Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 72
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
– Nhảy múa, ca hát… tận hưởng trong thời gian ngắn cũng khá tốt. Nhưng con nghĩ sự nghiệp idol kéo dài được bao lâu? Nó chỉ là một cuộc chơi ngắn ngủi, Hyunjin à. Con sẽ bị tiêu hao và vứt bỏ sau khi bước qua tuổi hai mươi thôi.
Thiếu niên Kang Hyunjin ngồi trước bàn ăn.
Trên bàn có những món ăn đã được dọn sẵn. Hai bên chàng thiếu niên là một bé trai và một bé gái, hình như là em của Hyunjin, đối diện họ là hai gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên TV—diễn viên Kang Seok Ho và Yoon Hee Yeon.
Thoạt nhìn, khung cảnh trông giống một bữa cơm gia đình ấm áp. Nhưng bầu không khí cùng biểu cảm của bọn trẻ lại hoàn toàn trái ngược.
Thứ diễn ra lúc này không phải cuộc trò chuyện ấm cúng, mà là màn chất vấn một chiều đầy áp lực.
– Hyuna và Hyunmin vẫn đang theo đuổi sự nghiệp diễn xuất rất tốt, vậy rốt cuộc vấn đề của con là gì? Con bất mãn chuyện gì mà lại đi lệch hướng như vậy?
– …
– Không nói lời nào với bố mẹ mà đã tự ý tham gia chương trình thử giọng kỳ quặc. Dù sao thì mấy chương trình đó cũng chỉ là show diễn có kịch bản sẵn thôi. Con nghĩ con có thể đạt được hạng mấy? Con nghĩ con thực sự có tài năng để debut à?
Những lời quở trách không ngừng tuôn ra từ miệng bố mẹ khiến Kang Hyunjin sững người, anh không thể phản kháng. Càng nhìn thái độ đó, họ càng được đà tiếp tục buông những lời sắc bén.
– Ngay cả việc diễn xuất con cũng không thể theo nổi, bỏ cuộc sớm như vậy mà còn định làm idol ư? Ai sẽ tin con chứ? Hay con muốn bị sỉ nhục như hồi bé một lần nữa?
– …Chuyện đó khác mà. Nhảy múa…
– Khác gì mà khác? Đóng phim dở tệ… Lúc đó con còn nhỏ, người ta có thể bao dung cho con. Nhưng bây giờ thì sao? Đến cả giọng hát cũng bị chê cười. Con định làm xấu mặt gia đình này đến mức nào nữa đây?
– Hành động của con chính là bộ mặt của gia đình này đấy. Nếu đã bị nhét vào cái chương trình có kịch bản sẵn đó, thì cứ coi nó như một trong những trải nghiệm tuổi thơ và bỏ cuộc đi. Làm ơn đừng khiến bố mẹ thất vọng nữa.
Hyunjin vốn định cố gắng phản bác, nhưng cuối cùng lại bị cắt ngang, anh bị buộc phải im lặng. Kang Seok Ho và Yoon Hee Yeon không cho Hyunjin bất cứ cơ hội nào để lên tiếng.
Những đứa em ngồi hai bên vẫn tiếp tục bữa ăn một cách gượng ép, trong khi Hyunjin chỉ có thể cúi đầu lắng nghe sự chỉ trích.
– …Con xin lỗi. Ngày mai con sẽ đến đó và tuyên bố bỏ cuộc.
Chỉ đến khi Hyunjin gật đầu với gương mặt vô hồn, những lời trách mắng mới dừng lại.
Cả bữa ăn, Hyunjin gần như không thể nuốt nổi một miếng. Sau cùng, anh cũng phải nói ra câu mà bố mẹ anh mong đợi.
Nhận được câu trả lời ưng ý, Kang Seok Ho và Yoon Hee Yeon mới mỉm cười hài lòng. Và Hyunjin cũng thực sự thực hiện lời hứa—ngày hôm sau, anh chủ động rút lui khỏi Catch Talent.
– Kết quả thật đáng tiếc… Thật sự đáng tiếc… Lẽ ra cậu ấy có thể làm tốt hơn.
Trên Catch Talent, lý do Hyunjin bị loại được trình bày là không đủ thực lực, bị loại khỏi chương trình ngay trước khi lọt vào top 10.
Trước ống kính, Hyunjin khóc khi không thể tiếp tục đi tiếp trong cuộc thi.
Và rồi…
– Aaaah!
– Hyunjin!
Khi bước xuống sân khấu sau phần chia sẻ cảm nghĩ, Hyunjin loạng choạng, mất thăng bằng, ngã lăn xuống bậc thang.
Chân anh bị nứt xương, bác sĩ chẩn đoán phải điều trị ít nhất năm tuần.
Bị loại khỏi Catch Talent, lại gặp chấn thương ngoài ý muốn… Những biến cố liên tiếp đã khiến Hyunjin không thể chịu đựng nổi. Anh nhốt mình trong phòng suốt thời gian hồi phục, không tiếp xúc với ai.
Và khi năm tuần trôi qua, tháo bột khỏi chân, Hyunjin lén lút quay trở lại phòng tập.
– …Sao… sao lại không được?
Anh nhận ra cơ thể mình không còn linh hoạt như trước.
Một cú sốc tâm lý—một giai đoạn khủng hoảng đã ập đến.
Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc phong độ sa sút.
– Chỉ ba năm thôi. Bố mẹ chỉ cho phép con thử trong ba năm. Vì vậy, làm ơn, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.
Cuối cùng, tình trạng của Hyunjin nghiêm trọng đến mức bố mẹ anh buộc phải tạm thời nhượng bộ, cho phép anh tiếp tục làm thực tập sinh trong thời hạn ba năm—với hy vọng điều đó sẽ giúp anh vượt qua bất ổn tâm lý.
“…Hộc.”
Tôi mở bừng mắt, ngồi bật dậy trên giường, thở dồn dập.
Hệt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, đầu óc tôi mơ hồ, nhưng trái tim tôi đang đập dồn dập trong lồng ngực.
Két.
Từ giường tầng phía trên vang lên tiếng động khe khẽ—có vẻ Hyunjin vừa trở mình.
Tôi lắng nghe âm thanh thực tế đó, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại cơ thể.
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại và nằm xuống giường, tôi chợt nhận ra vấn đề của Kang Hyunjin bắt nguồn từ đâu.
‘Giống bây giờ quá.’
Nỗi bất an khi có thể lại bị bẽ mặt lần nữa, cảm giác déjà vu về chương trình dàn xếp sẵn, nỗi áp lực dai dẳng. Tất cả những điều đó đã khiến Kang Hyunjin lại lần nữa mất phương hướng.
Chưa kể, Kang Seok Ho và Yoon Hee Yeon chỉ cho phép con trai mình hoạt động thực tập sinh trong ba năm. Thời hạn đã hết.
Có lẽ, khi quyết định tham gia Design Your Idol, Kang Hyunjin đã thống nhất với bố mẹ rằng nếu bị loại, anh ấy sẽ lập tức từ bỏ con đường thực tập sinh.
Nói cách khác, đây là cơ hội cuối cùng.
‘…Không thấy áp lực mới là lạ.’
Tôi thở dài. Dù đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng tôi không hề thấy nhẹ nhõm. Ngược lại, chỉ có một cảm giác khó chịu đọng lại.
Vì nếu Kang Hyunjin rời khỏi vị trí center, điều đó đồng nghĩa với việc anh ấy sẽ sụp đổ hoàn toàn.
***
Ngày hôm sau, tình trạng của Kang Hyunjin vẫn không khá hơn.
Các thành viên trong nhóm ban đầu còn im lặng bỏ qua những sai sót trong đội hình, nhưng chỉ một hai lần thôi.
“…Cứ thế này mãi không ổn đâu.”
Cuối cùng, người đầu tiên lên tiếng là Aiden Lee.
“…Em đã nhịn lâu rồi.”
Có lẽ Aiden Lee cũng phần nào đoán được nguyên nhân khiến Kang Hyunjin rơi vào tình trạng này. Vì thế cậu ấy mới chịu đựng lâu hơn bình thường.
Tuy nhiên, có vẻ sự kiên nhẫn ấy đã đến giới hạn.
“…Chúng ta cần họp lại.”
Kyung Jiwon nói vậy khi đang lau khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Còn Kang Hyunjin chỉ im lặng gật đầu với vẻ mặt u ám.
Chúng tôi tập trung ngồi thành vòng tròn, giống hệt ngày đầu tiên chia vị trí. Khi tất cả các thành viên đang dò xét lẫn nhau, người mở lời trước vẫn là Aiden Lee.
“Chúng ta cần đổi center.”
“…….”
“Anh rất giỏi. Em biết điều đó. Nhưng bây giờ… dường như anh đang không ổn.”
Aiden Lee vuốt tóc với vẻ mệt mỏi. Ngay sau đó, Park Won Hyo lên tiếng.
“Anh có gặp chuyện gì khó khăn không? Vì đây là bài hát do anh biên đạo, em nghĩ tốt nhất nên để anh làm trung tâm nếu có thể… nhưng vì anh cứ trật nhịp mãi, em đang không hiểu vấn đề nằm ở đâu. Nếu do bọn em sai thì…”
“…Không phải lỗi của các cậu. Là lỗi của tôi.”
Nghe Park Won Hyo nói, Kang Hyunjin trả lời bằng giọng trầm thấp. Sau một thoáng im lặng, anh ấy lẩm bẩm như thể đã buông xuôi.
“…Tôi đang rối. Cơ thể không thể di chuyển như suy nghĩ. Tôi hiểu mọi người muốn đổi center. Nếu tất cả đều đồng ý, tôi sẽ rút lui.”
“À, không hẳn là tất cả mọi người đều đồng ý…”
Park Won Hyo bối rối ngập ngừng, nhưng những người khác lại im lặng, ngầm thừa nhận rằng điều đó đúng.
Không ai muốn bị chương trình dìm bằng cách edit ác ý, nhưng với tình hình hiện tại, nếu không đổi center, chúng tôi không thể hoàn thành sân khấu một cách trọn vẹn.
Khi tất cả còn đang nhìn nhau dò xét và Aiden Lee sắp lên tiếng tổng kết tình hình—
“Vậy thì bỏ phiếu…”
“Khoan đã.”
Nhận ra không khí đang nghiêng về một cuộc bỏ phiếu, tôi lập tức cắt ngang lời Aiden Lee.
Những ánh mắt mệt mỏi đồng loạt hướng về phía tôi. Vì buổi sáng đã trôi qua mà không có lần tập luyện nào ra hồn, cả nhóm dường như đã kiệt sức vì sự bế tắc này.
Tôi nhìn họ, rồi lại thở dài—tôi cũng không biết đây là lần thở dài thứ bao nhiêu trong hôm nay.
‘…Tôi không chắc đây có phải quyết định đúng không.’
Dù thế nào đi nữa, tôi không thể để Kang Hyunjin rời khỏi vị trí center lúc này. Không chỉ đơn giản là bị đẩy khỏi vị trí center, mà còn vì tôi phải đứng chung sân khấu với anh ấy.
Nếu Kang Hyunjin mất center và phong độ tiếp tục tụt dốc, thì cho dù đứng phía sau đội hình, vẫn có khả năng anh ta sẽ phá huỷ cả nhóm. Trường hợp xấu nhất…
‘…Có khi anh ấy sẽ bỏ cuộc trước khi lên sân khấu cũng không chừng.’
Không phải đã có không ít thực tập sinh trong Design Your Idol bỏ thi vì không chịu nổi áp lực sao? Không có gì đảm bảo Kang Hyunjin sẽ không trở thành một trong số đó.
“Chúng ta hãy quyết định center vào ngày mai.”
“Hả?”
“…Cho Hyunjin hyung thêm chút thời gian. Đến chiều thôi.”
“…….”
Kang Hyunjin nhìn tôi với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác, nhưng tôi vẫn tiếp tục.
“Cho đến giờ chúng ta chủ yếu tập trung vào diễn nhóm, hôm nay hãy tập riêng lẻ. Và bắt đầu buổi tập nhóm một lần nữa từ ngày mai.”
“Vậy là hoãn bỏ phiếu hả?”
“Ừ. Từ đầu đến giờ chúng ta cứ tập trung vào đội hình nhóm, mọi người cũng cần thời gian luyện tập cá nhân. Vậy nên, hôm nay cho Hyunjin hyung tập riêng, mai chúng ta sẽ quyết định center.”
Sau lời tôi, cả nhóm bắt đầu nhìn nhau. Dù không ai thực sự tin rằng Kang Hyunjin có thể lấy lại phong độ chỉ sau một ngày, nhưng đúng là vì tập nhóm liên tục nên chưa có thời gian luyện cá nhân.
“…Được thôi.”
“Em cũng đồng ý.”
Có lẽ cho Kang Hyunjin cơ hội cuối cùng cũng không phải quyết định tệ. Nhất là khi có camera đang quay.
‘Cũng là một cách bảo vệ hình ảnh trước phản ứng tiêu cực.’
Chúng tôi đã cố gắng hết sức và cho anh ấy đủ cơ hội—sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể lấy đó làm lý do.
Sau khi thảo luận xong, từng người một đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Chỉ có Kang Hyunjin là vẫn ngồi im.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy một lúc, rồi đứng lên, vỗ nhẹ vào vai anh.
“……!”
Có vẻ không ngờ tôi sẽ tiếp cận, Kang Hyunjin giật mình lùi lại. Tôi nhìn anh ấy và nói.
“Hyung, hôm nay tập cùng em được không?”
***
“Em sẽ vỗ tay. Hyung chỉ cần di chuyển theo nhịp thôi.”
“Hả?”
Tôi đưa Kang Hyunjin đến chỗ cầu thang. Vì không còn phòng tập trống, đây là nơi duy nhất chúng tôi có thể đến.
Nghe câu đấy, anh ấy nhíu mày hỏi bằng giọng gắt gỏng.
“Cậu nói gì đấy?”
“Đừng suy nghĩ gì khác. Cứ nghe tiếng vỗ tay của em rồi nhảy theo.”
“Tại sao tôi phải…”
“Hyung, bây giờ chính hyung cũng không chắc về bước nhảy của mình, đúng không?”
Lời tôi nói khiến Kang Hyunjin cứng họng, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng. Tôi nhìn quanh. Ở đây không có chiếc gương nào.
“Chỉ là em muốn biết bây giờ hyung có thể làm đến đâu mà không cần dựa vào gương. Không cần nhìn chính mình.”
“Không tự kiểm tra thì làm sao tôi biết đang làm đúng hay sai?”
“Hyung tự đánh giá cũng vô ích mà.”
“Cậu…”
“Lý do hyung cứ lệch nhịp là vì cố đánh giá trong khi không có đủ tự tin.”
“……!”
Tôi nhìn Kang Hyunjin, kế đó dời mắt lên phía trên đầu anh ấy.
[NHIỆM VỤ PHỤ: Con đường vượt khó → Xác định lộ trình tối ưu (CLICK!)]
Đó là kĩ năng mới tôi nhận được sau khi nâng cấp Insight Mode—con đường tối ưu nhất để giúp anh ấy vượt qua.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹