Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 13
★ Kế hoạch may mắn của thần tượng sống cuộc đời thứ hai – Chương 13 ★
“Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến.”
“Ah~ vừa ngắn mà cũng thật dài.”
Sau buổi ghi hình của các thực tập sinh cuối cùng, năm cố vấn của chương trình <Design your Idol> cùng tập trung lại.
Tất cả các cố vấn đều mang vẻ mặt bình tĩnh vì giai đoạn đào tạo đã kết thúc, nhưng bầu không khí cũng trở nên căng thẳng khi họ đã chứng kiến những nỗ lực không ngừng nghỉ của các thực tập sinh.
Trong số đó, vẻ mặt của cố vấn Jane ánh lên sự mong đợi.
“Tôi có vài học sinh nổi bật, những người thích nghi nhanh và tiến bộ vượt bậc. Tôi thực sự mong chờ kết quả tuyệt vời từ sự nỗ lực của họ.”
“Tôi đã thấy những tài năng tiềm ẩn mà chúng ta không thể phát hiện qua buổi đánh giá cấp độ. Rốt cuộc, con người không thể chỉ được đánh giá qua một trải nghiệm.”
“Ah, tôi nghĩ tôi biết người mà bạn đang nói đến…”
“Suỵt! Các cậu còn chưa xem video nào mà! Im lặng nào!”
Những cố vấn vừa đùa giỡn, vừa nhanh chóng chuyển ánh mắt về màn hình treo trên tường. Từ bây giờ, họ phải xem hết 100 video của các thực tập sinh tham gia <Design your Idol >.
“Đây sẽ là một công việc nặng nề. Một trăm người…”
“Nghĩ đến việc chỉ một số ít trong số 100 người này sẽ được ra mắt, tôi thật sự cảm thấy áy náy. Tôi nên làm sao đây?”
Sau đó, nửa đùa nửa thật, các cố vấn vừa bàn về sự nỗ lực và quyết tâm của các thực tập sinh trong năm ngày qua, vừa tiết lộ tiêu chí đánh giá của họ.
“Tôi sẽ tập trung vào mức độ nỗ lực mà họ bỏ ra. Họ đã tận dụng năm ngày này như thế nào và tiến bộ ra sao?”
“Tôi chú trọng vào khả năng thích nghi. Đây là một yếu tố cần thiết để sống sót trong ngành giải trí thay đổi nhanh chóng.”
“Sự thu hút và sức hút sân khấu. Tôi sẽ đánh giá cách họ thể hiện bài hát và sự hiện diện trên sân khấu.”
Các cố vấn bắt đầu xem video với tiêu chí đã đặt ra. Họ cẩn thận đánh giá các thực tập sinh và không quên đưa ra những nhận xét phù hợp.
“Này, thực tập sinh này thật sự giỏi đấy? Tại sao chúng ta không nhận ra nhỉ?”
“Um, thật tiếc… Trong lúc luyện tập bạn làm tốt hơn thế mà. Có vẻ bạn đã bị căng thẳng.”
“Mọi thứ đều ổn, chỉ là phần hát còn thiếu sót. Có vẻ bạn có một số thói quen xấu, phải không?”
“Có vẻ bạn luyện tập nhảy chưa đủ. Đây rõ ràng là vấn đề thiếu nỗ lực.”
“Bạn không làm chúng tôi thất vọng, phải không? Tốt, tốt lắm!”
Thông tin về từng thực tập sinh trong số 100 người được ghi lại trên một tờ giấy, và các điểm số nhanh chóng được chấm. Trong suốt năm ngày trại huấn luyện, các cố vấn đã quan sát sự thay đổi kỹ năng của các thực tập sinh từ rất gần, nên đôi khi họ cảm thấy thất vọng, đôi khi lại kinh ngạc.
Cuối cùng, đến lượt video đánh giá của lớp D.
“Hahaha!”
“Ahaha, thực tập sinh Tử Hiên!”
Các cố vấn bật cười khi Tử Hiên loay hoay trong lúc quay video và bị ngã. Việc cậu ấy đứng lên ngay sau khi ngã đã thể hiện tính cách hiền lành và ngây ngô của mình, khiến không khí căng thẳng trong buổi đánh giá trở nên vui vẻ hơn.
“Ah, lâu lắm rồi tôi mới cười sảng khoái như vậy… Nhưng đánh giá là đánh giá.”
“Phần đầu tiên làm tốt đấy. Dù giữa chừng phát âm hơi bị lệch.”
“Đáng tiếc thật. Tuy nhiên, rất đáng khen khi bạn cố gắng đến cùng. Hầu hết các thực tập sinh đều từ bỏ sau khi mắc lỗi đầu tiên.”
Jane cũng khen ngợi sự nỗ lực và nâng điểm của Tử Hiên lên ‘C’, cao hơn một bậc. Nếu phần đầu cậu ấy làm tốt hơn một chút, cậu ấy có thể đạt đến mức B, nhưng do sự căng thẳng khiến cậu ấy không thể hiện hết khả năng, nên điểm số được giữ như vậy.
Sau khi vài thực tập sinh khác đã được đánh giá, đến lượt Ju Danwoo.
“Ah, là Danwoo! Các bạn phải chú ý thực tập sinh này!”
Khi Cha Mina, người đang chờ đợi đến lượt Ju Danwoo, vui mừng kêu lên, cố vấn rap Briddy nghiêng đầu.
“Ju Danwoo? Cậu ấy thuộc công ty Siege Label à?”
“Ah, tôi nhớ rồi. Cậu ấy từng biểu diễn chung với thực tập sinh Park Woojae ở lớp B đúng không? Nhưng tôi không thấy ấn tượng gì mấy.”
“Thực tập sinh Danwoo có giọng hát tốt và cảm nhận nhịp điệu tốt. Cậu ấy là trưởng nhóm thanh nhạc lớp D.”
“Trưởng nhóm thanh nhạc? Vậy tôi nên kỳ vọng điều gì đây?”
Như Cha Mina đã tự hào, Ju Danwoo thể hiện kỹ năng ổn định.
“Và—”
“Cậu ấy giỏi thật?”
“Vũ đạo cũng không tệ. Để học được đến mức này chỉ trong vài ngày thì không dễ dàng gì.”
Mặc dù là một trong những thực tập sinh học vũ đạo nhanh nhất lớp D, Ju Danwoo vẫn toát lên vẻ như người mới bắt đầu chưa quen với việc nhảy. Thay vì tập trung vào độ chính xác của từng động tác, anh cố gắng bắt chước hình dạng tổng thể, vì vậy cảm giác như không hoàn toàn đúng cũng không hoàn toàn sai.
Tuy nhiên, trong video đánh giá, cảm giác “người mới” này đã giảm đi đáng kể. Điều này là nhờ Ju Danwoo đã cố gắng chú ý đến chi tiết của bài nhảy, khiến các động tác trở nên gọn gàng hơn.
Thế nhưng, ánh mắt tích cực của các cố vấn nhanh chóng thay đổi khi tiếc nuối hiện rõ.
[“Những ngày tháng đã qua, giấc mơ của bạn và tôi… ah.”]
Trong video, Ju Danwoo đột nhiên đứng ngẩn ngơ sau khi bị lệch nhịp một lần.
“Ah…”
“Danwoo à… Không thể dừng lại như thế được.”
“Ồ…”
Sự bối rối và hoang mang của Ju Danwoo hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Chỉ với một sai lầm, tâm trí cậu trống rỗng, dường như quên cả lời bài hát lẫn động tác vũ đạo.
Cuối cùng, Ju Danwoo kết thúc bài biểu diễn mà không thể tiếp tục hoàn chỉnh, khiến Jane lắc đầu.
*“Thật đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác.”*
Không bị căng thẳng cũng là một kỹ năng. Và dù có giỏi đến đâu, sai lầm không được phép tồn tại trong môi trường chuyên nghiệp.
Danwoo đã làm hỏng một nửa bài đánh giá video dù phần đầu cậu làm rất tốt.
“Sự thiếu kiên định là một vấn đề.”
Trên sân khấu, rất nhiều sự cố có thể xảy ra, từ những lỗi nhỏ về thiết bị đến các tai nạn lớn không ai lường trước được. Nhưng một ca sĩ chuyên nghiệp phải tiếp tục màn trình diễn dù trong hoàn cảnh nào.
“Vì đó mới là điều làm nên một người chuyên nghiệp.”
So sánh với Tử Hiên, người dù kỹ năng còn non nớt nhưng đã cố gắng hoàn thành bài biểu diễn dù mắc nhiều sai lầm, cậu ấy nhận được đánh giá cao hơn vì sự kiên trì.
Sau khi Jane ghi điểm vào bảng đánh giá của Ju Danwoo, một số thực tập sinh khác lần lượt được xem qua.
“Ồ, một thực tập sinh đến từ KRM à?”
“Tôi mong rằng cậu ấy sẽ làm tốt.”
Không lâu sau, thực tập sinh mà Jane kỳ vọng xuất hiện trên màn hình.
“Tôi nghĩ lần trước cậu ấy chỉ thể hiện một bài hát bình thường với vũ đạo cơ bản… Đó là người nắm vững nền tảng, phải không?”
“Cậu ấy là trưởng nhóm vũ đạo của lớp D.”
“Ồ, trưởng nhóm vũ đạo? Cậu ấy có khả năng đến mức đó sao?”
“Thể lực của cậu ấy không tốt và còn nhiều thiếu sót, nhưng… Yoo-ha rất thông minh. Cậu ấy giỏi nhảy và có những điểm mạnh khác. Cậu ấy học rất nhanh. Trong lớp D, Yoo-ha dường như là người có tiềm năng nhất.”
Nghe lời nhận xét của Jane, cố vấn vũ đạo Rio nhìn màn hình với vẻ đầy kỳ vọng. Trên màn hình, Won Yoo-ha cúi chào sâu và chỉnh lại tư thế.
Ngay sau khi phần nhạc dạo bắt đầu, Won Yoo-ha dần thực hiện bài hát cùng vũ đạo.
Thời khắc đã đến.
“Tôi hứa sẽ mãi mãi”
“Trái tim tôi luôn hướng về”
“Hãy đặt nó trên sân khấu này”
Sau khi xem xong video, Jane không thể kìm được nụ cười.
“Gì đây? Cậu ấy giỏi đến vậy từ bao giờ thế?”
“Cậu ấy vốn hát như thế sao?”
“Cậu ấy tái sinh rồi à?”
“Jane… Sao cô lại bình thản như vậy chứ?”
Như Jane đã dự đoán, Yoo-ha cho thấy dấu hiệu phát triển vượt bậc.
PRD: Cụm từ “rice cake” được sử dụng ở Hàn Quốc như một “tiếng lóng trên mạng.” Nghĩa được sử dụng ở đây là 떡상/떡락, nghĩa là sự tăng vọt lớn trong giá cổ phiếu. Ý nói rằng Jane nghĩ Yoo-ha đã thể hiện rất nhiều tiềm năng.
Quá khứ giờ đã trôi qua.
Tôi nhìn thấy giấc mơ của tôi và bạn.
Tương lai đang được viết lại.
Hình mẫu lý tưởng của bạn đang dần hé mở.
“Không phải chứ… Cậu ấy làm được sao?”
Có vẻ như cậu ấy biết nhảy, nhưng cơ thể của cậu ấy lại không theo kịp, và giờ đây các góc độ và đường nét đã được đến một mức độ ổn định.
Tốc độ và sự kết nối giữa các động tác rất tốt, cảm giác cũng tốt. Vẫn có cảm giác rằng lực không đủ, và chuyển động hơi bị cứng, nhưng nhìn chung mà trình diễn của cậu ấy rất gọn gàng.
-Tôi sẽ tỏa sáng vì bạn-bạn-bạn.
-Tôi sẽ là ngôi sao của bạn.
-Hãy nhìn tôi.
-Hãy nhìn tôi đang tỏa sáng.
-Chỉ nhìn tôi thôi.
-Hãy nhìn tôi mới mẻ.
-Hãy nhìn tôi, người mà bạn đã tạo ra.
Ngoài ra, có vẻ như cậu ấy đã cải thiện khả năng ca hát của mình. Tôi không biết kỹ thuật thanh nhạc của cậu ấy trước đây ra sao, nhưng tôi có thể nhận ra rằng giọng hát của cậu ấy đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa, tôi đã cảm nhận được điều này trong buổi đánh giá thực hành. Ngay cả lúc lên nốt cao của cậu ấy trong buổi phát sóng trực tiếp cũng rất ổn định, và cả sự điềm tĩnh kỳ lạ đó. Cậu ấy có thể được so sánh với các thực tập sinh hạng A về mặt ca hát.
-Hãy tin tôi.
-Nắm lấy tôi.
-Cảm nhận tôi.
-Hãy nhìn-
-Nhìn tôi.
-Thần tượng của riêng bạn!
Sau khi hoàn thành động tác cuối cùng, Won Yoo-ha, thở dốc, cúi chào và gửi lời cảm ơn. Sau đó, cậu ấy quay lại với vẻ mặt bình tĩnh và tắt máy quay.
Các cố vấn nhìn nhau với vẻ mặt ngỡ ngàng và nói bằng giọng pha lẫn tiếng cười.
“Thực tập sinh đó là ai, hay cái gì thế?”
“Khi tôi nhìn thấy cậu ấy lần đầu, tôi nghĩ cậu ấy quá kém với danh xưng thực tập sinh 5 năm tại KRM… Gì cơ? Sao cậu ấy lại phát triển nhanh như vậy?”
“Trông cậu ấy bây giờ giống một thực tập sinh đã qua năm năm đào tạo hơn. Sống sót được ở công ty lớn đó lâu như vậy chắc chắn không dễ dàng gì.”
“Wow, tôi đã bị cuốn hút mà không nhận ra. Giọng của cậu ấy thực sự rất hay.”
“Khi tôi mới vào phòng thực hành của lớp D, tôi đã nghĩ tương lai của cậu ấy về thanh nhạc thật mờ mịt vì cậu ấy không thể thể hiện được các chi tiết… Nhưng cậu ấy nói rằng đã luyện tập liên tục, và điều đó thể hiện rất rõ.”
Jane vô thức mỉm cười đầy hứng khởi và lặng lẽ thêm một câu nữa. Đó là một nhận xét để khắc họa tính cách của Won Yoo-ha, người rất ý thức về máy quay.
“Về nhảy cũng vậy. Các bạn có biết rằng Won Yoo-ha được gọi là ‘máy bán hàng tự động của lớp D’ không?”
“Một máy bán hàng tự động?”
“Nếu bạn nhấn vào, cậu ấy sẽ cho ra bất cứ thứ gì. Không đâu khác giống như lớp D, nơi mà các trưởng nhóm và thực tập sinh đều hòa thuận. Các trưởng nhóm cũng không quá khắt khe trong việc giảng dạy, và nhìn chung, lớp D được đánh giá tốt nhờ vào sự dẫn dắt của họ.”
“Tôi thấy rõ ưu điểm khi cậu ấy dạy họ rất tốt. Việc luyện tập lặp đi lặp lại cho thấy cậu ấy đã thực hiện một số thực hành trong khi dạy các thực tập sinh thực sự.”
“Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy thoải mái như vậy. Giờ thì, chúng ta cùng chấm điểm cậu ấy nhé?”
Jane mỉm cười và cầm bút lên. Điểm số của cô đã được quyết định, điều mà cô sẽ viết vào phiếu đánh giá của mình.
“Giỏi lắm, Yoo-ha.”
…Tại sao bạn lại cười với vẻ lo lắng như vậy, Yooha ?
Sau khi nhận tờ phiếu đánh giá mà Jane đưa với một gương mặt có chút hân hoan, tôi đi đến chỗ của mình và ngồi xuống. Dựa vào vẻ mặt của cô ấy, tôi dường như đã biết kết quả trước cả khi kiểm tra nó.
Trên tờ phiếu đánh giá mà tôi mở ra sau khi chần chừ –
「Điểm cuối cùng: A」
Điểm số cuối cùng không nằm ngoài dự đoán của tôi.
‘…Không, tôi biết mà.’
Dù vậy, tôi không thể không cảm thấy bất ngờ.
Vì tôi đã hoàn thành bài đánh giá trước máy quay, tôi dự đoán rằng nếu không có gì bất ngờ thì tôi hoàn toàn có thể đạt được điểm B. Nếu thêm các đánh giá khác, tôi thậm chí có thể đạt được điểm A.
Điều đó là hợp lý, bởi trong mắt các cố vấn, tôi hẳn đã trông như một người đạt được sự tiến bộ tương đối nhanh chóng chỉ trong năm ngày ngắn ngủi.
Những chương trình sống còn này luôn cần những nhân vật kiểu “vượt lên khó khăn” để từ mức thấp vươn lên mức cao. Và từ khi cảm nhận được năng lực của mình dần tăng lên, tôi đã dự đoán rằng mình có thể trở thành nhân vật “vượt khó” đó.
‘Cả nhảy và hát ban đầu đều bị chỉ trích, nhưng cả hai đều được khen ngợi trong các buổi học.’
Sau khi Cha Mina và Jane, những người giảng dạy lớp D, nói về sự phát triển của tôi. Tôi không làm hỏng bài đánh giá trước máy quay, nên trừ khi bạn là một kẻ ngốc, bạn có thể dễ dàng đoán rằng điểm số của tôi sẽ tăng.
“… Không phải điều gì tệ.”
Tôi trấn tĩnh bản thân và tự nhủ.
Dù sao thì đây mới là khởi đầu của chương trình. Điểm số được ấn định bây giờ chỉ là phần mở đầu để xây dựng cốt truyện và định hình nhân vật, và khi bước vào nhiệm vụ nhóm sau này, điểm số hiện tại sẽ không còn quan trọng lắm.
‘Mình có thể bù đắp được điều này.’
Khi một nhiệm vụ thực sự bắt đầu, mọi người sẽ lao vào giành phần và lượng thời gian xuất hiện như những con linh cẩu, nên nếu giữ im lặng, bạn sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Hơn nữa, nếu phải kể đến những thành tích của mình, thì có lẽ chỉ là làm trưởng nhóm nhảy của lớp D với mức độ chăm chỉ vừa phải. Thêm vào đó là câu chuyện về bước nhảy vọt từ hạng D lên hạng A của tôi. Có khả năng cao câu chuyện này sẽ bị lu mờ ngay khi các nhân vật ấn tượng hơn xuất hiện trong các phần tiếp theo của chương trình.
Tôi nhẹ nhàng gấp tờ phiếu đánh giá và bỏ vào túi. Ngay sau đó, Jane, người vừa phát hết phiếu đánh giá, lên tiếng.
“Cảm ơn mọi người vì đã làm việc chăm chỉ. Giờ chúng ta sẽ di chuyển theo hạng đã thay đổi. Đầu tiên, các thực tập sinh từ hạng D xuống hạng F hãy đứng lên.”
Theo lời của Jane, một số thực tập sinh lớp D đứng lên với gương mặt nặng nề. Tôi nhìn những gương mặt đó trong im lặng.
‘… Hầu hết… Là những gương mặt tôi chưa từng thấy…’
Họ là những thực tập sinh sau khi nhảy bài “Look” đã nhanh chóng dừng lại và dựa vào tường phòng tập để giết thời gian. Vì thế, điều này không liên quan gì đến tôi, và tôi cũng không có cảm xúc gì đặc biệt với họ.
Jane ngay lập tức gọi lớp tiếp theo khi họ mở cửa và bước ra.
“Giờ là các thực tập sinh từ hạng D lên hạng C.”
Một số lượng thực tập sinh lớn hơn đứng lên với gương mặt rạng rỡ so với những người đã xuống hạng F. Trong số đó có Tử Hiên.
“Cảm ơn anh, Hyung!”
Tử Hiên thì thầm vào tai tôi khi em ấy đi về phía cửa, sau đó vội vàng bước ra ngoài.
Tôi vỗ tay nhẹ nhàng giữa các thực tập sinh. So với những gì tôi thấy trong lúc luyện tập thì hơi thất vọng, nhưng dù sao hạng của Tử Hiên cũng đã tăng, và em ấy dường như hài lòng.
“Những thực tập sinh sẽ chuyển từ hạng D lên hạng B.”
Một số lượng vừa phải thực tập sinh đứng lên và rời đi với những gương mặt tươi sáng. Họ không quên vẫy tay chào các thực tập sinh còn lại trong lớp D với vẻ mặt thư thái.
Tôi liếc nhìn sang bên cạnh trong lúc vỗ tay tiễn những thực tập sinh rời khỏi lớp D.
Đó là vì một thực tập sinh ngồi cạnh tôi, Ju Danwoo, vẫn không hề di chuyển.
‘… Phải chăng anh ấy bị bỏ lại?’
Mặc dù đã hoàn toàn thất bại, nhưng ban đầu Ju Danwoo đã thể hiện kỹ năng khá ổn. Chắc hẳn anh ấy đã đánh giá rằng mình khó có khả năng bị rớt xuống hạng F hoàn toàn, nhưng cũng không đủ để nâng hạng.
Từ lúc ăn trưa cho đến bây giờ, Ju Danwoo vẫn giữ im lặng. Anh ấy có vẻ mặt thờ ơ, như thể linh hồn đã bị rút khỏi thể xác..
Rất dễ để biết trạng thái của Ju Danwoo lúc này.
‘Anh ấy đang suy sụp.’
Anh ấy đã luyện tập chăm chỉ nhất trong trại huấn luyện nhưng lại mắc lỗi trong bài kiểm tra trước camera, vì vậy điều đó có thể hiểu được.
Có khả năng rất cao Ju Danwoo đang cảm thấy bất an về tất cả những điều này.
Nhìn lại…
Tôi tự hỏi tại sao trước khi quay trở lại, tôi chưa từng nghe đến một idol nào có tên Ju Danwoo.