cười khẩy.
“Họ chẳng biết thế nào mới là địa ngục thật sự.”
“Chapsal, tắt đèn.”
“Vâng, chủ nhân.”
Khoang xe tối sầm lại. Yoon Seo ngả ghế, nhắm mắt. Cậu không có ý định ngủ—vì cậu biết thứ nghênh đón cậu trong giấc mộng, chỉ có những sự kiện chết chóc ấy.
“Khốn thật…”
Cậu mở mắt, nhớ lại một người luôn rắc cả đống tiêu lên trứng chiên.
“Vì những di nguyện ngu ngốc đó… mà mình vẫn còn sống đến bây giờ.”
Dù đã mười năm, cái tên Seo Chaeyoon vẫn không chịu buông tha Yoon Seo.