Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 44
“Nếu cậu định làm theo hip-hop, tôi nghĩ Serim sẽ phù hợp hơn.”
“… Ừm, tôi có thể hỏi lý do không?”
“Tôi nghĩ chất giọng của em ấy hợp với bầu không khí của bài hát.”
Tôi đáp lại Hwang Young-oh, người đang cố gắng mỉm cười để che giấu sự khó chịu, nhưng vẫn không thể giấu được giọng khàn đặc của mình.
“Giọng của Young-oh hyung khá mềm mại. Còn giọng của Serim có cảm giác mạnh mẽ hơn. Nếu đi theo phong cách hip-hop, chúng ta sẽ phải hòa hợp với nhịp điệu mạnh, và tôi nghĩ Serim sẽ phù hợp hơn.”
Nghe tôi nói, Hwang Young-oh im lặng. Chắc hẳn cậu ta cũng biết rằng giọng hát và phong cách của Serim phù hợp với hip-hop từ sân khấu trước.
‘Nhưng chắc cậu ấy cũng không muốn bỏ cuộc dễ dàng đâu.’
Tôi đợi Hwang Young-oh suy nghĩ và lên tiếng. Cậu ta không thể buông bỏ vị trí của mình như vậy được.
Trong nhiệm vụ trước, Hwang Young-oh đã phải nhường vị trí mà cậu ấy mong muốn nhiều lần. Và bây giờ, khi ba vị trí đã được phân chia một cách ép buộc, ba người còn lại sẽ dễ dàng chọn vị trí mà họ muốn.
Vì đây là cơ hội để thể hiện thế mạnh của mình tốt nhất, nên bằng mọi giá, Hwang Young-oh muốn giành được vị trí main vocal trong nhiệm vụ lần này.
Và đúng như tôi dự đoán, Hwang Young-oh lên tiếng.
“… Vậy nếu chúng ta giữ lại không khí của bài hát gốc thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”
“Tôi nghĩ điều đó sẽ tốt cho Young-oh. Nếu giai điệu vẫn giữ được chất cổ điển, giọng của Young-oh sẽ dễ dàng truyền tải sự tinh tế và cảm xúc hơn…”
Ngay lúc đó, tôi thấy Yu Chanhee, người đã bày tỏ mong muốn chuyển sang hip-hop, điều chỉnh tư thế ngồi một cách khó chịu. Trong đội này, hai người bọn họ có lẽ đã âm thầm đứng về cùng một phe, nhưng có vẻ như Hwang Young-oh lại thay đổi hướng đi ngay lập tức, khiến Chanhee cảm thấy không thoải mái và lo lắng.
Sau khi nghe vậy, tôi cúi xuống nhìn lời bài hát, giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục với vẻ mặt băn khoăn.
“Thật ra, tôi có điều muốn nói về quãng giọng… Nếu chúng ta làm hip-hop, tôi nghĩ nên giữ nguyên tông bài hát càng nhiều càng tốt. Tôi đã phối lại bài hát theo một cách mới lạ, nhưng nếu hạ tông quá nhiều, cảm giác của bài gốc sẽ mất đi.”
“Ah, tớ cũng đồng ý với điều đó. Chúng ta có thể đi theo một concept khác biệt hoàn toàn so với bản gốc, nhưng không nên thay đổi đến mức làm tổn hại quá nhiều bài hát gốc.”
Nghe tôi nói, Do Jihyeok cũng lên tiếng ủng hộ. Cheon Serim cũng gật đầu đồng tình.
“Ừm… Tôi lo lắng vì phần điệp khúc và ad-lib của main vocal và sub-vocal 1 có quãng khá cao. Chanhee, cậu có thấy ổn không?”
“…Ah…”
Yu Chanhee nhìn vào màn hình để kiểm tra quãng giọng của bài hát gốc với vẻ mặt khó xử, rồi lặng người đi một lúc.
Bản gốc của Same And Different có phần chính và phần phụ chiếm tỷ lệ lớn, nên hầu hết các nốt cao đều tập trung vào đó. Đó sẽ là một quãng giọng khá khó đối với cậu ấy.
‘Yu Chanhee chắc hẳn đã muốn giảm bớt phần nốt cao của mình khi đề xuất chuyển sang hip-hop.’
Thực tế, nếu cậu ấy thực sự muốn đi theo phong cách hip-hop truyền thống, thì việc hạ tông có thể phù hợp hơn với bầu không khí của thể loại đó.
Nhưng rõ ràng, làm như vậy sẽ thay đổi bài hát gốc nhiều hơn mức cần thiết.
Design Your Idol có thể sẽ thỏa thuận trước và hỗ trợ cho việc phối lại, nhưng điều đó không có nghĩa là họ muốn một bản phối phá hủy hoàn toàn bài hát gốc.
Đó là lý do trong nhiệm vụ trước, tôi đã cố gắng giữ nguyên cấu trúc bài hát trong khi vẫn giữ lại quãng giọng tối đa, như với bản phối của BINGO.
‘Và điểm nhấn chính của Same And Different là tiến trình hòa âm cổ điển và concept của nó.’
Giờ đây, Yu Chanhee lại muốn loại bỏ cả hai yếu tố đó. Ngoài ra, việc hạ tông cũng sẽ ảnh hưởng đến giai điệu chính.
Nói cách khác, nếu chúng ta làm theo hoàn toàn ý của cậu ấy, bài hát có thể trở thành một ca khúc hoàn toàn khác.
‘Nhưng cậu ta cũng không muốn từ bỏ hip-hop.’
Vậy thì cần một phương án trung gian—một hình thức thay đổi hợp lý, một cách để cả cậu ấy và tôi đều có thể hài lòng ở mức độ nào đó.
“…Cậu nghĩ sao về cách này?”
Tôi giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi bật một số bài hát trên máy tính bảng để cả nhóm tham khảo về phong cách.
Khuôn mặt đang trầm ngâm của Yu Chanhee bỗng sáng lên. Có vẻ như cậu ấy đã hiểu ý tưởng mà tôi hướng tới.
“Giữ lại càng nhiều yếu tố cổ điển gốc càng tốt, nhưng loại bỏ phần nhạc dây…”
Sau khi chơi thêm vài bài hát tham khảo khác, tôi đặt máy tính bảng xuống và tiếp tục.
“Nếu đi theo hướng này, tôi có thể thêm một đường bass nặng và chỉnh sửa lại một chút để tạo ra cảm giác hip-hop nhưng vẫn giữ được bản sắc của bài hát gốc. Như vậy, tôi cũng có thể linh hoạt hơn về quãng giọng của mình.”
“Oh, tôi thấy hướng phối này rất hay. Chúng ta sẽ để trợ giảng hỗ trợ để cảm nhận chính xác hơn, nhưng… Khi thay đổi không khí bài hát, giai điệu cũng sẽ thay đổi theo.”
“Tôi cũng thích hướng này. Chanhee, Young-oh, Minseong, các cậu nghĩ sao?”
“Oh, tôi cũng thích.”
Yoo Minseong gật đầu, và Jihyeok quay sang nhìn Hwang Young-oh.
“Vậy, trong trường hợp này, main vocal sẽ là…”
“Tôi nghĩ cần trao đổi thêm về quãng giọng với cố vấn… Nếu thế này, tôi muốn đề cử Young-oh.”
“Khi bài hát hoàn chỉnh, chúng ta sẽ rõ hơn, nhưng tôi nghĩ Young-oh sẽ thể hiện tốt phong cách cổ điển. Giọng của Serim rất hay, nhưng Young-oh chắc chắn có thể làm nổi bật chất cổ điển hơn.”
“Ugh, quyết định nhanh quá~. Để tôi thể hiện tốt nhất có thể, rồi chúng ta sẽ quyết định chi tiết sau khi có bài hát hoàn chỉnh nhé?”
Cheon Serim vừa đùa vừa nói, nhưng chỉ khi đó, Hwang Young-oh mới gật đầu, có vẻ đã bị thuyết phục rằng vị trí main vocal sẽ thuộc về mình.
“Tôi cũng muốn đi theo hướng này. Vậy chúng ta sẽ quyết định lại sau khi bài hát hoàn chỉnh, Serim?”
“Được thôi~ Tôi thích vậy!”
“Vậy còn Chanhee thì sao?”
“Oh…”
Yu Chanhee nhìn các thành viên trong nhóm và chạm mắt tôi. Cậu ta mấp máy môi, không rõ là muốn tức giận, muốn khóc hay cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng thì cậu ta thở dài và mở miệng.
“…Tôi đồng ý.”
Như vậy, nhóm 2 đã có thể quyết định hướng sắp xếp bài hát theo thể loại hip-hop dance pha chút cổ điển. Đây là một kết quả đôi bên cùng có lợi.
Ngay khi bầu không khí căng thẳng có vẻ đã tan biến, Do Jihyeok liền đổi chủ đề cuộc trò chuyện.
Một chủ đề quan trọng không kém so với hướng sắp xếp bài hát.
“Vậy thì, bây giờ chúng ta phải quyết định concept… Hmm, có ai có ý tưởng gì không?”
Đó là cuộc thảo luận về cách thêm hoặc thay đổi concept cổ tích gốc.
“Ý tôi là…”
Tôi giơ tay lần nữa. Trước ánh mắt của các thành viên trong nhóm, tôi chỉ vào phần lời bài hát và nói.
“Bài hát gốc nói về một quá trình chữa lành, nhưng tôi lại thấy nó hơi đáng sợ.”
“Đáng sợ? Cái gì?”
“Đây là cảnh những đứa trẻ trong thế giới loài người và những đứa trẻ trong thế giới tiên gặp nhau.”
Những mảnh sự thật hé lộ
Nuốt chửng cả số phận bị đảo ngược
Cuối cùng, đối diện với chúng ta
Mỗi vùng đất đều tương tự nhau
Vượt qua giới hạn để tiến về phía em
Tôi không còn lạc lối nữa
Vì cuối cùng chúng ta đã biết
Bài hát gốc kể về hai người cuối cùng cũng đối diện nhau, tìm lại chính mình và hạnh phúc, nhưng tôi nghĩ có thể thay đổi câu chuyện này một cách mãnh liệt hơn.
Bởi vì, dù câu chuyện này cũng là về sự chữa lành…
“Chẳng phải điều này giống hệt như một doppelganger sao?”
*doppelganger: từ mượn tiếng Đức (doppel: nhân đôi, ganger: người đi lại) , mang nghĩa là người song trùng
“…?”
“Một doppelganger?”
“Đúng vậy, doppelganger của tôi.”
Trước lời tôi nói, các thành viên khác tỏ ra bối rối, như thể chưa hiểu ý định của tôi. Jihyeok bắt đầu nói, dường như đang suy ngẫm về doppelganger sau changeling.
“Doppelganger của cậu? Ồ, như lời bài hát nói, ‘Có một người khác trên thế giới giống hệt tôi, và khi tôi đối diện với hắn’… à.”
“Đúng, vậy nên….”
Jihyeok gật đầu như thể đã hiểu ra ý của tôi.
“…Nó kiểu như thế này.”
Sau phần giải thích tiếp theo, các thành viên trong nhóm cuối cùng cũng hiểu được concept và không ai phản đối. Do Jihyeok là người đầu tiên bày tỏ sự đồng ý.
“Tôi thấy ổn với nó.”
“…Nghe có vẻ là một ý tưởng hay.”
Hwang Young-oh có vẻ hài lòng vì được làm giọng ca chính, còn Yu Chanhee thì có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không có vẻ gì muốn ngăn cản nữa. Yoo Minseong cũng gật đầu theo bầu không khí xung quanh.
Cuối cùng là Cheon Serim.
“Hyung của em có những ý tưởng thật vĩ đại!~~”
…Tôi vỗ tay, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện chợp mắt một lát.
Dù sao thì nhờ vậy, concept không còn là changeling và mơ mộng nữa.
“Vậy chúng ta sẽ đi theo concept doppelganger và thriller (giật gân).”
Đã quyết định sẽ thực hiện một concept hoàn toàn khác biệt. Đội ngũ sản xuất của Design Your Idol hẳn cũng sẽ hài lòng với cảm giác đầy thử thách này.
Bản sắp xếp sơ bộ từ người hỗ trợ đã được xác nhận vào ngày hôm sau.
Dù vẫn cần chỉnh sửa thêm một số chi tiết theo thời gian, nhưng chúng tôi quyết định luyện tập ngay với bản sắp xếp này.
Trước đó, chúng tôi xác nhận lại vị trí của từng người, dù hầu hết các vị trí vẫn giữ nguyên.
“Vậy thì, Young-oh sẽ là giọng ca chính và Serim sẽ là center, có được không?”
“Vâng~!”
“Tuyệt.”
Ngoài ra, Cheon Serim đã chính thức nhận vị trí center.
‘Như mong đợi, cậu ta chưa bao giờ chịu thua.’
Việc giành lấy vị trí center không khó nhờ phiếu bầu từ Hwang Young-oh, người đã nợ một ân tình khi từ bỏ vị trí giọng ca chính.
Phong cách của bài hát và hình tượng của Cheon Serim khá phù hợp, nhưng nhờ bầu không khí mà em ấy dẫn dắt, Serim đã có thể giành được vị trí mà mình ‘thực sự’ muốn ngay từ đầu nhiệm vụ thứ hai.
Dù sao thì điều này cũng giúp ích cho bầu không khí trong nhóm, nơi mà căng thẳng lúc nào cũng có thể nổ ra. Mỗi người đều nhận được chút lợi ích nên bầu không khí không tệ như tôi tưởng, vì cuối cùng phần sắp xếp và vị trí đã được quyết định.
Mâu thuẫn với Yu Chanhee, điều tôi lo lắng, cũng không xảy ra nhiều. Cậu ta đơn giản là chọn cách phớt lờ tôi và tôi cũng phớt lờ cậu ta.
Tuy nhiên, một chuyện bất ngờ đã xảy ra ở một nơi không ngờ tới.
“Ahh..”
Đó là khi buổi tập trong ngày kết thúc và đến giờ ăn tối. Khi tôi đang duỗi người để giãn cơ và giảm đau cổ họng, tôi chợt nhận ra rằng mình là người duy nhất còn lại trong phòng tập.
‘…Mình đã quyết định sẽ luyện tập sau bữa tối mà.’
Đó là để phù hợp với bố cục tổng thể, đội hình và chi tiết của vũ đạo. Sau đó, tôi tự chuẩn bị và luyện tập sáng tác rap. Vốn dĩ, nửa đầu là khoảng thời gian bận rộn nhất, nên trong vài ngày này, tôi gần như kiệt sức.
‘Mình có nên uống một lon Bungbung không?‘
Chỉ còn lại vài lon Bungbung mà tôi kiếm được hồi tháng Tư. Và vì sắp tới không có công việc bán thời gian, nên tốt nhất là để dành những lon Bungbung còn lại cho lúc thể lực chạm đáy.
Trước tiên, tôi mở cửa sổ trạng thái để kiểm tra số lượng Bungbung Drink còn lại.
“…?”
Ở dưới cùng của cửa sổ trạng thái, tôi thấy biểu tượng Bungbung Drink đang nhấp nháy liên tục một cách nhanh chóng.
‘…Cái gì đây.‘
Một cảm giác bất an dâng trào trong lòng, khiến tôi không dám nhấn vào biểu tượng đó.
「CẢNH BÁO!」
“… Ugh!”
Một bảng cảnh báo bật lên trước mắt tôi. Đồng thời, sự mệt mỏi đè nặng lên toàn bộ cơ thể khiến tôi ngã quỵ xuống giường, thở hổn hển.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một cơn đau âm ỉ lan khắp các cơ bắp trong cơ thể.
‘Cái quái gì thế này…‘
Không thể dễ dàng thích nghi với sự thay đổi đột ngột này, tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng chỉ đủ sức nâng đầu lên để nhìn vào cửa sổ hệ thống đang phát sáng màu đỏ ngay trước mặt.
『!Nhiệm vụ đột xuất! Chỉ có luyện tập mới giúp cậu sống sót (D-6)』
Ngươi, kẻ đã dựa vào sức mạnh của Bungbung Drink để chống đỡ cuộc sống hàng ngày!
Nhưng không có thành quả nào mà không phải trả giá.
Hãy thanh toán cái giá của mình bằng việc luyện tập.
Điều kiện hoàn thành: Đạt 40 giờ luyện tập cá nhân
Phần thưởng khi hoàn thành: Xóa bỏ trạng thái bất lợi, +1 điểm chỉ số mong muốn
Thời gian hiệu lực của debuff: Mệt mỏi +400, Mất ngủ kéo dài
Hình phạt thất bại: Mệt mỏi +800, mất ngủ liên tục, giảm chỉ số ngẫu nhiên
Tôi chết lặng đến mức cơn giận bùng lên tận đỉnh đầu, chỉ biết nhìn trân trối vào cửa sổ hệ thống mà không thốt nên lời.
Vậy là cái hệ thống này tự ý cho tôi “phần thưởng” mà tôi không hề yêu cầu, rồi lại đòi lấy giá của nó.
‘Cái hệ thống bí ẩn này đúng là đồ khốn.‘
“…”
Tôi gồng cánh tay run rẩy của mình chống xuống sàn, cố gắng gượng dậy khỏi chỗ ngồi.
‘…Bốn mươi giờ.‘
Chỉ còn sáu ngày nữa là đến cuộc thi. Và để đạt đủ 40 giờ, tôi phải luyện tập thâu đêm suốt sáu ngày tới mà không được ngủ.
Chưa kể, hệ thống còn giới hạn điều kiện luyện tập phải là “cá nhân,” chứ không phải “nhóm.”
Vậy thì, không có thời gian để chán nản hay than vãn.
Tôi vừa chọn một bài rap để luyện tập vừa bật nhạc lên.
‘Mình nhất định sẽ hủy diệt nó.‘
Tôi không biết cái thứ khốn nào đã kéo tôi quay trở lại cuộc đời này, nhưng nếu tôi tìm ra nó sau khi hoàn thành nhiệm vụ này…
Bất kể nó là ai hay cái gì, tôi nhất định sẽ nghiền nát nó.