Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 78
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
“Tiếc ghê.”
Tiếc ư?
Cách Baek Lee Hyun đáp lại, như thể thấy tội nghiệp tôi, khiến tôi thêm phần cạn lời.
Giam người khác trong một căn phòng kín, sau đó lại nói tiếc nuối sao.
“…Anh khồn hề thay đổi chút nào.”
Kiểu suy nghĩ mọi chuyện theo hướng có lợi cho bản thân, thái độ chẳng thèm quan tâm đến trách nhiệm với những gì mình đã gây ra—đúng là Baek Lee Hyun mà tôi biết.
Vẫn tự coi mình là trung tâm, chỉ nghĩ cho bản thân, và cũng chỉ quan tâm đến chính mình.
“Yoo Ha, anh thấy em cũng không khác là bao. Nhìn cách em làm việc là biết.”
Dù câu nói có hàm ý sâu xa, Baek Lee Hyun cũng chỉ đáp lại đơn giản như vậy. Tôi không hiểu ý anh ta muốn nói gì nên chỉ im lặng nhìn, và rồi anh ta bất ngờ lên tiếng.
“Là Kang Hyunjin đúng không? Em đã giúp cậu thực tập sinh đó?”
“……”
“Lúc quay short-form, cậu ta gần như kiệt quệ đến mức không thể vực dậy nổi. Vậy mà sau đoạn short-form đó, cậu ta lại được làm center lần nữa, em thậm chí còn nhường vị trí.”
“…Vì không ai có thể thể hiện vị trí center tốt hơn Hyunjin hyung cả.”
“Haha, em đang nói gì vậy…? Rõ ràng em cũng đủ khả năng làm tốt. Nếu không thì short-form của bọn em đã không được chú ý đến nhường này. Dù center là em, sân khấu của nhóm em vẫn sẽ thành công thôi.”
Baek Lee Hyun mỉm cười như thể không thể hiểu nổi tôi đang nghĩ gì, đầu anh ta hơi nghiêng một chút.
“Cả phần hát cũng vậy. Em đang đứng hạng nhất, nhưng tại sao em không phải main vocal thậm chí visual? Ngay cả vị trí sub 1 cũng do người khác đảm nhận, em chỉ lùi lại phía sau.”
“Tôi không có lý do gì để giải thích chuyện đó với anh cả.”
“À, đương nhiên rồi, không cần giải thích. Chỉ là… anh chợt nghĩ vậy thôi.”
“……”
“Có vẻ như em không tuyệt vọng như anh nghĩ nhỉ, Yoo Ha.”
Nhìn cái vẻ mặt cười cợt khi nói câu đó, tôi phải cố gắng lắm mới kiềm chế được tiếng thở dài.
“Anh thấy em vẫn y như ngày bé. Luôn bỏ lỡ mọi thứ.”
“…Bỏ lỡ ư.”
Tôi nhẩm lại lời anh ta nói. Cái cách anh ta dùng từ “bỏ lỡ” để mô tả hành động của tôi.
Và rồi, tôi bật cười.
Nếu tôi đáng thương y như lời Baek Lee Hyun nhận xét, không phải có gì đó sai sai khi kẻ đã “nhặt” những gì tôi “bỏ lỡ” nói câu đó ư?
Trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, Baek Lee Hyun lại lên tiếng với giọng điệu hờ hững như thể đang nói về chuyện không mấy quan trọng.
“Nhường, buông bỏ, từ đầu đã không ham muốn… Đó là thói quen xấu của em từ nhỏ. Xem ra lần này cũng vậy. Thứ đáng có được vẫn luôn mất đi, cứ mãi lùi về sau.”
“Người từng hưởng lợi từ chuyện đó không có tư cách để nói đâu…”
Nghe thấy lời tôi mỉa mai, Baek Lee Hyun bật cười sảng khoái. Khuôn mặt không hề mang theo chút ác ý nào, điều đó lại càng khiến tôi thêm mệt mỏi.
“Haha, đúng vậy. Anh là người hưởng lợi nhiều nhất từ nó mà. Bây giờ anh vẫn còn thấy biết ơn em lắm.”
“Không có lý do gì để anh phải biết ơn cả. Vì tôi không hề nhường, nó do chính tay anh giành lấy.”
“…Giành lấy à.”
Lần đầu tiên, biểu cảm của Baek Lee Hyun thay đổi khi nghe tôi nói vậy. Nụ cười thân thiện biến mất, thay vào đó là vẻ mặt có chút trầm ngâm. Anh ta nhìn tôi, nhẹ nhàng thừa nhận.
“Đúng vậy, em không hề nhường. Chính vì thế, anh đã băn khoăn rất nhiều, không biết có nên bỏ mặc em lại hay không. Nhưng nếu em rời khỏi đó quá sớm… có lẽ bố mẹ nuôi sẽ đổi ý mất.”
“……”
“Họ thực sự rất thích em. Dù em luôn nhốt mình trong phòng không chịu gặp họ, họ vẫn cho em rất nhiều cơ hội. Đến tận ngày họ đón anh ra khỏi cô nhi viện, họ vẫn ngoái đầu nhìn lại.”
“Haha.”
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Cái giọng điệu bình thản như đang kể lại một kỷ niệm xưa cũ của anh ta thật khiến người khác phát bực.
Tôi vẫn còn nhớ.
Baek Lee Hyun đã được gia đình nhận nuôi như thế nào. Họ từng rất thích tôi, thậm chí còn bày tỏ ý muốn nhận nuôi tôi sớm hơn. Mỗi khi họ mang quà đến cô nhi viện, Baek Lee Hyun luôn nói những lời như thế nào.
“Yoo Ha à, em phải nghe lời anh chứ?”
Rồi sau đó, tôi lại bị nhốt trong căn phòng ấy.
Tôi không thể hiểu đã xảy ra chuyện gì. Tôi còn không biết có người muốn nhận nuôi mình. Chỉ biết rằng, cứ đến ngày họ ghé thăm, tôi sẽ bị nhốt trong phòng kín, trong chiếc tủ bên trong căn phòng ấy.
Chỉ có một lý do duy nhất khiến tôi chịu đựng bóng tối và tĩnh lặng trong đó.
“Em chờ lâu rồi đúng không? Giờ đi nào.”
Vì mỗi đêm, Baek Lee Hyun đều đến tìm tôi.
“Em trai của anh.”
Trong cô nhi viện, nơi không ai có gia đình, không ai có anh em, chỉ có anh ta là gọi tôi như thế.
Baek Lee Hyun ở cô nhi viện luôn đối xử tốt với tôi. Mỗi lần “trò chơi” đó kết thúc, anh ta lại càng dịu dàng hơn.
“Giá mà chúng ta cùng được nhận nuôi thì tốt quá. Lee Hyun, Yoo Ha, tên của chúng ta cũng khá giống nhau mà. Chỉ cần cùng họ nữa thôi, chúng ta sẽ thực sự trở thành anh em.”
“Nếu không được nhận nuôi thì sao?”
“Vậy thì sau này, lớn lên, anh sẽ đến tìm em.”
Những lời hứa hẹn viển vông đó đã khiến tôi tin rằng, dù anh ta có rời cô nhi viện trước, anh ta cũng sẽ đi tìm tôi.
Vậy nên, tôi mới tiếp tục cái trò chơi kỳ quặc đó.
Vì tôi tin rằng, cuối cùng sẽ có người đến tìm tôi. Rằng Baek Lee Hyun sẽ quay lại, mở cánh cửa ấy và đưa tôi ra ngoài.
Nhưng rốt cuộc, anh ta đã không đến.
Trò chơi ấy kết thúc bằng sự bỏ mặc.
Không ai đến tìm tôi.
Trong căn phòng khóa chặt, tôi cứ chờ mãi, không có ngày hẹn.
Đến khi tôi bước ra khỏi đó, Baek Lee Hyun đã được nhận nuôi và rời đi từ lâu.
Những gì còn lại chỉ là vài món đồ chơi mà Baek Lee Hyun nhận từ cặp vợ chồng đã đưa anh ta đi, anh ta đưa trao chúng cho tôi. Cùng với đó là những thứ anh ta bỏ lại một cách gọn gàng trước khi rời đi.
Chỉ có thế.
Chính vì vậy mà tôi đã tự hỏi—liệu có khi nào anh ta đã quên?
Một người khoác lên mình lớp vỏ con người nhưng lại hành xử quá đỗi dửng dưng.
“Cái người từng gọi tôi là em trai nhưng lại nhốt tôi suốt hai ngày trời trong căn phòng đó là ai…?”
Nghe tôi nói vậy, Baek Lee Hyun chỉ đáp lại một cách nhẹ bẫng:
“Wao, em ở trong đó suốt hai ngày ư? Hừm, trước khi đi anh đã bảo với một đứa khác là em đang ở đâu rồi, hình như thằng bé không chuyển lời đến thầy cô được thì phải.”
Câu nói ấy vang lên như thể một lời quan sát hờ hững, kèm theo một câu cảm thán nhàn nhạt: “Chắc em đã khổ sở lắm nhỉ.”
‘…Tôi thực sự muốn đấm anh ta một cú.’
Ý nghĩ phi lý đó nảy ra trong đầu tôi một cách rất tự nhiên.
Ai mà chẳng vậy. Một kẻ đã nhốt đứa trẻ sáu tuổi từng tin tưởng hắn, cướp mất cơ hội được nhận nuôi của nó, giờ đây hắn lại thể hiện thái độ như không có chuyện gì xảy ra.
Tay tôi siết chặt trong giây lát, nhưng tôi nhanh chóng hít một hơi sâu, cố gắng buông lỏng bờ vai căng cứng. Không thể đánh anh ta lúc này.
Ít nhất là bây giờ.
‘Tôi không thể bị chôn vùi với danh nghĩa thực tập sinh đánh tiền bối được.’
Bị anh ta huỷ hoại một lần là quá đủ rồi.
Tôi nén lại những lời cay độc sắp bật ra khỏi miệng, cố giữ bình tĩnh và tiếp tục nói:
“…Rốt cuộc anh muốn nói gì? Gọi tôi đến đây làm gì?”
“Chỉ để chào hỏi thôi. Sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều, vì nay đã là tiền bối – hậu bối trong cùng một chương trình. Nếu có cách giúp đỡ, anh cũng muốn giúp.”
“Giúp? Giúp gì?”
“Hừm, trước hết là thử bán câu chuyện thời thơ ấu xem? Nếu kể với mọi người chuyện chúng ta từng ở chung trại trẻ mồ côi, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.”
Nhưng ngay khi nghe thấy câu đó, sự kiên nhẫn của tôi đã hoàn toàn cạn kiệt.
“Câm miệng. Nếu anh dám làm thế, tôi sẽ phanh phui luôn chuyện anh nhốt tôi trong căn phòng đó.”
“……”
Mắt Baek Lee Hyun mở to, như thể không ngờ rằng tôi lại phản ứng mạnh như vậy. Anh ta có vẻ hoàn toàn không lường trước được thái độ của tôi.
Ngay sau đó, anh ta cười khẽ, buông một câu cảm thán:
“Yoo Ha, chẳng lẽ… em chưa từng nói với ekip sản xuất chút nào sao?”
“……”
“A, không lẽ thật ư…?”
Anh ta tỏ vẻ không ngờ tôi lại ngây thơ đến mức đó.
Câu nói đó làm dây thần kinh chịu đựng cuối cùng trong tôi đứt phựt. Tôi không còn đủ sức giữ phép lịch sự nữa, nên chẳng thèm che giấu sự khó chịu trong giọng nói.
“Anh đang nói cái quái gì vậy? Bỏ qua chuyện có giúp đỡ hay không, lý do gì khiến anh lại tìm đến tôi, ngay lúc này?”
“Em thực sự không tin anh chút nào nhỉ. Vì tình cờ gặp lại em, và anh nghĩ có lẽ mình có thể giúp gì đó. Giống như ngày xưa, chúng ta từng giúp đỡ nhau mà.”
Giúp đỡ? Chứ không phải là cướp đoạt hả?
Tôi nuốt cơn giận vào trong, cố giữ bình tĩnh để hỏi:
“Anh có thể bớt giả tạo lại được không? Tôi bắt đầu phát bực rồi đấy. Không ai hiểu rõ con người anh hơn tôi đâu, nên tốt nhất là nói thẳng mục đích ra đi.”
“Đừng hiểu lầm vậy chứ. Anh chỉ muốn giữ mối quan hệ thân thiết thôi. Anh muốn làm anh em lại với em.”
“……”
“Trưởng thành rồi, anh mới nhận ra chúng ta đã từng là anh em thân thiết đến nhường nào. Anh nghĩ rằng… chúng ta có thể một lần nữa trở thành gia đình.”
“…Haha, thôi đi.”
Đến đây thì tôi không còn lý do gì để tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa. Tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi, chỉ cần bước ra khỏi căn phòng này, tôi không cần nhìn thấy mặt anh ta nữa.
Ngay khi tôi quay người và nắm lấy tay nắm cửa—
“Dù sao thì, chúng ta cũng sẽ sớm ăn chung một mâm cơm thôi.”
“…Gì?”
“A, có vẻ em vẫn chưa nghe tin ha?”
Tôi quay lại nhìn Baek Lee Hyun, anh ta liền nhếch miệng cười, rồi chậm rãi nói:
“Từ giờ, em và anh đều sẽ cần đến nhau. Và có vẻ như em sẽ là người được lợi đầu tiên đấy. Em cũng biết mà.”
“……”
“Chuyện em hoàn toàn thất bại trong vòng thi đấu lần này.”
Vừa nói, Baek Lee Hyun vừa nhấc tấm thẻ lên, anh ta đứng dậy. Đã đến giờ công bố kết quả vòng thi.
“Đội chiến thắng lần này là… đội ‘Siêu trộm Quốc Dân’! Chúc mừng các bạn!”
“Woaaa!!”
“Không thể tin được… Mọi người làm tốt lắm!”
Cùng với lời công bố của Baek Lee Hyun, số phiếu bầu của nhóm tôi xuất hiện trên màn hình lớn. Giữa những tiếng reo hò phấn khích, Kang Hyunjin vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cũng phải thôi.
[Tổng phiếu bầu: 850 phiếu]
Hạng 1: Kang Hyunjin (center) – 300 phiếu
Hơn một phần ba tổng số phiếu thuộc về Kang Hyunjin, giúp anh ấy không chỉ đứng đầu nhóm mà còn dẫn đầu toàn bộ các thực tập sinh.
Kết quả gây sốc này lại không khiến các thành viên trong đội ngạc nhiên mấy. Vì ngoài sáng tạo vũ đạo, Hyunjin cũng đóng góp rất nhiều trong việc định hình phong cách của cả nhóm.
‘Khí chất trên sân khấu của anh ấy không ai có thể sánh kịp.’
Tuy nhiên, bản thân Hyunjin dường như không hề chuẩn bị tinh thần cho điều này.
“Hy, hyung?”
“Ah… ah…”
Ngay lập tức, nước mắt anh ấy trào ra.
Nước mắt bắt đầu trào ra trong mắt các thành viên trong nhóm khi họ nhìn Kang Hyunjin, người đang khóc hổn hển. Bởi vì tất cả đã theo dõi sát sao những nỗ lực của Kang Hyunjin trong suốt cuộc thi, và biết những lời Kang Hyunjin nói vô cùng chân thành.
“…Tôi biết giải thưởng này quý giá đến thế nào. [Design Your Idol] là một cơ hội cấp bách và quý giá đối với tôi… Tôi muốn nắm giữ cơ hội này cho đến cuối cùng. Và tôi chắc chắn, chắc chắn muốn ra mắt cùng các đồng đội của mình. Tôi sẽ không tự mãn và sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa. Cảm ơn các bạn.”
Sau khi Kang Hyunjin phát biểu xong, các thực tập sinh đều vỗ tay. Tôi đưa tờ khăn giấy tôi lấy từ nhân viên cho Kang Hyunjin. Kang Hyunjin đang lau mặt bằng tay áo, nhìn tôi và lặng lẽ cầm lấy.
“Vậy cảm ơn tất cả mọi người đã nỗ lực hết mình trong vòng thứ ba.”
Đoàn làm phim hô cắt sau câu bình luận cuối cùng của Baek Lee Hyun. Tôi nhìn các thực tập sinh đang từ từ rời khỏi trường quay và quay ra nhìn lại màn hình.
“Vị trí thứ 5: Won Yoo Ha (Sub vocal 3) 57 phiếu bầu”
Tôi đứng vị trí thứ 2 từ dưới lên.
Và rồi, tôi nhìn thấy Baek Lee Hyun, người đang chuẩn bị rời khỏi sân khấu.
Khi mắt chúng tôi chạm nhau, như thể anh ta đã nhìn tôi suốt từ nãy đến giờ, Baek Lee Hyun liếc nhìn màn hình một lúc trước khi mỉm cười với tôi.
Với vẻ mặt khó chịu, như thể bảo tôi hãy nhìn kĩ vào nó.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹