Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 15
Chương 15:
Park Soobin quyết định nói hết những gì anh biết.
“Trong một năm qua, cậu ấy chưa từng chiến đấu với quái vật, nên tôi không chắc về kỹ năng tấn công của cậu ấy. Tuy nhiên, khả năng phòng thủ lẫn kiểm soát mana của cậu ấy là không thể bàn cãi.”
“Gửi tôi báo cáo.”
“Vâng.”
Park Soobin chuyển báo cáo mà anh đã tổng hợp về Yoon Seo sang U-pad của Kwon Jihan. Kwon Jihan chiếu một hình ảnh hologram lên không trung. Yoo Juncheol, nhận thấy hành động khác thường của Kwon Jihan, bỗng cất tiếng hỏi.
“Sao vậy, Jihan? Cậu thấy Hunter Yoon Seo đáng ngờ sao? Không lẽ cậu ta là Seo Chaeyoon?”
“Tôi không nói anh ta là Seo Chaeyoon. Tôi nói anh ta là người đáng ngờ nhất trong số các ứng cử viên. Anh ấy có tận bốn vị thần bảo vệ.”
“Số lượng thần bảo vệ không liên quan đến cấp bậc của một hunter. Cậu còn nhớ hunter cấp F có sự bảo vệ của năm vị thần không? Bỏ đi, còn thuộc tính của cậu ta thì sao?”
“Không biết.”
Kwon Jihan khoanh tay nhướng mày.
“Và còn một điều kỳ lạ nữa. Khi tôi sử dụng <Đêm Diêm Vương>, tôi phải nhận được thông báo mỗi khi ai đó sử dụng kỹ năng. Những người khác đều kích hoạt thông báo nói rằng họ sử dụng kỹ năng nhận thức ngay khi nhìn thấy tôi, nhưng Yoon Seo là người duy nhất không xuất hiện thông báo đó.”
Sau khi lắng nghe một cách im lặng, Park Soobin cẩn thận lên tiếng.
“Yoon Seo vốn dĩ thờ ơ và không quan tâm đến người khác.”
Kwon Jihan nhếch môi, như thể đang chế nhạo lý do này.
“Thông báo không xuất hiện không có nghĩa là anh ta không sử dụng kỹ năng.”
“Vậy thì….”
Kwon Jihan ngậm miệng, nhìn Park Soobin như thể đang nói: “Cậu đã biết rồi, đúng không?” Một luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể Park Soobin như thể anh bị điện giật.
Nói cách khác, Yoon Seo đã sử dụng kỹ năng nhận thức mà không bị Kwon Jihan phát hiện.
Ngay cả một Hunter cấp S như Kwon Jihan còn chẳng nhận ra, vậy thì chỉ có một khả năng, Yoon Seo là Hunter cấp S.
“Jihan, cậu nói là… Yoon Seo là….”
“Đúng vậy. Anh ta là Hunter cấp S.”
Kwon Jihan khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Hiện tại, chỉ có 15 Hunter cấp S đang hoạt động. Mặc dù con số này đã gấp đôi so với mười năm trước, nhưng số lượng Hầm ngục hiện đã tăng gấp ba lần, khiến con số này vẫn rất nhỏ. Nếu Yoon Seo thực sự là cấp S—hoặc nếu anh ta là Seo Chaeyoon—nếu không suy xét cẩn thận mà tiết lộ, có lẽ mọi chuyện sẽ rất hỗn độn. Bởi đây là thông tin cực kì quan trọng, không thể bỏ qua hay vội vàng thông báo cho truyền thông được.
‘Không hợp lí chút nào. Cái này…’
Dù đã lên tiếng bác bỏ, mồ hôi lạnh vẫn đổ đầy lòng bàn tay Park Soobin, khiến anh phải lấy áo lau bớt mồ hôi. Bóng tối phủ lên khuôn mặt lo âu của anh. Nếu điều đó là sự thật, thì Yoon Seo chắc hẳn đã biết Soobin là Hunter cấp A.
Mọi hành động kỳ lạ, cẩn trọng đến mức kì lạ của cậu ấy bỗng hiện lên trong đầu anh. Cách Yoon Seo nổi giận như một con mèo với từng lời nói và hành động. Nhưng Yoon Seo rất bình thường. Ngoài việc đẹp trai và có chút thờ ơ, anh ta hòa đồng bình thường với đồng nghiệp, phàn nàn về cấp trên và tận hưởng những sở thích như bao người bình thường khác. Một Hunter cấp S kiêu ngạo, cao thượng không thể sống cuộc sống bình thường như vậy được.
“Yoon Seo có thể không có kỹ năng đặc thù. Chỉ vì cậu có nó không có nghĩa là ai cũng có.”
Khi Yoo Juncheol nói một cách điềm tĩnh, Kwon Jihan nhíu mày.
“Ha, có Hunter cấp S nào mà không có kĩ năng đặc thù? Ngày nay đến cả Hunter cấp F cũng có vài vật dụng đặc thù rồi.”
“Vậy cậu chắc chắn cậu ta là Hunter cấp S à? Cậu có tận mắt chứng kiến trên hồ sơ hệ thống của cậu ta ghi cấp S không?”
“…….”
“Vậy hồ sơ ghi cấp bậc gì?”
Kwon Jihan bĩu môi, như thể không muốn trả lời. Trong những lúc như thế này, anh thể hiện mặt trẻ con của mình.
“Hồ sơ ghi cấp B.”
Yoo Juncheol nheo mắt như muốn nói: “Thấy chưa?” Nhưng Kwon Jihan nhướn mày và đáp lại tự tin.
“Hyung, anh biết kỹ năng đặc thù của tôi là gì rồi đúng không? Không có gì có thể qua mắt được tôi.”
“Tôi biết.”
“Nhưng ngay cả với kỹ năng đặc thù này, vài đặc tính được ghi trong hồ sơ hệ thống của Yoon Seo, không hiện rõ.”
“…Kì lạ thật.”
Yoo Juncheol nhíu mày.
“Cho đến nay, hồ sơ duy nhất mà kỹ năng của tôi không thể đọc đầy đủ đều là của các Hunter cấp S. Tôi chắc chắn với anh, Seo Yoon là Hunter cấp S. Còn tin hay không thì tùy.”
Kwon Jihan, như thể không muốn giải thích thêm, nói ngắn gọn và phóng to bức ảnh của Yoon Seo trong hologram. Khuôn mặt nhợt nhạt, mảnh mai, mái tóc đen nhánh và đôi mắt nâu của cậu toát lên một vầng hào quang kỳ bí một cách tinh tế. Mặc dù trông còn trẻ đến mức lừa người, nhưng biểu cảm thờ ơ, như thể đã trải qua tất cả và vượt qua mọi lo toan của đời người, khiến cậu trông già hơn độ tuổi hai mươi chín.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Yoon Seo như thể muốn nuốt chửng nó, Kwon Jihan cười khẩy.
“Anh ta trông yếu ớt như thể không đủ sức chiến đấu, nhưng bên trong thì khác.”
“Ê, ê.”
Khi Kwon Jihan cười rộng, Yoo Juncheol, cảm nhận được sự bất an, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
“Đừng cười như vậy nữa. Mỗi lần cậu làm thế, bụng tôi lại đau, cậu có khốn nạn thì cũng vừa vừa thôi. Người này chưa được xác nhận có kỹ năng tấn công hay không, và chúng ta không ở đây để chiến đấu với cậu ta. Chúng ta đang tìm Seo Chaeyoon.”
“Tôi biết rồi. Đừng cằn nhằn nữa.”
“Cậu tốt hơn là nhớ lấy. Đừng có cười như thế nữa, trông vừa ngu vừa dọa người.”
“Thế thì sao, trông anh ấy mạnh lắm đó, không biết lúc chiến đấu có vui không nhỉ?”
“Vui cái gì? Cậu là thần chiến tranh hay gì? Dẹp cái ý tưởng đó cho tôi.”
Lời than thở của Yoo Juncheol rất chân thành, nhưng các thành viên trong guild lại cười như thể vừa nghe một câu chuyện vui. Mọi người, trừ Park Soobin.
Thực tế, các Hunter của Seokyoung không thấy Yoo Juncheol hay Kwon Jihan đặc biệt đáng sợ. Yoo Juncheol có thể tạo ra một môi trường làm việc thoải mái cho các cấp dưới, còn Kwon Jihan không phải là kiểu người quan tâm quá nhiều đến những người yếu hơn cậu ta nên cũng chẳng hại gì.
Khi lần đầu gặp Kwon Jihan, người ta thường lo lắng: “Nếu cái cậu Hunter cấp S đó, nghe nói cậu ta cuồng chiến đấu, dữ dằn và khó gần, đột nhiên gây sự với tôi thì sao?” Nhưng họ nhanh chóng nhận ra rằng những lo ngại đó là không cần thiết. Cậu ta thậm chí không coi những người yếu hơn là đối thủ. Chính vì vậy, các thành viên trong Seokyoung không né tránh cậu ta, cũng không ngần ngại chào hỏi khi gặp cậu trong tòa nhà. Ngược lại, có tin đồn rằng Rio Deli, Hunter cấp S mới gia nhập Seokyoung, sẽ ôm ngực khổ sở và chạy trốn ngay khi nhìn thấy một sợi tóc của Kwon Jihan từ xa.
“Jihan, hồ sơ của Hwashim thế nào? Có rõ ràng và dễ đọc không?”
“Còn phải nói bao nhiêu lần nữa? Không có gì đặc biệt cả. Không có kỹ năng lửa, và cậu ta mới đạt cấp C thôi. Còn chỉ có mỗi một vị thần bảo hộ.”
“Thế thì thật sự đáng nghi đấy.”
Yoo Juncheol vuốt cằm. Thành viên phụ trách Hwashim nhanh chóng chen vào.
“Tôi chắc chắn đã tận mắt thấy Hwashim sử dụng kỹ năng thuộc hệ lửa.”
“Ừ, ngay cả tôi cũng không nghĩ Hwashim là Hunter cấp C đâu. Hwashim còn đáng nghi hơn cả Yoon Seo. Nếu kỹ năng đặc thù của cậu không hiệu quả với cậu ta thì sao, Kwon Jihan?”
“Cứ nghĩ gì thì nghĩ. Dù sao tôi cũng không muốn chiến đấu với Hwashim.”
Kwon Jihan bắt chéo chân dài và ngả người vào ghế sofa như thể đã chán với việc thảo luận vô bổ này. Tuy nhiên, báo cáo về Yoon Seo vẫn tiếp tục hiển thị trước mặt anh.
Mặc dù cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang Hwashim, Kwon Jihan vẫn giữ sự tập trung hoàn toàn vào báo cáo của Yoon Seo.
Và một người khác cũng vậy: Park Soobin.
Anh không nghĩ Yoon Seo có thể là Seo Chaeyoon, nhưng lại lo lắng rằng Yoon Seo thực sự có thể là Hunter cấp S và có thể đã nhận ra rằng anh đang âm thầm điều tra mình.
Khi lần đầu nghe rằng đối tượng được quan sát là một ứng cử viên tiềm năng của Seo Chaeyoon, anh đã đến với sự mong đợi, chỉ để gặp một người trông như đã chán ngấy với cuộc sống – một người không có vẻ gì là có thể có nhiều sở thích đa dạng. Thành thật mà nói, Park Soobin không muốn tạo khoảng cách với Yoon Seo. Cảm giác của anh đối với Yoon Seo không chỉ là sự quan tâm hay thiện chí đơn thuần như một người với người khác.
Park Soobin, không để ý đến cuộc họp, hỏi Kwon Jihan.
“Vậy, Hunter Kwon Jihan, cậu nghĩ Yoon Seo là ứng cử viên có khả năng cao nhất sao?”
Kwon Jihan trả lời nhẹ nhàng, như thể đang được hỏi một bài toán đơn giản.
“Ừ, anh ta là người đáng để chiến đấu nhất.”
“…….”
Yoon Seo phải làm sao đây? Hình như cậu ấy bị Kwon Jihan – kẻ bạo lực nhất Seokyoung – nhắm tới rồi!
Có vẻ mình cần phải thông báo cho Hội trưởng và nhắc nhở Kwon Jihan rằng họ đang tìm Seo Chaeyoon, chứ không phải một đối thủ để tập luyện.
‘Ugh…’
Yoon Seo rùng mình vì cơn lạnh bất ngờ.
Cậu bây giờ có quá nhiều việc phải làm—hay đúng hơn là có quá nhiều nguyện vọng cần thực hiện—nên còn bận rộn hơn cả sau giờ làm việc. Cậu phải tập thể dục, vẽ tranh, chơi piano, nướng bánh quy, và chắc chắn phải ăn tối.
Công việc được chọn hôm nay là tô màu. Đây là quyển sách tô màu cho trẻ em thứ 991. Vì tổng số nguyện vọng là 1.000, nên không còn nhiều nữa. Lẽ ra cậu ta phải cảm thấy phấn khích, nhưng hôm nay, cậu không thể tập trung.
Sau khi tô xong một trang, cậu không thể tiếp tục nữa. Quyết định xem một bộ phim, cậu ngồi trước TV, nhưng màn hình cũng không giữ được sự chú ý của cậu.
Cuối cùng, Yoon Seo từ bỏ tất cả và nằm dài trên ghế sofa, vươn dài cơ thể.
Hồ sơ hệ thống của Kwon Jihan là hồ sơ đáng sợ nhất mà Yoon Seo từng thấy.
[Bách khoa toàn thư về Nhân loại: Kwon Jihan, 22 tuổi, Nam
Hạng: S
(Đã sử dụng vật phẩm ‘Bóng tối bao phủ, tất cả kĩ năng tấn công được tăng cường)
(Với kỹ năng <Tiến hóa>, hệ thống Gaia phát triển tự động)
Đặc tính: Kẻ săn mồi, Người tiến hóa và Kẻ được chọn.
(Được bảo vệ bởi Thần Sự Sống)
(Được bảo vệ bởi Thần Hủy Diệt)
(Được bảo vệ bởi Gaia)
(Gaia đang quan sát Kwon Jihan)
Kỹ năng: <Kết xuất ngôi sao> A Lv 2/3, <Đôi cánh của anh hùng sa ngã> A Lv 3/3
Kỹ năng đặc biệt: <Tiến hóa> S Lv 4/5, <Đêm Diêm Vương> S Lv 4/5, <Thời khắc hoàng kim> A Lv 2/5, <Đói khát> B Lv 2/5, <Lí tưởng> B Lv 1/5, <Chuỗi thức ăn> A Lv 2/5, <Lõi thiên tinh> B Lv 1/5, <Kẻ săn mồi> S Lv 4/5
(Kỹ năng <Kẻ săn mồi> chưa đạt giới hạn, nên vẫn bị khóa) (Kỹ năng <Tiến hóa> chưa đạt giới hạn, nên vẫn bị khóa)
※Kỹ năng Gaia: <Đôi mắt Gaia> L
※Thông tin khác không có sẵn.]
‘Minh không thể nhìn thấu hồ sơ hệ thống của cậu ta.’
Khi xem hồ sơ của một người nào đó qua kĩ năng <Bách khoa toàn thư về Nhân loại>, thông thường sẽ xuất hiện thông báo “Các trạng thái khác chỉ có thể xem trong Hầm ngục.” Tuy nhiên, với Kwon Jihan, thông báo lại là “Thông tin khác không có sẵn”. Rõ ràng là cậu ta có một kỹ năng hoặc vật phẩm phòng thủ nào đó. Vì vậy, có khả năng hồ sơ này là giả. Vì Yoon Seo không biết đó là kỹ năng phòng thủ gì, cậu không sử dụng <Kí ức lỗi> lên cậu ta nữa.