Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 82
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
Tôi chắc chắn rằng lần công bố xếp hạng lần này, tôi sẽ không thể giữ được thứ hạng của mình.
Lượng phiếu của người thường chắc chắn sẽ đổ dồn về thực tập sinh có nhiều thời lượng xuất hiện trong vòng thi thứ ba— khả năng cao nhất là Kang Hyunjin. Hơn nữa, do hình tượng phản diện mà chương trình gán cho tôi lần này, một số phiếu khác cũng sẽ bị phân tán.
Nhưng chỉ có vậy thôi. Những phiếu bầu cố định sẽ không dao động chỉ vì tập phát sóng này.
Nếu câu chuyện phản diện của tôi xuất hiện ngay từ đầu, có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm. Nhưng đến thời điểm hiện tại, cả tôi và các thực tập sinh còn trụ lại đều đã có fandom của riêng.
Và “câu chuyện phản diện” này chưa đủ sức mạnh để lung lay fandom đó.
‘…Chính vì biết điều đó nên lúc này họ mới gán cái kịch bản này cho tôi.’
Họ hẳn đã tính rằng, dù có làm tổn hại hình tượng của tôi một chút để tạo ra một câu chuyện gây sốc hơn, cũng không gặp vấn đề gì lớn. Tôi và fan có thể thấy chua chát, nhưng đài truyền hình không có lý do để quan tâm điều đó.
Dù tôi có trở thành vật tế thần cho vòng thi thứ ba, tôi cũng không còn cách nào khác. Design Your Idol từ những ngày đầu đã cố đẩy tôi và Kang Hyunjin vào thế đối đầu, và tôi đã vô tình làm rất tốt việc quăng mồi cho họ.
Đây là lựa chọn không thể tránh khỏi để có một sân khấu hoàn hảo, nhưng suy cho cùng, chính tôi đã tự tạo ra câu chuyện phản diện cho bản thân.
‘…Nếu lúc đó tôi không hành động, thì có lẽ đã bị gán mác một leader bất tài rồi.’
Dù tôi có ứng phó theo hướng nào đi nữa, tôi khó mà tránh được việc bị chỉnh sửa thành nhân vật xấu. Từ khoảnh khắc tôi chung đội với Kang Hyunjin, tôi đã lường trước được chuyện mình sẽ chịu tổn thất ít nhiều. Bây giờ có cảm thấy cay đắng cũng chẳng ích gì.
Nhưng dường như những thực tập sinh khác lại không nghĩ vậy.
“Bực mình quá.”
“……”
“Thật sự rất bực mình…”
“Dừng lại đi.”
Tôi ngồi trên taxi, liếc nhìn Aiden Lee đang không ngừng càu nhàu. Để cậu ta ngậm miệng lại, tôi nhẹ giọng cảnh cáo.
Aiden Lee im lặng một lúc, nhưng rồi lại lườm tôi như thể bị oan ức lắm, cậu hỏi:
“Yoo Ha, cậu không thấy bất công à?”
“Có gì đâu mà bất công, chỉ là chương trình thôi mà.”
Tôi cố ý trả lời bình thản để xoa dịu Aiden Lee—người còn kích động hơn cả tôi. Nhưng xem ra điều đó không có tác dụng mấy, vì hơi thở gấp gáp đầy phẫn nộ của cậu ấy vẫn chưa dịu xuống.
“…Nếu không có cậu lúc đó, đội chúng ta đã toang rồi.”
“Ừm~ Em cũng thấy thế. Nhìn chương trình phát sóng mà xem, phần đánh giá giữa kỳ thảm hại thật sự.”
“…Yoo Ha còn cho Kang Hyunjin thêm một ngày nữa để chuẩn bị, vậy mà đoạn đó lại bị cắt khỏi chương trình. Quá đáng thật đấy.”
“Đúng vậy! Yoo Ha đã làm hết sức mà.”
“Lẽ ra lúc đó anh cũng nên lên tiếng… Chỉ vì im lặng nên mọi sự chú ý tiêu cực đều đổ dồn vào em.”
Ju Danwoo thậm chí bắt đầu tự trách bản thân không ngừng. Thấy vậy, tôi lập tức lên tiếng để ngăn bọn họ tiếp tục đào hố tự chôn mình.
“Thôi dừng nói về chuyện đã qua đi, hôm nay chúng ta gặp nhau đâu phải để bàn mấy thứ này.”
“Nhưng mà…”
“Vẫn thấy không cam tâm…”
Thấy họ vẫn còn nhiều điều muốn nói, tôi chỉ biết thở dài.
Một số thực tập sinh khác cũng nhắn tin lo lắng cho tôi, nhưng có vẻ vì từng chung đội trong vòng thi vừa rồi, nên Aiden Lee và Ju Danwoo đặc biệt để tâm đến tập phát sóng lần này hơn.
“Tôi thực sự ổn mà. Tôi không có bất kỳ phàn nàn nào về tập phát sóng hôm nay đâu.”
“Gì cơ? Sao lại không có?!”
…Ờ thì, cũng có thể không có chứ?
Thấy Aiden Lee gào lên đầy ngạc nhiên, tôi hơi cạn lời, chậm rãi giải thích:
“Từ lúc chương trình bắt đầu đặt tôi và Hyunjin hyung đối đầu với nhau, chúng ta đều thấy rõ họ sẽ làm gì. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, và chuyện này cũng không gây ra tổn thất quá lớn. Thế là đủ.”
“Nhưng phản ứng của công chúng…”
Có vẻ cả hai vẫn thấy không thoải mái. Nhưng đúng lúc đó, Cheon Serim lên tiếng hỗ trợ tôi.
“Nhưng mà, Yoo Ha hyung nói cũng đúng ạ. Có người ghét hyung ấy, nhưng cũng có nhiều người đứng về phía hyung ấy mà?”
Cậu ấy nói rồi quay sang nhìn tôi, cười đầy ẩn ý.
Thấy thế, tôi nhíu mày khó hiểu. Nhìn phản ứng của tôi, cậu ta nhếch môi, chậm rãi nói:
“Hyung biết mình vừa có thêm biệt danh mới chưa?”
“Biệt danh?”
Khi tôi hỏi lại vì không thấy thông tin đó trong lúc tìm kiếm đêm qua, Cheon Serim trả lời với vẻ thích thú.
“Leader bất hạnh.”
“…….”
Đó là một biệt danh chẳng vui vẻ gì.
Trong lúc tôi không biết nên cười hay khóc trước cái biệt danh mới, chiếc taxi chở chúng tôi dừng lại. Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và không khỏi ngạc nhiên.
“Ồ.”
“Wow.”
“…Chúng ta đến trước giờ mở cửa mà luôn?”
Trước quán cà phê sự kiện, dù vẫn chưa mở cửa, đã có một hàng dài người xếp hàng.
Để tránh ánh nắng gay gắt, nhiều người đội mũ, che ô, đứng đợi quán mở cửa đúng giờ.
“Wow, hàng dài thật.”
“Chúng ta cũng phải xếp hàng sao?”
Cảm nhận được sức nóng, chúng tôi do dự, nán lại trong taxi một chút. Theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần đến sớm chụp vài tấm ảnh rồi rời đi trước khi đám đông kéo đến, nhưng có vẻ số người còn nhiều hơn dự tính.
“Cứ xuống xe đã.”
Dù sao cũng đã đến nơi, không thể cứ thế quay về. Tôi đội mũ thật chặt rồi nắm lấy tay nắm cửa. Vì đã che kín mặt bằng mũ và khẩu trang, tôi nghĩ mình có thể lẩn trốn ít nhất cho đến khi quán mở cửa.
Ngay khi mở cửa xe, hơi nóng ập vào mặt.
Tôi ngồi ghế sau, cùng với Aiden Lee và Ju Danwoo, chúng tôi lần lượt bước xuống. Khi Cheon Serim vừa bước ra từ ghế trước, ánh mắt của những người đang đứng xếp hàng, vốn đang đứng quạt để tránh nóng, lập tức lướt qua chúng tôi.
Và lúc đó, tôi mới nhận ra mình đã quá chủ quan.
“……?”
“……!”
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đám đông xếp hàng thoáng bùng lên một sự kinh ngạc không lời.
“Quán mở cửa rồi!”
…Dù có thông báo quán đã mở cửa, ánh mắt họ vẫn không hề rời khỏi chúng tôi.
“Ha…….”
“Wow.”
Một lúc sau, chúng tôi ngồi trong góc quán cà phê ở một khu phố yên tĩnh, thở hổn hển với người ướt đẫm mồ hôi.
Những gì vừa xảy ra trôi qua nhanh đến mức như một giấc mơ.
Trong lúc tất cả lặng thinh điều hòa hơi thở, người lên tiếng trước là Aiden Lee.
“…Thật kỳ diệu.”
Chỉ là một câu cảm thán ngắn ngủi, nhưng ai cũng đồng tình với điều đó.
Mọi chuyện bắt đầu khi một fan đang xếp hàng lên tiếng.
“Có phải… Aiden không?”
“Ah, vâng~!”
“WWAAA……!”
Sau khi Aiden Lee trả lời vô tư với nụ cười tươi sáng quá mức cần thiết, chúng tôi lập tức bị kéo vào trong quán cà phê như thể bị áp giải.
“K-khoan, xếp hàng…”
“Ôi trời, khỏi cần xếp hàng…”
“Trời nóng lắm, mấy cậu vào nhanh đi!”
“Coi chừng say nắng!”
Ban đầu, dự định chỉ chụp ảnh bên ngoài quán rồi rời đi, nhưng cuối cùng chúng tôi lại bị đưa vào tận trong.
Trước sự chứng kiến của nhiều người, chúng tôi tháo khẩu trang và mũ ra để chụp ảnh, tay ai cũng ôm đầy túi quà.
Ban đầu chỉ là một chút bối rối, nhưng rồi…
“Tớ là fan đấy, Yoo Ha. Cảm ơn cậu đã khiến tớ có thể yêu thích một ai đó.”
“Cảm ơn nhé, thực sự cảm ơn… Cảm ơn vì đã tham gia [Design Your Idol].”
“Màn trình diễn tuyệt lắm, lần này cậu cũng vất vả rồi! Hãy cố lên cho vòng thi tiếp theo nhé!”
Những lời cổ vũ chân thành khiến tôi sững lại một lúc.
Trước đây, tôi từng gặp fan khi đến xem bảng quảng cáo đặt trong ga tàu điện do Anet tổ chức, nhưng khi đó đang ghi hình, chúng tôi chỉ chụp nhanh rồi rời đi. Đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp đối diện với fan mà không có bất kỳ rào cản nào.
“Hãy debut nhé, Yoo Ha! Bọn mình sẽ luôn ủng hộ cậu!”
Biểu cảm của fan giống nhau đến kỳ lạ.
Họ trông vừa mong mỏi, vừa xúc động.
Những câu nói chứa đầy dũng khí và hồi hộp.
Họ không mong đợi gì quá nhiều. Chỉ đơn giản là hy vọng tôi có thể debut, để có thể nhìn thấy tôi thật lâu về sau.
Nhìn những gương mặt đang chờ đợi và những lời chúc chân thành ấy, trong tôi chợt bừng lên một suy nghĩ.
Rằng tôi không thể làm họ thất vọng.
…Không giống như kiếp trước đã dần trở nên mờ nhạt.
‘Lúc đó, tôi đã tạo ra thất vọng quá lớn.’
Hàng loạt scandal kéo dài, một trưởng nhóm bất lực không thể bảo vệ nhóm, một người không thể tiếp tục đứng trên sân khấu, một món hàng hư hỏng bị vứt bỏ.
Những lời cảm ơn của fan trở nên nặng nề hơn vì lẽ đó.
Dù lý do tôi tham gia [Design Your Idol] hoàn toàn là vì bản thân, fan vẫn thích tôi vô điều kiện.
“Yoo Ha, đừng để tâm đến những lời tiêu cực, chỉ nghe những điều tốt đẹp thôi. Bọn mình tin cậu, hãy nhớ điều đó. Bọn mình sẽ luôn ở bên cậu.”
Khoảnh khắc đối diện với lòng tin vững chắc đó, tôi hệt như một cỗ máy bị lỗi, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu “Cảm ơn.” rồi cùng các thực tập sinh khác vội vã rời khỏi quán.
Và dường như không chỉ mình tôi kiệt sức vì lượng tình cảm quá lớn mới nhận được.
“Tôi nghĩ cả đời mình cộng lại cũng chưa từng nói nhiều lời cảm ơn bằng hôm nay.”
“Anh à, bình thường anh không tử tế à?”
“Serim, đừng phá hỏng khoảnh khắc cảm động của anh….”
“Haha, đùa thôi, đùa thôi. Nhưng… em đồng ý. Hôm nay đến đây là quyết định sáng suốt nhất của em.”
“…Ừ.”
Trong khi mọi người đều có vẻ vừa ngượng ngùng vừa xúc động, mân mê những món quà hay thư trên tay, tôi cầm lấy điện thoại.
Trong thoáng chốc, chuyện xảy ra hôm qua lại ùa về, khiến tôi không khỏi tự hỏi liệu hành động của tôi lúc này có đúng đắn không.
– Gặp nhau thường xuyên nhé, Yoo Ha! Nhất định đấy!
Ngay khi nhớ đến những bức thư trong túi giấy và lời của các fan gửi gắm ở quán cà phê, tôi bắt đầu tìm kiếm trên điện thoại.
Sau khi tìm được thứ cần tìm, tôi đưa màn hình điện thoại ra trước ba người kia và nói:
“Đi thêm vài chỗ nữa đi.”
Cả ba ánh mắt đều dán chặt vào màn hình điện thoại của tôi. Trên đó là sơ đồ tuyến đường mà tôi đã đánh dấu, nối liền các bảng quảng cáo trong tàu điện ngầm có hình ảnh của bốn chúng tôi.
***
“Ư…”
Một tiếng rên khe khẽ bất giác bật ra. Một học sinh đang tự học gần đó giật mình quay sang, và trông thấy người bạn đang cúi đầu, mặt chằm chằm vào điện thoại với vẻ tuyệt vọng như sắp gục ngã.
“Lại có chuyện gì nữa?”
“…Tôi… tôi muốn xin nghỉ học.”
“Cậu điên à?”
Người bạn kia lo lắng nhìn nữ sinh cấp ba đang có dấu hiệu không bình thường. Và khi đối diện với ánh mắt như thể linh hồn đã thoát xác của cô ấy, cô ấy không khỏi hoảng hốt.
Nữ sinh ôm đầu rên rỉ, trông như thể đang vật lộn với chính suy nghĩ của bản thân. Nhưng rồi có lẽ cũng hiểu rằng cô đang nói điều vô lý, cô chỉ khẽ nhúc nhích tại chỗ, và lại nhìn chăm chú vào điện thoại với vẻ cam chịu.
‘Tại sao… tại sao tôi lại đang ở đây chứ…’
Chỉ mất đúng 10 phút đi tàu điện ngầm, cô có thể đến nơi mà Won Yoo Ha đang xuất hiện, vậy mà tại sao cô lại đang ngồi đây?!
Chưa từng may mắn trúng vé vào xem biểu diễn trực tiếp dù chỉ một lần, nữ sinh đã luôn khao khát được nhìn thấy Won Yoo Ha bằng xương bằng thịt.
Chính vì thế, cô mong từng ngày chương trình [Design Your Idol] kết thúc để Won Yoo Ha có thể chính thức debut, đường đường chính chính đứng trên sân khấu concert.
‘Ngay khu bên cạnh thôi mà… chỉ cần 10 phút thôi.’
Dĩ nhiên, nếu cô đi ngay bây giờ thì Yoo Ha cũng đã rời đi mất. Nhưng chỉ nghĩ đến việc idol của mình đã từng đứng cách trường học một quãng ngắn, cô vẫn không kìm được nước mắt.
Won Yoo Ha và nhóm “Roommates” dường như đang đi vòng quanh các bảng quảng cáo trong tàu điện ngầm để chụp ảnh chứng nhận theo thời gian thực.
Điểm khởi đầu của hành trình chính là quán cà phê tổ chức sự kiện chung cho cả bốn người.
Trong quán cà phê, Won Yoo Ha tháo mũ và khẩu trang, để lộ khuôn mặt hoàn mỹ cùng nụ cười dịu dàng. Nhìn thấy bức ảnh đó, cô gái chỉ biết tiếp tục ôm đầu rên rỉ. Nhưng dù vậy, tay cô vẫn không ngừng nhấn lưu từng bức ảnh.
Trong lúc đó, trên mạng xã hội, ngày càng nhiều bài đăng về việc bắt gặp Won Yoo Ha xuất hiện.
– Aaa, Yoo Ha đúng là vừa lịch thiệp vừa dễ thương qtqđ… Cậu ấy cứ cúi gập người cảm ơn fan liên tục, lóng ngóng như thể lần đầu gặp. Nhưng ánh mắt lại dịu dàng không chịu nổi. Tôi chưa từng nhận được ánh mắt nào ngọt ngào đến thế trong đời… Tôi bị khí chất tổng tài của Yoo Ha đánh gục rồi…
– Cậu ấy luôn cố gắng nhìn thẳng vào mắt fan khi họ gọi tên, nhưng cũng nhắc nhở giữ khoảng cách an toàn khi họ đến quá gần. Đúng chuẩn idol sinh ra để tỏa sáng… Yoo Ha thật sự điên rồ quá đi.
– Gương mặt đó… Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cảm ơn KRM đã đưa Won Yoo Ha vào [Design Your Idol], thật sự cảm ơn. Nếu tôi chết đi mà không biết trên đời có gương mặt này, chắc hẳn sẽ tiếc nuối đến mức linh hồn cứ quanh quẩn mãi không siêu thoát được mất.
– Từ giờ trở đi, tôi và Won Yoo Ha là một thể, bất kỳ ai công kích Yoo Ha cũng coi như đang công kích tôi… Thôi được rồi, tất cả chỉ là lời nói suông. Quan trọng nhất là hãy để Won Yoo Ha debut ngay đi!!!
Cô gái cấp ba chăm chú theo dõi từng bài viết mới được cập nhật, bận rộn lưu lại từng bức ảnh của Yoo Ha.
Và rồi—
“……?”
Giữa loạt ảnh chụp Won Yoo Ha đang cười rạng rỡ, bỗng xuất hiện một tấm hình khiến cô khựng lại. Một bức ảnh có gì đó thật kỳ lạ.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹