Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 9
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
★ Kế hoạch may mắn của idol sống cuộc đời thứ hai – Chương 9 ★
Quá trình dẫn đến chuyện này không có gì đặc biệt.
Đầu tiên, chúng tôi xem màn trình diễn ca khúc chủ đề “Look” tại hội trường, sau đó tham gia buổi huấn luyện nhóm. Mọi người cùng hát bài hát và tự tập luyện động tác vũ đạo theo từng nhóm.
Sau bữa trưa, các lớp được chia theo khối lớp vào buổi chiều, và lớp D bắt đầu với tiết học thanh nhạc.
“Giờ thì, chúng ta bắt đầu hát nhé?”
Người bước vào lớp D là Cha Mina, chuyên gia phụ trách huấn luyện thanh nhạc cho các thực tập sinh và idol tại các công ty lớn.
Cha Mina chỉnh cao độ trên bàn phím, và chúng tôi hát theo.
“Lại nào!”
Tuy nhiên, dù luyện tập lời bài hát bao nhiêu lần, không có nhiều thực tập sinh có thể hoàn toàn khớp với cao độ của bài hát. Lý do là vì phần lớn các nốt cao trong bài “Look” khó có thể được nam thực tập sinh tiêu hoá một cách nhanh chóng.
“Chú ý đừng để rơi cao độ nữa!”
Khi cao độ không khớp ngay cả sau nhiều lần luyện tập, Cha Mina nhìn các thực tập sinh với ánh mắt sắc bén, chọn ra những người thường xuyên làm rơi cao độ và chỉ định điểm cần cải thiện cho từng người.
Đồng thời, tôi được chọn là “học sinh danh dự” của lớp D.
‘Nếu đây mà được coi là vinh dự…’
“Danwoo và Yoo Ha, bước lên nào.”
Ju Danwoo và tôi là hai người “được chọn”.
“Danwoo, bạn sẵn sàng chưa?”
“Rồi ạ.”
Ju Danwoo bắt đầu hát theo phần đệm trên bàn phím theo yêu cầu của cố vấn Cha Mina. Và ngay khi giọng hát của Danwoo cất lên , tiếng trầm trồ vang lên từ các thực tập sinh.
“…Woa!”
“Giỏi thật đấy!”
“Sao anh ấy lại ở lớp D nhỉ…? Không hiểu nổi.”
“Không phải đáng ra anh ấy phải ở lớp A sao?”
Ngay cả tôi cũng cảm thấy bất ngờ khi nghe giọng hát của Ju Danwoo.
‘…Anh ấy giỏi thật đấy?’
Danwoo hát rất hay. Đến mức tôi không thể hiểu nổi tại sao anh ấy lại ở lớp D với khả năng thanh nhạc như thế này.
Giọng của anh ấy thuộc tông trầm, nhưng anh ấy kiểm soát hơi thở rất tốt khi lên các nốt cao và thể hiện những đoạn khó mà không gặp chút trở ngại.
“Bạn đã thuộc lời bài hát rồi à?”
Ngoài ra, dường như Ju Danwoo đã thuộc lòng tất cả lời bài hát. Anh ấy hát mà không cần nhìn lời.
Biểu cảm của Cha Mina rạng rỡ lên khi thấy một giọng ca xuất sắc trong lớp D, nhưng khuôn mặt cô ấy nhanh chóng thoáng chút tiếc nuối.
“Nếu bạn hát thay vì rap trong bài đánh giá cấp bậc, chắc chắn bạn đã được xếp ở bậc cao hơn rồi.”
Có vẻ như phần rap của Ju Danwoo không nổi bật bằng giọng hát.
Trong vô số màn trình diễn đánh giá cấp bậc, có một vài sân khấu để lại ấn tượng mạnh. Danwoo cũng là một trong những người mà tôi nhanh chóng quên sau sân khấu, tuy tôi không nhớ rõ lắm, nhưng mơ hồ nhớ rằng phần rap của anh ấy có chút gượng gạo.
‘Là anh ấy đi nhầm hướng, hay có lý do sâu xa nào khác?’
Danwoo cúi đầu, cảm ơn những lời khen ngợi đi kèm.
Cha Mina gật đầu với vẻ mặt hài lòng hơn nhiều, sau đó quay sang nhìn tôi.
“Vậy Yoo Ha, bạn thử nhé?”
“Dạ được.”
Không giống như Ju Danwoo, tôi trả lời ngắn gọn và hát với lời bài trong tay. Dù đã thuộc lòng lời bài hát của “Look”, tôi không muốn gây chú ý.
Sau khi tôi kết thúc bài hát, Mina mỉm cười rạng rỡ.
“Làm tốt lắm. Các nốt cao được thể hiện rất tốt, cao độ ổn định. Điểm mạnh của bạn là có quãng giọng cao và chất giọng phù hợp với nhiều thể loại. Bài ‘Look’ dường như cũng rất hợp với giọng của bạn. Tuy nhiên, hơi thở và biểu cảm còn thiếu sót, bạn cần lưu ý hơn khi hát.”
“Cảm ơn.”
Tôi hít một hơi ngắn và bỏ lời bài hát xuống. Mina nhìn Ju Danwoo với vẻ mặt tự hào và tuyên bố chọn anh làm lãnh đạo thanh nhạc cho lớp D.
“Yoo Ha làm rất tốt, nhưng vẫn còn thiếu sót về mặt kỹ thuật. Vì vậy, tốt hơn là để Danwoo làm trưởng nhóm thanh nhạc của lớp D. Danwoo, bạn làm được chứ?”
“…Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.”
Dường như anh ấy đã đoán được kết quả khi nhìn thấy khả năng của các thực tập sinh lớp D nhiều lần, nhưng bất ngờ thay, Danwoo có vẻ hơi lúng túng. Anh ấy gật đầu với khuôn mặt hơi bối rối.
Danwoo và tôi quay về chỗ ngồi trong lớp D. Mina nhìn lớp D với ánh mắt sắc bén lần nữa, và bắt đầu đưa ra những lời nhận xét thẳng thắn.
“Tất cả mọi người không hề cố gắng hết sức. Tất nhiên, ‘Look’ không phải bài hát dễ hát. Nhưng mọi thực tập sinh trong lớp D này thật sự thiếu động lực… Nếu các bạn muốn hát được nốt cao, đừng bỏ cuộc. Đến mức này, lớp F còn trông có động lực hơn cả các bạn.”
“…”
“Tại sao tôi lại thấy nhiều người sắp rớt xuống lớp F trong lần đánh giá sắp tới thế này? Các bạn không muốn trở thành thực tập sinh dự bị đúng không? Nếu rớt xuống lớp F, các bạn thậm chí không thể đứng trên sân khấu mà chỉ hòa lẫn vào bối cảnh thôi. Các bạn không muốn đứng trên sân khấu ‘Music A’ sao?”
“Em muốn ạ!”
“Vậy thì các bạn phải cố gắng hơn chứ, đúng không? Các bạn không muốn được debut sao?”
“Em muốn ạ!”
“Vậy thì hãy cố gắng hết sức, và nếu cần sự giúp đỡ, hãy hỏi Yoo Ha. Dù các bạn là đối thủ của nhau, nhưng cũng là bạn cùng lớp D. Hãy cùng nhau phát triển bằng cách học hỏi và giúp đỡ lẫn nhau. Làm sao các thực tập sinh lớp D có thể lên lớp C, B, hoặc A nếu không làm vậy được?”
“Em sẽ làm hết sức!”
Không hiểu vì sao Ju Danwoo lại không được nhắc đến, nhưng tại sao tên tôi lại xuất hiện?
Dù tôi cảm thấy hơi lúng túng, cố vấn Mina vẫn để lại lời cổ vũ trước khi ra ngoài cùng với bảng nhạc.
Bỏ lại Danwoo và tôi trong sự im lặng ngượng ngùng…
“…”
“Yoo Ha… Um, Yoo Ha? Cậu có thể chỉ tôi cách xử lý nốt ở đoạn cuối này không?”
“Tất nhiên rồi. Ở đoạn này thì…”
“Em… gọi là Danwoo hyung được không ạ? C… chỗ này, anh có thể chỉ giúp em một chút được không…?”
“À… chỗ đó thì…”
“À…”
Khi tôi và Ju Danwoo đang lúng túng cầm bản lời nhạc, trả lời những câu hỏi về phần hát từ các thực tập sinh lớp D, thì Jane bước vào lớp để bắt đầu buổi học nhảy, giúp tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi có bị chú ý hơn dự đoán, nhưng vì người dẫn lớp thanh nhạc là Ju Danwoo nên tôi nghĩ dần dần sự chú ý sẽ bớt đi.
***
“Tại sao các bạn không thể nhớ nổi vũ đạo? Các bạn nghĩ mình có thể lên sân khấu như thế này sao?”
Lớp học nhảy diễn ra theo hướng khác với những gì tôi mong đợi, và tôi không thể không hoảng hốt. Các thực tập sinh lớp D học vũ đạo chậm hơn tôi tưởng.
Trong số những thực tập sinh đang vật lộn vì không thể nhớ bài nhảy đúng cách, chỉ có tôi và Ju Danwoo nhớ được vũ đạo. Vì vậy, việc Ju Danwoo và tôi bị gọi tên giữa các thực tập sinh là điều tất nhiên.
Sau khi cả hai chúng tôi thực hiện vũ đạo, Jane suy nghĩ một lúc trước khi mở lời.
“Danwoo khá giỏi vũ đạo nhưng lại không nắm được điểm nhấn. Một số chi tiết bị bỏ qua. Còn Yoo Ha thì hiểu được điểm nhấn. Cậu ấy nắm bắt được cấu trúc của bài nhảy.”
“Cảm ơn.”
“Tôi nghĩ rằng trong lớp D không có ai giỏi về vũ đạo hơn Yoo Ha, đúng không?”
Không có thực tập sinh nào dám phản bác lại những gì cô ấy nói, khi Jane nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng.
Dù tôi muốn hay không, cuối cùng Ju Danwoo và tôi cũng phối hợp tốt, chia nhau vai trò trưởng nhóm thanh nhạc và trưởng nhóm vũ đạo của lớp D.
‘…Chắc là sẽ bị lên sóng cảnh này.’
Tôi nhìn cánh cửa mà Jane vừa bước ra, lòng trống rỗng nghĩ vậy.
Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ được chú ý đôi chút vì từng thuộc công ty lớn.
Tuy nhiên, nếu tôi ở yên một góc mà không làm bất kỳ nhiệm vụ gì, tôi nghĩ lượng thời gian lên hình sẽ giảm từ tập 2 hoặc tập 3 khi chương trình chính thức bắt đầu. Vì vậy, tôi dự định sẽ đảm nhiệm một vị trí không nổi bật nhất có thể.
Nhưng hơn cả những gì tôi nghĩ… Lớp D có quá nhiều thực tập sinh thiếu kinh nghiệm.
Trong lớp D, nhiều thực tập sinh có thời gian tập huấn ngắn hơn cả lớp F. Hầu hết họ đều không quen thuộc với việc nhảy.
Người có thời gian thực tập dài nhất trong đám đó là tôi và Ju Danwoo. Có lẽ vì thế, chỉ cần hát và nhảy đúng, chúng tôi đã lọt vào mắt xanh của các mentor.
‘…Hy vọng được ít sóng tiêu tan rồi. Đành chịu thôi. Tránh edit ác ý là được.’
Đã đội cái mũ leader lớp D – nơi ai cũng khát khao bấu víu – mà còn tỏ vẻ lười biếng hay không thèm trả lời câu hỏi? Chắc chắn tôi sẽ ăn ngay edit ác ý.
‘Nếu tôi có hình ảnh xấu, tôi sẽ gặp rắc rối khi quay trở lại xã hội.’
Tôi đã thất bại trong việc “tránh được spotlight”, nhưng dù gì tôi cũng chỉ định làm tốt vai trò leader vũ đạo ở mức vừa đủ, không để bị ghét là được.
Và khi tôi đang suy nghĩ làm sao để thể hiện vai trò vừa phải rồi rút lui cho khéo…
Ding!
“…!”
Ngay lúc đó, một cửa sổ hệ thống khác bật lên trước mắt tôi, và khi đọc nội dung, tôi không còn cách nào khác ngoài việc thay đổi lập trường của mình.
——
[Nhiệm vụ phụ – Người đội vương miện lãnh đạo phải chịu đựng sức nặng của nó]
Bạn đã trở thành lãnh đạo vũ đạo của lớp D, gánh vác số phận của vô số thực tập sinh.
Hãy thể hiện sự chính trực của một lãnh đạo và dẫn dắt đồng đội của bạn!
Khi bạn tận tâm hướng dẫn đồng đội và nâng cao kỹ năng của họ, bạn sẽ phát triển cùng họ.
Phần thưởng: Kích hoạt kỹ năng đặc biệt
(Vũ đạo) Vé Nhảy Có Giới Hạn!
Thời hạn: D-5 (tính đến khi kết thúc vai trò leader nhảy)
——
“…Hãy nhảy lại một lần nữa theo nhịp. Tôi nghĩ làm quen với vũ đạo trước đã.”
Bởi vì… tấm vé tăng kỹ năng gần như được tặng không ấy, đang lơ lửng trước mắt tôi.
‘Tôi không biết mình sẽ phải chịu đựng bao lâu trong Design Your Idol, tôi phải cày càng nhiều càng tốt.’
Chỉ số may mắn của tôi đã thấp sẵn rồi, mà lại bỏ qua cơ hội nâng cấp không cần dùng may mắn ư? Đúng là hành động của kẻ ngốc.
May mắn thay, lời nói của các cố vấn dường như đã kích thích họ, và có vẻ như mọi người đã có động lực thay đổi.
“Vâng ạ!”
“Mong được anh chỉ dạy.”
Dưới sự đồng thuận của mọi người, tôi bước lên trước, mở nhạc ‘Look’ ở tốc độ 0.5x và bắt đầu thị phạm từng động tác. Cùng lúc, tốc độ đồng bộ chỉ số nhảy trong khung hệ thống cũng tăng lên nhanh chóng.
***
“…Ha…”
Tôi nằm dài trên sàn phòng tập và thở dốc.
Trời đã tối lúc nào không hay, và tất cả các thực tập sinh lớp D đang luyện tập đã đi ăn tối.
‘Tôi không còn chút sức lực nào nữa.’
“…Em ổn chứ?”
“À… em nghĩ em còn sống, đừng lo.”
Ai đó đặt chai nước bên cạnh tôi. Khi quay lại, đó là Ju Danwoo.
Tôi ngồi dậy và uống cạn nước. Nước trôi xuống cổ họng thật ngọt ngào, có lẽ vì tôi đã mất nước và đổ mồ hôi quá nhiều.
“Anh không đi ăn sao?”
Tôi đặt chai nước uống dở xuống, thở dốc và hỏi Danwoo.
“Anh muốn luyện tập thêm một chút.”
Nói rồi Ju Danwoo lại quay về phía gương và bắt đầu luyện các động tác chính của bài ‘Look’. Vì không mở nhạc, nên tiếng đế giày kéo trên sàn vang vọng khắp phòng tập.
Nhìn Ju Danwoo luyện tập, tôi chặt nắp chai nước lại.
‘Tư thế đó sai rồi.’
Anh ấy đang luyện tập với tư thế sai.
Cử động của Ju Danwoo rất vụng về và thiếu chính xác. Không những không nắm được điểm nhấn, anh ấy còn quá vội vàng, chưa hoàn thành động tác trước đã chuẩn bị bước sang động tác tiếp theo.
Anh ấy biết phải làm gì trong đầu nhưng cơ thể lại quá vội vàng. Nếu nhảy như vậy, mọi chi tiết của từng động tác sẽ bị mất, và các điểm kết nối cũng bị lỏng lẻo.
Nếu tiếp tục nhảy như vậy, anh ấy sẽ hình thành nên thói quen xấu.
Thêm nữa, nếu để cơ thể quen với chi tiết sai, sau này càng khó sửa lại đúng. Vì vậy, nhảy sai mà cứ tiếp tục luyện như đúng rồi là điều cực kỳ nguy hiểm.
Tôi nhìn hình bóng Ju Danwoo trong gương, lưỡng lự.
Nhưng-
‘… Sẽ bị lên sóng tiếp mất.’
Đèn đỏ trên camera vẫn đang bật.
Với ngoại hình và tính cách của Ju Danwoo, cộng thêm mác công ty lớn của tôi, chắc chắn PD sẽ cố gắng giữ tôi lại vài tập đầu. Nếu giờ tôi lên tiếng, rất có thể sẽ bị cắt riêng làm diễn biến.
Cái “sóng truyền hình” mà tôi cực kỳ tránh né… lại xuất hiện, mà còn là kiểu thiện cảm nữa.
“….”
Cuối cùng, tôi không nói gì mà lẳng lặng rời khỏi phòng tập. Nhạc ‘Look’ chạy ở tốc độ 0.5x vẫn vang lên sau cánh cửa tôi vừa đóng, nhưng tôi lắc đầu để xua đi mớ suy nghĩ vẩn vơ.
‘… Tỉnh lại đi, Yoo Ha.’
Tôi không phải là người muốn trở thành idol, mà là người đang tìm đường thoát khỏi thế giới idol.
Tôi không còn là leader của “Lightning”, nên chẳng có lý do gì phải chăm lo từng người một.
Thế nên tôi không cần phải đưa ra lời khuyên cho Ju Danwoo. Tôi tin anh ấy sẽ tự xoay xở được. Mà anh ấy cũng đâu có mở miệng nhờ vả.
Tôi không muốn “chơi đẹp” để rồi phải gánh sóng truyền hình có thể khiến mình không bị loại. Tôi rảo bước nhanh hơn, phớt lờ tiếng nhạc còn vang vọng phía sau, thẳng hướng nhà ăn.
***
Bữa tối đã bắt đầu hơn một tiếng trước, vì vậy hầu hết các thực tập sinh đã ăn xong và quay về phòng.
Tôi đi lấy phần cơm còn lại. Chỉ còn hai hoặc ba muỗng cơm, vài món ăn kèm và chút canh.
‘Dù là thực tập sinh thần tượng, hầu hết đều là những người trong độ tuổi thiếu niên hoặc đầu 20.’
Ai cũng đang trong giai đoạn phát triển, vì lượng tập luyện quá nhiều, lúc nào họ cũng cảm thấy đói. Thời gian ăn uống giống như một trận chiến, đến mức tôi tự hỏi liệu đây có phải cảm giác có cả tá anh chị em không.
Sau khi ăn một ít cơm và dọn khay, tôi nhìn lướt qua số thức ăn còn lại. Những thực tập sinh còn lại dường như đã lấy thêm suất ăn, nên hầu như chẳng còn gì.
Cuối cùng, tôi cầm một chiếc bánh mì còn sót lại và hộp sữa đặt gần cửa căng-tin. Nhìn vào việc chỉ còn một chiếc, tôi nghĩ nếu tôi chờ thêm chút nữa, nó cũng sẽ hết sạch.
Hình ảnh Danwoo chợt hiện lên trong đầu tôi.
“Ha…”
Tôi thở dài nhỏ rồi quay lại phòng tập.
‘Danwoo nói anh ấy 22 tuổi.’
Là một thực tập sinh, đây là độ tuổi mà họ coi mỗi cơ hội đều là lần cuối cùng của bản thân.
Tôi hiểu sự tuyệt vọng của anh ấy.
Tôi không thể làm khác được.
“…Hyung, ăn cái này đi.”
“Ồ, cảm ơn!”
Đây là điều ít nhất tôi có thể làm. Tôi không tốt bụng đâu, xin đừng hiểu lầm.
Tôi không thể chịu được, tôi rời khỏi phòng tập trước.
‘Dù không thể đưa lời khuyên, nhưng làm thế này cũng ổn.’
Cảm giác như tôi đã vô vớ bỏ mặc một người chăm chỉ, nhưng giờ đây, trái tim nặng trĩu của tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Với gánh nặng được giải tỏa, tôi nghĩ đến việc ngủ để hồi phục sức lực.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹