Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 47
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
Vị trí đảo ngược của Nhóm 6 đã được đảm nhận bởi Ju Danwoo, Park Woojae và một thực tập sinh khác, người đã đảm nhiệm vị trí vocal trong nhiệm vụ trước.
Trong trường hợp của Ju Danwoo và Park Woojae, vị trí của họ đã thay đổi từ rap sang vocal, và ngược lại.
Khi vị trí đảo ngược được công bố, cả hai đều được chỉ định trên màn hình với vai trò là Main Vocal hoặc sub vocal 1, và có vẻ như Park Woojae đã được phân công làm Main Vocal. Ju Danwoo dường như bị đẩy xuống vị trí sub vocal.
Ngoài ra, nhìn vào cách sắp xếp đội hình và bố cục, có vẻ như center và leader của nhóm là Park Woojae.
‘Có vẻ như đội đó đang được dẫn dắt bởi Park Woojae.’
Đôi khi, những điều như thế xảy ra khi ảnh hưởng của một cá nhân trong nhóm quá mạnh mẽ.
Đó có thể là một lựa chọn chiến lược, nhưng đối với tôi, vị trí hiện tại của Park Woojae với tư cách là Main Vocal, thay vì Ju Danwoo, có vẻ không phải là lựa chọn tốt nhất.
Kỹ năng vocal của Ju Danwoo xuất sắc đến mức khiến người ta tự hỏi liệu việc đảo ngược vị trí có ý nghĩa hay không, trong khi Park Woojae, tuy có khả năng rap ổn định, nhưng lại chưa bao giờ thể hiện được sự độc đáo khi làm một giọng ca.
“Hãy bắt đầu với Nhóm 6.”
Và như để chứng minh quan điểm của tôi, mà trình diễn của Nhóm 6 bắt đầu.
“… Đây thực sự là kết quả tốt nhất mà các bạn có thể làm sao?”
Họ đã không nhận được đánh giá tốt từ các cố vấn.
Người đầu tiên cau mày và cầm micro lên là cố vấn Cha Mina.
“Woojae, tại sao bạn lại hạ tông giọng nhiều như vậy?”
“… Bạn nghĩ đó là lựa chọn không thể tránh khỏi để phù hợp với tông giọng.”
“Thật sao? ‘Same and Different’ có tông thấp hơn ‘Look’. Chẳng phải ai đó như Danwoo, người có thể hát ‘Look’ rất tốt, cũng có thể hát nốt này sao? Danwoo, bạn nghĩ thế nào?”
“Dạ?”
Ju Danwoo, người đang thở hổn hển vì vũ đạo quá mạnh, đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Cha Mina. Cha Mina tiếp tục nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Danwoo, hát đi. Lần này, nâng lên một tông.”
“…”
Ju Danwoo im lặng trong giây lát với vẻ mặt lưỡng lự. Park Woojae có vẻ không hài lòng và nhìn chằm chằm vào anh ấy với ánh mắt khó chịu khi nghe yêu cầu của cố vấn Cha Mina.
Ju Danwoo dường như cảm nhận được ánh mắt đó, thoáng bối rối một chút, nhưng ngay sau đó bắt đầu hát theo phiên bản gốc của ‘Same And Different’ mà Cha Mina đã bật.
Không giống như Park Woojae, người gặp khó khăn với bản phối lại bị hạ tông, Ju Danwoo hát chuẩn xác từng nốt nhạc.
Khi anh ấy kết thúc phần hát của mình, Cha Mina mở miệng như thể muốn mọi người tự nhìn nhận.
“Làm rất tốt.”
“…”
“Các bạn quyết định vị trí bằng cách nào?”
“Bọn em đã quyết định theo mong muốn của từng người!”
“Danwoo đã nói rằng muốn làm sub vocal 1 thay vì Main Vocal sao?”
“…Vâng.”
Sau một khoảng im lặng, Ju Danwoo khẽ gật đầu. Park Woojae vội vàng thêm lời như thể đang biện minh.
“Danwoo hyung đã nhường lại vì nghĩ rằng sẽ khó để thể hiện tốt.”
“Những thực tập sinh khác không có ý kiến gì về vị trí này sao? Các bạn cứ để nguyên như vậy à? Mọi người đều đồng ý với quyết định đó hả?”
“…….”
Ngoại trừ Park Woojae, các thực tập sinh khác nhìn nhau như thể đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cha Mina, người đang nhìn các thực tập sinh không thể trả lời với vẻ thất vọng, đặt micro xuống và nói:
“Tôi sẽ dừng ở đây.”
“Tại sao lại sắp xếp như vậy?”
Người tiếp theo cầm micro lên là cố vấn Do Min.
“Trước tiên, bọn em muốn thay đổi bầu không khí của bài hát gốc nhiều nhất có thể và thể hiện một nét quyến rũ. Vì Danwoo hyung và em thiên về hip-hop hơn, nên bọn em nghĩ rằng có thể phát huy khả năng với một bản phối theo hướng hip-hop.”
“Vậy bạn nghĩ đến giờ các bạn đã thể hiện tốt điều đó chưa?”
“…Em nghĩ là bọn em đã thể hiện tốt… rồi…”
Bản phối của nhóm 6 nhìn chung phù hợp với phong cách hip-hop mà họ mong muốn. Tuy nhiên, vì hạ tông quá nhiều, bầu không khí trở nên mơ hồ và những điểm đặc trưng của bài hát gốc bị mất đi.
Hơn nữa—
“Thế mà, tôi chẳng thấy được gì.”
Đó là lý do tại sao màn trình diễn của nhóm 6 với bài ‘Same And Different’ trở nên quá nhạt nhòa. Lời bài hát và câu chuyện vẫn còn, nhưng vì không có concept phù hợp để bổ trợ, tổng thể bài hát trở nên thiếu điểm nhấn, không rõ ràng.
Khuôn mặt của các thực tập sinh nhóm 6 cứng đờ trước lời phê bình gay gắt của cố vấn Do Min. Do Min nhìn thẳng vào họ và nói lời cuối cùng.
“Thể hiện những gì các bạn đã giỏi quan trọng đấy, nhưng tôi nghĩ tôi chưa hề nhìn thấy điều đó ở đây.”
“…Nếu có thiếu sót, bọn em sẽ cố gắng bù đắp.”
“Không, không, đó là chuyện hiển nhiên. Điều tôi muốn biết là liệu các bạn có hiểu điểm cốt lõi của nhiệm vụ này không.”
“……”
“Tôi chỉ muốn nói một điều thôi. Hãy suy nghĩ lại về những gì các bạn phải làm trong nhiệm vụ này, tại sao lại có sự hoán đổi vị trí, và vai trò cũng như khả năng của từng người là gì.”
Nói xong, Do Min đặt micro xuống.
Sau đó, nhóm 6 tiếp tục nhận những đánh giá không tốt từ các huấn luyện viên còn lại. Họ bị chỉ trích về bản phối đã làm mất đi điểm mạnh của bài hát gốc, phần trình diễn không thể hiện được khả năng của từng thành viên, và cả sự ‘đảo ngược hình tượng’ mà họ dự định thể hiện.
“…Cảm ơn các cố vấn.”
Buổi đánh giá giữa kỳ của ‘Same And Different’ kết thúc như vậy, với một số người đờ đẫn, một số mang vẻ mặt phức tạp, và vài người đang kìm nén sự tức giận.
“Phải làm gì bây giờ?”
“Hả?”
“Luyện tập.”
Trên đường trở về phòng tập sau buổi đánh giá giữa kỳ, tôi ngẩn người nhìn Do Ji Hyuk sau câu hỏi bất ngờ của anh ấy.
Có vẻ như Do Ji Hyuk đang tranh thủ lúc micro tạm thời bị tháo ra để thay pin để bàn bạc về kế hoạch luyện tập sắp tới.
“Chan Hee có lẽ sẽ không giúp em đâu. Em ấy đang bận với part của mình. Yoo Ha, anh nghĩ em ấy không thích em lắm đâu.”
… Chắc chắn không thể để những lời thế này bị ghi hình lại.
‘Chỉ vì không có micro mà con người có thể đánh toàn bộ hình tượng như thế á.’
Điều này cũng khá tốt, vì không cần phải vòng vo nữa.
Tôi hạ giọng, liếc nhìn Yu Chan Hee, người đang đi phía trước, rồi mở miệng.
“Chắc là vậy.”
“Em có sẵn lòng giúp không?”
“Nếu em nói em sẽ giúp, thì cậu ấy cũng chỉ đẩy em ra thôi.”
“Hừm, anh không hiểu lại như thế… Nhưng cuối cùng, nếu gục ngã, thì mọi thứ sẽ chấm dứt cả.”
“…Đó là lý do tại sao cậu ấy làm thế.”
Càng lo lắng, con người ta càng dễ thu mình lại, tầm nhìn cũng bị thu hẹp.
Chấn thương tâm lý vẫn đang dai dẳng, thực lực lại không tiến bộ. Việc nhờ kẻ kích động chấn thương đó giúp đỡ còn đáng ghét hơn cả cái chết, và cũng không muốn giúp đỡ kẻ đó chút nào.
Chắc hẳn Yu Chan Hee đang cảm thấy như thế.
“Nhưng vì đang gấp nên cậu ta cũng không thể giữ vững lập trường đó mãi được đâu.”
“Em có kế hoạch gì không?”
“Ừm, em không biết có nên gọi nó là kế hoạch không nữa…”
Tôi nhìn về phía Yu Chan Hee khi nghe câu hỏi của Do Ji Hyuk. Từ đầu đến giờ, chiến lược duy nhất tôi có thể dùng với cậu ấy chính là—
Cây gậy và củ cà rốt.
***
“Cậu có muốn thử một lần không?”
“Hả?”
“Savvy.”
“……”
Yu Chan Hee nhìn tôi với vẻ mặt vừa bối rối vừa khó chịu.
Cậu ta có vẻ thắc mắc tại sao tôi lại đột nhiên bắt chuyện. Cho đến giờ, chúng tôi vẫn phớt lờ nhau trong phòng tập mỗi khi máy quay bật lên.
Chúng tôi có một quy tắc ngầm rằng sẽ không tương tác khi máy quay đang ghi hình, vì nếu làm vậy, kết quả chỉ là những cảnh quay có thể bị lợi dụng để dựng lên một câu chuyện mâu thuẫn.
Nhưng tôi đã phá vỡ quy tắc đó mà không báo trước.
“…Cậu sẽ chỉ dẫn tôi sao?”
“Tôi thấy lời của các mentor rất đúng. Không biết tôi có thể giúp được bao nhiêu, nhưng nếu chúng ta trao đổi ý kiến với nhau thì sao?”
“Tôi định nhờ Young Oh hyung giúp.”
“Đúng vậy, được anh ấy giúp đỡ là điều tốt. Nhưng ngoài ra, tôi cũng muốn luyện tập cùng cậu nữa.”
“Tại sao?”
“Chan Hee này, cậu bắt đầu rap như thế nào?”
“……”
Cũng giống như ca hát, rap thường bắt đầu bằng việc thử nghiệm nhiều bài khác nhau để tìm ra phong cách phù hợp. Không ai chỉ chọn một bài rồi nói, “Đây là phong cách của tôi,” rồi cứ thế tiếp tục.
Phương pháp luyện tập cũng vậy.
Mỗi người đều có cách tiếp cận và kinh nghiệm riêng, từ cách lấy hơi, cách sử dụng cổ họng, đến cách loại bỏ thói quen xấu. Vì vậy, quan trọng nhất là lắng nghe nhiều ý kiến khác nhau và thử nghiệm phương pháp phù hợp với mình.
Yu Chan Hee cũng là một thực tập sinh thần tượng, nên chắc chắn đã nhận được huấn luyện thanh nhạc từ công ty. Cậu ấy hẳn biết rất nhiều về phương pháp luyện tập. Nhưng—
“Cậu không cần ai đó chỉ ra lỗi sai cho mình à?”
Cuối cùng, điều quan trọng nhất chính là một đôi tai khách quan.
Đặc biệt là với nốt cao, cách sử dụng cổ họng có thể làm cho việc phát âm trở nên khó khăn hơn rất nhiều về mặt kỹ thuật.
Nhưng điều đó lại rất khó nhận ra với chính người đang luyện tập. Bởi vì giọng nói mà bản thân nghe thấy và giọng nói mà người khác nghe thấy có sự khác biệt rất lớn.
Và điều tôi luôn ghi nhớ khi học thanh nhạc chính là:
‘Đừng tin vào giọng nói mà tôi tự nghe thấy.’
“Tôi nghĩ cậu cũng không biết rõ cậu đang làm tốt hay sai ở điểm nào. Tôi cũng vậy, và mọi người cũng thế cả.”
Luyện tập một mình mà không có sự chắc chắn là việc nguy hiểm nhất. Nếu cứ tiếp tục sai hướng mà không có ai chỉ ra kịp thời, thì những sai lầm đó sẽ trở thành thói quen cố định.
Nếu đã nắm vững phương pháp luyện tập đúng đắn rồi thì có thể tự luyện một mình, nhưng Yu Chan Hee vẫn chưa tìm ra phương pháp phù hợp cho bản thân.
Lúc luyện tập bài ‘Look’, cậu ấy đã được cố vấn thanh nhạc chỉ cách dùng cổ họng, nhưng chắc chắn cũng đã đánh mất cảm giác đó trong quá trình tập luyện. Chỉ cần thay đổi một chút về hơi thở hay lực đẩy, cách phát âm cũng có thể khác đi hoàn toàn.
“… Được rồi, tôi hiểu rồi. Nhưng hôm nay tôi muốn tự tập trước. Tôi có thể nhờ cậu bắt đầu từ ngày mai không?”
“Được thôi. Nếu cậu cần gì trong lúc đó, cứ nói với tôi.”
“Ừ.”
Yu Chan Hee im lặng một lúc rồi nhìn về phía các máy quay xung quanh. Sau đó, cậu ta lườm tôi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Có lẽ cậu ấy đã nhận ra rằng sau khi nhận lời khuyên từ huấn luyện viên, nếu tiếp tục từ chối tôi trong khi máy quay đang chạy thì cũng chẳng dễ dàng gì. Tuy nhiên, cậu ta vẫn cố kéo dài thời gian bằng một câu trả lời mơ hồ.
Vì vậy, tôi có thể đoán trước được rằng Yu Chan Hee sẽ đến phòng tập hôm nay để thương lượng với tôi.
‘Cậu ta chắc chắn sẽ nổi giận.’
Bây giờ, theo một cách nào đó, có thể nói rằng tôi đã dựa vào máy quay để thúc đẩy Yu Chan Hee. Vì tôi đã nói những điều này trước máy quay, đội ngũ sản xuất chắc chắn sẽ muốn ghi lại quá trình luyện tập và tương tác giữa chúng tôi.
Và với Yu Chan Hee, người đang cố tìm cách có thêm thời lượng lên sóng, cậu ấy cũng không thể né tránh áp lực đó. Thế nên, dù có khó chịu thế nào, cậu ta cũng buộc phải đồng ý với những gì tôi nói.
Nhưng đồng thời, cậu ấy chắc chắn cũng cảm thấy bị đe dọa, vì vậy có thể sẽ đến để nói gì đó với tôi—dù là cảnh cáo hay chỉ để trút giận.
Tất nhiên, tôi không hề có ý định né tránh chuyện này.
Tôi cũng đang chờ đợi điều đó.
‘Đã đến lúc kết thúc cuộc chiến tiêu hao này rồi.’
Nếu đã cho củ cà rốt, thì bây giờ đến lúc phải dùng cây gậy.
‘Mà thật ra, đây vốn dĩ cũng chẳng phải là một mối quan hệ có thể cứu vãn ngay từ ban đầu…’
Ngay cả khi điều này dẫn đến sự rạn nứt hoàn toàn.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹