Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 12
Chương 12:
Thành viên cuối cùng đến vừa kịp lúc. Không ai khác chính là Hwashim, người đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong buổi lễ sáp nhập. Dù gương mặt mang vẻ thờ ơ, Hwashim lập tức sử dụng một kỹ năng thăm dò ngay khi vừa xuất hiện.
[‘Hwashim’ đã kích hoạt kỹ năng <Đôi Mắt Rực Lửa>.]
[‘Hwashim’ đang xem hồ sơ <Ký Ức Giả> của bạn.]
Đó chính là kỹ năng thấu thị mà Hong Euiyoon từng dùng. Khi Hong Euiyoon, vốn đang chán chường giữa những người chẳng mấy thú vị, bỗng sáng bừng lên như thể đã tìm được đối thủ xứng tầm và chuẩn bị khiêu khích Hwashim, thì một nhân viên của Seokyoung bước vào phòng chờ.
“Mọi người đã có mặt đầy đủ. Giờ chúng ta sẽ chia thành hai đội. Hunter Lazbin, Hunter Kim Kyungtae và Hunter Last One, xin mời sang phòng họp bên trái. Những người còn lại, hãy đi theo tôi.”
Yoon Seo không thể biết liệu tách khỏi Park Soobin là tốt hay xấu. Hơn nữa, tại sao lại có ba người trong một nhóm và bảy người trong nhóm còn lại? Sự phân chia kỳ lạ đến mức cậu phải cố gắng giữ vẻ mặt trung lập, khác hẳn với Park Soobin vẫn tươi cười hồn nhiên.
“Yoon Seo, tụi mình bị chia nhóm rồi. Cậu biết chứ? Nếu cậu làm hoen ố hình ảnh của Hội Leaves, có khi Heewon sẽ xông vào với bộ hanbok mà cậu ghét cay ghét đắng đấy.”
“Tôi đâu có ghét hanbok.”
“Không sao đâu. Người Hàn ghét hanbok cũng bình thường thôi. Dù nó là linh hồn dân tộc, là tinh thần mà chúng ta đã đánh đổi bằng cả sinh mệnh để gìn giữ.”
“Đã nói là không ghét mà.”
“Thế thì tốt. Đi đây. Cố lên nhé.”
Dù Yoon Seo đáp lại một cách giận dỗi, Park Soobin vẫn vui vẻ vẫy tay chào rồi rời đi. Yoon Seo quyết định hôm nay sẽ mua một bộ hanbok cách tân.
Nhân viên dẫn bảy Hunter đi qua một hành lang dài đến một cánh cửa lớn.
“Xin mời vào. Hội trưởng đang đợi.”
“Hội trưởng? Yoo Juncheol của Seokyoung á?”
“Vâng, hội trưởng Yoo Juncheol đang chờ.”
“Wow….”
Lee Jungin thốt lên. Những người khác thì sững người hoặc há hốc mồm kinh ngạc. Gặp hội trưởng của bang hội số một thế giới thì phản ứng như vậy là điều dễ hiểu. Chỉ riêng Yoon Seo là cảm thấy chán nản, nét mặt càng lúc càng u ám.
“Xin mời vào trong.”
Cánh cửa mở ra. Với ánh nhìn đầy thách thức, Hong Euiyoon là người đầu tiên sải bước tiến vào.
Ở trung tâm của căn phòng rộng hơn hẳn phòng chờ, một người đàn ông da trắng, đeo kính—Hội trưởng Yoo Juncheol—đang ngồi trên ghế sofa. Tuy nhiên, ánh mắt của Yoon Seo và bảy người còn lại lại không hướng về ông ta, mà là người ngồi bên cạnh.
Một người đàn ông vô cùng điển trai, toát ra khí chất khiến người khác bất an. Dù sở hữu thân hình cao lớn, vạm vỡ, anh ta vẫn mang vẻ trẻ trung.
Không ai khác, chính là Kwon Jihan—Hunter cấp S, người hiện đang là Hunter đứng đầu thế giới.
Kwon Jihan, 22 tuổi.
Một nhân vật làm mưa làm gió 6 năm trước, khi mới 16 tuổi, một mình cậu ta quét sạch toàn bộ quái vật đang tàn phá thành phố.
Nhiệm vụ chính của Hunter chiến đấu là dọn dẹp hầm ngục và xử lý các đợt quái vật để tránh bọn chúng tràn ra ngoài. Vì Kwon Jihan thường đảm nhận việc xử lí các hầm ngục, nên thông tin chi tiết về kĩ năng của cậu ta chỉ có một bộ phận nhỏ người trong Bang hội biết tới. Tuy nhiên, dựa vào các đoạn video lan truyền trên mạng, kỹ năng của cậu ta thiên về thuần tấn công.
Cậu ta dễ dàng nghiền nát quái vật từ bên ngoài bằng ngoại lực, làm chúng phồng lên rồi nổ tung từ bên trong, hoặc dùng một loại năng lực nào đó khiến chúng bất động trước khi lấy kiếm băm chúng ra từng mảnh. Thậm chí còn có người cảm thấy may mắn vì Kwon Jihan đứng về phía loài người.
Nhiều người suy đoán kỹ năng của Kwon Jihan liên quan đến năng lực điều khiển tâm trí (psychokinesis), nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán, vì cậu ta chưa bao giờ đưa ra lời giải thích nào. Rốt cuộc, trên thế giới này, chưa có ai đủ khả năng để nhìn thấu hồ sơ hệ thống của Kwon Jihan.
Trong thời đại này, việc các thức tỉnh giả giấu đi hồ sơ hệ thống của mình không phải là điều dễ dàng gì. Dù có đặt bao nhiêu lớp bảo vệ đi nữa, thì kỹ năng và vật phẩm thăm dò cũng đầy rẫy khắp nơi. Ngay cả Hunter cấp S cũng chỉ có thể che giấu một phần hồ sơ của mình, thường thì họ sẽ chỉ dấu đi những kĩ năng đặc thù của mình.
Tuy nhiên, Kwon Jihan lại khác biệt. Dù dùng kỹ năng hay vật phẩm nào đi nữa, hệ thống cũng chỉ hiện ra dòng thông báo: [‘Không thể đọc hồ sơ hệ thống của Kwon Jihan.’], và việc sử dụng kỹ năng thăm dò lên cậu ta chỉ tổ khiến mọi chuyện tệ hơn.
Thông tin duy nhất được biết cũng là do chính Kwon Jihan công bố: ‘Kẻ Săn Mồi’ (Predator).
Trái ngược với hồ sơ hệ thống, thông tin cá nhân của cậu ta lại rất rõ ràng. Cậu lớn lên ở cùng khu phố với Yoo Juncheol và có mối quan hệ huynh đệ với người này. Tính cách lạnh lùng, rất dễ nóng nảy, và có tin đồn rằng cậu ta từng nhiều lần thách đấu các Hunter cấp S khác. Cha mẹ đều đã qua đời, không có anh chị em nào khác.
Một Hunter cấp S hiếm khi xuất hiện trước công chúng—Kwon Jihan, cậu ta là Hunter mạnh nhất và cũng được ngưỡng mộ nhất thế giới.
Ngay cả Hong Euiyoon, người vẫn luôn tự tin, cũng không thể che giấu sự căng thẳng khi Yoo Juncheol lên tiếng trước:
“Chào mừng mọi người. Tôi là Yoo Juncheol, hội trưởng của Seokyoung. Chắc các cậu đều biết rồi, đây là Hunter Kwon Jihan. Xin mời vào trong và ngồi xuống.”
Hong Euiyoon, đứng phía trước, do dự một lúc trước khi bước lên, rồi như bị tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu, anh bất giác liếc nhìn về phía Kwon Jihan. Với vẻ mặt dửng dưng đầy kiêu ngạo, Kwon Jihan nhìn lại như thể đang hỏi, “Sao?” Không nói gì, Hong Euiyoon bước tiếp. Các Hunter khác cũng có phản ứng tương tự, rồi lần lượt ngồi xuống trong căn phòng.
Khi Yoon Seo bước vào, mang theo một mùi hương nhè nhẹ, cậu hiểu ngay lý do tại sao những người khác lại tỏ ra sửng sốt đến vậy.
[‘Kwon Jihan’ đã kích hoạt kỹ năng <Đêm Của Diêm Vương>.]
[Bạn đã bước vào lãnh địa của Diêm Vương, Vua của Âm Phủ.]
[Không có hiệu ứng nào ảnh hưởng đến bạn.]
“Đêm của Quân Vương”…? Kỹ năng kiểu gì đây?
Một số tên kỹ năng có thể đoán được công dụng ngay, trong khi số khác thì hoàn toàn khó hiểu—<Đêm Của Diêm Vương> thuộc nhóm thứ hai. Một lãnh vực bị cai trị bởi thứ gì đó? Yoon Seo mới chỉ từng thấy tin nhắn tương tự khi đối mặt với trùm cuối trong Đại Hầm Ngục.
Có nên thử xem hồ sơ hệ thống của cậu ta không?
Đúng như dự đoán, Kwon Jihan thật phi thường, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên—Yoon Seo nghĩ thầm khi ngồi xuống.
Sau khi chỉnh lại kính, Yoo Juncheol lại lên tiếng.
“Chúng tôi đã nắm được thông tin về các cậu, nhưng không biết các cậu đã trao đổi gì với nhau chưa?”
“……”
“Nếu chưa, vậy thì dành chút thời gian để giới thiệu nhé.”
“Giới thiệu làm gì…? Dùng kỹ năng thăm dò là biết hết rồi còn gì.”
Hong Euiyoon buông lời phản đối yếu ớt, mắt liếc nhìn Kwon Jihan. Tuy nhiên, Lee Jungin—vẻ mặt hơi căng thẳng—lại bắt đầu tự giới thiệu, chấm dứt sự phản kháng.
“Tôi là Lee Jungin. Biệt danh Hunter là Paige. Tôi hai mươi tám tuổi, đã thức tỉnh được sáu năm.”
“Tôi là Yoon Seo. Không phải Hunter chiến đấu nên không có biệt danh. Tôi hai mươi chín tuổi. Rất vui được gặp mọi người.”
Sau phần giới thiệu ngắn của Yoon Seo, đến lượt người đàn ông tóc rối bù.
“Tôi, tôi là Hunter Amhyang. Tên thật là Park Kang. Tôi hai mươi chín tuổi… cấp A, thợ săn chiến đấu. Hân hạnh.”
Khi Park Kang vừa dứt lời, Yoo Juncheol vỗ tay nhẹ như để đổi không khí.
“Rất vui được gặp mọi người. Tôi biết là các cậu cảm thấy hơi bất ngờ. Có lẽ các cậu nghĩ rằng sau khi được bang hội tuyển chọn, mình chỉ cần trải qua vài tháng huấn luyện ở Gangnam. Thế mà giờ lại gặp tôi, thậm chí là cả Hunter Kwon Jihan. Chưa kể, các cậu hẳn cũng đã nhận ra rằng mọi người ở đây đều không hề bình thường. Tất cả đều có lý do cả.”
Yoo Juncheol chạm vào một thiết bị ở giữa bàn, và một hình ảnh ba chiều hiện ra.
Trên cùng, bằng phông chữ gothic đậm nét, hiện lên từ ‘Perfect’.
“Seokyoung từ lâu đã lên kế hoạch thành lập một đội tinh anh gồm những Hunter mạnh nhất thế giới. Để làm được điều đó, chúng tôi đã chiêu mộ nhiều Hunter cấp A trong và ngoài nước, cũng như một số lượng đáng kể Hunter cấp S. Qua nhiều đợt kiểm tra, chúng tôi đã chọn ra được hai mươi lăm người tinh nhuệ nhất. Đội này đã hoạt động từ năm ngoái, nhưng chưa từng được công bố trước truyền thông. À, và dĩ nhiên, Hunter Kwon Jihan cũng là một phần của đội Perfect này.”
Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Yoon Seo cố gắng hết sức để không để lộ vẻ bất an trên mặt. Ngoại trừ Yoo Juncheol, không ai lên tiếng.
“Và tất nhiên, việc tìm kiếm những Hunter tài năng vẫn chưa dừng lại. Chúng tôi còn bắt đầu nhiệm vụ tìm kiếm những Hunter ẩn danh. Rà soát vô số hồ sơ của các Hunter, và khi bắt đầu chú ý, chúng tôi phát hiện ra những viên ngọc chưa được mài giũa, nằm sâu trong bùn đất. Seokyoung đã tìm thấy các cậu. Tôi không nghĩ ai trong số các bạn có thể phủ nhận mình không phải là một viên ngọc quý. Và tôi cũng đã biết trong số các bạn, có người đang che giấu năng lực thật sự của mình.”
“Đ-đợi đã. Ý ông là sao?”
Hong Euiyoon đột ngột đứng bật dậy, nhưng khi ánh mắt xám lạnh của Kwon Jihan liếc về phía anh, Euiyoon lập tức ngồi xuống lại. Tim Yoon Seo đập thình thịch trong lồng ngực.
Che giấu năng lực thật sự? Làm sao họ biết được?
Không, có thể họ không nói đến mình. Mình không nên phản ứng vội.
Trong khi Yoon Seo cắn môi, Lee Jungin giơ tay lên.
“Cứ tự nhiên, Thợ săn Paige.”
“Xin hãy gọi tôi là Lee Jungin, Hội trưởng.”
Lee Jungin mỉm cười nhạt, lúm đồng tiền hiện rõ trên hai má.
“Tôi không biết những người khác thế nào, nhưng với tôi, lời ông vừa nói nghe chẳng khác gì việc các ông đã theo dõi chúng tôi. Có đúng không?”
“Đừng hiểu lầm. Ngay cả khi không cố ý giám sát, thì những viên ngọc chưa mài giũa như các bạn vẫn sẽ tự nhiên nổi bật. Ví dụ nhé, đã có vô số lời đồn xoay quanh cậu rồi đấy, Thợ săn Lee Jungin.”
“Lời đồn về tôi?”
“Đội đột kích hầm ngục của bang hội Sejung mà cậu tham gia chỉ gồm năm thành viên hạng B. Ấy vậy mà trong năm năm qua, các cậu đã hoàn thành tám hầm ngục đỏ cấp B với đội hình nhỏ như vậy. Dù nhóm của cậu có cố giữ bí mật đến đâu, cậu nghĩ thành tích như thế có thể qua mắt người khác sao?”
“Haizz…”
“Tôi cũng thấy kỹ năng đặc biệt của cậu, <Marionette>, thực sự rất thú vị.”
Ngay khi tên kỹ năng được nhắc đến, Lee Jungin lập tức giơ cờ trắng. Đôi môi hơi tái của Hội trưởng khẽ cong lên thành nụ cười.