Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 153
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
153.
Tôi cảm thấy bực bội khi chia tay Baek Lee Hyun và trên đường đến xe.
‘Không cần ý kiến của tôi.’
Giống trong Design Your Idol, tôi không có khả năng từ chối đề nghị của Baek Lee Hyun, hoặc từ chối ‘sự giúp đỡ’ hay ‘hỗ trợ’ của anh ta.
Dù tôi không muốn, tôi cũng không có khả năng từ chối khi Baek Lee Hyun nói sẽ làm gì đó cho tôi.
‘Cứ theo những gì tên đó nói, hễ dính tới anh ta thì tôi chỉ có thể bị thao túng thôi. Đó là sự khác biệt giữa tôi và Baek Lee Hyun.’
Ngay cả khi điều đó giúp ích cho sự nghiệp của thần tượng tên là ‘Won Yoo Ha’, thì việc bị ai đó sai khiến, bất kể ý muốn của bản thân, cũng là điều khiến họ khó chịu.
Cuối cùng, khi bị thao túng như vậy nhưng nếu Baek Lee Hyun vẫn không hài lòng, tôi không biết mình sẽ ra sao.
Việc tôi không thể tự điều chỉnh hoạt động của mình, việc tôi có khả năng bị cuốn theo bất cứ lúc nào bởi tác động của Baek Lee Hyun, bản năng đã cảnh báo tôi về một mối nguy hiểm mới. Nó giống như một tín hiệu rằng anh ta có thể kết thúc cuộc đời tôi bất cứ khi nào anh ta muốn vậy.
Vì vậy, tôi bước vào xe với cảm giác như bị đe dọa, thay vì nhận được một lời đề nghị tốt.
“A~ Quả nhiên.”
“…?”
Aiden Lee bĩu môi với vẻ mặt như đã lường trước.
“Sao thế?”
Khi tôi hỏi, Aiden Lee thở dài trả lời.
“Thấy chưa, tình trạng sức khỏe. Tệ đi rồi đúng không?”
“…”
Tôi không phản bác mà vào thẳng trong xe, đóng cửa lại. Ngay sau đó, chiếc xe bắt đầu di chuyển chầm chậm, quản lý, người đang lái xe, mở miệng với vẻ tò mò.
“Em và Baek Lee Hyun đã lớn lên cùng nhau trong trại trẻ mồ côi phải không? Yoo Ha.”
“Vâng.”
“Thân thiết như anh em ruột thịt?”
Tôi im lặng thay vì trả lời. Tuy nhiên, lời nói của người quản lý vẫn tiếp tục.
“Hình như Baek Lee Hyun rất quý em, Yoo Ha, tôi thấy cậu ta cứ cười suốt. Sao cả hai không gặp nhau trong đợt quảng bá này? Em đang giữ gìn sức khỏe cho cậu ấy vì vấn đề chuyển nhượng à? Giá mà hai người cùng nhau quay một thử thách thì…….”
“Anh.”
“Hửm?”
“Đèn đỏ rồi.”
“Ối!”
Do mải nhìn về phía sau khi lái xe, suýt nữa thì vi phạm tín hiệu đèn, quản lý ngượng ngùng dừng xe lại. Vì buổi hòa nhạc vừa kết thúc, xung quanh có rất đông người.
“Haa, giao thông thật là… phiền phức. Chặn vừa phải thôi chứ…. Nếu có tai nạn thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây.”
Tôi nhìn vào điện thoại và nói như thế này trong khi người quản lý lẩm bẩm.
“Chẳng phải người suýt gây ra tai nạn là anh sao. Vậy trách nhiệm ở anh chứ đâu.”
“Gì cơ?”
“Anh, đèn xanh kìa.”
“À, ừm…”
Ngay sau đó, quản lý bắt đầu lái xe tiến về phía trước, tôi rời mắt khỏi điện thoại, nhìn anh ta một lúc.
Vẻ mặt của anh ta trong gương chiếu hậu trông vô cùng khó chịu. Giống như có điều muốn nói nhưng lại khó nói, kiểu đang phân vân không biết có nên nói hay không.
Tuy nhiên, chắc chắn anh ta đang vô cùng khó chịu, vì thế tôi có thể chắc chắn rằng tôi cần duy trì thái độ này để đạt được điều tôi muốn.
“…Hừm?”
Aiden Lee ngồi cạnh tôi, tỏ vẻ thích thú. Tuy nhiên, như mọi khi, Aiden Lee là một kẻ biết nhìn sắc mặt một cách có chọn lọc.
“Đói quá. Về nhà ăn gì nhỉ?”
“Canh hầm.”
“Ta không đặt đồ ăn được sao?”
“Ăn cơm nhà đi, món anh Danwoo làm vẫn còn nhiều lắm.”
“Ê~ Tôi muốn ăn gà rán cơ.”
“Canh hầm ngon hơn.”
Nếu cậu ấy đã nhận ra rằng những gì tôi tìm hiểu không gây hại cho cậu ấy, thì việc ngăn cản tôi không còn cần thiết với cậu ấy nữa.
Tôi cũng cảm thấy không cần phải giải thích thêm.
“À, anh, ghé công ty một lát được không?”
“Có chuyện gì à?”
“Vâng~ một lát thôi.”
…Chính tôi mới là người cần phải nghe lời giải thích về việc ‘một lát’ đó cụ thể là bao lâu.
* * *
[Cheon Serim: (Hình ảnh)]
[Cheon Serim: (Liên kết)]
[Cheon Serim: ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Cái gì đây]
[Do Ji Hyuk: Gì vậy? Kakakakakaka. Đây là Aiden và Yoo Ha hả?ㅋㅋㅋㅋㅋ]
[Do Ji Hyuk: Cả hai đã tận hưởng một buổi hòa nhạc tuyệt vời nhỉ.]
[Yoo Chan Hee: Không phải đâu.]
[Yoo Chan Hee: Hai người đã làm gì ở đó thế?]
[Kang Hyunjin: Aiden, dù sao cũng ngầu hơn Ron Weasley một chút]
[Kang Hyunjin: Ron Weasley đã xé tan Hufflepuff.]
[Cheon Serim: Tiền bối LON đã xé tan K-pop thay vì Hufflepuff, khác lĩnh vực mà]
[Kang Hyunjin: …!]
[Ju Danwoo: Mọi người ăn uống có ngon miệng không vậy?]
Vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ ngắn, điều tôi thấy là một loạt tin nhắn bất ngờ.
Khi xem xét kỹ, hóa ra ảnh buổi hòa nhạc đầu tiên của LON mà tôi đã tham dự hôm qua đã được đăng tải lên mạng xã hội. Tôi lê bước ra khỏi ghế sofa, đứng dậy kiểm tra những bức ảnh mà Cheon Serim đã gửi.
“…….”
Và tôi đã không nói nên lời.
[Idol hậu bối đã tận hưởng trọn vẹn buổi hòa nhạc của tiền bối JPG
(Aiden Lee cầm tấm biển hiệu tạm thời viết trên máy tính bảng và reo hò trong màn hình, Won Yoo Ha bên cạnh lấy tay che mặt, chống tay lên đầu)]
– Hai người họ là ai vậy, lmao. Là One Dear đúng không? Là những người xuất hiện trong Design Your Idol mà?
└ Cực E là Aiden Lee, cực I là Won Yoo Ha~
└ Chỉ với một câu này thôi đã biết ai là Aiden, ai là Won Yoo Ha, điểm nhấn đấy.
– Your One hiện đang xem cộng đồng mạng, giờ đây trong đầu toàn dấu chấm hỏi, cả hai đang làm gì ở đó thế?
└ Trong đầu Won Yoo Ha giờ cũng có hàng triệu dấu chấm hỏi đấy kkkkk
└ Ở nhà vẫn còn nguyên, ra đường lại bung bét hết, một ví dụ điển hình, tất nhiên người làm bung bét là Aiden.
└ Won Yoo Ha (chủ nhân của cái bung bét) :?;
– Ôi, biểu cảm của Won Yoo Ha kìaㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Tui cũng thấy ngại thay luôn ㅠㅠㅠㅠㅠ
└ Người lãnh đạo phải gánh vác trọng trách của vương miện.
└ Người trao vương miện: Các thành viên One Dear trừ Won Yoo Ha kkkkk. Người tăng thêm gánh nặng: Các thành viên One Dear trừ Won Yoo Ha.
└ Vĩnh (viễn) khổ (thống) Won (Yoo Ha)
└ Đến đây thì tôi tự hỏi làm sao Design Your Idol có thể cho ra những câu chuyện bi thảm với những người như thế này…
└ À mà… khuôn mặt vẫn sáng rực rỡ giữa đám đông là thật á? Nhìn bằng cách trồng chuối vẫn thấy cả hai đậm vibe idol luôn…. Thật sự!
Nguyên nhân là vì những bức ảnh của tôi và cậu ấy đã lan truyền trên mạng xã hội rộng hơn dự kiến.
“…….”
Sau khi xác nhận xong, những tin nhắn từ các thành viên lại đến.
[Cheon Serim: Em thực sự lo lắng đấy, nhỡ fan tưởng chúng ta là nhóm hài thì saoㅠㅠ]
[Cheon Serim: Chúng ta cũng có hình tượng mà, anh leader gì ơi, giữ gìn hình tượng cho chúng em vớiㅠㅠㅠㅠ]
[Do Ji Hyuk: Đúng rồi Leader nim ơiㅠㅠ Nhờ cậu sửa lại cái bung bét được không ㅠㅠㅠ]
[Yoo Chan Hee: Em nghĩ người muốn sửa cái bung bét đó hơn ai hết là anh Yoo Ha đấy…]
[Kang Hyunjin: Dù sao thì anh cũng thấy vui vì hai người đã tận hưởng buổi hòa nhạc vui vẻ.]
[Kang Hyunjin: (Ảnh)]
[Kang Hyunjin: Trong hai món lưu niệm này, mọi người thích cái nào hơn?]
[Cheon Serim: Ồ, tất nhiên là đồ ăn rồi~!]
[Do Ji Hyuk: Anh thấy vòng tay hạt cườm đẹp hơn.]
[Kang Hyunjin: Vậy em sẽ mua tất cả cho mọi người luôn.]
[Ju Danwoo: Yoo Ha, Aiden vẫn còn ngủ hả? Hình như từ hôm qua không thấy em ấy trả lời tin nhắn. Nếu mệt quá thì trong tủ bếp có nước ép hồng sâm mà Serim đã mang đến đợt trước, hai đứa uống đi nhé]
[Won Yoo Ha: Em cũng muốn uống lắm.]
[Won Yoo Ha: Cơ mà vẫn chưa về ký túc xá nữa.]
[Yoo Chan Hee: Hả?]
[Ju Danwoo: Vẫn…?]
[Kang Hyunjin: Giờ mà không ở ký túc xá á?]
[Yoo Chan Hee: Hiện tại là hai giờ chiều mà…? Sao lại..?]
[Do Ji Hyuk: Hai đứa hôm qua không về ký túc xá à?]
Tôi rời mắt khỏi điện thoại và nhìn về phía trước. Chắc chắn tôi đã ngủ thiếp đi sau khi nhìn thấy bầu trời bắt đầu hửng sáng, nhưng ánh nắng đã tràn ngập bên trong phòng làm việc từ lúc nào.
“Hừm~”
Aiden Lee vẫn đang đeo tai nghe trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tôi khẽ thở dài khi thấy cậu ấy lẩm bẩm như đang ngân nga, đôi khi nhấp chuột. Toàn thân tôi ê ẩm vì ngủ gục trên ghế sofa.
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, kêu Aiden Lee.
“Này.”
“…….”
“Aiden.”
“…Ừm?”
Sau vài lần gọi, như thể đã nghe thấy giọng nói của tôi qua tai nghe, Aiden Lee quay lại. Mắt cậu ấy mở to mắt khi nhìn ra cửa sổ phía sau tôi, có vẻ khá ngạc nhiên.
“Bây giờ là ban ngày á?”
“Cậu không biết sao?”
“Ừm! Lần cuối tôi xem đồng hồ là lúc 6 giờ tối.”
…Lúc đó tôi còn chưa ngủ gục trên ghế sofa.
Tôi hỏi Aiden Lee, người vẫn trông rất khỏe mạnh.
“…Cậu thấy ‘một lát’ của cậu như thế nào?”
“Hehe, thì một lát thật mà… không phải hở?”
Dù Aiden Lee đã nói vậy, có lẽ chính cậu ấy cũng thấy việc nói ‘một lát’ là hơn nửa ngày có hơi thái quá, cuối cùng cậu ta gãi đầu với nụ cười gượng gạo.
Tôi thở dài nhìn cậu ấy, sau đó chuyển qua nhìn vào màn hình mà cậu ta đang mở.
“Làm đến đâu rồi?”
“Gần xong rồi.”
“Gì cơ?”
Tôi đã rất ngạc nhiên trước câu trả lời đó.
– Sao tự dưng lại muốn đến công ty thế?
– Ừm~ Để sáng tác nhạc.
– Gì cơ?
– Có ý tưởng mà~
Aiden Lee đã sáng tác một bài hát hoàn toàn mới từ tối hôm qua.
Hôm qua chúng tôi đã đến công ty vì muốn ghé qua ‘một lát’, nhưng Aiden Lee lại đến thẳng phòng làm việc của cậu ấy trong công ty.
Sau khi để đồ đạc xuống, Aiden Lee ngồi vào ghế, không hề thay quần áo, bắt đầu làm việc một cách đột ngột như bị ai đó mê hoặc.
Vì tôi không biết ý nghĩa của từ ‘một lát’ của cậu ta kéo dài bao lâu, nên tôi đã ở lại phòng làm việc cùng cậu ta trong tình trạng không biết khi nào sẽ xong việc.
‘Giá mà biết trước thì tôi đã về ký túc xá từ đầu rồi.’
Tôi không ngờ rằng ‘một lát’ của cậu ấy lại kéo dài hơn nửa ngày.
Tôi khẽ thở dài, nhìn vào màn hình.
‘…Chắc chắn lúc tôi kiểm tra lần cuối độ hoàn thiện mới chỉ được 10% thôi.’
Không biết chuyện gì đã xảy ra trong khi tôi ngủ thiếp đi vì không thể chịu được mệt mỏi khi chờ cậu ấy làm việc, còn Aiden Lee dường như đã hoàn thành phần lớn bài hát.
“Sắp cho cậu nghe được rồi nè~”
“…Cái sắp đó, không phải như ‘một lát’ đâu ha?”
“Ừ, lần này là thật sự. Khoảng… 30 phút.”
Rồi cậu ta lại thong thả nhấp chuột một lần nữa, tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh Aiden Lee. Bên cạnh cậu ấy là những mảnh giấy nằm rải rác. Những nét viết nguệch ngoạc, như thể đã viết ra rồi lại xóa ngay.
Khi tôi từ từ xem xét những tờ giấy đó, tôi đã tìm thấy một bản phác thảo.
“Cậu vẽ à?”
“À, ừm.”
Aiden Lee rời mắt khỏi màn hình một lúc để kiểm tra tờ giấy tôi đang cầm, sau đó trả lời một cách nhẹ nhàng.
“Buổi hòa nhạc của tiền bối LON hôm qua~ vui lắm.”
Sau đó, cậu ta lại nhìn vào màn hình, tập trung vào công việc mà không nói một lời, dường như tốt nhất là không nên làm phiền Aiden Lee lúc này.
Tôi lặng lẽ nhìn vào bản phác thảo mà Aiden Lee đã vẽ. Không chỉ có tài năng về âm nhạc, mà tranh của Aiden Lee cũng khá ổn.
‘Vẽ để tham khảo cho concept của bài hát ư?’
Mặc dù chỉ là những nét nguệch ngoạc bằng bút bi, nhưng có thể thấy rõ ràng cậu ấy đã vẽ gì.
Màu đen bao trùm, những ánh sáng lấp lánh rung động trong đó. Mặc dù hình dạng của từng thứ ấy không quá rõ rệt, nhưng chắc chắn đó là buổi hòa nhạc của LON.
“Tôi muốn xem nữa.”
“Gì cơ?”
Khi Aiden Lee dứt lời, tôi đặt bản phác thảo xuống, nhìn thẳng vào cậu ta. Aiden Lee vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, hỏi một câu hỏi bất ngờ.
“Yoo Ha, ở Hàn Quốc, nhà hát lớn nhất chứa được bao nhiêu người?”
“Chứa được bao nhiêu người á?”
Tôi tìm kiếm về các nhà hát đang tổ chức các buổi hòa nhạc của các thần tượng hiện nay.
Nhà hát tổ chức các buổi hòa nhạc của thần tượng có thể chứa từ vài nghìn đến vài chục nghìn người. Sức chứa của sân vận động nơi LON tổ chức buổi hòa nhạc lần này có khoảng mười một nghìn khán giả.
Và nếu là nhà hát có thể chứa được số lượng khán giả lớn nhất ở Hàn Quốc thì…
“…Tối đa khoảng 100.000 người?”
Có lẽ là Sân vận động Olympic. Thông thường, một nhà hát có thể chứa từ 70.000 đến 100.000 khán giả, đó là nhà hát trong mơ mà ngay cả các thần tượng hạng nhất cũng không thể tổ chức được nhiều buổi hòa nhạc.
“Hừm.”
Aiden Lee phát ra một tiếng cảm thán hài lòng với câu trả lời của tôi. Và sau đó.
“Trong vòng 5 năm nữa thì sao?”
“Hả?”
…Câu hỏi đó khiến tôi ngạc nhiên.
Tuy nhiên, mặc kệ phản ứng của tôi, Aiden Lee tiếp tục nói một cách bình thản.
“Tôi đã nghĩ về nó khi chúng ta có buổi hòa nhạc ra mắt. Ánh sáng của lightstick giống như những vì sao, đẹp tuyệt.”
“…”
“Lúc đó có khoảng 5.000 chiếc, còn buổi hòa nhạc của tiền bối hôm qua cũng chỉ 10.000 chiếc thôi, ấy thế mà tôi vẫn cảm thấy như bị cuốn trôi. Nếu có khoảng-”
Aiden Lee vừa nói vừa cười trong khi tháo tai nghe xuống. Cậu ta quay sang nhìn tôi, nói thêm.
“100.000 chiếc chắc chắn giống như ở trong vũ trụ, y hệt logo của chúng ta vậy, đúng không?”
“…….”
Tôi không nói nên lời trước sự ngây thơ đến mức ngạo mạn đó.
‘…Tên nhóc này.’
Tôi thấy đôi mắt của Aiden Lee đã vượt qua cả sự chân thành, thậm chí có vẻ hơi điên rồ.
Khi buổi hòa nhạc sắp kết thúc, cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều, và sau khi vào phòng làm việc, cậu ấy chỉ im lặng làm việc, tôi tưởng Aiden bị LON làm cho sợ hãi.
‘Không phải.’
Thay vào đó, cậu ấy có vẻ đang rất phấn khích. Chắc chắn Aiden Lee đã bị kích thích bởi buổi hòa nhạc của LON.
Nhưng, đối tượng chiến đấu nay đã khác.
“Tôi cũng muốn sớm được tổ chức một buổi hòa nhạc.”
Aiden Lee có vẻ không còn cảm thấy cạnh tranh với LON như hồi ở Ayden nữa, mà chuyển sang số lượng ánh sáng đang hướng về họ.
“Muốn thế thì còn xa lắm.”
Và để làm dịu cậu ấy, tôi đã trả lời như vậy, nhưng tôi không thể không suy nghĩ.
‘Khả năng One Dear đến được sân vận động trong 5 năm là bao nhiêu?’
Về việc liệu ‘ước mơ’ mà Aiden Lee đưa ra có thực sự khả thi hay không.
Ngay cả khi đạt hạng nhất, không dễ để có được tầm ảnh hưởng để tổ chức một buổi hòa nhạc tại sân vận động.
Ngay từ đầu, nếu không phải là người nắm bắt được cả công chúng và fan ruột, phải đạt được danh hiệu cao nhất trong thời điểm đó, thì không thể tập hợp được hỏa lực để thu hút 100.000 khán giả. Vì vậy, đến nay chỉ có một vài nhóm nhạc thần tượng đến được sân vận động lớn.
Nhưng.
‘Liệu đó có phải là một giấc mơ ‘hoàn toàn’ không thể đối với One Dear không?’
Khi tôi nghĩ về câu hỏi đó, điều khiến tôi ngạc nhiên là, nó không giống một giấc mơ vô lý đến mức không thể xảy ra.
Không có nhóm nhạc thần tượng nào ra mắt gần đây lại có hỏa lực như One Dear.
Hoạt động bắt đầu sau khi được công chúng biết đến ở một mức độ nhất định thông qua chương trình sống còn mà Anet đã đầu tư. Kỷ lục doanh số album ra mắt, sự hiện diện của các thành viên trong đợt quảng bá này, và số lượng người hâm mộ mới gia nhập thông qua đó.
Trên một thị trường bão hòa và không chắc chắn như vậy, đây là mục tiêu quá cao đối với một người mới ra mắt, nhưng.
‘Nếu chỉ là đặt ra mục tiêu thì… được mà đúng không?’
Nếu khả năng không phải là con số 0, và nếu One Dear không bao giờ gục ngã.
Nếu chúng tôi tiếp tục các hoạt động suôn sẻ theo hợp đồng đã được ký kết khi ra mắt, không có sự cố nào, và tiếp tục xu hướng tăng trưởng mà không bị sụp đổ một lần nào.
“…”
Nếu vậy, việc tổ chức một buổi hòa nhạc tại địa điểm có thể chứa 100.000 người… có lẽ không phải là chuyện hoàn toàn không thể.
Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi có thể nhận ra một điều nữa ở cuối sự phỏng đoán đó.
Nếu One Dear đạt đến vị trí đó.
– Tất nhiên là không cần đến ý kiến của em. Anh không quan tâm em có muốn hay không.
Rằng tôi sẽ có thể từ chối một cách dứt khoát việc ai đó cố gắng áp đặt điều gì đó vào cuộc đời tôi một cách đơn phương.
Cho dù đó là sự giúp đỡ, sự hỗ trợ, tôi sẽ có mọi thứ cần thiết đến mức không cần bất cứ điều gì trong số đó.
“Khi nào chúng ta comeback?”
“…Cứ làm xong việc đã. Chuyện đấy bàn thêm sau.”
Vì vậy, tôi đã đồng ý với lời nói của Aiden Lee, một điều hiếm khi xảy ra, và tôi nhận ra.
Việc đặt mục tiêu đến được sân vận động trong vòng 5 năm, có nghĩa là One Dear phải hoạt động chăm chỉ hơn cả Ayden.
“Liệu chúng ta có thể đến Wembley không?”
“…Cái đó thì hơi khó.”
Hơn nữa, việc sửa chữa cái bung bét đã hoàn toàn thất bại rồi…….
Thay vào đó, Aiden Lee có vẻ như đang cố gắng phá vỡ cái bung bét đó một cách chăm chỉ hơn, thậm chí là cố gắng xây dựng thêm.
Truyện hay qua shop ơi😭😭
Truyện hay quá nhà dịch ơi. Mong ra đều đều❤❤❤
Hay quá team dịch ơi. HÓNG!!!
Vì lý do tăng bảo mật nên bên mình đang định thêm chức năng khoá chương, mở khoá hoàn toàn miễn phí từ đăng nhập và comment nha.
Toàn bộ huyền thoại!!♥️
team dịch năng suất quá, 2 ngày mà ra tận 15 chương luôn. Iu sốp, iu sốp hehe <3
cảm ơn bạn nhé, bạn nhớ ungr hộ bọn mình nữa nhé.
Cuốn quá, mong team dịch nhanh để mình đọc ạ 🥹🥹🥹