Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 97
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
“Không còn gì để nói ngoài hai chữ ‘giỏi thật’.”
“Được rồi. Phải thế này mới xứng là vòng thi cuối cùng chứ.”
Giữa những lời khen ngợi dồn dập từ các mentor, các thành viên trong đội dù thở hổn hển vẫn không giấu được gương mặt đầy phấn khích.
Trong số các mentor đang chia sẻ cảm nghĩ ngắn gọn, người mở lời đầu tiên để đưa ra nhận xét chi tiết là Bridy – mentor rap.
“Nói thật lúc đầu tôi chỉ nghĩ: ‘Đây là đội mất cân bằng kiểu gì thế này?’ Ai nấy cũng đều từng làm main position một lần rồi còn gì. Toàn những người như thế tụ lại thì ai cũng nổi bật, tôi tưởng sẽ rối tung rối mù cả lên…”
“Nhưng họ làm rất tốt, đúng không?”
Khi Jane ngắt lời hỏi với vẻ muốn được đồng tình, Bridie khẽ gật đầu như muốn nói “không phủ nhận được”, thể hiện sự công nhận.
“Thật sự rất giỏi. Chính vì ai cũng giỏi nên lại càng thấy được cá tính riêng của từng người mà không một ai bị lép vế, kỹ năng tổng thể nhìn vào rất đồng đều.”
“Ai đảm nhận vị trí chính thì thể hiện đúng đẳng cấp main, và các bạn ở vị trí phụ cũng không để phần của mình bị chìm. Ai làm việc nấy rất tốt. Rất ấn tượng.”
“Nhìn là biết có đầu tư suy nghĩ. Đổi tuyến di chuyển rồi đúng không? Ji Hyuk với Hyunjin làm à?”
“Vâng ạ.”
“Làm tốt đấy. Nhìn hợp với các bạn hơn nhiều, còn nổi bật nữa.”
Sau nhận xét của mentor dance là Jane và Rio, đến lượt mentor vocal như Do Min và Cha Mina cũng không tiếc lời khen.
“Cách các bạn giải mã bài hát rất tốt, tôi cảm nhận được sự nhiệt huyết rõ ràng.”
“Dù vẫn cần mài giũa thêm một chút, nhưng tôi nghĩ nhóm 1 sẽ điều chỉnh được trong lúc luyện tập thôi. Không có bình luận gì thêm đâu.”
“Nhưng mà, Young Oh này.”
“…! Vâng!”
Lúc Do Min bất ngờ gọi tên, Hwang Young Oh lập tức ngẩng đầu lên với vẻ mặt hơi căng cứng. Hừm, Do Min trầm ngâm một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Bạn tiến bộ nhiều lắm đấy.”
“…!”
“Lúc nhận được thông tin luyện tập xen kẽ của nhóm 1 và nhóm 2, tôi còn nghĩ Young Oh có vẻ đang loay hoay lắm. Nhưng lần này bạn làm tốt đấy chứ? Có phải bạn trải qua thay đổi tâm lý gì không?”
“…À… chỉ là, vì đây là vòng cuối cùng nên em nghĩ mình phải làm hết sức để không hối tiếc.”
Trước câu hỏi có phần thăm dò, Hwang Young Oh trả lời như vậy. Do Min lại như muốn đoán ý thật sau câu nói đó, nhìn chăm chú vào mặt Young Oh một lúc.
Khi thấy Young Oh chỉ đứng đó với vẻ ngại ngùng lúng túng, Do Min nhẹ nhàng quay mặt đi rồi tiếp lời.
“Làm tốt lắm. Lần này bạn không tạo cảm giác quá gồng, điều chỉnh rất ổn. Những điểm yếu tôi hay nhắc mỗi qua mỗi vòng thi, lần này không còn thấy nữa. Bạn đã trưởng thành rồi, Young Oh.”
“Đúng là đến vòng cuối, ai cũng thay đổi hẳn.”
“Không phải tự nhiên mấy anh bạn này trụ được đến final. Nhìn tụi nhỏ trưởng thành thế này mới thấy đáng để ở lại. Hy vọng các bạn giữ vững phong độ, đội này thật sự có tiềm năng.”
“Tôi còn muốn khen thêm một điều nữa là…”
Ngay lúc đó, Jane – người từ nãy giờ chỉ yên lặng nghe các mentor khác nhận xét – lên tiếng. Tôi quay sang nhìn cô ấy, và đúng lúc đó tôi chạm mắt trực tiếp với mắt Jane, như thể cô ấy đã để ý tôi từ đầu. Jane mỉm cười hiếm hoi, cực rạng rỡ, nói:
“Đội các bạn, phần hiện diện của center thật sự có điểm cộng lớn.”
“Đúng, tôi hoàn toàn đồng ý.”
“Nói thật, tôi không nghĩ Yoo Ha sẽ làm center đâu…”
“Nghĩ lại thì, ngay từ ấn tượng đầu, Yoo Ha đã có dáng dấp center rồi. Giờ mới thấy lạ là trước giờ lại chưa từng làm.”
Khi các mentor khác gật gù trò chuyện như vậy, Jane vẫn mỉm cười hài lòng, cô tiếp tục nói.
“Ngay từ intro, bạn đã giữ nhịp tốt ở trung tâm, mở đầu ổn định, phần killing part cũng được khai thác tốt. Tổng thể thể hiện rõ tinh thần của bài hát. Là ‘gương mặt đại diện’ của nhóm – bạn làm rất tốt vai trò đó.”
“Cảm ơn ạ!”
“Không chỉ center đâu. Cách chia position cũng rất ổn. Nhìn như thể các bạn đang thể hiện màn trình diễn đỉnh cao nhất trong phạm vi khả năng của mình. Diễn thế này quá đủ để lên sân khấu rồi đó.”
Nghe đến đó, gương mặt các thành viên trong đội bừng sáng. Jane vốn nổi tiếng là người khắt khe nhất trong số các mentor, nên để cô ấy khen ngợi đến mức này đúng là chuyện hiếm có.
“Làm tốt lắm mọi người. Cứ giữ đà này đến vòng final nhé.”
“Cảm ơn ạ!”
Chúng tôi đồng loạt cúi chào rồi rời khỏi sân khấu, hướng về một góc phòng luyện tập. Và ngay sau đó, nhóm 2 cũng lồm cồm đứng dậy với vẻ không mấy vui vẻ, thay chúng tôi bước lên giữa sân khấu.
“Tò mò nhóm 2 quá, xem thử coi nào?”
“Vâng ạ!”
Theo lời ấy, Yoo Chan Hee bắt đầu sắp xếp lại đội hình, nhưng từ bước chuẩn bị đã có phần rối rắm khiến các mentor không khỏi cau mày lộ liễu.
“Này, không phải chỗ đó, bên này…”
“Tuyến trung tâm không phải ở đó đâu.”
Nhóm 2 không ngừng lạc chỗ, nhìn rõ là đang bối rối. Cuối cùng cũng sắp xếp xong đội hình và bắt đầu biểu diễn, nhưng—
“Các bạn không muốn làm à?”
Kết cục là chỉ nhận lại ánh mắt đầy thất vọng pha chút tức giận của các mentor.
****
“Ha…”
“…”
“…Ha…”
“Aiden, thôi thở dài đi. Không tập thì về, ở lại thì phải nghiêm túc lên.”
“Lạnh lùng thật đấy…”
Aiden Lee nằm bẹp trong phòng luyện tập, rồi lết mình ngồi dậy. Với vẻ mặt mệt mỏi hiếm thấy, cậu ấy dựa lưng vào gương, để tờ lời bài hát lơ lửng trên đầu ngón tay rồi mặc nó rớt xuống.
“Chán quá trời luôn…”
Ngay sau khi buổi đánh giá giữa chừng kết thúc, nhóm 2 dường như đã phải vào cuộc họp khẩn. Vì nhận xét họ nhận được thực sự là… quá nặng nề.
“Tôi không thể để các bạn lên sân khấu với tình trạng như thế này được.”
“Các bạn định làm gì? So sánh với đội 1 thì kết quả quá rõ ràng. Cùng một khoảng thời gian được cho, tại sao một bên thì thế kia còn bên còn lại lại thảm hại thế này? Mấy bạn không thấy mình quá đáng à?”
“Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, cái gì cũng tệ.”
Cả ngày hôm nay hình như bọn họ có luyện tập một chút, nhưng đến tối thì lại mỗi người một nơi. Aiden Lee bảo bức bối đến mức phát điên nên trốn khỏi phòng tập của cậu ấy, mò sang chỗ người khác đang luyện.
Tôi nhìn Aiden Lee, người trông như đã đánh mất hoàn toàn động lực, cũng vô thức thở dài. Từ nãy đến giờ cậu ấy trông cứ tụt mood không chịu nổi, làm tôi cũng bị ảnh hưởng và tập luyện chẳng đâu vào đâu.
“Cậu đến để luyện tập hay than vãn vậy?”
“Cả hai?”
“Vậy thì làm nhanh rồi đi làm việc của cậu đi.”
“Lạnh lùng ghê…”
Nói thế nhưng Aiden Lee vẫn chỉnh lại tư thế ngồi. Sau đó, có vẻ đang nghĩ ngợi gì đó, một lúc sau mới lên tiếng:
“Này, ai cũng muốn được debut đúng không?”
“Muốn debut mới đến đây chứ.”
“Vậu, tất cả đều muốn đứng trên sân khấu đúng không?”
“Có lẽ thế.”
“Vậy thì tại sao họ lại như thế?”
Câu hỏi đó lược bỏ rất nhiều ý, nhưng thực chất rất đơn giản. Sao ai ai cũng có thái độ lười như nhau vậy? Chắc cậu ấy cũng thắc mắc tại sao cùng là thực tập sinh mà bầu không khí mỗi đội lại khác biệt đến thế.
Tôi trả lời mà không suy nghĩ quá nhiều:
“Vì hoàn cảnh khác nhau, con người cũng khác nhau.”
Nếu một trong những đứa đang ăn hại ở đội 2 bị chuyển sang đội 1, tình hình có lẽ đã khác. Có khả năng họ sẽ bị cuốn theo không khí đội này và cố gắng hòa mình vào đội bằng mọi giá.
Ngược lại, một số cá nhân hiện đang ở đội 1 mà bị chuyển sang đội 2, ắt hẳn cũng sẽ bị ảnh hưởng, mất động lực và không duy trì nổi lượng luyện tập như nhóm đó hiện tại.
Không thể đổ lỗi cho một người về bầu không khí này. Vì nó được hình thành từ tập thể, nên việc truy ra ai là người bắt đầu khá mơ hồ.
“Tôi chỉ mong chuyện này sớm kết thúc thôi.”
Nhìn Aiden Lee lẩm bẩm như vậy, tôi chợt nhớ đến chuyện cậu ấy đã từng debut nhưng lại bỏ dở từ năm thứ hai.
Hồi đầu Design Your Idol, tôi cứ nghĩ lý do Aiden Lee rời nhóm là vì công ty kìm kẹp. Vì hướng hoạt động cậu ấy muốn khác với hướng công ty ép buộc.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đó không phải là lý do duy nhất khiến Aiden Lee bỏ cuộc.
‘Ngay khi Ayden được cho phép hoạt động solo là mỗi người một ngả.’
Ba năm đầu vẫn chủ yếu hoạt động nhóm, nhưng hai năm sau đó họ dần chuyển sang hoạt động cá nhân. Dường như vì đã gắn bó một cách bắt buộc suốt ba năm, nên hai năm sau ngoài ba lần comeback thì ai nấy đều tập trung làm việc riêng.
‘Do Ji Hyuk thì từ năm thứ tư đã rẽ hẳn sang diễn xuất.’
Mâu thuẫn trong nhóm đó nổi tiếng lắm. Ngay cả fandom cũng chia rẽ rõ rệt, ai cũng chỉ chờ cho đến khi hợp đồng của từng người kết thúc, cho thấy cả fan cũng biết là không có mối liên kết nào giữa các thành viên.
Tôi không biết vì sao họ lại không xây dựng được tình cảm gắn bó. Tôi cũng không biết các thành viên nhóm Ayden – nhóm cũ của Kim Min Gi – đã nghĩ gì về nhau hay có quan hệ ra sao.
‘Nhưng chắc chắn là không tốt đẹp gì.’
Đến mức Aiden Lee không chịu nổi, thấy “chán” và quyết định rời nhóm ngay trong năm thứ hai cơ mà.
Không chỉ là vấn đề quan hệ giữa người với người. Có lẽ việc đứng trên sân khấu cùng đội hình đó không mang lại cảm xúc gì cho Aiden Lee.
Điều đó đã ảnh hưởng đến việc Do Ji Hyuk rẽ sang làm diễn viên từ năm thứ tư, hay Kang Hyunjin từ bỏ luôn sự nghiệp giải trí sau khi hết hạn hợp đồng.
Khác với các nhóm khác, nhóm dự án có “hạn sử dụng” được định sẵn. Khi hợp đồng kết thúc thì mọi người sẽ đường ai nấy đi như chưa từng thân thiết.
Thời hạn có nghĩa là luôn phải nghĩ đến “kết thúc”. Có lẽ vì thế nên một số thành viên cũng đã sớm nghĩ đến chuyện “làm cho có”.
“Vậy cậu định nhường à?”
Điều đó chắc chắn sẽ xung đột với những người luôn hướng đến sự nỗ lực tối đa.
Có lẽ Aiden Lee cùng một vài người khác đã bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ấy. Và trong số đó, Aiden Lee là người đầu tiên mất hứng thú nhưng không thể đổi đội nên tự nguyện rút lui.
“Hử?”
“Ý tôi là, cậu định nhường suất cho người khác à?”
Lần này cũng thế, tình hình của vòng chung kết khá tương đồng.
Aiden Lee rõ ràng mất hứng vì không hợp với đội 2, và như các thực tập sinh khác ở đội 2, cậu ấy cũng đang bị lung lay dữ dội.
Nhưng tôi không muốn Aiden Lee bị cuốn vào và chìm nghỉm theo họ.
“…Gì cơ?”
“Cậu đang bị ảnh hưởng bởi mấy người kia đấy. Còn nói là không vui nữa?”
“Tôi á?”
“Chứ không thì sao? Cậu không tập tành gì, cứ nằm ườn ra, nếu không phải do bị ảnh hưởng thì là gì?”
“……”
“Cậu không định dốc hết sức cho sân khấu lần này à?”
Bởi vì hiện tại, người duy nhất có thể kéo cả đội 2 lên là Aiden Lee.
‘Vòng đánh giá nhóm thứ nhất, chính cậu ấy đã đốc thúc người khác kinh khủng lắm cơ mà.’
Aiden Lee lúc đó cứ tỉa tỉa tôi bằng cái tính cách “mặt dày” đặc trưng, khiến tôi không còn cách nào ngoài việc phải tập trung cho sân khấu.
Cậu ấy có khả năng nhạy bén nhìn thấu con người, chọc đúng chỗ tự ái để buộc người ta hành động – dù không nhận thức được điều đó, nhưng lại làm rất giỏi. Đó là một năng lực đặc biệt của Aiden.
Nhưng bởi vì tình thế bây giờ hơi khác.
Ở vòng đầu, tất cả mọi người đều khát khao được sống sót nên Aiden Lee dễ dàng dẫn dắt tình hình theo ý muốn. Tuy nhiên, hiện tại Aiden phải những kẻ đã từ bỏ lên.
Có lẽ cậu ấy đã thử đủ mọi cách, còn không thể đổi đội, vì thế mới đánh mất phong độ.
Cho dù giỏi như Aiden Lee, cậu ấy cũng không thể làm gì được trước bầu không khí bị số đông chi phối.
Nghĩ theo hướng đó, Aiden Lee cũng là kiểu dễ bị ảnh hưởng. Chỉ cần nhìn thái độ của cậu ấy từ lúc bắt đầu kỳ huấn luyện cho vòng chung kết đến giờ là rõ.
‘Đội 2 có tan nát hay không, đó là chuyện của họ…’
Nhưng nếu cả Aiden Lee cũng bị kéo xuống thì chuyện sẽ trở nên rắc rối. Vì trong đội hình debut tôi tưởng tượng, Aiden Lee là một phần không thể thiếu.
Hơn nữa…
“Nếu giờ cậu không lấy lại phong độ, có khi sẽ bị loại khỏi đội hình debut luôn đấy.”
“……”
Nếu Aiden Lee không lấy lại được khí thế, đồng nghĩa là không thể thể hiện hết thực lực. Và nếu chuyện đó xảy ra ngay trên sân khấu live thì đúng là tai hại.
Tất nhiên Aiden Lee không yếu đến mức bị loại, với vị trí hiện tại và fandom có sẵn, chỉ vì biểu hiện không tốt mà mất suất debut là chuyện không khả thi…
‘Nhưng tôi ghét việc phiếu bầu bị chia cho những kẻ đó.’
Nếu như bình thường, Aiden Lee sẽ thu hút sự chú ý của idol maker và khán giả xem live, gom phiếu về cho cậu trong đội 2.
Nhưng nếu không phát huy được, ánh mắt khán giả sẽ bị phân tán. Và những phiếu bầu đó sẽ rơi vào tay kẻ khác.
‘Không thể lặp lại vết xe đổ của Ayden được.’
Tôi không muốn phiếu bầu bị “kẻ làm cho có” cướp mất.
Tôi biết kết cục của Ayden. Vì vậy, không thể để lại bất kỳ khả năng nào dù là nhỏ nhất dẫn đến con đường cũ.
Tôi bằng mọi giá phải debut, và một lần hợp tác với kiểu người “làm cho có” đã quá đủ với tôi.
Thấy Aiden Lee mở to mắt trước lời nói của tôi, tôi cảm thấy cần phải nhấn mạnh hơn nữa.
“Cậu muốn nhìn người khác debut thay vì cậu à?”
“……!”
Khóe mắt Aiden Lee khẽ co giật. Có vẻ lần này tôi đã thành công chọc vào lòng tự ái của cậu ấy rồi.
‘Cũng phải thôi.’
Hiện tại Aiden Lee ắt hẳn không vừa ý với phần lớn thành viên đội 2, nên việc có ai trong số họ vượt mặt cậu ấy là điều cậu ấy không thể chấp nhận được.
“…Tôi không định thua đâu.”
Nghe Aiden Lee lầm bầm đầy bực bội như vậy, tôi liếc xuống tờ lời bài hát đang cầm trong tay.
“Không tập mà dám mạnh miệng vậy?”
“Tôi sẽ tập.”
Cậu ấy bật dậy, hầm hầm rời khỏi phòng tập. Không còn dáng vẻ uể oải như khi nãy, động tác dứt khoát hơn nhiều – có lẽ ngọn lửa trong người gã vừa được thắp lại.
Tôi thở nhẹ một hơi, điều chỉnh cổ họng rồi tiếp tục luyện tập. Và cho đến tận rạng sáng hôm đó, tôi vẫn chưa rời khỏi phòng.
‘Không thể để tuột mất hạng 1 một cách dễ dàng…’
Dù là ai đi nữa, tôi cũng không muốn bị cướp đi bất cứ thứ gì vào tay họ.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹