Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 11
Chương 11:
“Hả, không muốn đâu. Sao phải nhất thiết là tôi?”
– Đừng nói thế, tôi có chọn cậu đâu. Tự tay Seokyoung chỉ định đó.
“Còn công việc tôi đang làm thì sao?”
– Seokyoung đã cử hai Hunter cấp B để hỗ trợ rồi, nên đừng lo, công việc của cậu vẫn sẽ bình thường thôi. Dù bên đó chưa nói rõ thời gian cụ thể, nhưng có lẽ sẽ kéo dài khoảng 2-3 tháng. Tạm thời, cậu cứ làm ở đó cùng với Soobin đi.
Yoon Seo thở dài một hơi. Hay là nghỉ việc quách đi cho rồi.
“Ừm, tôi sẽ làm ở đó một thời gian.”
– Được, tôi biết rồi.
Bỗng nhiên Yoon Seo cảm thấy hơi bất an. Linh cảm của cậu luôn rất chính xác, đặc biệt là linh cảm xấu.
‘Họ chọn cả mình lẫn Soobin sao?’
Nếu chỉ có mình cậu được chọn, thì chẳng có gì đáng ngờ cả. Nhưng nếu chọn cả Park Soobin—người đang giấu thân phận là Hunter bậc C dù thực chất là bậc A—lại khiến mọi chuyện rất đáng nghi. Trái ngược với sự bất an của Yoon Seo, nhóm chat của hội lại đang sôi nổi bàn tán.
[Go Heewon] Chết tiệt… Ghen tị quá đi mất. Không thể chấp nhận được.
[Đội quản lý Kim Daeri] Đừng làm hoen ố danh tiếng của Hội Leaves nghe chưa. Cố lên!
[Park Youngbum] Mẹ nó… Tôi cũng ghen tị quá. Không thể chấp nhận được.
[Đội quản lý Choi Woori] May là người đi là Yoon Seo. Haha, chắc chắn cậu ấy sẽ không gây ra rắc rối gì đâu.
[Go Heewon] Oppa Yoon Seo đâu quan tâm đó có phải Seokyoung hay không, huhu, cớ sao phải chú ý đến một người không thương mình làm gì… Sao Seokyoung không chọn tôi?
[Đội chiến lược Soo Yoo] Yoon Seo, chúng ta sẽ không gặp lại trong một khoảng thời gian dài luôn đó. Chúc mừng và giữ gìn sức khỏe nhé!
[Park Youngbum] Xì! Cậu ta chắc chắn đang lướt đọc tin nhắn với bộ mặt khó chịu cho coi. Tại sao lại là cậu ấy mà không phải tôi chứ?
Trong khi các đội khác tiễn cậu bằng những lời chúc tốt đẹp, đồng đội của cậu lại chìm trong ghen tị và đố kỵ. Nhìn những tin nhắn đầy oán trách từ hai người đó chẳng hiểu sao lại khiến Yoon Seo cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không lâu sau, Park Soobin cũng liên lạc với anh. Vì cả hai không biết số điện thoại của nhau, nên phải gọi qua ứng dụng nhắn tin của hội trên U-Pad.
– Yoon Seo, cậu được Hội trưởng thông báo rồi đúng không?
“Ừ. 20 phút nữa tôi đến.”
– Được. Gặp nhau rồi cùng vào nhé.
“Ừ.”
– Cậu không thấy háo hức khi được đến Seokyoung sao? Nghe nói các Hunter cấp S hiện tại chưa có dự định vào hầm ngục đâu. Nếu may mắn thì chúng ta sẽ được chạm mặt họ đó.
Giọng điệu nhẹ nhàng của Park Soobin qua tai Yoon Seo lại như một lời nguyền, khiến tâm trạng cậu lại trùng xuống. Sau khi đã quyết định xong địa điểm gặp mặt và kết thúc cuộc gọi, lần đầu tiên sau một thời gian dài, Yoon Seo gửi tin nhắn vào nhóm chat.
[Me] Tôi cũng chẳng hứng thú lắm, nhưng đành vậy. Tôi sẽ cố gắng hết sức.
[Go Heewon] Thấy chưa?! Anh ấy thậm chí còn không quan tâm!! Lẽ ra phải là tôi mới đúng!! Huhuhu!!!
[Park Youngbum] Biết ngay mà. Ugh, tôi muốn đi thay quá!!! Tại sao không phải là tôi chứ…
Khi hai người họ bắt đầu than vãn ầm ĩ, cuối cùng Yoon Seo cũng cảm thấy được an ủi đôi chút.
“Hai người là Hunter Yoon Seo và Hunter Park Soobin đúng không? Xin hãy sử dụng thang máy trung tâm để lên tầng 102.”
Nhân viên quầy thông tin ở sảnh xác nhận danh tính của hai người và đưa thẻ ra vào tạm thời.
Trước thang máy trung tâm không có ai. Vì có tổng cộng sáu cái, nên ngay sau khi bấm nút, một thang máy từ tầng hầm đã đi lên. Yoon Seo và Soobin bước vào.
“Ah.”
Bên trong thang máy đã có sẵn một người đàn ông. Với mái tóc bù xù che gần hết lông mày và cặp kính gọng dày, anh ta lập tức dựa vào góc thang máy khi Yoon Seo và Park Soobin bước vào. Trông anh ta có vẻ cực kỳ sợ hãi.
[‘Park Kang’ đã kích hoạt kỹ năng <Động Cơ Ẩn>.]
[‘Park Kang’ đang xem hồ sơ <Ký Ức Lỗi> của bạn.]
Người đàn ông ngay lập tức sử dụng kỹ năng thăm dò. Dù Park Soobin có nhìn thấy thông báo hay không, cậu vẫn tỏ ra vô tư và chào hỏi một cách thân thiện.
“Chào anh. Anh là Hunter Amhyang từ Hội Muhyang đúng không?”
“Ah, ah. Phải, x-xin chào.”
“Tôi là Park Soobin từ Hội Leaves. Đây là Yoon Seo, cũng từ hội của tôi.”
“T-tôi… xin chào… xin chào.”
“Xin chào.”
Vì Park Soobin đã giới thiệu anh trước, Yoon Seo không còn cách nào khác ngoài chào hỏi lại. Anh nhanh chóng quan sát người đàn ông bằng đôi mắt nâu của mình. Hunter tóc rối kia run rẩy một cách tội nghiệp. Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt họ mà chỉ chăm chú nhìn xuống sàn thang máy. Dáng người có vẻ to lớn, cơ bắp nhưng lại co rúm như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Nếu nhìn lâu hơn thì chỉ khiến người kia thêm khó chịu thôi, nên Yoon Seo quay sang nhấn nút tầng. Nhưng số 102 đã sáng đèn sẵn. Nhận ra điều này, Park Soobin mỉm cười nhẹ.
“Vậy ra Hunter Amhyang cũng lên tầng 102 à? Anh cũng là một trong những thợ săn được chọn hôm nay sao?”
“Ah… vâng, hội của tôi… chỉ có mình tôi.”
“Ra vậy. Rất vui được gặp anh. Chúng tôi cũng thế nè.”
“T-tôi cũng vậy… R-rất mong được hợp tác…”
Người đàn ông tóc rối co mình trong góc thang máy, tránh ánh mắt họ và gật đầu một cách vụng về. Đây đúng là một cuộc gặp gỡ giữa người hướng nội và người hướng ngoại. Cảm thấy tội nghiệp trước cảnh tượng này, Yoon Seo huých nhẹ vào cánh tay Park Soobin ra hiệu dừng lại.
Park Soobin thản nhiên nói.
“Yoon Seo, cố gắng làm tốt nhé. Heewon dặn chúng ta đừng làm mất mặt Hội Leaves đấy.”
“Tôi tưởng cái hội Leaves chẳng còn gì từ lúc cả hội mang hanbok đi cosplay rồi chứ?”
“Haha… Thú vị mà. Đáng tiếc là cậu không tham gia. Tôi rất muốn thấy hình ảnh một công tử điển trai trong bộ hanbok cơ.”
“Tôi đã 29 tuổi rồi. Dù có chết tôi cũng không mặc thứ đó.”
“Người trẻ các cậu thật là. Từ chối hanbok là coi thường tinh thần văn hóa dân tộc—Thất vọng ghê.”
Yoon Seo để lời trêu chọc của Park Soobin trôi qua tai này rồi ra tai kia. Trong suốt hành trình lên tầng 102, một vài người ra vào thang máy. Mỗi khi có người lạ bước vào, Hunter Amhyang lại nấc nhẹ và sử dụng kỹ năng thăm dò. Khi đám đông rời đi, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
‘Anh ta là một trường hợp hiếm trong số những người Thức tỉnh.’
Dù đứng quay lưng lại, Yoon Seo vẫn quan sát từng cử động nhỏ của người đàn ông kia như thể có mắt sau gáy. Thông thường, ngay cả những người nhút nhát nhất cũng thay đổi phần nào tính cách sau khi Thức tỉnh, nhưng người này thì hoàn toàn khác biệt.
Khi họ đến tầng 102, một hành lang trắng tinh trải dài trước mắt. Một nhân viên của Seokyoung, cầm theo U-Pad, tiến đến chỗ họ.
“Hunter Amhyang, Hunter Lazbin, và Hunter Yoon Seo, đúng không? Xin hãy đợi một lát trong phòng chờ. Chúng tôi mong quý vị không sử dụng kỹ năng chủ động trong phòng chờ, chỉ cho phép kỹ năng bị động.”
Nhân viên hướng dẫn họ đến phòng chờ rồi rời đi. Khi mở cửa ra, một không gian sạch sẽ hiện ra với ghế sofa lớn, máy bán đồ ăn nhẹ, lò vi sóng, tủ lạnh, TV, thậm chí còn có cả một chiếc giường tạm. Yoon Seo ngay lập tức nhận ra các thiết bị phát hiện ma thuật gắn trên tường. Những thiết bị này không xuất hiện ở sảnh, thang máy hay hành lang, mà chỉ được lắp đặt trong phòng chờ và liên tục phát sáng đỏ.
[‘Lee Jungin’ đã kích hoạt kỹ năng <Sau Mặt Nạ Chú Hề>.]
[‘Lee Jungin’ đang xem hồ sơ <Ký Ức Lỗi> của bạn.]
[‘Kim Jinhae’ đã kích hoạt kỹ năng <Giá Trị Sinh Tồn>.]
[‘Kim Jinhae’ đang xem hồ sơ <Ký Ức Lỗi> của bạn.]
[‘Namgung Simhae’ đã kích hoạt kỹ năng <Mắt Quỷ Biển>.]
[‘Namgung Simhae’ đang xem hồ sơ <Ký Ức Lỗi> của bạn.]
Đây là một cuộc chiến vô hình, không đổ máu nhưng tràn đầy căng thẳng. Park Soobin cau mày, có lẽ vì cậu cũng nhìn thấy nhật ký hệ thống. Cậu quét mắt qua mười Hunter, mỗi người ngồi trong một tư thế khác nhau, mang những biểu cảm riêng biệt. Ngạc nhiên thay, cậu không hề sử dụng kỹ năng thăm dò.
“Có vẻ khá nhiều người đã đến rồi. Nhưng chúng ta không bị trễ đâu.”
Park Soobin mở lời bằng một nụ cười thân thiện. Trái lại, Yoon Seo chỉ khẽ thở dài khi nhận ra vài gương mặt quen thuộc trong số những thợ săn có mặt.
Có Hong Euiyoon, gã tóc đỏ đã gây sự vào ngày sáp nhập hội; người đàn ông có lúm đồng tiền từng cố kết bạn với nhóm mặc hanbok của Hội Leaves; thậm chí cả hai người em của Kim Seohae cũng có mặt. Chỉ có ba gương mặt là lạ lẫm với anh.
Đây thực sự chỉ là trùng hợp sao…?
“Rất hân hạnh được gặp mọi người. Tên Hunter của tôi là Lazbin.”
“Chào, tôi là Paige.”
Người đàn ông có lúm đồng tiền là người đầu tiên đáp lại lời chào nồng nhiệt của Park Soobin bằng một nụ cười. Namgung Simhae và Kim Jinhae phớt lờ cậu, trong khi Hong Euiyoon cau có. Còn gã tóc rối thì nhanh chóng lùi vào góc xa nhất, ôm chặt túi rồi ngồi xuống. Yoon Seo cũng lặng lẽ chọn một chiếc sofa ở phía giữa phòng.
“Anh là Hunter đã mặc áo choàng xanh đậm trong buổi tiệc đúng không?”
“Anh nhận ra tôi sao? Ngại ghê.”
“Ấn tượng lắm đó. Tiếc là hội của chúng tôi lại không nghĩ ra ý tưởng như vậy. Giờ chúng ta cùng nhóm rồi, lần sau hãy chia sẻ với tôi về phong cách trang phục nhé.”
“Tất nhiên rồi, Hunter Paige.”
“À, cứ gọi tôi là Lee Jungin.”
“Được thôi, Lee Jungin. Cứ gọi tôi là Park Soobin.”
“Chậc. Đàn ông trưởng thành mà lại ẻo lả như thế.”
Hong Euiyoon ngắt ngang cuộc trò chuyện thân thiện giữa Lee Jungin và Park Soobin bằng một câu đầy mỉa mai. Thông thường, Park Soobin luôn bỏ qua những lời khiêu khích, và có vẻ như Lee Jungin cũng là kiểu người không thích xung đột. Cả hai chỉ nhìn nhau, bình tĩnh đáp lại.
“Xin lỗi nếu chúng tôi ồn ào quá.”
Họ cúi đầu lịch sự, trao đổi thông tin liên lạc rồi không nói thêm gì nữa.
“Hunter kiểu gì mà lại nhút nhát thế? Chậc.”
Khi không ai phản ứng lại lời khiêu khích của mình, Hong Euiyoon bắt đầu cảm thấy chán và chuyển mục tiêu.
“Cậu nhìn cái gì? Nhìn tôi chằm chằm thế là muốn đánh nhau à?”
Gã ta bắt chuyện một cách thô lỗ với người em út của Kim Seohae, người đang ngồi chéo ba ghế và nhìn về phía gã. Kim Jinhae nhíu mày, còn Namgung Simhae ngồi phía sau thì căng người lên. Tuy nhiên, một thợ săn bên cạnh Kim Jinhae nhẹ nhàng chạm vào tay cậu, ra hiệu bảo giữ bình tĩnh, ngăn tình huống leo thang.
“Chậc, toàn lũ nhàm chán.”
Hong Euiyoon thở dài như thể cuộc vui của hắn bị phá hỏng. Ánh mắt hắn rồi chạm phải ánh mắt của Yoon Seo.
Vào ngày sáp nhập, Hong Euiyoon đã từng sử dụng kỹ năng <Mắt Lửa> để quét hồ sơ giả của Yoon Seo, nên hắn không định khiêu khích anh thêm nữa.
Đó có thể coi là một điều may mắn, nhưng Yoon Seo vẫn không thể rũ bỏ cảm giác bất an.
Những người có mặt ở đây đều có gì đó đặc biệt. Tại sao mình lại bị xếp vào nhóm này?
Nếu là một người bình thường, có lẽ anh sẽ cảm thấy hào hứng thay vì lo lắng. Nhưng với một kẻ đang che giấu danh tính thật, anh chỉ thấy bất an và cảnh giác.
‘Không thể nào. Chắc mình đang suy diễn quá thôi.’
Tính đến giờ, hầu hết những kẻ săn lùng Seo Chaeyoon đều đã bỏ cuộc. Hai anh em kia còn tìm kiếm chỉ vì một thành viên trong gia đình họ từng là một phần của Kẻ báo thù thôi, không sao cả…
Tự thuyết phục bản thân như vậy, Yoon Seo cố gắng trấn tĩnh dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.