Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 26
★ Kế hoạch của Idol sống cuộc đời thứ hai – Chương 26 ★
RPR
“Không, hyung.”
Khi mọi người còn do dự, không biết phải phản ứng thế nào trước yêu cầu của Hwang Young-oh, Aiden Lee đã cắt ngang.
“…Tại sao?”
Sắc mặt của Hwang Young-oh sa sầm khi Aiden Lee bình tĩnh trả lời với vẻ mặt khó đoán.
“Tôi nghĩ chúng ta nên để Yoo-ha tham gia để có chiến thắng chắc chắn hơn.”
“…Cậu đang nói rằng tôi không đủ giỏi sao?”
Giọng điệu sắc bén của Hwang Young-oh khiến tôi vô thức liếc nhìn các máy quay xung quanh.
Vì có khoảng một trăm thực tập sinh tụ tập ở đây và đây là thời gian nghỉ giữa giờ, nên camera không thể ghi hình hết tất cả mọi người.
Các PD đang đi quanh khán phòng với máy quay của họ, đứng cạnh những thực tập sinh có nhiều phản ứng đa dạng. Họ không để ý đến phía chúng tôi.
Đó là lý do tôi không bộc lộ nhiều cảm xúc. Vì chỉ cần có mâu thuẫn giữa các thực tập sinh với nhau, chắc chắn camera sẽ xuất hiện để quay lại.
“Cứ làm theo ý mọi người đi. Tôi không sao đâu.”
Tôi nhanh chóng lên tiếng để xoa dịu tình hình.
Sắc mặt của Hwang Young-oh có vẻ tươi lên, nhưng ngược lại, vẻ mặt của Aiden Lee lại trở nên cứng ngắt hơn trước.
“Không.”
“…Aiden, tôi thực sự không sao mà.”
“Cậu có thể không sao, nhưng tôi thì không.”
“Cậu thật ích kỷ.”
Sắc mặt của Aiden Lee lạnh đi khi Hwang Young-oh nói vậy, nhưng rồi khóe miệng cậu ta chùng xuống, lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Khoan đã, Aiden…”
Hwang Young-oh lúc này chắc chắn đã bị tổn thương. Nếu Aiden Lee phản ứng giận dữ, tình hình có thể hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.
Với suy nghĩ đó, tôi định ngăn Aiden Lee lại.
“Người ích kỷ nhất ở đây phải là Won Yoo-ha.”
Tôi không thể thốt nên lời.
“Cậu không thể chỉ nghĩ cho bản thân. Cậu phải nghĩ cho cả nhóm. Nhớ mục tiêu là gì đi. Việc chọn điều cần giữ và từ bỏ rất quan trọng.”
“Này, Aiden…”
“Nhưng cả Yoo-ha lẫn Young-oh đều không làm được điều đó lúc này. Không phải cậu muốn có vé PR video sao? Sao cậu không nghĩ đến toàn bộ câu chuyện? Sao cậu không nghĩ đến hệ quả từ hành động của cậu?”
“Khoan đã…”
Để ngăn tình hình căng thẳng hơn, Danwoo đã can thiệp, giữ nhẹ lấy tay Aiden, trong khi Hwang Young-oh chỉ im lặng với gương mặt đầy kinh ngạc.
Aiden thở dài khi nhìn Danwoo, rồi đưa tay vuốt tóc một cách bực bội trước khi ngồi xuống.
“Dù sao thì, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến cậu không nên đi. Tôi không có ý định thua. Nếu tôi không thể nắm chắc, tôi sẽ không tham gia.”
Hwang Young-oh nhìn Aiden rồi cũng im lặng ngồi xuống. Đến mức này, cậu ta không thể ép bản thân tham gia vào ‘Visual Gap’ nữa.
“Tất cả thí sinh tham gia trận chiến ‘Visual Gap’, xin hãy bước lên bục!”
Đúng lúc đó, giọng của MC vang vọng khắp khán phòng.
Các thành viên trong nhóm nhìn nhau ngượng ngùng, sau đó cổ vũ tôi và Aiden khi chúng tôi miễn cưỡng đứng dậy với nụ cười gượng gạo.
“Mọi người cố lên!”
“Fighting!”
“Vé PR video là của chúng ta!”
Aiden nhẹ gật đầu, tiến tới. Tôi theo sát phía sau, cùng cậu ấy bước lên bục.
“Wow, nhan sắc này thật điên rồ~ Mọi người đều được chọn lọc kỹ càng nên ai cũng tỏa sáng lấp lánh!”
MC hào hứng nói, trong khi máy quay lia qua từng gương mặt của thực tập sinh trên bục. Aiden Lee nhanh chóng lấy lại vẻ ngây thơ, như thể chưa từng tức giận.
Tôi không khỏi cảm thấy mâu thuẫn trong lòng.
— “Cậu không thể chỉ nghĩ cho bản thân. Cậu phải nghĩ cho cả nhóm. Nhớ mục tiêu là gì đi. Việc chọn điều cần giữ và điều cần từ bỏ rất quan trọng.”
Những lời của Aiden cứ văng vẳng trong đầu tôi.
“Việc chọn điều cần giữ và từ bỏ… thật sự quan trọng sao?”
Tôi nhìn những thực tập sinh đứng trên bục. Dù có sự pha trộn nhất định, tôi vẫn thấy những gương mặt quen thuộc, những người đã tham gia vào các vòng trước.
Rõ ràng mỗi nhóm đều có chiến lược riêng và gửi ra những người giỏi nhất của họ.
Những nước đi tốt nhất, trong đó chắc chắn sẽ có người phải hy sinh vì mục tiêu cuối cùng, và cũng sẽ có người hưởng lợi.
Để đạt được một cái kết tốt đẹp hơn cho mục tiêu chung.
Hình ảnh các thành viên Lightning lướt qua trong tâm trí tôi.
Thật buồn cười. Nếu cậu định làm thế, thì solo đi. Tại sao lại lập nhóm làm gì? Vì cậu mà cả nhóm bị chôn vùi nhiều hơn, cậu biết không?”
Lightning, những người không thể thoát khỏi vũng lầy, đã tỏa sáng trong một khoảng thời gian rất ngắn. Và lý do chính là tôi. Video fan-cam cá nhân·của tôi đã bùng nổ.
Bài hát được fancam quay không hề hay. Nhịp điệu mạnh mẽ nhưng vô hồn, ca từ lỗi thời, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất như phối hợp cũng không tốt.
Tuy nhiên, lúc đó tôi vẫn chưa từ bỏ kỳ vọng vào Lightning. Tôi tin rằng nếu kiên trì hoạt động, một ngày nào đó tôi sẽ thấy ánh sáng. Và với tư cách là trưởng nhóm, tôi phải chăm sóc các thành viên thật tốt.
Tôi tin rằng một ngày nào đó, bọn họ sẽ tỉnh ngộ. Video đó chính là hình ảnh đại diện cho tôi lúc bấy giờ.
Cơn mưa xối xả từ bầu trời đổ xuống khi chúng tôi biểu diễn trong một sự kiện địa phương. Các thành viên, những người đã nhảy yếu ớt ngay từ đầu, liên tục trượt trên sân khấu.
Tất cả những gì tôi làm chỉ là chỉnh sửa, hỗ trợ và dẫn dắt sân khấu bằng mọi cách có thể. Tôi là người duy nhất luôn nở nụ cười, dù tất cả những gương mặt xung quanh đều cau có.
Và đoạn fancam đó đã thu hút sự chú ý trong một thời gian ngắn. Tôi được biết đến với danh hiệu “Khả năng xử lý sự cố của một trưởng nhóm thần tượng nam điển hình.”
— Hy vọng cậu hài lòng.
— Cậu cần nhóm làm gì? Nếu đã thế, sao cậu không ra mắt với tư cách cá nhân luôn đi?
Các thành viên không thể chịu đựng được.
‘… Lẽ ra tôi nên nhận ra rằng họ đang thấy bất an.’
Khi tôi bước lên sân khấu, thỉnh thoảng có người hâm mộ của nhóm khác nhận ra tôi trong đám đông. Các thành viên tỏ rõ sự khó chịu. Điều đó dần phát triển thành thái độ.
Sự bất mãn chồng chất lên sự thiếu nhiệt huyết từ đầu đã khiến bầu không khí sân khấu, vốn rời rạc, càng trở nên tệ hại hơn.
Ngay cả trong hoàn cảnh đó, các thành viên thậm chí nhìn tôi với hy vọng rằng tôi cũng sẽ mắc sai lầm trên sân khấu.
Để sự nổi tiếng của fancam đó nhanh chóng lụi tàn. Để không ai nổi bật, và tất cả chìm xuống cùng nhau.
Tôi còn có thể làm gì hơn?
Sự chú ý tôi nhận được trong một thời gian ngắn đã dần biến mất mà không nhận được thêm bất kỳ sự bùng nổ nào khác. Trong khi đó, Lightning vẫn mãi vô danh.
Tôi đã từ bỏ Lightning.
‘Vào lúc đó, tôi nghĩ đó là điều tốt nhất có thể làm.’
Làm trưởng nhóm của Lightning thực sự rất khó khăn.
Các thành viên không muốn ai trong chúng tôi thành công, họ chỉ muốn trốn thoát, thiếu ý chí tập luyện, và quan trọng nhất là không có chút tình cảm nào dành cho nhóm hay sân khấu.
Vì vậy, những màn trình diễn của chúng tôi diễn ra như thế là điều không thể tránh khỏi.
Thiếu luyện tập là một vấn đề, nhưng vấn đề lớn nhất của Lightning chính là thiếu đam mê.
‘…Chúng tôi không hề kết nối với khán giả.’
Một điệu nhảy không có năng lượng, một bài hát không có cảm xúc, một sân khấu chỉ làm cho xong nhiệm vụ.
Những màn trình diễn mà mỗi người đều không dốc hết sức. Mỗi buổi diễn đều bị coi như một hình phạt. Họ không cho đi cũng không có ý định tạo ra bất ngờ.
Làm sao người hâm mộ có thể trao trái tim cho một sân khấu như vậy?
‘Tôi không biết liệu Lightning có bị hủy hoại vì điều đó không.’
Hoạt động tách biệt là một vấn đề, nhưng ai có thể thích một nhóm thần tượng trình diễn nhạt nhẽo, không hấp dẫn chứ?
Đó là một nhóm người không nên đứng trên sân khấu ngay từ đầu.
‘Vậy, có phải tôi cũng đang làm điều tương tự như các thành viên Lightning không?’
Không có suy nghĩ vượt qua giới hạn, chỉ lặp lại những gì đã định sẵn vì đó là trách nhiệm của tôi.
Tôi không từ bỏ bất cứ thứ gì vì nhóm, cũng không cố gắng tham vọng hơn mà chỉ xây dựng một bức tường ngăn cách.
Giống như tôi trong quá khứ…
‘…Đúng vậy.’
Tôi cảm thấy mình đã hiểu Aiden Lee muốn gì từ tôi. Cả những điều mà các huấn luyện viên bảo tôi làm nhiều hơn và làm ít đi.
“Đối với thần tượng, ngoại hình là một điểm thu hút không thể thiếu. Vậy, khi nào thì ngoại hình này được tối đa hóa trên sân khấu? Đúng vậy…”
“Tiên tử kết màn!!”
Các thực tập sinh phía dưới bục reo hò. MC gật đầu hài lòng và cho hiển thị video trên màn hình.
Video được chiếu là sân khấu của ‘Look’, nơi Kang Hyunjin—center của ‘Look’—đang thở dốc và nhìn thẳng vào camera với ánh mắt nghiêm túc.
“Những thí sinh trên bục có thể thể hiện phần kết thúc kéo dài 10 giây cùng với vũ đạo cuối của ‘Look’. Vì đây là khoảnh khắc để thể hiện sức hút cá nhân một cách trọn vẹn nhất, sự thông minh và tập trung rất quan trọng.”
Ngay sau đó, ánh đèn chiếu sáng trên bục. Người đầu tiên chiếm được spotlight chính là Kang Hyunjin, người tham gia ‘Visual Gap’ ở nhóm 1.
“Bây giờ, ai sẽ trở thành visual xuất sắc nhất và tiên tử kết màn trong chương trình đây? Thật trùng hợp, thực tập sinh Kang Hyunjin—center gốc của ‘Look’—cũng đang có mặt. Hyunjin, cậu có gì muốn nói với các thí sinh khác không?”
Kang Hyunjin nhận micro từ MC, nhìn lướt qua các thực tập sinh trước khi dừng ánh mắt lại trên tôi. Ánh mắt cậu ta thoáng dừng lại trong giây lát nhưng nhanh chóng rời đi, cậu ta cất giọng tự tin với một tông điềm tĩnh nhưng sắc bén.
“Mọi người đều có sức hút riêng, nhưng… Phải có lý do vì sao các nhà sản xuất thần tượng lại chọn tôi làm center. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ thua.”
“Quả nhiên là sự tự tin của center! Bắt đầu với thực tập sinh Hyunjin, phần đánh giá tiên tử kết màn sẽ chính thức diễn ra! Tất cả thực tập sinh dưới bục, trừ những ứng cử viên tham gia, hãy bình chọn cho thí sinh có visual hoàn hảo nhất!”
Ngay sau đó, giai điệu sôi động của ‘Look’ vang lên khắp khán phòng. Mọi ánh mắt trong hội trường đều hướng về Kang Hyunjin.
Tôi lẩm bẩm thật khẽ trong lúc Kang Hyunjin thực hiện vũ đạo cuối của ‘Look’ trước tiên.
“…Hệ thống.”