Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 86
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
Suy nghĩ về việc rời khỏi chương trình.
Suy nghĩ về việc rời đi xuất hiện trong đầu tôi khi đang nói chuyện với quản lý Kwon. Chính xác hơn, là vào khoảnh khắc tôi nhận ra rằng những gì KRM đang lên kế hoạch hoàn toàn không có chỗ cho ý kiến của tôi.
Ban đầu, đó chỉ là một ý nghĩ bồng bột, nhưng dần dần, tôi hiểu ra. Thực tế, rời đi chính là giải pháp duy nhất mà tôi có thể lựa chọn lúc này.
Dù có là tâm điểm của sự chú ý, tôi vẫn chỉ là một thực tập sinh chưa ra mắt.
Một kẻ không có tiếng nói như tôi, làm sao có thể ngăn chặn những gì cấp trên trong công ty đang thực hiện? Những chuyện đã lan truyền rộng rãi, tôi không thể xóa bỏ nó như thể chưa từng tồn tại.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn có một cách duy nhất để chấm dứt mọi chuyện và khiến KRM phải chịu thiệt hại.
‘Lật đổ bàn cờ này.’
Bàn cờ mà KRM đang vận hành dựa trên việc sử dụng tôi làm trung tâm. Công chúng đang dõi theo tôi, tiêu thụ quá khứ của tôi, và trong toàn bộ quá trình này, sự tồn tại của tôi là yếu tố không thể thiếu. Vì vậy, nếu tôi biến mất, bàn cờ này cũng sẽ sụp đổ theo.
Nếu tôi trực tiếp bày tỏ ý định rời khỏi Design Your Idol với ê-kíp sản xuất và đồng thời rời khỏi KRM, mọi chuyện sẽ tạm lắng xuống. Không có nhân vật chính, họ không thể tiếp tục câu chuyện về việc ra mắt nữa.
Tóm lại, rời đi vừa là đòn tấn công vừa là cách phòng thủ tốt nhất mà tôi có thể làm.
Điều củng cố thêm suy nghĩ này chính là cuộc điện thoại tôi nhận được sau khi bài phỏng vấn của Baek Lee Hyun được công bố.
“Tôi… xin lỗi. Dù đã cố gắng ngăn chặn… nhưng…”
Người gọi là nhân viên của nhà lưu giữ tro cốt. Khi tôi bày tỏ sự ngạc nhiên, họ thú nhận rằng cửa của tủ đựng tro cốt của bố mẹ tôi đã bị mở ra.
“Bình đựng tro cốt vẫn an toàn. Nhưng những bức ảnh đã biến mất.”
Tôi đã biết chuyện này sẽ xảy ra. Khi thông tin về nơi tôi từng đến và vị trí hộc tro cốt của bố mẹ bị tiết lộ, tôi đã cảm thấy nguy hiểm. Nhưng khi tôi yêu cầu nhân viên giúp tôi chuyển tro cốt đi nơi khác, nó đã quá muộn.
Chắc chắn ai đó đã lấy ảnh ngay sau khi bài đăng đó xuất hiện trên diễn đàn và lan truyền.
Người đầu tiên chụp ảnh? Hay kẻ đã nhanh chân tìm đến nơi sau khi thấy bài đăng? Tôi không biết. Nhưng khoảnh khắc tôi nghe tin, chỉ có một cảm xúc duy nhất tràn ngập trong lòng tôi.
‘Hối hận.’
Tôi không nên tham gia Design Your Idol.
Tôi hiểu rằng nếu còn tiếp tục, tôi sẽ còn đánh mất thêm nhiều thứ nữa.
Ngay lúc cảm thấy không cần phải đắn đo gì thêm, tôi gọi bảng nhiệm vụ mà hệ thống đã giao cho mình.
[Nhiệm vụ chính: Chiếc ghế ra mắt của tôi!]
Bạn đã ngồi vào ghế ra mắt trong lễ công bố thứ hạng đầu tiên của Design Your Idol.
Hãy giữ vững chiếc ghế xanh này cho đến lễ công bố thứ hạng lần thứ ba để đạt được suất ra mắt thành công.
Điều kiện thành công: Giữ vị trí trong top 10 đến lễ công bố thứ ba
Phần thưởng thành công: Chỉ số may mắn +50. Mở khóa ngẫu nhiên một chỉ số
Lưu ý: Nếu tự nguyện rời đi, bạn sẽ nhận hình phạt gấp đôi.
Hình phạt thất bại: May mắn -100
Chỉ số may mắn hiện tại: 10
※ Nếu may mắn giảm xuống 0, ‘Won Yoo Ha’ sẽ chết.
Lúc đầu, khi nhận được nhiệm vụ này, tôi đã tức giận đến mức sôi sục. Tôi cảm thấy hệ thống đang dồn tôi vào đường cùng. Nhưng kỳ lạ thay, bây giờ tôi không còn cảm xúc gì nữa.
Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát từ lâu rồi.
‘Không chắc tôi có thể sống sót qua lễ công bố thứ ba hay không…’
Khoảng thời gian bỏ phiếu cho lần công bố này lại chính là lúc tôi bị công chúng chỉ trích nặng nề nhất. Sau đó, khi sự thật về quá khứ của tôi được tiết lộ, dư luận mới dần đảo chiều. Nhưng đến thời điểm đó, cuộc bình chọn đã gần như kết thúc.
Vì thế, tôi không chắc thứ hạng của tôi trong đợt công bố tới sẽ ra sao.
Suốt mấy ngày sau khi tin đồn bùng nổ, tất cả những gì tôi thấy trên mạng xã hội chỉ toàn những lời chỉ trích. Ngay cả fandom trung thành của tôi cũng lung lay. Không có lý do để số phiếu bình chọn vẫn được giữ nguyên.
Tôi nắm chặt điện thoại, đắm chìm trong suy nghĩ. Nếu ngay bây giờ tôi gọi cho phía sản xuất Design Your Idol để thông báo rút lui, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?
Khả năng cao nhất là…
Tôi sẽ chết.
Nếu tôi tự nguyện rời khỏi chương trình, tôi sẽ thất bại trong nhiệm vụ chính. Khi đó, hình phạt sẽ được áp dụng, và chỉ số may mắn còn lại của tôi sẽ lập tức tụt xuống 0.
Hệ thống đã cảnh báo tôi ngay từ khi bắt đầu quay ngược thời gian – khi chỉ số may mắn giảm xuống 0, tôi sẽ chết.
Tôi đã từng chết một lần. Sự sống hiện tại của tôi đều nhờ vào hệ thống. Và nó đã liên tục sử dụng chính mạng sống của tôi để ép tôi phải thực hiện nhiệm vụ.
Nếu tôi chống lại hệ thống, nếu tôi phá vỡ kịch bản mà kẻ đã đưa tôi quay về quá khứ sắp đặt sẵn… chắc chắn lần này sẽ không còn sự khoan dung nào nữa.
Tôi sẽ chết. Như đúng số phận ban đầu của tôi.
‘Hoặc là… tôi sẽ quay ngược thời gian thêm một lần nữa?’
Quay lại từ đầu, như một nhân vật trong trò chơi.
Tôi bật cười chua chát. Nhưng kể cả khi có thể quay về, tôi không chắc tôi sẽ không rơi vào vòng lặp này một lần nữa?
‘Giờ thì… chuyện đó không còn quan trọng nữa.’
Hệ thống trừng phạt tôi thế nào cũng được. Điều quan trọng duy nhất là làm thế nào để kết thúc chuyện này.
Tôi nhớ đến lời của quản lý Kwon.
“Một khi em trở thành tâm điểm của công chúng, em sẽ không còn đời tư nữa. Bí mật của em chưa bao giờ là thứ có thể che giấu được.”
Những câu ông ta nói đều là rác rưởi. Nhưng tôi không thể phản bác câu này.
Một khi đã lựa chọn bước lên sân khấu, tôi phải chấp nhận đánh đổi đời tư. Kể cả quá khứ của tôi cũng vậy.
Dù muốn hay không, tôi vẫn sẽ trở thành một sản phẩm để công chúng tiêu thụ.
Tôi biết điều đó. Nhưng…
“Yoo Ha, con có thể làm được. Mẹ tin con.”
“Nếu không phải con thì ai có thể làm ca sĩ đây? Bố tin con sẽ trở thành ca sĩ tuyệt vời.”
…Dù biết vậy, tôi vẫn ngu ngốc hy vọng rằng mình có thể bảo vệ được điều gì đó.
Bởi từng có thời điểm, tôi đã muốn trở thành thần tượng mà bố mẹ có thể tự hào.
Nhưng họ chắc chắn không bao giờ ngờ được rằng, chính việc tôi được biết đến đã khiến họ bị kéo xuống vũng bùn.
Thậm chí ngay cả khi đã qua đời, họ cũng không thể yên nghỉ.
“Ít nhất chúng ta cũng phải có trách nhiệm với Yoo Ha đến cùng chứ.”
“Xin lỗi, Yoo Ha. Mẹ và bố đã đưa con về với mong muốn con được hạnh phúc, vậy mà lại khiến con phải chịu khổ như thế này.”
Có lẽ vì gia cảnh mà trước đây tôi đã muốn trở thành idol bằng mọi giá.
Vì tôi không thể quên được những lời nói ấm áp, những hành động dịu dàng mà họ dành cho tôi, ngay cả trong những khoảnh khắc khó khăn nhất. Khi đó, tôi đã nghĩ rằng điều duy nhất tôi có thể làm cho bố mẹ chính là trở thành một idol thành công, ai cũng phải công nhận.
Tôi đã quá non nớt. Vì thế, tôi không nhận ra suy nghĩ đó ngây thơ đến mức nào.
‘Nên tôi mới không mong muốn xảy ra tình huống như bây giờ.’
Tôi đã thất bại, và đã nếm trải cái giá phải trả cho những suy nghĩ non nớt, ngốc nghếch của mình.
Thế nhưng rốt cuộc, tôi vẫn tự tay tạo ra cơ hội để chính mình rơi vào hoàn cảnh đó. Một sai lầm quá rõ ràng, không thể biện minh.
‘Dù đã trải qua một lần rồi… tôi lại ảo tưởng rằng lần này có thể làm được điều gì đó khác sao.’
Tôi bật cười. Ngay cả khi đã tận mắt chứng kiến giới hạn của bản thân, dù đã cố gắng thay đổi để tạo ra một tương lai khác, rốt cuộc tôi vẫn không thể thoát khỏi kết cục tương tự. Chuyện đó thật nực cười.
Nhưng ít nhất, nhờ vậy mà tôi đã nhận ra một điều.
Ngay từ đầu, tôi không nên mơ mộng đến việc làm idol.
Một người muốn đi xa thì phải biết khi nào cần nhường bước, nhưng tôi thì không, ít nhất lần này thì không. Tôi không muốn nhường, dù có phải chết, tôi cũng không muốn từ bỏ.
Vì đó là thứ duy nhất còn sót lại với tôi. Nếu từ bỏ nó, chẳng khác nào tôi đang từ bỏ chính mình.
Vậy nên tôi chỉ còn cách từ bỏ những thứ khác mà thôi.
Chính vào lúc tôi nghĩ như vậy và cầm lấy điện thoại—
[……♩]
“……!”
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ khiến tôi giật mình nhìn vào màn hình. Cái tên hiển thị trên đó là “Cheon Serim”.
Tôi im lặng chờ điện thoại tự động tắt. Chuông reo một hồi lâu rồi cũng dừng lại, tôi định sẽ mặc kệ cuộc gọi này.
Cộc cộc cộc!
“……!”
“Em biết anh ở trong đó!”
“Ra đây đi!”
“Hai đứa, làm ơn nói nhỏ một chút……”
…Nhưng tôi lại không thể làm ngơ trước âm thanh ầm ĩ vang lên từ phía ngoài cửa.
Cheon Serim, Aiden Lee và Ju Danwoo bất chấp tất cả, tìm đến tận nhà tôi rồi tự tiện xông vào, ngồi trong phòng khách.
“Xin phép nhé~!”
“Em vào đây~!”
“Yoo Ha à, anh xin lỗi……”
Tôi hoàn toàn không có ý định cho họ vào, nhưng ngay khi tôi vừa mở cửa, bọn họ đã chen chân vào trước.
‘Không nên đưa địa chỉ cho tụi nó mới phải.’
Do lần trước bị Cheon Serim gặng hỏi quá nhiều, tôi đã lỡ cho cậu ta biết địa chỉ. Nếu biết trước chuyện này, tôi đã giấu đến cùng rồi.
Tôi ngồi xuống trước mặt ba người họ. Đầu tôi đã đau sẵn rồi, thực sự không muốn tiếp chuyện ai cả, nên tôi bực bội lên tiếng.
“Yên lặng rời đi đi, tôi đang rối lắm.”
“Yoo Ha, cậu định rời chương trình à?”
“…….”
Câu hỏi thẳng thừng của Aiden Lee khiến tôi sững lại trong giây lát.
‘…Nhạy bén thật.’
Tên này thuộc kiểu người nhạy bén theo tình huống có chọn lọc.
Tôi thở dài một hơi rồi gật đầu qua loa.
“Ừ, tôi sẽ rời chương trình.”
“Tại sao?”
“…Tôi cần phải nói cả lý do sao.”
“Ừ, vì chúng ta là một nhóm mà.”
“…….”
Tôi không phản đối. Vì cậu ta không nói sai.
Chính vì vậy mà tôi mới từng chia sẻ đôi chút về quá khứ của mình với họ.
‘…Mọi chuyện chắc cũng đã lắng xuống rồi. Giờ không còn ảnh hưởng đến họ nữa.’
Giờ đây, hình tượng xấu mà tôi từng bị gán đã dần chuyển thành sự thương cảm. Bởi thế, cả ba người sẽ không phải chịu bất kỳ tổn hại nào nữa. Cho dù tôi rời đi hay làm gì, họ cũng không cần bận tâm.
“Anh à, vì chỉ có chúng ta ở đây nên em mới nói nhé.”
Khi tôi đang nghĩ cách để đuổi họ ra ngoài càng nhanh càng tốt, Cheon Serim bỗng cất tiếng, khiến tôi phải nhìn cậu ta. Và rồi, cậu ta nói một câu khiến tôi bất ngờ.
“Em tin chắc rằng bốn người chúng ta sẽ debut.”
“…….”
Tôi không phản bác lại câu nói đó.
Dù nghe có vẻ giống một câu nói ngạo mạn, khi mà còn chưa đến vòng công bố bảng xếp hạng thứ ba, nhưng thực tế, nhận xét của Cheon Serim không phải không có lý.
Aiden Lee, Cheon Serim và Ju Danwoo đều có fandom trung thành và đông đảo. Dù có những thí sinh khác trỗi dậy theo diễn biến của chương trình, bộ ba này vẫn vững vàng ở top đầu, giữ được sự nổi tiếng ổn định.
Đội hình debut hầu như đã định sẵn. Trừ phi đội ngũ sản xuất Design Your Idol đột nhiên thay đổi thái độ, cắt ghép bất lợi cho ba người hoặc dồn sóng truyền hình cho các thí sinh xếp sau, nếu không khả năng hoán đổi thứ hạng gần như không có.
Vậy nên khả năng cao, những thí sinh đang dẫn đầu—bao gồm ba người này—sẽ được debut. Và với đầu óc nhanh nhạy của bản thân, Cheon Serim có lẽ đã tính trước đội hình debut của Design Your Idol trong đầu.
Trong đó, có vẻ cậu ta đang bao gồm cả tôi.
“Em nghĩ đây là đội hình lý tưởng nhất. Em thực sự muốn debut cùng các anh.”
“Tôi rời đi không ảnh hưởng gì đến câu chuyện hay mối quan hệ của các cậu cả.”
“Không, sẽ mất cân bằng đấy ạ. Nhóm bốn người chúng ta có sự phân chia vai trò rõ ràng. Nếu mất đi một người, hiệu ứng tổng thể sẽ giảm đi đáng kể.”
Lời nói quá mức nhàn nhã đó khiến tôi nhấn mạnh huyệt thái dương đang đau nhức. Tôi không hiểu tại sao Cheon Serim lại nói như vậy.
‘Tên nhóc này không phải là người không biết nắm bắt tình huống.’
Hẳn cậu ấy biết tôi không rảnh rỗi để lắng nghe những câu như vậy. Nhưng cậu ta vẫn nói, điều đó làm tôi càng thêm căng thẳng.
Dù có là “câu chuyện” hay “mối quan hệ” gì đi nữa, một khi tôi rút khỏi chương trình, tất cả đều trở thành vô nghĩa.
“Tốt nhất là bỏ mấy lời đó đi và nói thẳng lý do các cậu đến đây.”
“Đây chính là lý do.”
“…Cái gì?”
Câu trả lời khiến tôi không khỏi nhíu mày khó chịu.
“Đừng rời chương trình, Yoo Ha.”
Ju Danwoo nói ra mục đích của họ.
Còn tôi không thể đáp lại bất cứ lời nào.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹