Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 1
Chương 1:
Thế giới đã chứng kiến một thời đại bài trừ thảm khốc.
Một ngày nọ, những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trên khắp toàn cầu, đồng thời, trước mặt một số người được chọn, những màn hình trong suốt hiện ra. Ban đầu, ai cũng hoang mang. Chuyện gì đang xảy ra? Những màn hình trong suốt này là gì? Tại sao có người nhìn thấy chúng, còn có người thì không?
Trước khi loài người kịp hiểu rõ tình hình, quái vật đã tràn vào thế giới, và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, xã hội nhanh chóng sụp đổ.
Trong giai đoạn ban đầu của sự kiện đen tối cùng thảm khốc ấy, được gọi là Ngày tận thế, một số người tin rằng Trái Đất đã đến hồi diệt vong, trong khi những người khác vẫn kiên trì nuôi hy vọng. Trong thế giới hoang tàn đó, loài người dần dần hiểu được tình hình và thu thập thông tin về cách chiến đấu chống lại lũ quái vật.
Những người có thể nhìn thấy màn hình trong suốt, được gọi là “Thức Tỉnh Giả”, phát hiện ra rằng họ sở hữu những năng lực đặc biệt. Họ biết rằng các Hầm ngục đang dần xuất hiện trên khắp Trái Đất, và nếu không được ngăn chặn kịp thời, quái vật bên trong sẽ tràn ra ngoài hoặc chính hầm ngục sẽ phát nổ, biến khu vực xung quanh thành vùng đất chết. Nhưng thông tin này cũng chẳng phải miễn phí gì, đều phải trả giá bằng vô số sinh mạng.
Nhờ những thông tin này, một số nhân tài đã đứng lên dẫn dắt nhân loại tái thiết, lập lại một xã hội thu nhỏ. Những quốc gia từng đối đầu nhau nay đã liên minh, và loài người từ khắp nơi trên thế giới, cùng chung tay chống lại quái vật.
Khi mọi người bắt đầu nhen nhóm hy vọng về một thời đại mới, một Hầm ngục đã xuất hiện ở Bắc Cực. Đây là hầm ngục nguy hiểm nhất từng được ghi nhận, và nếu không được dọn sạch, vụ nổ của nó được ước tính có thể sánh ngang với sự kiện tuyệt chủng Permi-Trias*.
*Permi-Trias: “Permi-Trias” hay “Sự kiện tuyệt chủng Permi-Trias” (Permian-Triassic extinction event) là một thảm họa sinh học xảy ra cách đây khoảng 252 triệu năm, đánh dấu ranh giới giữa kỷ Permi và kỷ Trias. Đây là sự kiện tuyệt chủng lớn nhất trong lịch sử Trái Đất, khi hơn 90% các loài sinh vật biển và khoảng 70% các loài sinh vật trên cạn bị tuyệt diệt. Nó còn được gọi là “Cái chết lớn” (The Great Dying) vì mức độ hủy diệt khủng khiếp của nó.
Trước thảm họa chưa từng có, nhân loại không có thời gian để than khóc. Những Thức Tỉnh Giả tình nguyện tiến vào siêu hầm ngục, và các quốc gia cung cấp hỗ trợ quân sự, bao gồm cả vũ khí hạt nhân, mà không hề do dự.
Số người tối đa được phép vào siêu hầm ngục là 1.203. Họ được gọi là “Kẻ Báo Thù”. Đội tiên phong gồm sáu Thức Tỉnh Giả mạnh nhất đến từ nhiều quốc gia. Theo sau họ là tám mươi hai đội Thức Tỉnh Giả, và ở hậu phương là những tình nguyện viên dù không thức tỉnh được bất cứ năng lực nào nhưng vẫn dũng cảm bước vào.
Khi 1.203 anh hùng, những Kẻ Báo Thù, tiến vào hầm ngục, thế giới bên ngoài chỉ có thể chờ đợi và cầu nguyện, chẳng ai biết chuyện gì đang diễn ra bên trong.
Cuối cùng, hầm ngục đã bị phá hủy một ngày ngay trước khi vụ nổ xảy ra, cứu thế giới khỏi diệt vong.
Tuy nhiên, cái giá phải trả là quá lớn.
Trong số 1.203 người, chỉ có bốn người còn sống trở ra từ Đại hầm ngục. Một trong số đó là Seo Chaeyoon, được biết đến như át chủ bài của Kẻ Báo Thù.
Ở tuổi mười chín, Seo Chaeyoon được đưa ra ngoài trong trạng thái bất tỉnh và biến mất khỏi thế giới từ ngày hôm đó.
Tin đồn lan truyền khắp nơi—cậu đã chết, mất đi năng lực, hoặc mắc chứng bệnh tâm thần—nhưng không ai biết sự thật. Những người biết về Seo Chaeyoon đều giữ im lặng, và cậu dần trở thành một huyền thoại trong lòng mọi người.
Và rồi, mười năm sau…
Mặt trời hôm nay chói chang, không một ngọn gió thổi qua. Giữa tháng Bảy, đứng trên sân thượng của một tòa nhà hỗn hợp suốt hai tiếng đồng hồ mà không có bóng râm, ngay cả Yoon Seo—người có thể lực trên mức trung bình—cũng bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Có lẽ cậu nên hoàn thành công việc sớm hơn. Yoon Seo đưa tay quạt cho mình, thở ra những hơi nóng hổi. Cổ và mặt cậu, phơi dưới ánh nắng, đã nóng ran.
“Cậu Hunter!”
Chủ tòa nhà, người vừa lên kiểm tra tiến độ, vội vàng chạy tới với một chiếc quạt cầm tay.
“Cậu Hunter này, dùng cái này đi. Chắc nóng lắm nhỉ?”
“Sắp xong rồi, không sao đâu. Xin hãy lùi lại.”
“Ồ, được rồi.”
Chủ tòa nhà cảm kích, lập tức lùi vào trong cửa sân thượng. Dù Yoon Seo chỉ thuộc một bang hội nhỏ, nhưng với tư cách là một Thức Tỉnh Giả, cậu luôn nhận được sự kính trọng từ những người vô năng.
Yoon Seo hoàn thành thiết lập cơ bản và tính toán hướng đặt, sau đó nhập số liệu vào U-Pad, liên kết nó với địa chỉ trong hồ sơ hợp đồng. Cuối cùng, cậu chạm vào bẫy và truyền một chút ma lực vào.
Với một tiếng “pop”, một quả cầu xanh xuất hiện trong không trung. Yoon Seo nhanh chóng đẩy nó lên cao. Nó bay lên ba mét, dần trở nên trong suốt rồi biến mất. Thay vào đó, một đường ranh giới màu xanh bao quanh tòa nhà bốn tầng cũ kỹ. Lá chắn đã được kích hoạt.
“Ồ, xong rồi sao?”
Chủ tòa nhà ngạc nhiên, chạm tay vào đường ranh giới xanh. Trong khi Yoon Seo chụp ảnh xác nhận và quay video hoàn tất lắp đặt, ranh giới dần mờ đi cho đến khi biến mất hoàn toàn. Nó sẽ vẫn không hoạt động cho đến khi phát hiện một tác động.
Yoon Seo kéo màn hình trong suốt từ U-Pad trên cổ tay lên và bước đến bên chủ nhà với hợp đồng.
“Đây là lá chắn cấp B. Vui lòng kiểm tra và ký vào đây.”
“À, được.”
Chủ tòa nhà cầm bút và nhanh chóng ký tên.
“Nhanh hơn tôi tưởng đấy. Tôi nghe nói tòa nhà bên kia mất tận sáu tiếng đồng hồ.”
“Thời gian thay đổi tùy vào kích thước và cấp độ của tòa nhà. Để tôi giải thích chi tiết hợp đồng.”
“Ồ, tôi biết rồi.”
“Giải thích là điều bắt buộc mà.”
Yoon Seo thu lại màn hình và gắn U-Pad về cổ tay. Ánh mắt của chủ tòa nhà dõi theo nó. Trông nó như một chiếc đồng hồ thông minh bình thường, nhưng thiết bị dành riêng cho Thức Tỉnh Giả này có thể hiển thị màn hình trong suốt và chiếu hình ảnh ba chiều, luôn khiến những người vô năng tò mò.
“Lá chắn cấp B có thể chống lại vụ nổ từ các hầm ngục cấp B trở xuống và mấy thứ tương tự. Theo điều khoản đặc biệt ông yêu cầu, lá chắn sẽ duy trì trong ba giờ sau lần đầu tiên bị tấn công. Hợp đồng có hiệu lực trong một năm và sẽ tự động gia hạn hàng năm. Bang hội chúng tôi sẽ cử người đến bảo trì mỗi quý.”
“Lúc đó cậu sẽ đến à?”
“Tất nhiên, chúng tôi sẽ cử một Hunter tới.”
“Không, ý tôi là, chính cậu sẽ đến chứ?”
“Ồ… khả năng cao là tôi sẽ đến.”
Những bang hội lớn thường có đội riêng chuyên lắp đặt và bảo trì lá chắn, nhưng trong những bang hội nhỏ như ‘Nakyup’, mọi việc thường do một ‘Đội Hỗ Trợ Dân Sự’ đảm nhiệm. Yoon Seo đã làm việc ở đội này suốt mười năm, phụ trách khu vực Ga Tây Seoul, nên nhiều khả năng cậu sẽ tiếp tục phụ trách nơi này.
“Tôi hiểu rồi.”
Chủ tòa nhà gật đầu lia lịa, trông có vẻ nhẹ nhõm. Cuối cùng, Yoon Seo cũng thoát khỏi cái nóng như thiêu đốt trên sân thượng và đi vào bên trong tòa nhà. Dù cầu thang có mái che vẫn còn nóng hầm hập, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn ở trên đó. Khi họ bước xuống cầu thang, chủ tòa nhà tiếp tục huyên thuyên những câu chuyện vu vơ.
“Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi ký hợp đồng lắp khiên bảo vệ, nên tôi khá lo lắng. Nghe nói việc này mất rất nhiều thời gian, mà một số Hunter thì lại kiêu ngạo, lúc nào cũng muốn được nịnh nọt. Nhưng không ngờ lần này mọi thứ diễn ra nhanh chóng, mà cậu lại rất tốt bụng nữa. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã có những định kiến như vậy, haha.”
“Các thành viên trong Hội Leaves chúng tôi không giống những Hunter khác đâu ạ. Hy vọng sau này ông sẽ tiếp tục tin tưởng chúng tôi.”
“Ừ, ừ. Tôi nhất định sẽ giới thiệu các cậu với người khác.”
Ngay cả ở một đất nước nhỏ như Hàn Quốc, mỗi ngày vẫn có từ 30 đến 100 hầm ngục xuất hiện. Mặc dù hệ thống quản lí Hunter của Hàn Quốc rất có tổ chức, giúp giảm thiểu nguy cơ thất bại trong các cuộc đột kích, nhưng tỷ lệ thất bại không phải bằng không.
Dù có phương pháp phát hiện hầm ngục, nhưng vẫn rất khó để bao quát toàn bộ đất nước. Đôi khi, một số hầm ngục có giới hạn thời gian quá ngắn khiến việc chinh phục trở nên bất khả thi, hoặc có những cổng dịch chuyển quá nhỏ, không thể vào được nếu không có kỹ năng hoặc vật phẩm thu nhỏ. Vì vậy, những vụ quái vật tràn ra ngoài gần như xảy ra hằng ngày, với các vụ nổ nhỏ lẻ xảy ra từ hai đến ba lần mỗi tuần.
Để giảm thiểu thiệt hại, mười năm trước, một Hunter đã phát minh ra thiết bị tạo lập khiên, có khả năng chặn các vụ nổ và đòn tấn công của quái vật. Anh ta đã đăng bản thiết kế miễn phí lên mạng, và từ đó, việc lắp khiên trở nên phổ biến như một hình thức mua bảo hiểm cho tòa nhà. Sau đó, các biến thể như bẫy nổ và bẫy dịch chuyển cũng được phát triển, biến ngành kinh doanh bẫy rập trở thành một trong những nguồn thu chính của các bang hội.
Đối với những người không thức tỉnh, bẫy khiên gần như là một phao cứu sinh trước những thảm họa bất ngờ. Một số Hunter vô lương tâm đã lợi dụng điều này, chèn ép dân thường bằng cách giảm chất lượng khiên bảo vệ xuống dưới mức hợp đồng, hoặc cố tình cắt giảm lượng mana dự trữ để làm hao mòn độ bền nhanh hơn.
Chủ tòa nhà có vẻ rất hài lòng khi thấy rằng có vẻ Yoon Seo không phải là một trong những Hunter kiêu căng ngạo mạn thấy ghét đó.