Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 28
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
Tôi muốn giữ một khoảng cách hợp lý nhưng vẫn hoàn thành sân khấu một cách trọn vẹn – đó chỉ là sự cố chấp của tôi mà thôi. Như vậy chẳng khác nào lừa dối các thành viên trong nhóm, thậm chí là cả những người đang theo dõi sân khấu này.
Vậy nên, nếu phải từ bỏ điều gì đó, thì đó hẳn phải là sự do dự trong lòng tôi.
Không phải là tôi đã thay đổi ý định rời khỏi Design Your Idol.
Nhưng dù vậy đi nữa, tôi cũng không thể qua loa với sân khấu này được. Nếu làm thế, chẳng những phản bội đồng đội mà còn phản bội cả chính bản thân tôi ở kiếp trước.
‘…Chưa một lần nào tôi làm qua loa trên sân khấu cả.’
Bất kể thể trạng tốt hay xấu, bất kể tình huống của sân khấu ngày hôm đó hay tâm trạng của tôi ra sao, tôi chưa bao giờ lên sân khấu mà không cố gắng hết sức.
Dù mối quan hệ giữa tôi và các thành viên có xa cách dần.
Dù số lần được đứng trên sân khấu ngày càng ít đi.
Ít nhất khi còn đứng trên sân khấu, tôi luôn cố gắng làm hết sức những gì có thể. Ngay cả khi tôi từ bỏ Lightning, điều đó cũng là lẽ đương nhiên.
‘Vì đó chính là lý do tôi muốn trở thành idol.’
Tôi trở thành idol là để có thể cháy hết mình trên sân khấu, để thể hiện trọn vẹn cảm xúc, để nhận lấy ánh nhìn từ mọi người. Vì thế, tôi không thể làm một cách qua loa. Tôi cũng không thể để bản thân trở nên trì trệ.
Lightning có rất ít cơ hội, và cơ hội để được chú ý lại càng ít hơn. Chính vì vậy, mỗi sân khấu đều là một trải nghiệm mới mẻ, đều mang một màu sắc khác biệt.
Và để có được dù chỉ một cơ hội ấy, để được đứng trên một sân khấu thôi, tôi đã phải chịu đựng suốt một quãng thời gian dài.
Chính vì thế, tôi vẫn luôn nhớ rõ. Nhớ những tháng ngày tôi đã vượt qua để có thể bước lên sân khấu, nhớ niềm kiêu hãnh mà tôi đã nắm giữ khi đó.
Khoảng thời gian tôi phải trải qua để được bước lên sân khấu, niềm tự hào mà tôi đã có khi ấy.
‘…Bất kể có bị loại hay không, tôi cũng phải hoàn thành sân khấu này một cách trọn vẹn.’
Không ai có thể đoán trước cách công chúng sẽ đón nhận tôi ra sao, cũng như hệ thống sẽ sắp đặt thế nào và kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Tôi có khả năng thực sự được debut, hoặc cũng có khả năng dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai và bị loại.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ làm tốt mọi thứ trong khả năng của mình. Vì đó là cách duy nhất để tôi bảo vệ niềm kiêu hãnh của bản thân.
“Yoo Ha, cậu có muốn ăn cái này không?”
Tôi nhìn miếng thịt kho vừa được đặt xuống khay ăn của mình. Aiden Lee, với vẻ mặt có chút lưỡng lự, đã đưa phần thức ăn trong khay của cậu ta cho tôi.
“…Vậy thì ăn cái này đi.”
“Hả?”
Tôi nhặt một viên thạch tráng miệng từ khay của mình và thả vào khay của Aiden Lee. Cậu ta nhìn chằm chằm viên thạch trong khay một lúc, rồi ngơ ngác hỏi tôi.
“Cậu bị ốm à?”
“Gì cơ?”
“… Cậu tự nhiên cư xử kỳ lạ quá.”
“Cậu đang nói gì vậy?”
Tôi bật cười bất lực trước câu hỏi ngớ ngẩn đó và cho miếng thịt kho mà Aiden Lee đưa vào miệng nhai. Nhưng dù vậy, ánh mắt lo lắng của cậu ta vẫn không rời khỏi tôi.
“Không… Yoo Ha, cậu có bị đau ở đâu không?”
“…Tôi ổn.”
“…Nhưng sao tự nhiên cậu lại hăng hái như vậy?”
“Hả?”
Aiden Lee vô thức buột miệng nói ra câu đó, rồi vội lảng tránh ánh mắt tôi như thể đã trót nói hớ. Nhưng sau cùng, có vẻ nghĩ rằng đã lỡ nói rồi thì đành nói cho hết.
“Trước đó cậu đâu có muốn làm đâu.”
“…”
Tôi không đáp lại mà chỉ im lặng. Lúc đó, tôi cảm nhận được ánh mắt của Ju Danwoo đang lướt qua phía này. Có lẽ anh vẫn lo lắng về cuộc tranh cãi vừa nãy của chúng tôi.
Muốn trấn an Ju Danwoo, cũng như làm dịu đi sự nghi ngờ của Aiden Lee về thái độ đột ngột thay đổi của tôi, tôi liền lên tiếng.
“Không phải cậu là người đã hỏi tôi cần nằm lấy và từ bỏ thứ không cần thiết sao?”
“…Hả?”
Nghe thấy câu nói của tôi, Aiden Lee và Ju Danwoo – cả hai người vừa có vẻ căng thẳng lúc nãy – đều nhìn tôi với ánh mắt ngây ngốc.
“Bỏ qua chuyện muốn tôi muốn làm hay không, cậu nói đúng. Biết khi nào nên bước ra và khi nào nên ở yên, biết mình sẽ mất gì và nhận lại được gì là điều rất quan trọng. Tôi đã suy nghĩ quá nhiều và còn mang nó lên cả sân khấu. Tôi chỉ vừa mới vứt bỏ điều đó mà thôi.”
“…”
“Và hơn hết, quan trọng nhất vẫn là làm thật tốt.”
Aiden Lee đã đúng. Bất kể tâm trạng thế nào, một khi đã bước lên sân khấu, không có gì quan trọng hơn việc làm tốt nhất có thể. Cố gắng hết mình cũng là điều đương nhiên.
“Cậu không cần lo đâu. Tôi không định trốn tránh trên sân khấu. Cũng không định làm một cách nửa vời.”
Nói xong, tôi cầm thìa lên và tiếp tục ăn cơm. Nhưng mãi mà những người ngồi trước và bên cạnh tôi vẫn không hề động đũa.
Ngước lên nhìn, tôi thấy Ju Danwoo trông như đang suy tư điều gì đó, còn Aiden Lee thì có vẻ đã đưa ra một quyết định quan trọng.
“…Hai người không ăn à?”
Tôi hỏi với vẻ lúng túng, Aiden Lee không nói gì, chỉ cầm viên thạch trong khay của mình lên và đặt vào khay của tôi.
“Này, cậu ăn—”
Bốp—
Ngay sau đó, cậu ta cũng gắp toàn bộ phần thịt kho trong khay của mình rồi đặt hết lên khay của tôi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn cậu ta. Nhưng Aiden Lee lại gật đầu chắc nịch và nói với giọng đầy quyết tâm.
“Ăn nhiều vào. Yoo Ha, nếu muốn làm tốt, cậu phải ăn nhiều hơn.”
Cảm thấy áp lực kỳ lạ từ lời nói đó, tôi thở dài một hơi.
“…Chẳng lẽ chỉ mình tôi phải làm tốt thôi sao? Cậu cũng phải—”
“Anh đi trước đây.”
Lúc đó, Ju Danwoo là người đầu tiên đứng dậy. Tôi và Aiden Lee, đang mải đùn đẩy món ăn phụ một cách vô nghĩa, đều quay sang nhìn anh ấy. Khay thức ăn của Ju Danwoo vẫn còn đầy ắp.
“Anh không ăn thêm nữa sao?”
“Anh không đói hả?”
“Không…”
Tôi và Aiden Lee hỏi, tự hỏi liệu anh ấy có đang cảm thấy không khỏe không. Ju Danwoo chần chừ một chút rồi nghiêm mặt nói với chúng tôi.
“Anh muốn luyện tập thêm. Anh đi trước đây.”
Ju Danwoo nói rất dứt khoát, rồi cầm khay rời đi trước.
“…Gì vậy? Ổn thật chứ?”
Tôi nhìn theo Ju Danwoo đang nhanh chóng rời khỏi phòng ăn một cách ngơ ngác.
“Yoo Ha, không ổn rồi.”
“Hả?”
Aiden Lee đột nhiên nói với giọng đầy nghiêm túc. Chưa kịp để tôi hỏi thêm, cậu ta đã nhanh chóng hất toàn bộ thức ăn trong khay mình sang khay tôi.
Tôi sững sờ nhìn hành động đó, còn Aiden Lee thì gật gù một mình.
“Đúng là Yoo Ha phải ăn nhiều hơn. Cậu giỏi hơn.”
“Không, tôi thì giỏi gì chứ…?”
Câu đó của cậu ta vẫn quá khó hiểu, nhưng Aiden Lee chỉ cười tủm tỉm mà không chịu giải thích.
Và thế là, dù vừa mới hồn nhiên trút hết thức ăn sang khay tôi, cậu ta lại chạy đến quầy ăn để lấy thêm phần khác cho mình.
***
Hai ngày luyện tập còn lại trôi qua, rồi ngày diễn ra nhiệm vụ cũng đến.
“Chết mất thôi…”
“Căng thẳng quá…”
“Này, trông tôi ổn không? Ổn chứ? Lớp trang điểm thế nào? Tóc thì sao? Bộ trang phục này nữa? Cột ruy băng thế này có đẹp không?”
“Bình tĩnh nào, anh…”
Nhóm 2 đang hoảng loạn theo thời gian thực.
‘…Có lẽ vì đây là lần đầu tiên họ đứng trên sân khấu.’
Nhóm hẳn là đã từng biểu diễn trong các buổi đánh giá cuối tháng, nhưng lần này thì khác. Đây là một sân khấu lớn, và quan trọng nhất, khán giả sẽ đánh giá họ một cách khách quan, không bị ảnh hưởng bởi công ty.
‘Tôi cũng từng như vậy…’
Nghĩ lại thì, hồi còn là thực tập sinh, tôi cũng y như vậy. Đêm trước lần đầu tiên lên sân khấu, tôi đã không thể ngủ được.
Dù thức trắng cả đêm, tôi vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, cứ thế biểu diễn với trạng thái lơ lửng kỳ lạ. Sau đó thì kiệt sức ngủ li bì.
Sau đó, tôi lao thẳng lên giường ngủ.
‘Nhìn tình hình, có vẻ như hôm qua có vài người cũng không ngủ được.’
Đêm qua, Cheon Serim cứ trằn trọc mãi đến tận sáng, còn Ju Danwoo thức trắng luôn. Xem xét tình huống hiện tại, mấy người khác cũng không khá hơn là bao.
Vậy trong số họ, ai là người ổn nhất…
“Chúng ta là số một!”
Aiden Lee. Chỉ có một mình cậu ta.
‘Thằng nhóc này chắc chắn là dân chuyên nghiệp.’
Nhìn thái độ bình thản đến mức đáng ngờ của cậu ta, tôi bắt đầu tự hỏi liệu Aiden Lee có phải cũng đã quay ngược thời gian như tôi không.
Giữa đám thực tập sinh đang căng thẳng đến mức mặt tái xanh trong phòng chờ, chỉ có Aiden Lee là tràn đầy năng lượng.
“Hóng thật đấy, đúng không~? Cố gắng làm tốt nào!”
“…Ừ, làm thật tốt nào.”
Tôi trả lời đại khái rồi nhìn xung quanh các thành viên trong nhóm. Aiden Lee vốn là kiểu người không biết lo lắng ngay từ đầu nên miễn bàn, còn những người khác chỉ đơn giản là hồi hộp, không có vẻ gì là đang nghĩ quá nhiều.
Vậy người tôi cần chú ý nhất là ai?
Chính là Ju Danwoo.
Danwoo đã im lặng lẩm nhẩm lời bài hát viết trên tờ nhạc một lúc lâu. Anh ấy tự sáng tác, rõ ràng anh ấy biết từ đầu đến cuối.
‘Chắc chắn là do lo lắng.’
Danwoo đã mắc lỗi lớn trong lần đánh giá lại cấp độ, trước đó còn bị xếp hạng D vì không thể tiêu hóa được concept. Anh ấy thiếu tự tin.
Hơn nữa.
“Yoo Ha, cảm ơn em. “
“Hả? Vì chuyện gì?”
“…Chỉ là… vì mọi thứ… Hãy cùng nhau làm thật tốt nhé.”
Vào buổi tối ngày thứ năm của trại huấn luyện, Danwoo, người bỏ ăn, rời đi để luyện tập trước, đã nán lại phòng tập luyện tập một mình sau khi kết thúc huấn luyện.
Gần đây, Danwoo cứ giam mình trong phòng tập suốt. Kể từ sau nhiệm vụ bài hát chủ đề, anh ấy có vẻ căng thẳng hơn.
‘Tôi nghĩ lời nói của tôi đã tác động đến anh ấy.’
Vốn dĩ, anh ấy đã cảm thấy áp lực khi đứng trên sân khấu, tôi không biết những gì tôi nói sẽ ảnh hưởng tốt hay xấu đến Ju Danwoo.
Chỉ có thể kiểm chứng chuyện đó trên sân khấu, nhưng tôi không muốn kiểm tra khi mọi chuyện đã xảy ra.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Ju Danwoo, người đang lặng lẽ học thuộc lời bài hát. Anh ấy mải mê suy nghĩ đến mức không nhận ra sự hiện diện của tôi.
“Hyung.”
“Hả, hả?”
Khi tôi chạm vào vai, Ju Danwoo mới ngẩng đầu lên. Dù trang điểm khá nổi bật, nhưng vẫn có thể thấy rõ anh ấy tái nhợt.
Tôi đưa tay ra với Danwoo.
“Đưa lời bài hát cho em.”
“…Tại sao?”
“Mau đưa đây.”
Danwoo chần chừ một lúc, nhưng vẫn đưa tờ lời bài hát cho tôi. Tôi im lặng nhận lấy, gấp lại rồi nhét vào túi.
“Tại sao…”
Danwoo nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Anh ấy nhìn chằm chằm vào túi áo tôi, như thể không thể lý giải được hành động này.
“Hyung, anh thuộc hết mà. Vì chính anh viết nó.”
Nghe tôi nói, Ju Danwoo mím môi, dường như không còn lý do để phản bác. Tuy nhiên, dù vậy, cảm giác lo lắng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nên tôi tiếp tục nói:
“Anh còn nhớ em đã nói gì vào ngày công bố kết quả đánh giá lại không?”
“Hả?”
Danwoo có vẻ không kịp nhớ ra ngay. Không đợi anh ấy phản ứng, tôi nhắc lại những gì mình đã nói vào ngày hôm đó.
“Em đã nói rằng lần tới chúng ta sẽ cùng nhau lên sân khấu.”
“À, đúng…”
“Hyung, anh vẫn nghĩ đó là lời nói suông sao? Chỉ vì cùng hạng D nên em mới nói thế?”
Ju Danwoo không phản bác.
‘Quả nhiên là vậy.’
Anh ấy không tin rằng tôi thực sự muốn đứng cùng sân khấu với anh ấy.
Tôi thở dài, nhìn thẳng vào Ju Danwoo và nói rõ ràng.
“Đó không phải là lời an ủi, cũng không phải vì thân thiết mà nói. Em thực sự muốn đứng chung sân khấu với anh, vì em biết anh là người có thực lực.”
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, Ju Danwoo thực sự là một chàng trai tốt.
Anh ấy đẹp trai, có tài năng. Tính cách cũng tốt, dễ hòa nhập với nhóm, không làm ảnh hưởng đến bầu không khí chung. Đối với cuộc sống tập thể, không ai có thể phù hợp hơn anh ấy.
‘Và lợi thế lớn nhất của Danwoo…’
Anh ấy là người không bao giờ bỏ cuộc.
Và theo như tôi biết, những người như thế có thể phát triển không ngừng miễn là họ tiếp tục cố gắng. Vì thế, nỗ lực cũng là một tài năng không phải ai cũng có.
“Hãy làm hết sức có thể.”
“Hả?”
Tôi không muốn thấy Ju Danwoo bỏ cuộc.
“Đừng nghĩ rằng phải làm tốt, cũng đừng nghĩ rằng anh không thể, chỉ cần làm những gì anh có thể thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào Ju Danwoo và kiên định nói.
“Chúng ta có thể làm được.”
Và nếu Ju Danwoo làm hết sức, sân khấu này sẽ cực kỳ tuyệt vời.
“Nhóm 2 và nhóm 14, chuẩn bị!”
“Vâng!”
“Vâng!!”
Chúng tôi nghe thấy tiếng nhân viên gọi. Ở phía đối diện, nhóm 14 đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi với ánh mắt đầy thách thức.
Aiden Lee nhìn họ và mỉm cười hồn nhiên.
“Hãy làm hết sức nhé~!”
Sau đó, sau khi đập tay vài cái, cậu ấy cùng cả nhóm di chuyển về phía hậu trường.
“Yoo Ha, cậu đây rồi. Có một điều mình chưa kịp nói.”
Trên đường đi vào hậu trường, Aiden Lee bất ngờ tiến lại gần và thì thầm vào tai tôi.
“…Gì cơ?”
Aiden Lee nhìn tôi với đôi mắt sáng lạ thường rồi lại cười ranh mãnh.
“Tôi rất nghiêm túc với việc chiến thắng đấy.”
“Đó là lý do chúng ta sẽ nghiền nát tất cả, điều mà tôi chưa nói ra.”
Tôi nuốt xuống những lời nguyền rủa mà mình không thể buột miệng khi nhìn Aiden đang siết chặt vai tôi đầy khí thế.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹