Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 16
Chương 16:
“Nếu nghĩ kĩ thì. Trước hết, cái thứ gọi là ‘Lv’ này. Rõ ràng là viết tắt của ‘Level’ (Cấp độ), đúng không?”
Thông thường, khi sở hữu một kỹ năng, cấp bậc của kỹ năng sẽ được cố định từ hạng F đến S. Một khi cấp bậc được xác định, nó sẽ không thay đổi, và chỉ có thể điều chỉnh tạm thời thông qua vật phẩm hoặc các kỹ năng hỗ trợ khác.
Tuy nhiên, Kwon Jihan lại có một chi tiết bổ sung được ghi là ‘Lv’. Xét đến việc đặc tính của cậu ta là Kẻ tiến hóa, điều này đã chứng minh được rằng, kĩ năng ấy là một kĩ năng độc nhất của Kwon Jihan.
“Kỹ năng của Kwon Jihan không có giới hạn cấp bậc…”
Ngay cả khi Yoon Seo đã tận mắt thấy, sự thật đó vẫn khiến cậu rùng mình sợ hãi.
Một kỹ năng có thể liên tục phát triển và tiến hóa. Thứ đó kinh khủng đến mức nào chứ?
Hơn nữa, cậu ta còn là Hunter bậc S. Hunter bậc càng cao thì càng có thể sở hữu nhiều kỹ năng hơn. Hệ thống Gaia cho phép những người đã thức tỉnh có thể nhận kỹ năng mới bất cứ lúc nào — kể cả những người đã thức tỉnh từ 12 năm trước trong Đại Thảm Họa. Và Kwon Jihan thì vẫn còn rất trẻ. Điều này có nghĩa là cậu ấy còn có thể nhận được những kỹ năng mạnh mẽ hơn trong tương lai.
Nếu cậu ta thực sự thuộc cấp S, và nâng tất cả kỹ năng của mình lên hạng S, chuyện gì sẽ xảy ra? Vậy thì việc hủy diệt một thành phố không còn là điều bất khả thi nữa. Tất nhiên, Kwon Jihan sẽ không sử dụng sức mạnh đó để phá hủy Trái Đất, mà là để phá hủy các hầm ngục.
Mà, có một Hunter mạnh đến vậy thì cũng là chuyện tốt thôi.
Thế giới này giờ đây cần sức mạnh tuyệt đối hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, lý do Yoon Seo không thể đơn giản chào đón sự xuất hiện của một hậu bối mạnh mẽ là vì thuộc tính cuối cùng được liệt kê trong hồ sơ của Kwon Jihan.
Đúng như cậu đã dự tính.
‘Kẻ Được Chọn’.
Một đặc tính chỉ xuất hiện ở những người được ban kỹ năng Gaia.
Kỹ năng Gaia được xác định là hạng L ngay khi nhận được, và một thông báo đặc biệt, hoàn toàn khác với các thông báo kỹ năng thông thường, sẽ hiện ra.
[Hệ Thống Gaia ban cho bạn một kỹ năng.]
[Hệ Thống Gaia chọn bạn làm người tiên phong của vũ trụ.]
[Bạn nhận được một thuộc tính mới.]
‘Kẻ Được Chọn’
Hỡi người đức hạnh và chính trực,
Hãy bảo vệ hòa bình bằng sức mạnh của Gaia…
Một thế giới mới đang chờ đón bạn…
***
Yoon Seo biết điều này rất rõ, bởi vì cậu cũng là một ‘Kẻ Được Chọn’ sở hữu kỹ năng Gaia.
Ban đầu, cậu nghĩ thuộc tính này chỉ dành cho cho những người thực sự đức hạnh và chính trực, bởi vì câu nói mà hệ thống Gaia thông báo khi nhận được kĩ năng. Nhưng kì lạ là cậu vẫn còn những kĩ năng ấy dù cho trong suốt 10 năm qua cậu chưa vào bất kì một Hầm ngục nào – điều đó khiến cậu thấy khó hiểu. Và rồi khi thấy thuộc tính ấy xuất hiện ở Kwon Jihan, sự nghi ngờ ấy đã trở thành chắc chắn: Không quan trọng người đó có đức hạnh hay không –chỉ cần là kẻ mạnh.
Cho đến hôm nay, trước khi gặp Kwon Jihan, Yoon Seo vẫn tin rằng cậu là Kẻ Được Chọn cuối cùng còn sống trên thế giới này. Tất cả những Kẻ Được Chọn mà cậu từng biết đều đã chết trong Đại Hầm Ngục. Thêm nữa, bởi vì thông báo khi nhận kỹ năng đặc biệt ấy quá nổi bật, cậu từng nghĩ nếu có ai đó kế thừa cái danh Kẻ Được Chọn, nhất định sẽ được đưa tin trên truyền thông.
‘Phải chăng Gaia đang lựa chọn những Kẻ Được Chọn mới?’
Gaia.
Một thực thể cao hơn, hoặc thậm chí là vị thần tuyệt đối, đã xuất hiện một ngày nào đó, ban cho thế giới Hệ Thống Gaia.
Ban đầu, nhân loại nghĩ rằng sự tồn tại của Gaia là để hủy diệt họ, nhưng Gaia liên tục cập nhật hệ thống và hỗ trợ nhân loại. Đó là một thực thể đầy bí ẩn – vừa đe dọa nhân loại bằng cách tạo ra các cánh cổng, vừa bảo vệ họ bằng cách ban tặng kỹ năng.
Kỹ năng Gaia mà Yoon Seo sở hữu cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng bởi vì cậu chưa bao giờ muốn sử dụng nó, cậu đã không chạm đến kỹ năng đó trong suốt 10 năm qua.
“Haizz…”
Những từ như Gaia, Kẻ Được Chọn, kỹ năng Gaia, người tiên phong của vũ trụ cứ xoay vòng trong đầu Yoon Seo, khiến cậu thấy bất an.
Bởi dù nghĩ thế nào, cậu cũng không thể thấy đây là một điều tốt với Kwon Jihan.
Bởi vận mệnh của những Kẻ được chọn – những người được xứng danh là đứa con được thần linh ưu ái – cậu biết rõ hơn ai hết.
Vì cậu hiểu những Kẻ Được Chọn đức hạnh và chính trực kia… đã kết thúc một cách kinh hoàng như thế nào.
Yoon Seo nhắm mắt lại.
Ngay cả bây giờ, khi nhắm mắt, những khung cảnh đó vẫn hiện ra một cách sống động.
Dòng dung nham bỏng rát thiêu rụi tất cả không để lại dấu vết.
Vũng lầy đen tối – vùng đất không thể thoát ra dù giãy giụa thế nào.
Bóng tối vĩnh hằng, nơi không có lối thoát, và những con giòi gặm nhấm xác thối rữa.
Yoon Seo vẫn ở đó.
Suốt 10 năm qua, cậu chưa thể thoát ra khỏi đó dù chỉ 1 lần.
***
Lần duy nhất trong lịch sử mà một Hầm Ngục Đỏ-Đen cấp S xuất hiện kể từ Đại Thảm Họa 12 năm trước.
Đại Hầm Ngục.
1.203 tình nguyện viên dũng cảm đã tiến vào nơi đó.
Địa hình đầu tiên của hầm ngục là vùng dung nham. Cổng dịch chuyển nối thẳng đến giữa một dòng sông dung nham. Là một phần của đội tiên phong, Yoon Seo đã nhanh chóng triển khai lá chắn ngay khi cảm nhận được sức nóng, nhưng vẫn hơi trễ một chút.
Vào thời điểm đó, toàn thế giới đang trong cuộc chiến sống còn với quái vật, và vũ khí của nhân loại cực kỳ thiếu thốn. Dẫu vậy, để cứu Trái Đất khỏi bờ vực diệt vong, các quốc gia đã hợp sức, dồn nguồn lực để cung cấp vũ khí như xe tăng, xe bọc thép, pháo tự hành… Tuy nhiên, hầu hết những thứ ấy đều bị rơi xuống, tan chảy ngay khi bước vào hầm ngục, hoặc bị phá hủy ngay khi vừa đến. Cũng tương tự, hàng chục tình nguyện viên đã mất mạng ngay khoảnh khắc bước qua cổng dịch chuyển.
Aaaaaa!
Cứu tôi!!!!
Không có thời gian để thu thập thi thể – lũ quái vật lao vào ngay lập tức. Chúng bò ra từ dòng dung nham, mang hình dạng goblin. Biệt đội phục thù chưa kịp sắp xếp lại đội hình khi vừa bước vào đã phải lao vào một trận chiến điên cuồng. Trận chiến đầu tiên ấy kéo dài đến tận vài tiếng đồng hồ sau mới kết thúc.
Kể từ đó, những ngày tiếp theo là chuỗi lang thang giữa địa ngục dung nham, sống sót chỉ nhờ vào lá chắn của các Hunter thuộc hệ phòng thủ. Người chịu khổ nhiều nhất chính là Yoon Seo. Với lượng mana lớn và tốc độ hồi phục nhanh, cậu phải duy trì lá chắn lâu gấp ba lần người khác. Không giống các Hunter phòng thủ chỉ tập trung phòng thủ, Yoon Seo còn phải tham gia tấn công.
Đôi khi họ tìm được một hòn đảo nhỏ để nghỉ ngơi, nhưng những hòn đảo ấy thường chìm chỉ sau một ngày. Yoon Seo liên tục dốc kiệt sức, vẫn dùng lá chắn dù đã cạn kiệt mana.
Tuy nhiên, kỹ năng của Yoon Seo chỉ giúp duy trì sự sống, không đóng góp nhiều cho việc chinh phục hầm ngục.
Người góp công lớn nhất cho “cuộc chinh phục” là Lee Domin.
Một Thức tỉnh giả cấp S, Lee Domin bằng tuổi với Seo Chaeyoon — 19 tuổi. Không giống Chaeyoon, cậu ấy công khai gương mặt trước công chúng. Với phong thái biểu diễn và những lời lẽ chín chắn vượt tuổi, Domin là một Hunter nổi tiếng.
Và… cũng là bạn thân lâu năm của Seo Chaeyoon.
Yoon Seo quyết định tham gia cuộc đột kích Đại Hầm Ngục là vì Lee Domin.
Khi tin tức về Đại Hầm Ngục lan ra và đội đột kích bắt đầu được triệu tập, Yoon Seo ban đầu không tình nguyện tham gia. Nhưng khi Lee Domin thản nhiên tuyên bố rằng mình sẽ đi, Yoon Seo không thể để bạn thân đi một mình, và thế là gia nhập biệt đội báo thù (Revenger).
Ba mươi ngày đã trôi qua trong Đại Hầm Ngục, chỉ để sinh tồn. Đến lúc đó, số người sống sót chỉ còn hơn 800. Chính vào thời điểm ấy, Lee Domin âm thầm triệu tập các thủ lĩnh trong đội Revengers.
Có năm thủ lĩnh tất cả: Lee Domin, Seo Chaeyoon, Lee Kangjin, và hai Hunter nước ngoài.
“Chuyện này không ổn rồi.
Chỉ còn 48 ngày nữa là hầm ngục phát nổ, mà chúng ta vẫn chưa thoát khỏi vùng dung nham.
Chắc chắn còn địa hình khác phía sau, nhưng với tốc độ hiện tại, chúng ta sẽ không kịp, và hầm ngục sẽ phát nổ.”
“Bọn tôi biết chứ. Nhưng không có cách nào cả.”
“Tôi có cách.”
“Cách ư?”
“Tôi có kỹ năng tên là <Chân Trời Sự Kiện > Cách hoạt động tương tự như hố đen.
Kĩ năng đó sẽ ngưng dòng chảy thời gian hiện tại.”
“…Cậu giải thích cụ thể hơn chút được không.”
Lee Domin nhìn quanh. Giữa dòng dung nham cuồn cuộn, cậu chộp lấy một con sâu dung nham nhỏ bằng ngón tay, đặt xuống đất.
“Chaeyoon, dùng <Tia Lửa > lên con sâu này.”
Không hiểu rõ mục đích, Yoon Seo vẫn kích hoạt <Tia lửa> vào con sâu. Đồng thời, Lee Domin kích hoạt <Chân trời sự kiện>. Một làn ranh mờ nhạt bao phủ lấy con sâu và khu vực xung quanh nó, bao gồm cả đòn <Tia lửa>.
Con sâu lẽ ra phải bị thiêu rụi ngay bởi tia sét nhỏ đó, nhưng bên trong ranh giới, tia sét dừng lại giữa không trung, và con sâu vẫn đứng yên, bất động.
“Sao lại…?”
Yoon Seo, Lee Kangjin và những người khác quan sát hiện tượng kỳ lạ ấy đầy tò mò. Lee Domin bắt đầu giải thích.
“Từ góc nhìn của chúng ta, thời gian bên trong ranh giới này trôi cực kỳ chậm. Có thể nói là gần như dừng lại hoàn toàn.
Cũng giống như bên trong một hố đen – mọi thứ xảy ra trong đó không ảnh hưởng đến bên ngoài, không-thời gian trong và ngoài ranh giới này hiện tại đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Vì vậy, nó không ảnh hưởng gì đến chúng ta.”
Lee Domin đưa tay ra, hủy kích hoạt kỹ năng.
Trước mắt mọi người, chỉ còn lại một đống tro nhỏ. Dưới lớp mặt nạ, mắt Yoon Seo mở to đầy kinh ngạc.
“Cậu nói thời gian trôi rất chậm… Vậy tại sao nó lại bị thiêu thành tro rồi?”
“Đó là cách chúng ta nhìn từ bên ngoài ranh giới.
Từ góc nhìn của con sâu, thời gian trôi qua bình thường, mọi thứ diễn ra như chẳng có gì đặc biệt.”
“…”
“Tôi đang nghĩ đến việc sử dụng kỹ năng này lên hầm ngục.
Cụ thể là lên Hệ thống Gaia của hầm ngục.
Như vậy, thời gian đếm ngược đến lúc phát nổ sẽ không trôi qua.”
“Ra vậy… Nghe có lý đấy.”
“Ừ. Bây giờ tôi hiểu hoàn toàn rồi.”
Những người khác thì trầm trồ khâm phục. Còn Yoon Seo, dù chẳng hiểu gì cả, vẫn gật đầu như thể đã hiểu rõ. Nhờ có mặt nạ, không ai nhận ra ánh mắt ngơ ngác và hoang mang của anh.
“Hunter Lee Domin, nếu cậu có kỹ năng thế này, tại sao không dùng sớm hơn?”
“Tôi không thể tự ý sử dụng.
Dù thời gian bên ngoài sẽ được kéo dài, chúng ta sẽ phải sống suốt nhiều năm, thậm chí nhiều thập kỷ, mà không cảm nhận được dòng chảy thời gian.
Tôi không thể quyết định chuyện đó một mình.”
Lee Domin nói đúng. Đây là vấn đề mọi người đều phải cùng chịu đựng, không thể để vài người lãnh đạo quyết định thay tất cả. Lee Kangjin đã chia sẻ lại chuyện này với toàn đội.
Sau một cuộc thảo luận ngắn về mặt lợi và hại, họ đi đến quyết định: sử dụng kỹ năng.
30 ngày trong tổng số 78 ngày đã trôi qua — và họ gần như không còn lựa chọn nào khác.
Từ ngày hôm đó trở đi, người gục xuống vì kiệt sức mana không chỉ còn mỗi Yoon Seo nữa.