Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 17
Chương 17:
Chỉ khi nào mana của cậu cạn kiệt, cậu không cho phép mình dừng sử dụng kĩ năng <Chân trời sự kiện>. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, mana của cậu cạn dần, lúc đó kỹ năng bị vô hiệu hóa và thời gian lại tiếp tục trôi.
Từ giờ cho tới lúc đó, những chiếc đồng hồ mà họ mang vào hầm ngục đã không còn hoạt động, vì thế cách duy nhất để theo dõi thời gian là thông qua tin nhắn hiển thị từ hệ thống Gaia khi họ bước vào hầm ngục.
***
[Bạn đã tiến vào Hầm ngục. Địa hình hiện tại 1/4 | Số lượng Hunter: 851 | Thời gian còn lại đến khi Hầm ngục phát nổ: 1.100 giờ]
***
Thông thường, một hầm ngục chỉ bao gồm một loại địa hình, nhưng Đại Hầm Ngục thì khác thường khi có tới bốn địa hình riêng biệt. May mắn thay, tin nhắn lúc vào hầm ngục có chỉ rõ địa hình hiện tại, giúp họ ước lượng được tiến độ.
Họ chạm trán với Boss quái của địa hình đầu tiên khi còn lại 1.100 giờ cho đến khi hầm ngục phát nổ. Nếu không có <Chân trời sự kiện>, thời gian còn lại chắc chắn đã ít hơn rất nhiều.
Khi hạ được liên tiếp mấy Boss quái ở những khu vực khác nhau, cả nhóm cứ tưởng sẽ được thoát khỏi cái khu vực dung nham quỷ quái này. Bởi từ trước đến giờ, mỗi khu vực trong các hầm ngục mà họ từng khám phá chỉ có một Boss. Tuy nhiên, khu vực dung nham vẫn tiếp tục kéo dài, và họ phải đối mặt thêm hai Boss quái nữa. Trong Đại Hầm Ngục, mỗi địa hình có ba con trùm.
Các thành viên trong Biệt đội báo thù (Revenger) chiến đấu bằng tất cả sức lực, và sau khi hạ gục cả ba con Boss, 30 giờ nữa đã trôi qua, và số người sống sót chỉ còn lại 811.
Cuối cùng thoát khỏi vùng dung nham, họ đặt chân lên đất liền, nhưng đó lại là một vùng đầm lầy bị bao phủ bởi sương độc. Đầm sâu ba mét, đầy rẫy quái vật thải ra chất độc, và mỗi hơi thở đều đưa các chất có hại vào cơ thể, khiến nội tạng họ dần mục rữa. Mỗi bước đi đều lún xuống bùn, khiến họ không thể nghỉ ngơi đúng nghĩa. Tuy nhiên, nó vẫn còn đỡ hơn so với vùng dung nham. Bằng cách sử dụng các kỹ năng thanh tẩy, họ có thể tìm được thực vật ăn được và nước có thể uống. Revengers tập hợp lại ở đó để bàn bạc chiến lược.
“Bắt đầu từ đây, ta nên chia đội như kế hoạch trước khi vào hầm ngục. Đội 1 đi về phía bắc, Đội 2 về phía nam, Đội 3 hướng tây, và Đội 4 đi hướng đông. Chúng ta sẽ liên lạc hai lần mỗi ngày. Domin, thời gian hồi chiêu của <Chân trời sự kiện> còn bao lâu?”
“Mười tiếng nữa.”
“Được rồi. Domin, em sẽ đi cùng Chaeyoon.”
“Hyung, không thể cho Chaeyoon và Domin ở lại nghỉ một chút sao?”
“Làm sao chúng ta chiến đấu nếu không có Chaeyoon? Anh ghét phải ép thằng bé quá sức, nhưng chúng ta đâu còn lựa chọn. Còn Domin nhất định phải sống, nên tốt nhất là Chaeyoon cứ ở bên cạnh nó.”
Ngay sau khi tới vùng đầm lầy, trong một trận chiến với quái vật, chiếc mặt nạ mà Yoon Seo luôn đeo đã bị vỡ. Khi đó, mối quan hệ của Yoon Seo với các thành viên còn lại trong đội cũng được cải thiện đáng kể, nên cậu cũng chẳng muốn che mặt làm gì nữa. Nhưng, tên của mình thì cậu vẫn chưa nói ra.
Gương mặt của Seo Chaeyoon khiến các thành viên trong đội cảm thấy kinh ngạc vì cậu còn quá trẻ, lúc đó họ mới càng hiểu rằng cậu chỉ mới mười chín tuổi. Tuy cảm xúc tội lỗi bên trong họ ngày càng dâng cao vì phải dựa dẫm quá nhiều vào Chaeyoon và Domin, nhưng họ còn cách nào khác đây?
“Bọn em thật sự ổn mà, đừng lo cho tụi em.”
“Tụi anh chỉ thấy áy náy với hai đứa thôi.”
“Biết làm sao giờ? Bọn em là người mạnh nhất ở đây. Sức mạnh lớn thì trách nhiệm cũng lớn—câu nói này nổi tiếng lắm đó, đúng không?”
“Cảm ơn, nhưng thành thật mà nói, phiền phức.”
Đối với Yoon Seo, đây cũng chẳng phải làm việc quá sức hay bóc lột lao động gì. Tốc độ hồi phục mana của cậu vượt xa người thường, và vì thế nên tình trạng cạn kiệt mana hay gì đó cũng ít khi xảy đến với cậu, do đó, mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của Yoon Seo. Nhưng Lee Domin thì không như vậy.
“Yoon Seo, đừng dùng kỹ năng tới mức ngất đi. Vừa phải thôi… vừa phải thôi.”
“Cậu đang nói gì thế? Nếu tôi giữ sức thì mọi người sẽ chết hết mất.”
“Chết thì chết thôi. Dù gì đây cũng đâu phải là công lí, cậu đang tự hành hạ bản thân thì có.”
“Đừng lo. Tôi sẽ kiểm soát.”
Ở khu vực dung nham, Lee Domin cũng từng cạn kiệt mana tới mức bất tỉnh, giống như Yoon Seo. Nhưng khi bước vào vùng đầm lầy, cậu bắt đầu tiết kiệm ma lực.
“Tớ ghét cái cảm giác cạn kiệt mana lắm luôn. Trong đầu tớ lúc đó, có mấy thứ đáng sợ lắm.”
Lee Domin từng nói vậy với Yoon Seo.
Khi mana giảm xuống dưới 20%, người ta sẽ rơi vào trạng thái ‘Mana Thấp’, và khi dưới 10%, sẽ là trạng thái ‘Cạn Kiệt Mana’.
***
[Mana của bạn đã xuống mức 10%. Đang tiến vào trạng thái Cạn Kiệt Mana.]
[Trạng thái bất thường: Cạn Kiệt Mana]
***
Đây là thông báo thường xuyên xuất hiện trong cửa sổ hệ thống của Yoon Seo và Lee Domin vào thời điểm đó.
Trong trạng thái Mana Thấp, người ta vẫn có thể gắng gượng bằng ý chí, dù cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi. Tuy nhiên, khi rơi vào trạng thái Cạn Kiệt Mana, tinh thần sẽ bị rút kiệt hoàn toàn. Ảo giác xuất hiện, ảo thính kéo đến, những suy nghĩ tiêu cực xoáy sâu, và thôi thúc tự hủy hoại bản thân trỗi dậy—khiến trạng thái này, theo một nghĩa nào đó, còn nguy hiểm hơn cả chấn thương thể chất. Vì lý do đó, các thành viên trong Revengers luôn đảm bảo sẽ có người ở bên cạnh những ai đang trải qua tình trạng Cạn Kiệt Mana để ngăn họ tự làm hại bản thân.
Lee Domin đã cố gắng cầm cự trong Vùng Dung Nham, nhưng càng về sau thì mọi thứ càng trở nên khó khăn.
“Khi mình cạn ma lực, cảm giác như bị giam trong một bóng tối tuyệt đối. Một bóng tối khổng lồ đến mức cả ánh sáng cũng không thoát ra được, nuốt chửng lấy đầu óc mình, khiến mình không thể nghĩ được gì… nhưng đồng thời lại nghĩ về mọi thứ. Tại sao mình phải chịu đựng nỗi đau này? Mình đang gánh chịu tất cả vì điều gì? Còn Yoon Seo, cậu thì sao? Cậu thật sự ổn chứ?”
Mỗi khi chỉ còn hai người, Lee Domin luôn hỏi những câu như thế. Những lúc ấy, đôi mắt run rẩy của cậu đã bộc lộ nỗi lo lắng và đau đớn tột cùng trong lòng, còn Yoon Seo thì lúc nào cũng trả lời như một cái máy:
“Mình ổn mà, đừng lo cho mình nữa, tập trung đi. Chỉ cần lo vượt qua hầm ngục. Ra khỏi đây rồi mọi thứ sẽ ổn.”
Yoon Seo lo cho Lee Domin. Nhìn người bạn đáng tin cậy của mình trở nên mong manh và bất ổn đến vậy khiến cậu cảm thấy mình buộc phải giữ vững tinh thần, cho dù bản thân cũng đang mệt mỏi đến mức nào.
May mắn thay, Lee Domin nhận thức được tình trạng tinh thần không ổn định của mình và cố gắng vượt qua. Cậu trung thực về những khó khăn mình đang trải qua, và tâm sự với Lee Kangjin cùng nhóm chỉ huy về tình trạng đó. Lee Kangjin không thể bảo cậu đừng dùng kỹ năng, vì ai cũng biết nó quan trọng thế nào, nhưng anh đã an ủi Lee Domin bằng cách vẽ nên một viễn cảnh tươi sáng, yên bình đang chờ đợi họ khi ra khỏi hầm ngục.
Trước khi vào Đại Hầm Ngục, Lee Domin và Lee Kangjin hầu như không quen biết gì nhau, nhưng đến khi tiến vào Vùng Đầm Lầy, giữa họ đã hình thành một tình bạn chiến hữu. Lee Domin dựa vào Lee Kangjin rất nhiều, và điều đó khiến Yoon Seo cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
***
Thời gian họ trải qua ở Vùng Đầm Lầy là bảy ngày.
Con số “bảy ngày” này là theo góc nhìn từ bên ngoài nhờ kỹ năng <Chân trời sáng tạo>, còn thời gian mà Revengers thực sự cảm nhận được bên trong thì dài hơn rất nhiều. Có người nói như bảy mươi ngày, có người lại khẳng định là bảy trăm ngày. Riêng Yoon Seo thì đã mất hoàn toàn cảm giác về thời gian.
***
[Bạn đã tiến vào Hầm ngục. Địa hình hiện tại 3/4 | Số lượng Hunter: 597 | Thời gian còn lại đến khi phát nổ: 901 giờ]
***
Địa hình thứ ba là Vùng Mê Cung.
Vùng Mê Cung—một khu rừng rậm rạp đan xen với các hang động—xét theo một khía cạnh nào đó, còn khủng khiếp hơn cả Vùng Dung Nham. Khi mới bước vào, trông chỉ như một khu rừng bình thường, dày đặc với địa hình hiểm trở. Nhưng sau vài ngày, mọi người nhận ra nơi này là một mê cung.
Những tảng đá từng nằm ở một chỗ lại xuất hiện ở nơi khác sau khi đi vòng một hồi, những hang động họ định khám phá thì biến mất, thay vào đó là những ngọn đồi nhô lên. Ngay cả khi đang ăn chung, mặt đất cũng có thể tách đôi, chia cắt cả nhóm.
Từ trước tới Vùng Đầm Lầy, họ vẫn ghi chép và vẽ bản đồ tuyến đường. Nhưng tại địa hình này, việc đó trở nên vô nghĩa. Dù họ có thể dùng kỹ năng bay để quan sát toàn bộ núi rừng và tìm đường thoát, thì thử thách thực sự vẫn nằm ở các hang động được cho là nơi ẩn náu của quái vật trùm.
Mỗi lối vào hang đều chia thành năm nhánh, mỗi nhánh lại tiếp tục tách ra ít nhất ba ngã nữa. Những nhánh đó lại phân chia tiếp, tạo thành hàng trăm hang động, mà cấu trúc bên trong chúng thay đổi theo từng ngày.
Revengers suy đoán rằng, giống như ở Vùng Dung Nham và Vùng Đầm Lầy, Vùng Mê Cung cũng sẽ có ba con Boss. Nhưng họ chỉ tìm thấy dấu vết của chúng, chưa từng thật sự chạm trán, trong khi thời gian cứ tiếp tục trôi.
Tới thời điểm này, số người chết do tự sát còn nhiều hơn số người thiệt mạng trong chiến đấu với quái vật. Việc tìm xác những đồng đội treo cổ trong rừng đã trở thành chuyện xảy ra hằng ngày.
Vào ngày thứ 19 tại Vùng Mê Cung, theo hệ thống, Lee Kangjin đã đưa ra một quyết định táo bạo. Anh đề xuất chia quân tấn công. Nhiều người phản đối việc phân tán lực lượng trong một mê cung nguy hiểm như thế, nhưng ai cũng hiểu thời gian là yếu tố sống còn. Các đội hình được lập ra để tối ưu hóa khả năng tấn công và phòng thủ.
Tổng cộng có ba đội, và đây là lần đầu tiên Yoon Seo và Lee Domin bị chia cắt. Yoon Seo được phân công tiến vào các hang động nơi Boss có thể ẩn náu, còn Lee Domin, với kỹ năng <Chân trời sáng tạo>, được giao nhiệm vụ khám phá khu vực ngoài trời, tương đối an toàn hơn.
“Yoon Seo, nhớ nghe lời các anh chị, đừng bị thương và quay lại an toàn nhé.”
“Lẽ ra tôi phải là người nói câu đó mới đúng. Bây giờ cậu còn bao nhiêu mana?”
“Mấy người chữa trị đã dùng kỹ năng hồi phục ma lực lên tớ rồi, nên vẫn còn nhiều lắm. …Tớ thật sự xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì?”
“Vì đã kéo cậu vào chuyện này. Nếu tớ không khăng khăng, có lẽ cậu đã không phải vào đây… Tất cả là tại tớ, một thằng bạn chẳng có gì ngoài mấy lý tưởng ngây ngô về công lý và mấy chuyện tào lao đó.”
“Không phải chính cậu nói rằng không vào Đại Hầm Ngục là hèn nhát sao? Giờ đổi ý rồi à?”
Lee Domin đôi khi lại buông lời tiêu cực như “Đây không phải là công lý,” hay “Tại sao phải là mình hy sinh?” mỗi khi cảm xúc bất ổn. Không biết lần này có phải như vậy không, Yoon Seo liền hỏi, và Lee Domin khẽ bật cười.
“Ừm… Thực ra thì cái đầu của tớ vẫn khăng khăng ý nghĩ như thế. Chỉ là… tớ mong một ngày nào đó cậu sẽ thấy tự hào vì đã không quay lưng với công lý.”
Nghe câu nói ấy, như một lời khẳng định lại lý tưởng mà họ theo đuổi, Yoon Seo cảm thấy nhẹ lòng.
“Dù sao thì, điều duy nhất tớ chắc chắn là: có lẽ cậu chọn nhầm bạn mà chơi rồi. Còn tớ thì lại may mắn có được người bạn tốt nhất đời mình.”
“Đừng nói mấy câu sến súa nữa, đi nhanh đi.”
Yoon Seo, vốn không quen với bầu không khí mềm mỏng và tình cảm như vậy, lầm bầm một câu rồi tiễn bạn mình đi.
Và đó là lần cuối cùng.