Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 20
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Giải thích rõ ràng đi.”
“À… nhưng tôi không nghĩ mình có thời gian để làm điều đó bây giờ. Cơ mà, tôi đảm bảo rằng kế hoạch này sẽ thành công. Không thể tin tôi lấy một lần sao?”
“Không, nói rõ hơn đi.”
“Tôi không chơi ván cờ mà tôi sẽ thua.”
Aiden Lee nói vậy, mắt nhìn thẳng vào chúng tôi với gương mặt nghiêm túc. Không biết từ khi nào, nụ cười trên mặt cậu ta đã biến mất.
“Thật đấy. Không nói dối đâu, tôi hứa.”
Thật sao?
Các thành viên trong nhóm nhìn nhau. Có nên tin vào lời của Aiden Lee hay không? Suy nghĩ thì có vẻ sâu xa, nhưng kết luận lại rất nhanh.
“…Anh sẽ tin cậu.”
“Ừ, cứ làm theo lời Aiden đi.”
“Ha… Tôi cũng không biết nữa. Nhưng nếu cậu ta đã tự tin như vậy, hẳn phải có lý do.”
“Chà, chắc chắn chúng ta sẽ làm tốt!”
“Bởi vì đây là một bài hát hay…!”
Dù gì cũng không có thời gian để tranh luận thêm. Những thực tập sinh khác vẫn đang chờ đến lượt mình, và MC thì đang quan sát chúng tôi với vẻ đầy thích thú.
Và quan trọng hơn, lý do khiến tất cả đều đồng ý đi theo quyết định của Aiden Lee có lẽ là vì… chúng tôi đều nhận ra cậu ta thuộc dạng người như thế nào.
‘Một thiên tài điển hình.’
Nói cách khác, đây là kiểu người chỉ làm những gì họ thích.
Những người có đặc điểm này thường không chấp nhận thỏa hiệp khi đã có hứng thú với một lĩnh vực hoặc một kế hoạch nào đó. Và khi nói đến lĩnh vực của họ, họ luôn thể hiện sự tập trung và tài năng vượt trội.
Nhưng nhược điểm của những người như vậy là, nếu kế hoạch của họ bị đảo lộn hoặc bị ép phải làm điều họ không muốn, năng lực của họ sẽ giảm sút đáng kể.
‘Thậm chí còn có nguy cơ bỏ cuộc giữa chừng nữa.’
Tôi bắt đầu hiểu tại sao Aiden Lee, người từng debut trong Ayden, lại rục rịch rời nhóm ngay từ năm thứ hai.
Ayden vốn là một nhóm nhạc được tạo ra từ chương trình [Design Your Idol], với mục tiêu chọn ra những idol có năng lực hoàn hảo. Nhưng cuối cùng, công ty lại không để các thành viên tham gia vào bất cứ khâu nào của quá trình sáng tạo.
‘Từ lên ý tưởng chủ đề cho đến bài hát, tất cả đều do công ty quyết định.’
Dĩ nhiên, điều đó giúp sản phẩm của họ trở nên chỉn chu. Nhưng đồng thời, cũng khiến mọi thứ quá an toàn và dễ đoán.
Một người như Aiden Lee sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó một cách ngoan ngoãn.
‘Những kẻ thuộc “mẫu thiên tài” luôn xem trọng thử thách.’
Tôi đoán cậu ta đã đưa ra rất nhiều ý tưởng, thậm chí còn tự mình sản xuất nhạc. Và công ty chắc chắn đã không hài lòng với điều đó.
‘Chuyện thường thấy thôi. Các công ty giải trí luôn cố kiểm soát thần tượng của họ trong giai đoạn đầu.’
Có lẽ họ đã tìm cách “đè bẹp” cậu ta ngay từ đầu để đảm bảo cậu ta không quá nổi bật. Bằng chứng là tôi chưa từng thấy tên Aiden Lee trong danh sách sáng tác của bất kỳ album nào của Ayden.
Công ty chắc chắn biết rằng việc đưa bài hát của Aiden Lee vào album sẽ tạo hiệu ứng tốt với fan. Nhưng thay vì tận dụng điều đó, họ lại chọn cách kìm hãm cậu ta trước.
Còn với Aiden Lee, người vốn tự hào về tài năng âm nhạc của mình, không gì có thể khiến cậu ta cảm thấy tổn thương lòng tự trọng hơn điều đó.
‘Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến cậu ta rời nhóm.’
Khi suy nghĩ như vậy, những mảnh ghép về quá khứ mà tôi chưa từng hiểu rõ dần dần khớp lại với nhau.
“Bây giờ tôi có thể chọn bài hát chưa?”
Nhưng dù sao thì, đó là chuyện trong tương lai của cậu ta, không phải chuyện tôi cần bận tâm lúc này. Trước mắt, điều quan trọng nhất là vòng đấu đầu tiên.
Chúng tôi im lặng gật đầu. Sau đó, Aiden Lee cầm micro lên với vẻ mặt đầy phấn khích và nói:
“Bài hát mà Nhóm 2 sẽ chọn là ‘BINGO’ của tiền bối Lumiel.”
Cả phòng lập tức xôn xao. Nhận được thứ tự chọn bài trước mà lại quyết định chọn nhạc của nhóm nữ ư? Dù nhìn thế nào, đây cũng là một lựa chọn đầy rủi ro.
“Tất cả thành viên đều đồng ý với lựa chọn này chứ?”
“Vâng!”
“Vâng!”
Chúng tôi đồng thanh đáp lại câu hỏi của MC. Ngay sau đó, MC dành vài lời động viên, nào là nhóm có tinh thần đồng đội tốt, nào là dám thử thách bản thân.
Nhưng dù chúng tôi đã trả lời như vậy, sắc mặt các thành viên vẫn lộ rõ sự lo lắng. Mặc dù biết có camera đang quay, tuy nhiên cảm giác bất an vẫn hiện rõ trên mặt từng người.
Dẫu vậy, lý do chúng tôi không thể ngăn cản Aiden Lee có lẽ là vì… tất cả đều hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu làm vậy.
‘Nếu ngăn cậu ta lại ngay bây giờ, cả team sẽ sụp đổ.’
Dù sao đi nữa, Aiden Lee cũng đang đảm nhận vai trò quan trọng nhất trong nhiệm vụ sáng tạo. Việc biên khúc rất khó để làm tốt nếu không có tài năng và cảm nhận tinh tế.
Nếu cậu ta rút khỏi phần phối nhạc, đội chúng tôi không có ai thay thế. Dù thành công hay thất bại, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giao nó cho Aiden Lee.
“Nhóm 2 đã quyết định chọn ‘BINGO’ của Lumiel cho trận chiến nhóm. Xin hãy di chuyển đến vị trí tương ứng với bảng hiệu.”
Và thế là, không còn cách nào khác, chúng tôi đành cùng nhau chấp nhận thử thách đầy rủi ro này.
***
“……”
“……”
Sau khi nhóm và bài hát được quyết định, chúng tôi lặng lẽ ngồi xuống, chìm trong im lặng.
Ai cũng đang cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra trong hai mươi phút đầy hỗn loạn vừa qua.
“Giờ chúng ta nên quyết định concept và vị trí nhỉ?”
Chỉ có một người vẫn điềm nhiên như không.
“…Cậu đã nhắc tới rồi thì nói luôn đi.”
“Hả?”
Tôi thở dài, nhìn chằm chằm vào Aiden Lee, người vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thể không hiểu chuyện gì.
Tựa như một người vừa ném quả bom rồi giả vờ không biết mình đã làm gì sai.
Tôi ôm lấy đầu, vốn đã bắt đầu nhức nhối, và hỏi:
“Câu lúc nãy cậu nói sẽ để tôi làm giọng ca chính là có ý gì?”
“Hệt như nghĩa của nó thôi?”
“Hả?”
Aiden Lee nhe răng cười rồi lấy ra tờ lời bài hát BINGO. Ngón tay cậu đặt vào phần cuối của verse 2, chính là đoạn Yoo Ah Yeon – giọng ca chính của Lumiel – hát ad-lib với nốt cao.
“Chỗ này, tôi muốn Yoo Ha hát.”
“…….”
“Tôi chọn BINGO cũng vì cái này. Để cậu hát phần đó.”
“…Không, ý tôi là…”
Thằng nhóc này đang nói cái gì vậy?
Tôi cảm giác đầu óc mình quay cuồng vì kiểu nói chuyện của Aiden Lee. Đã mở lời ra thì ít nhất cũng phải nói sao cho người ta hiểu chứ? Vậy mà càng nghe thì câu chuyện lại càng rối tung lên.
“Aiden, em có thể giải thích rõ hơn một chút không?”
Ju Danwoo, người đang quan sát bầu không khí, dường như cũng nhận ra rằng tôi đang cạn lời, bèn lên tiếng. Còn bốn người chưa thân với Aiden Lee thì vẫn đang dè chừng, không biết nên đối phó với cậu ta kiểu gì.
Trái lại, Aiden Lee thì lại có vẻ khó hiểu trước phản ứng của chúng tôi, như thể chẳng hiểu nổi tại sao mọi người không hiểu mình. Nhưng rồi, cậu ấy cũng bắt đầu giải thích chậm rãi.
“Phần ad-lib này, đoạn lên cao từ từ rồi đạt đến nốt cao nhất là D#3 đấy. Yoo Ha, cậu dư sức lên được nốt này, đúng không?”
(*ad-lib: phần ngẫu hứng, hay phần tự do thường sử dụng trong lĩnh vực âm nhạc để chỉ sự xử lý có phần chủ quan của người hát.)
“Cái gì? Yoo Ha có thể lên tới quãng đấy á?”
Nghe vậy, các thực tập sinh khác đều tròn mắt ngạc nhiên. Tôi gật đầu, có phần hơi lúng túng.
‘…Tôi chưa từng hát nốt cao đến mức đó ở đây bao giờ mà?’
Trước mặt cậu ấy, tôi chưa từng hát lên đến tầm cao như vậy. Thế thì cớ gì cậu ấy lại chắc chắn đến vậy? Trong chương trình Design Your Idol, nốt cao nhất tôi từng hát cũng chỉ đến B2 mà thôi.
Nốt B2 đó từ bài New Life, bài tôi đã hát vào ngày đánh giá xếp hạng đầu tiên. Còn D#3 thì cao hơn hẳn một quãng tám, một nốt mà hầu hết các giọng nam đều khó có thể đạt tới.
“Hôm đó Yoo Ha chỉ bị hụt hơi thôi, nhưng cậu vẫn còn dư sức mà.”
Có lẽ Aiden Lee đã nhìn thấy tôi hát New Life khi đó và đoán được mức giới hạn âm vực của tôi.
“Tôi tin rằng Yoo Ha sẽ thể hiện bài này tốt hơn bất kỳ ai khác. Chính xác thì đây là bản phối do tôi làm lại mà.”
“…Tôi hiểu ý cậu rồi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ lý do. Cậu nói thêm đi, vì sao cậu chọn BINGO? Và… cậu định làm gì với concept?”
“À, tôi đã xong rồi.”
“Hả?”
“Hả?”
Nghe lời Aiden Lee, mọi người đều nhìn cậu ta với ánh mắt ngỡ ngàng.
Aiden Lee cười tươi, cầm lời bài hát của BINGO lên và viết xuống ba từ.
“Thiếu niên. Tươi sáng. Trò chơi.”
“Đây chính là bài hát của chúng ta.”
Nhìn ba từ viết nguệch ngoạc trên giấy, cả nhóm lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Vì chúng tôi thực sự không hiểu cậu ta đang nói cái gì.
‘…Tên nhóc này có phải là Mozart không?’
Tôi vô thức chửi thầm trong đầu.
Nhìn Aiden Lee lúc này, tôi chợt liên tưởng đến câu chuyện về Mozart, khi có người hỏi hắn: “Bản nhạc của ngài bao giờ sẽ hoàn thành?” và ông ấy đã đáp lại: “Nó đã hoàn thành rồi. Tôi chỉ cần chép nó ra thôi.”
Cuối cùng, tôi quên luôn việc có camera quay, chỉ lạnh lùng nhìn cậu ấy rồi mở miệng:
“…Aiden.”
“Gì?”
“Cậu đi sang kia ngay, viết lại cụ thể cậu định phối bài này thế nào. Từng chi tiết một. Cậu có mười phút.”
“Hả?”
“Bắt đầu tính giờ.”
Nghe vậy, Aiden Lee tỏ vẻ bối rối, vẻ mặt hiếm khi xuất hiện của Aiden, cậu cứ “Hả? Hả?” vài lần, trông như thật sự không hiểu mình sai ở đâu.
Nhưng khi thấy tôi không có ý định rút lại lời nói, còn các thành viên khác cũng im lặng chờ đợi, cuối cùng cậu ấy đành đứng dậy, lững thững đi tới một góc phòng tập, cầm bút lên. Nhìn Aiden vò đầu bứt tóc rồi nguệch ngoạc trên tờ lời bài hát, có vẻ như ngay cả chính cậu ấy cũng đang vật lộn để sắp xếp lại ý tưởng trong đầu.
‘Có hình dung trong đầu nhưng không thể diễn đạt bằng lời mà vẫn kéo cả nhóm đến tận đây…’
Tương lai trước mắt bỗng chốc tối sầm lại. Tôi lại cúi xuống nhìn tờ lời bài hát.
Oh-oh-oh
oh-oh-oh
Dù là lần đầu gặp gỡ
Nhưng em đã biết tất cả về anh
Để lọt vào mắt xanh của anh
Em đã chuẩn bị sẵn sàng
Một ngày hoàn hảo bắt đầu
BINGO của Lumiel khác hẳn với phong cách tươi sáng trước đây. Đây là một bài hát cố tình theo đuổi hình tượng quyến rũ.
Lời bài hát xoay quanh hình ảnh “Em thay đổi để phù hợp với anh. Em tiến lại gần anh”, bắt đầu với tiếng huýt sáo chậm rãi, rồi nối tiếp bằng giai điệu nhẹ nhàng mượt mà trên nền piano tinh tế.
Giữa vô số người
Chỉ có một, Bingo
Hãy chọn câu trả lời đúng
Nhanh lên lại gần em đi
Nhanh lên nói với em đi
Nhanh lên giữ lấy em đi
Cách hát đan xen giữa giọng thật và giả thanh đầy hơi thở, cùng nốt cao đột ngột vút lên ở phần cao trào, chính là điểm nhấn của bài hát này. Để thể hiện được bài này, cần có ánh mắt lờ đờ, nét mặt da diết, và một chút mong manh yếu đuối.
Nói cách khác, cái gọi là “Thiếu niên. Tươi sáng. Trò chơi.” mà Aiden Lee nói đến, chẳng có chút liên quan nào tới bài hát này cả.
“Xong rồi!”
Chính vì vậy, cho đến khi Aiden Lee quay lại với tờ lời bài hát viết nguệch ngoạc trên tay, chúng tôi chỉ còn biết liên tục thở dài.
Cầu mong rằng tên Aizart này thật sự có một kế hoạch cụ thể và đáng tin cậy như vẻ mặt tự tin của cậu ấy vậy.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹