Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 92
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
Một cửa sổ hệ thống hiện lên như thể đang chờ đợi tôi. Như thể hoan nghênh hành động của tôi, tôi rời mắt khỏi cửa sổ đó và nhìn vào tờ lời bài hát.
‘Tên bài hát cho vòng chung kết là… SPARK.’
Là một ca khúc thuộc thể loại fusion pop dựa trên nền nhạc rock sôi động và mạnh mẽ, bài hát toát lên năng lượng nhưng không hề thô ráp mà mang đậm cảm giác thời thượng.
Vì là thể loại có thể rẽ sang nhiều hướng, nên không khí của bài hát có thể thay đổi tùy vào cách thể hiện của giọng hát. Có lẽ chính cách thể hiện đó sẽ quyết định ai sẽ là main vocal.
“Tôi sẽ bắt đầu trước nhé.”
Người đầu tiên bắt đầu thử giọng sau khi nhìn qua lyrics là Kyung Jiwon.
Kyung Jiwon hắng giọng nhẹ rồi chọn phần bridge của điệp khúc, đặc biệt là đoạn cao vút như không có giới hạn, để khoe chất giọng cao đầy tự tin.
“Khoảnh khắc rực rỡ ấy, khoảng thời gian chúng ta bên nhau, sẽ không thể nào quên—”
Giọng hát cao dần rồi bất ngờ vút lên như chạm tới bầu trời. Cách xử lý kỹ thuật cuối cùng đầy hào nhoáng khiến các thực tập sinh đang lắng nghe cũng phải vỗ tay một cách lặng lẽ.
Ánh mắt thận trọng, không biểu lộ cảm xúc của Do Ji Hyuk nhanh chóng chuyển sang Hwang Young Oh. Hwang Young Oh có vẻ đã đoán trước không thể vượt qua Kyung Jiwon về kỹ thuật nên tập trung hơn vào việc thể hiện sắc thái giọng.
“Khoảnh khắc rực rỡ ấy, khoảng thời gian chúng ta bên nhau, sẽ không thể nào quên—”
Giọng hát cao của Hwang Young Oh mang nét thô ráp nhưng lại tập trung vào việc tô điểm bằng chất giọng, tuy hơi thiếu ổn định nhưng cuối cùng vẫn chạm được đỉnh điểm.
Chỉ là… có lẽ anh ta cũng nhận ra mình suýt lệch tông, nên hạ tờ lời nhạc xuống với vẻ mặt không mấy hài lòng.
“Bắt đầu nhé.”
Cuối cùng tới lượt tôi. Tôi hít một hơi thật sâu.
Việc đồng bộ hóa đã hoàn tất có nghĩa là tôi có thể hát giống như trước khi quay ngược thời gian.
‘Mặc dù tôi không còn nhớ mình từng hát như thế nào…’
Dù vậy, cách phát ra âm thanh dường như đã trở thành một thói quen ăn sâu hơn cả ký ức.
“Khoảnh khắc rực rỡ ấy, khoảng thời gian chúng ta bên nhau, sẽ không thể nào quên—”
Âm thanh trượt nhẹ theo cổ họng tôi và bật ra đúng kiểu mà tôi thấy hài lòng.
“Woa……”
“Yoo Ha à, thật sự đỉnh quá.”
“Hyung, anh có dùng doping gì không đấy? Sao kỹ năng lại tăng nhanh thế kia?”
Trước câu nói trêu chọc và cú huých nhẹ của Cheon Serim, tôi vô thức khép miệng lại và cũng cảm thấy bối rối.
‘…Lần đầu tiên đấy.’
Từ sau khi quay ngược thời gian, đây là lần đầu tiên tôi hát ra được đúng theo mong muốn của tôi.
Giọng hát bật ra đúng như ý muốn lại trở nên xa lạ một cách kỳ lạ. Sau khi bị giảm chỉ số toàn diện, tôi chưa từng có lấy một lần có thể nâng giọng lên tới mức mình mong muốn trong Design Your Idol.
Trình độ của tôi vẫn giữ nguyên ở mức trước khi trọng sinh, nhưng lại không thể chạm tới nó, khiến tôi không ít lần cảm thấy bức bối.
Nhưng hôm nay thì khác.
Và khi cảm giác mọi thứ cuối cùng cũng khớp lại đúng vị trí, tôi đã nghĩ:
‘Lần này… có lẽ tôi sẽ không vuột mất được đâu.’
“Cả ba đều vất vả rồi. Vậy bây giờ, bỏ phiếu nhé?”
Dù là sự tự tin vô căn cứ, nhưng dự đoán của tôi đã không sai.
“…Phiếu tuyệt đối.”
Lần đầu tiên kể từ khi tham gia [Design Your Idol], tôi đã giành được vị trí mà tôi mong muốn.
“Có vẻ mấy viên vitamin em đưa cho anh cuối cùng cũng phát huy tác dụng.”
“…Em nói cái gì đấy?”
“Hoặc là KRM đã cho anh tập luyện cấp tốc ạ?”
“Vẫn cần dè chừng mọi người đấy.”
Trước lời tôi nói, Cheon Serim cười khẽ rồi lại bắt đầu càm ràm rằng tôi phải uống vitamin đều đặn mỗi ngày. Ngay sau đó, Ju Danwoo – người đang ngồi cạnh tôi, lặng lẽ xúc đồ ăn vào khay – cũng hỏi một câu nhẹ nhàng.
“Em… không gắng sức quá đâu, đúng không?”
“Không ạ.”
“Ừm, thế thì tốt. Em cứ tưởng anh bị giam lỏng chỉ để luyện hát suốt thời gian qua đấy ạ. Anh vốn hát hay rồi, nhưng lúc nãy nghe cứ như cổ họng được tra dầu ấy. Chắc anh luyện tập chăm chỉ lắm phải không?”
Tôi khẽ gật đầu trước lời Cheon Serim, cầm khay cơm quay về chỗ ngồi. Dù là những lời trêu chọc, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra hai người họ đang lo lắng điều gì.
‘Chắc họ đang lo tôi bị KRM gây khó dễ hay bị ép buộc gì đó.’
Sau khi đuổi ba người họ ra khỏi nhà, tôi đã không liên lạc gì với họ suốt một thời gian. Vì tôi bận dọn dẹp mọi thứ và tập trung luyện tập cho vòng thi kế tiếp.
Có lẽ vì thế mà họ nghĩ tôi đã từ bỏ phản kháng và chấp nhận đề nghị của KRM, thực ra tôi và quản lý Kwon đã nói chuyện lại lần nữa.
Nhờ vậy mà tôi đạt được một số thỏa thuận.
“Việc gắn quá khứ của em với tiền bối Lee Hyun thì không sao. Dù là phỏng vấn sau khi anh ấy chuyển công ty hay chương trình nào cần em xuất hiện, em sẽ làm. Nhưng xin hãy hứa một điều thôi.”
“Điều gì?”
“Xin hãy kiểm soát các bình luận ác ý về bố mẹ em. Đăng thông báo để ngăn chặn việc lan truyền những lời phỉ báng hay tin đồn vô căn cứ.”
Trước câu đó, quản lý Kwon tỏ vẻ không mấy hài lòng. Bởi với ông ta, để bố mẹ tôi mãi là những người vô trách nhiệm sẽ khiến hình ảnh “tôi là nhân vật đáng thương” càng nổi bật hơn.
Dù có vẻ không vui, nhưng cuối cùng ông vẫn phải chấp nhận thỏa hiệp với tôi. Dù sao, chuyện liên quan đến quá khứ của tôi đang được bàn tán khắp nơi, việc kiểm soát bình luận ác ý là điều cần thiết. Ông ta cũng muốn tôi hợp tác suôn sẻ trong mối liên kết với Baek Lee Hyun.
‘Chắc là đến cuối năm nay sẽ bắt đầu dùng tôi một cách chính thức.’
Khi hợp đồng giữa công ty quản lý hiện tại và Baek Lee Hyun kết thúc, và chương trình Design Your Idol cũng khép lại, KRM sẽ chính thức bắt đầu sử dụng tôi. Thế nên, cho đến lúc đó, họ sẽ cố gắng đối xử với tôi thật tử tế.
Nhờ vậy mà hiện tại, tôi và KRM chỉ đang thăm dò nhau trong âm thầm.
KRM đang theo dõi tôi sát sao, sợ rằng tôi lại bốc đồng làm trò như lần trước. Còn tôi thì đang suy nghĩ xem làm sao để đâm sau lưng KRM một cách hiệu quả nhất.
Dù trong lòng có nghĩ thế nào đi nữa, gần đây mối quan hệ giữa tôi và KRM có thể xem là khá yên bình. Vì cả hai bên đều có chung mục tiêu là thông qua chương trình Design Your Idol để ra mắt thành công.
‘Ra mắt xong thì sẽ khác đấy.’
Nhưng đó là chuyện của sau này. Bây giờ việc ra mắt vẫn là ưu tiên hàng đầu.
“Hừm, tôi cũng muốn về đội đó cơ.”
Lúc đó, Aiden Lee ngồi cạnh tôi lầm bầm với gương mặt không hài lòng, khiến Cheon Serim cười khúc khích.
“Chan Hee nói là không muốn để mất anh mà.”
“Làm với Chan Hee cũng vui, bài của đội hiện tại cũng hay. Nhưng mà đội bên kia trông có vẻ thú vị hơn. Cũng tò mò xem Yoo Ha đã làm gì.”
Aiden Lee có vẻ rất tò mò về những chuyện đã xảy ra trong phòng tập của đội tôi. Vì trong bốn người đang ngồi ở đây, chỉ có cậu ấy là rơi vào đội khác nên không biết rõ tình hình.
“Gọi là thú vị thì hơi quá. Phải nói là suýt vỡ mặt mới đúng. Hừ, anh mà thấy tụi em giành vị trí chắc sợ luôn đó.”
Cheon Serim lắc đầu với vẻ mặt đầy chán ghét hiếm thấy. Nghe vậy, Ju Danwoo cũng khẽ gật đầu với vẻ mặt hơi mệt mỏi. Tôi thì đang nhớ lại tình hình sau khi vị trí main vocal được quyết định.
“Vậy giờ chúng ta chọn vị trí phụ nhé?”
Sau khi vị trí chính được xác định, việc còn lại là chia các vị trí phụ.
Còn lại bảy thực tập sinh. Trong khi càng về sau phần hát hay nhảy đều ít dần, nên cuộc tranh giành vị trí phụ diễn ra cực kỳ căng thẳng.
Dù vậy, Do Ji Hyuk vẫn cạnh tranh bình đẳng như những thực tập sinh khác, khiến tôi không khỏi đặt câu hỏi một lần nữa.
‘Thực lực của anh ta đủ tốt để độc quyền sub 2.’
Nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao anh ta phải làm vậy. Hoàn toàn có thể tạo đội có lợi cho bản thân với điều kiện thuận lợi hơn người khác, thế mà lại cố tình đâm đầu vào cuộc cạnh tranh nảy lửa này, tôi không thể không thấy lạ.
Nếu lo ngại lời mỉa mai hay ánh mắt soi mói, thì ít ra cũng có thể lợi dụng một phần rồi nhường lại một phần. Nhưng từ đầu đến giờ, Do Ji Hyuk chưa hề giành lấy bất kỳ lợi ích nào.
“Nhưng, có vẻ sẽ có sân khấu hay lắm đấy.”
Nghe Aiden Lee nói vậy, Cheon Serim gật đầu đồng tình.
“Hừm, đúng thật. Ai cũng cắm đầu vào làm vì muốn được thêm chút spotlight mà. Đội anh thì sao?”
“Ờ thì, người cố gắng thì tiếp tục cố gắng, người bỏ cuộc thì không làm gì cả.”
Dù là vòng chung kết, nhưng không phải ai cũng nhiệt tình. Vì họ đã đoán được có cơ hội ra mắt hay không, chắc chắn có người đã bỏ cuộc.
“Thế nên chán lắm.”
Aiden Lee tỏ ra bất mãn vì chuyện đó. Nhớ lại hồi vòng 1, Aiden Lee từng gây hấn với tôi, bây giờ có lẽ cậu ấy cũng đang bị stress.
Tôi im lặng đẩy lon nước giải khát được phục vụ kèm bữa ăn nhẹ về phía Aiden Lee. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào lon nước đó rồi làm mặt như thể thấy mình thật oan ức.
Buổi tập cuối cùng trong ngày đầu tiên diễn ra cùng với buổi chọn center.
Vì thời gian ban ngày đã tiêu hết vào việc phân chia vị trí phụ nên đến tối vẫn chưa chọn được center.
“Ai muốn làm center thì bước ra phía trước, sau đó chúng ta bầu chọn nhé?”
Rất nhiều thực tập sinh khao khát vị trí center vì đó là cơ hội để độc chiếm ống kính máy quay. Là người đầu tiên xuất hiện trên sân khấu, là người duy nhất lên hình cận cảnh – một cơ hội để ghi dấu ấn hình ảnh, vì vậy ở vòng live trực tiếp, vị trí này càng thêm quan trọng.
“Yoo Ha cũng ứng tuyển làm center à?”
Thế nên, việc bị cảnh giác cũng là điều dễ hiểu.
“Vâng.”
Tôi đáp nhẹ nhàng rồi kiểm tra xem có bao nhiêu người bước ra. Ứng tuyển center lần này gồm tôi, Do Ji Hyuk, Yoo Minseong, Zixuan, Hwang Young Oh và Cheon Serim.
“…Đã là main vocal còn làm center nữa thì gánh nặng lắm đấy.”
Hơn một nửa thành viên trong nhóm 10 người đăng ký làm center nên Hwang Young Oh buông lời cạnh tranh như thể cố kìm tôi lại. Nhưng những thực tập sinh khác chỉ im lặng quan sát, không ai phụ họa theo, cuối cùng anh ta chỉ đành ngậm miệng.
Cuộc bỏ phiếu chọn center diễn ra khá đơn giản.
Ứng viên sẽ biểu diễn phần điệp khúc của ‘SPARK’ kèm theo biểu cảm phù hợp. Vì có hơn một nửa đội tham gia ứng tuyển nên luật là: không được bầu cho bản thân, mỗi người phải chọn ai đó mà họ cho là phù hợp nhất với vị trí center.
Sau Cheon Serim là đến lượt Zixuan, Yoo Minseong và Hwang Young Oh.
“Tôi bắt đầu đây.”
Cuối cùng, Do Ji Hyuk bước lên để bắt đầu phần thể hiện.
“Thu hút lấy! The SPARK, ánh sáng rực rỡ bùng cháy trong trái tim đang bừng cháy của cậu—!”
Và anh ta, như thường lệ, không phải đối thủ dễ thắng. Trong khi những người khác chỉ ngân nga theo nhịp hoặc múa theo tiếng vỗ tay của các thực tập sinh đang ngồi, thì Do Ji Hyuk lại trình diễn động tác một cách hoàn hảo trong khi vẫn giữ được giọng live không chút dao động.
‘Đúng là giỏi thật.’
Trong lúc mọi người đang trầm trồ, tôi phải thừa nhận điều đó.
Không thể tin được đây lại là người từng vô danh suốt 6 năm và vừa xuất ngũ chưa lâu. Thực lực của anh ta đã được mài dũa tốt đến mức khó tin.
Giọng live vững vàng, biểu cảm tự nhiên. Còn có cả những cử chỉ dường như được lập trình sẵn để thu hút ánh nhìn của khán giả – cứ như thể bản năng anh ấy biết phải làm gì.
‘Trong Design Your Idol, nếu nói về khả năng làm chủ sân khấu thì chẳng ai sánh được với Do Ji Hyuk.’
Một người vừa có tài năng bẩm sinh lại vừa dày dạn kinh nghiệm sân khấu.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chính vì vậy mà Do Ji Hyuk không cần phải quá ham muốn giành giật vị trí chính. Với thực lực hiện tại, anh ta hoàn toàn có thể thu hút sự chú ý mà không cần tranh giành thiện cảm từ khán giả.
Thực tế là sau khi Do Ji Hyuk trình diễn, đến cả Cheon Serim – người mới nãy còn tỏ ra đầy tự tin cùng các ứng viên khác – đã tỏ vẻ bất lực. Bởi vì không ai có thể theo kịp sự điêu luyện hiện tại của Do Ji Hyuk.
Tóm lại, kinh nghiệm sân khấu đã giải quyết tình hình.
“Tôi bắt đầu đây.”
Dù vậy, tôi cũng không có ý định chùn bước.
Vì nếu nhắc đến kinh nghiệm trên sân khấu, tôi không hề kém cạnh anh ấy.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹