Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 23
★ Kế Hoạch May Mắn Của Thần Tượng Sống Cuộc Đời Thứ Hai – Chương 23
Sau khi quyết định xong concept, việc luyện tập diễn ra rất suôn sẻ.
Đội biên đạo dường như rất hào hứng sáng tạo động tác sau khi nghe về concept cuối cùng, và vì phần lời bài hát đã phù hợp với tổng thể, chúng tôi có thể chỉnh sửa mà không làm thay đổi tổng thể màn trình diễn.
Rồi, tôi phát hiện ra hai điều bất ngờ.
“Tuyệt lắm!”
Điều đầu tiên tôi phát hiện là tài năng bất ngờ của Ju Danwoo.
Trước lời khen của Aiden Lee, Ju Danwoo hạ tờ giấy lời bài hát xuống với vẻ hơi ngượng ngùng. Nhìn anh ấy cứ như thể chưa từng được khen bao giờ.
“Lời bài hát rất hay, mà nhịp điệu cũng rất tốt.”
“… Em nghĩ không còn gì cần chỉnh sửa nữa.”
“Em cũng đồng ý.”
Tôi cũng đồng tình mà không thêm gì vào. Nghe vậy, Danwoo cầm tờ giấy lời bài hát, ngập ngừng một chút rồi gật đầu. Anh ấy có vẻ vẫn nghi ngờ không biết chúng tôi đang nói thật hay chỉ là lời xã giao.
‘…Anh ấy thực sự có tài.’
Aiden Lee và Hwang Young-oh đều thực sự ngạc nhiên. Kỹ năng của Danwoo tốt hơn tôi nghĩ rất nhiều.
‘Mà, nếu anh ấy không có tài, thì làm sao trụ nổi sáu năm ở công ty đó…’
Vì Siege Label là một công ty thiên về rap, nên tiêu chuẩn tuyển chọn của họ chắc chắn khắt khe hơn.
Việc anh ấy có thể trụ vững suốt sáu năm tại Siege Label chứng tỏ kỹ năng không phải dạng vừa.
‘Mình thắc mắc tại sao anh ấy lại không thể hiện tài năng này ra?’
Danwoo cảm nhận nhịp điệu rất tốt, biết cách tạo ra vần điệu hợp lý và viết lời rap theo đúng concept. Tổng thể thì kỹ năng của anh ấy rất vững chắc.
Nhưng tại sao những điểm mạnh này lại không thể hiện được trên sân khấu?
‘…Là do sợ sân khấu ư?’
Luyện tập và biểu diễn thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ở vòng đánh giá lớp đầu tiên, kỹ năng của anh ấy không được thể hiện đúng vì đã chọn một concept không phù hợp. Vòng đánh giá thứ hai đã diễn ra tốt đẹp, nhưng sau một lỗi nhỏ, Danwoo hoàn toàn mất kiểm soát.
‘Nếu không phải vấn đề về kỹ năng hay tài năng… thì chắc chắn là vấn đề về sự tự tin.’
Chính vì thiếu tự tin mà anh ấy không thể bộc lộ hết khả năng của mình.
Tôi cảm giác mình cần phải chờ thêm một chút để xem Danwoo sẽ thể hiện thế nào trong nhiệm vụ lần này. Cuối cùng, việc anh ấy có thể cải thiện hay không vẫn phụ thuộc vào bản thân anh ấy.
Và phát hiện thứ hai của tôi, sau Danwoo…
“Yoo-ha, cậu mệt à?”
Là thái độ bám dính của Aiden Lee.
“…Không, tôi ổn.”
“Thật không? Nhưng mà…”
Aiden Lee cau mày và lẩm bẩm.
“Có gì đó không ổn… Không sao, cứ thử lại đi!”
Giọng nói vui vẻ của Aiden, như thể tự đưa ra kết luận, nghe như một ví dụ điển hình của kiểu công kích thụ động.
“Hmmm~ Tôi nghĩ cậu có thể làm tốt hơn nếu thử lại!”
Sau buổi luyện tập tiếp theo, thái độ của Aiden Lee vẫn không thay đổi. Cậu ấy liên tục chỉ ra rằng có gì đó không ổn với tôi.
“Ừm… Cậu làm tốt đấy…”
Ban đầu có thể chỉ là cảm hứng bất chợt, nhưng đến lúc đó, những người khác trong nhóm cũng bắt đầu nhận ra rằng Aiden Lee cứ nhắm vào tôi.
Tử Hiên, người đang luyện tập vocal cùng tôi, cất giọng một cách ngập ngừng, nhưng Aiden Lee lờ đi và tiếp tục nói với vẻ tự nhiên.
“Ồ đúng rồi. Cậu giỏi lắm, chỉ là… hơi tiếc thôi.”
“…Phần nào?”
“Biểu cảm? Cảm xúc?”
Aiden Lee im lặng một lúc như đang suy nghĩ, rồi nở nụ cười và nói.
“Chỉ là… tổng thể?”
…Tên nhóc này.
Không đáp lại, tôi siết chặt tờ giấy lời bài hát trong tay. Tôi cố kìm tiếng thở dài, tự nhắc nhở mình rằng máy quay vẫn đang quay.
“…Tôi nghĩ cậu không nên làm phần đó như vậy.”
Và, khi có cả Hwang Young-oh — người cũng muốn làm giáo viên ngay lúc này — thì tình hình càng tệ hơn.
‘…Haizz.’
Hwang Young-oh có vẻ không thích tôi sau khi bị đẩy xuống trong lần chọn main vovcal trước. Cậu ta không nói gì trực tiếp với tôi trước máy quay, nhưng qua cách cậu ta luôn tìm cơ hội hạ thấp tôi, tôi có thể nhận ra.
‘…Nếu muốn cắn thì cắn Aiden Lee ấy.’
Aiden Lee mới là người đề xuất tôi làm người hát chính, vậy mà không hiểu sao cậu ta lại trút giận lên tôi. Mặc dù đã gạt tôi sang một bên, cậu ta vẫn cố tìm cách ‘chỉnh sửa’ tôi.
Nhưng tôi không thể nói những lời đó với họ, nên tôi nuốt lại những lời đang trực chờ bật ra khỏi miệng và đáp.
“…Tôi sẽ thử lại.”
“Ừ, cùng tập trung nào!”
Aiden Lee lại năn nỉ tôi thêm lần nữa.
‘…Ah.’
Khi tiếp tục hát, tôi lén nhìn Aiden Lee với sự bối rối.
Từ lúc tôi viết xong lời và bắt đầu luyện tập hát toàn diện, Aiden Lee đã liên tục hạ thấp tôi.
Cậu ấy công kích bằng một giọng điệu lửng lơ giữa đùa cợt và nghiêm túc.
Tuy nhiên, cậu ấy không biến nó thành một cuộc đấu đá trực diện, nhờ vào giọng điệu thân thiện, biểu cảm đáng yêu và cách che giấu suy nghĩ thật sự.
‘Có lẽ vì cậu ấy biết tôi sẽ không phản ứng.’
Phản ứng của tôi mới là yếu tố quyết định để Aiden Lee biến chuyện này thành một cuộc đối đầu thực sự. Cuối cùng, phải có ai đó nhóm lửa cho cuộc chiến—người công kích, người bị công kích, và những lời nói bị dồn nén.
Chỉ khi đó, một mâu thuẫn thực sự mới có thể nổ ra, và dù cuộc xung đột được phát sóng như thế nào đi nữa, khán giả vẫn sẽ bị lôi kéo về một phía và công kích phía còn lại. Nói cách khác, đó là tạo drama.
Đó là lý do tôi phải tránh xung đột bằng cách tỏ ra bình thản và tiếp nhận những lời công kích của Aiden Lee như thể chúng chỉ là những lời nhận xét thông thường.
Aiden Lee biết tôi đang để ý đến máy quay, nên cậu ấy càng tự tin hơn.
Nếu không ai phản ứng lại, và trên hết, nếu cậu ấy không công kích một cách quá trắng trợn, thì cậu ấy sẽ không bị gắn mác phản diện.
Miễn là tôi giữ mình để tránh bị xem là tiêu cực, cậu ấy cũng sẽ an toàn.
‘Cậu ấy nghĩ tôi là người yếu đuối.’
Tôi đã xem xét lại đánh giá của mình về Aiden Lee một lần nữa.
Ban đầu, tôi nghĩ cậu ta ngu ngốc, nhưng hóa ra cậu ta nhanh nhạy hơn tôi tưởng. Có lẽ chỉ đến thế mà thôi. Tôi đã dùng cậu ta như một công cụ để đạt mục đích của mình.
Tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng chỉ có một cách đối phó.
‘Phớt lờ.’
Tôi quyết định bỏ ngoài tai những lời của Aiden Lee.
Tôi cố tránh ánh mắt cậu ta nhiều nhất có thể và phớt lờ những cái nhìn chằm chằm đầy ẩn ý từ cậu ta.
Ngày Đánh Giá Giữa Kỳ
“Oh, Bingo~.”
“Đội này đã chọn ‘BINGO’ thay vì các bài hát khác đúng không? Quả là dũng cảm. Tôi mong các bạn có thể chứng minh rằng quyết định này là đúng đắn.”
“Wow, chọn cả ba thể loại sao? Táo bạo đấy.”
“Xem nào, giọng ca chính… oh? Là Yoo-ha à? Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Mọi người đã luyện tập nhiều chưa?”
“Dạ, có ạ!”
Vào ngày đánh giá giữa kỳ, chúng tôi đứng trước ban giám khảo với tâm trạng lo lắng. Có tổng cộng 14 nhóm và nhóm chúng tôi là nhóm đầu tiên biểu diễn ‘BINGO’.
“Được rồi, vậy hãy bắt đầu nào.”
Theo hiệu lệnh của Domin, bản nhạc mở đầu của ‘BINGO’ – được Aiden Lee phối lại – vang lên. Chúng tôi nhanh chóng vào đội hình như đã chuẩn bị và bắt đầu trình diễn cả giọng hát lẫn vũ đạo.
Khi màn trình diễn kết thúc, chúng tôi nhìn vào gương mặt của các giám khảo. Họ có vẻ ấn tượng nhưng cũng có chút băn khoăn.
“Có thể thấy các bạn đã rất nỗ lực. Việc vừa sáng tác, vừa biên đạo, vừa luyện tập chắc hẳn không dễ dàng. Các bạn đã làm rất tốt.”
“Dù có một số chỗ chưa đồng đều, nhưng tổng thể không tệ. Các bạn cần luyện tập thêm.”
“Nhưng về phần vũ đạo… ai đã đảm nhận?”
“Em ạ!”
Tử Hiên giơ tay lên. Jane, huấn luyện viên vũ đạo của cậu ấy, nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Làm tốt lắm, Tử Hiên. Vậy ai đã chỉnh sửa phần vũ đạo chính của ‘BINGO’?”
“Em và Wonhyo ạ!”
“Taeyoung và Wonhyo sao? Không tệ. Nhưng vũ đạo hơi phức tạp, khiến nó khó theo dõi và khó thể hiện. Các bạn nên cân nhắc giữ lại những động tác quan trọng và lược bớt những chỗ không cần thiết.”
“Vâng, cảm ơn cô ạ!”
Nhìn chung, đánh giá không quá tệ, khiến nhóm biên đạo có vẻ vui hơn.
Sau đó, Briddy – huấn luyện viên rap – lên tiếng.
“Lời bài hát, do thực tập sinh Danwoo tự viết à?”
“Dạ, đúng ạ!”
“Lời rất hợp với concept. Tôi thích cách nhịp điệu được sắp xếp.”
Briddy gật gù. Lúc ấy, khuôn mặt của Ju Danwoo thoáng giãn ra một chút.
“Nhưng Danwoo này, sao cậu lại thiếu tự tin như vậy?”
Briddy hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Danwoo, người đang căng thẳng trở lại. Cố vấn briddy tiếp tục nói không chút nương tay.
“Lời rap của cậu tràn đầy tự tin, nhưng nếu cậu không thể hiện được sự tự tin đó, làm sao khán giả có thể cảm nhận được con người thật của cậu?”
“Ju Danwoo, cậu nên luyện tập giao tiếp bằng mắt nhiều hơn. Biểu cảm của cậu quá cứng nhắc, và cậu không toát lên khí chất của một rapper chính.”
“… Cảm ơn ạ.”
Danwoo cúi đầu, trong khi các thành viên khác nhìn cậu ấy với ánh mắt lo lắng.
Sau đó, đến lượt hai huấn luyện viên thanh nhạc – Cha Mina và Domin – nhận xét.
“Lời bài hát có chiều sâu và concept rất tốt. Ai đã chọn chủ đề này?”
“Yoo-ha là người chọn concept tổng thể, còn em, Danwoo và Yoo-ha cùng viết lời! Aiden đảm nhận phần phối khí.”
“Bản phối rất gọn gàng, không cần thay đổi nhiều. Lời bài hát được cải biên tốt mà không làm mất đi tinh thần gốc.”
“Nhưng—”
Ngay khi từ ‘nhưng’ vang lên, cả nhóm đồng loạt căng thẳng. Vì nhận xét ban đầu khá tích cực, chúng tôi biết phần chỉ trích sẽ sớm đến.
Và linh cảm ấy không hề sai.
“Màn trình diễn này chưa thực sự hoàn hảo.”
“Đầu tiên, Young-oh, cậu nổi bật quá mức. Nhiệt huyết là tốt, nhưng đừng để nó làm lu mờ các thành viên khác. Tôi không chắc điều đó có phù hợp với concept hay không. Aiden thì giỏi nhưng không hòa quyện được với nhóm. Taeyoung và Wonhyo thì cao độ không ổn định. Có lẽ do lo lắng, nhưng cả hai liên tục bị chênh tông giọng với nhau. Còn Tử Hiên, phần phát âm của cậu vẫn chưa tốt.”
Gương mặt của các thành viên ngày càng u ám khi những lời phê bình tiếp tục.
Sau đó, Cha Mina lên tiếng, nhấn mạnh một điểm quan trọng.
“Và điều quan trọng nhất – màn trình diễn không có điểm nhấn.”
Rồi cô ấy gọi tên tôi.
“Yoo-ha.”
“… Dạ?”
“Cậu có tài năng. Cậu kiểm soát cao độ tốt, và biểu cảm cũng tiến bộ nhiều. Nhưng tại sao giọng hát của cậu lại có cảm giác bị cô lập?”
Domin cũng đồng ý với Cha Mina.
“Cảm giác như cậu không thực sự đắm chìm vào bài hát. Giọng hát của cậu có vẻ như đang cố tỏ ra hoàn hảo hơn là tận hưởng âm nhạc.”
“Yoo-ha, cậu nên suy nghĩ kỹ xem đó có phải cách một giọng ca chính nên thể hiện hay không.”
“Và bớt suy nghĩ đi.”
Tôi sững lại, không hiểu lời Cha Mina. Cô ấy nhận ra điều đó và giải thích thêm.
“Cậu có quá nhiều suy nghĩ bên ngoài, nên không thể tập trung vào cách truyền tải giọng hát của mình. Rốt cuộc, cậu đang lo lắng điều gì mà khiến bản thân bị kìm hãm như vậy?”
“Yoo-ha, cậu cần luyện tập cách buông bỏ những suy nghĩ ngoài lề khi hát.”
Buổi đánh giá giữa kỳ, với những lời khen ngợi xen lẫn chỉ trích, kết thúc với câu nói đó.
Sau buổi đánh giá, bầu không khí trong nhóm hoàn toàn trùng xuống. Ai cũng nhận được góp ý về điểm yếu của bản thân từ các huấn luyện viên.
Ngoài ra, việc tất cả 14 nhóm trình diễn sau chúng tôi đều nhận được phản hồi tích cực dường như càng làm mọi người thêm chán nản.
Nhóm 14 vốn là nhóm ‘kém nổi,’ bao gồm nhiều thực tập sinh có thứ hạng thấp khi chia nhóm.
Vì lý do đó, ban đầu, chúng tôi không coi họ là đối thủ cạnh tranh thực sự.
Thế nhưng, nhóm 14 đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ giám khảo, khiến cả nhóm tôi chợt tỉnh ngộ.
“… Luyện tập lại đi!”
Tử Hiên là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Tử Hiên giơ lên một tờ giấy có chứa lời bài hát màu đen với phiên âm tiếng Trung được viết lên đó, cố gắng khích lệ tinh thần cả nhóm bằng giọng điệu vui vẻ.
“Các anh có nghe thấy những lời khen dành cho chúng ta không? Chúng ta vốn không có nhiều thời gian ngay từ đầu. Vì luyện tập chưa đủ nên bị chê cũng là điều dễ hiểu. Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian! Hãy tiếp tục cố gắng!”
“Đúng rồi đó! Chúng ta vẫn còn thời gian, chắc chắn có thể làm tốt hơn!”
Wonhyo hưởng ứng lời của Tử Hiên, giọng nói đầy khí thế. Những khuôn mặt căng thẳng của các thành viên cũng dần giãn ra.
Dù vậy, tôi vẫn không thể thay đổi tâm trạng của mình bằng cách hòa theo bầu không khí ấy.
‘Tôi có quá nhiều suy nghĩ sao…?’
Nhận xét của Cha Mina cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
‘Tôi có đang vừa hát vừa nghĩ đến thứ gì khác không?’
Tôi hồi tưởng lại cách mình đã luyện tập suốt thời gian qua.
Tôi luôn chú trọng vào việc hoàn thành tốt vai trò của mình, cố gắng làm mọi thứ thật chỉn chu để không gây phiền hà cho các thành viên khác.
Bởi vì tôi nghĩ đó là thứ tốt nhất mà tôi có thể làm…
‘Nhưng các cố vấn lại nói giọng tôi nghe như bị cô lập.’
Nhưng tôi còn có thể làm gì khác?
[ Sao cậu cứ cố gắng đến mức này? Dừng lại đi, trông thật xấu hổ… ]
[ Biến ra chỗ khác. Cậu muốn nổi bật à, đồ thích gây chú ý? ]
[ Đừng làm điều gì ngu ngốc nữa. Tôi không cần mấy lời giải thích vô nghĩa của cậu. ]
Trong Lightning, đó mới là câu trả lời đúng.