Hướng Dẫn Định Hướng Thành Công - Chương 6
Go Woo-jin ngẩng lên, ánh mắt đen ánh lên vẻ khó hiểu rồi lại mím môi chặt, trông lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cậu nói ‘đã’ là sao? Tôi nói cho rõ nhé, ‘tỏ tình’ mà tôi nhắc tới nghĩa là cậu xông vào khu nhà tôi, la hét như một kẻ điên. Cậu còn gì muốn thú nhận nữa không?”
Chết tiệt. Nghe đến đó, Jae-chan chỉ muốn đập đầu vào tường. Cậu vừa nhận ra mình đang ở trong tình huống tệ nhất có thể xảy ra.
Này, đồ khốn điên rồ!
Nếu đã quay về quá khứ, sao không quay về trước lúc tỏ tình chứ?!
Giữa yêu đơn phương và thú nhận yêu đơn phương là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Cậu cố moi trí nhớ, lần lượt từng ký ức bị lãng quên hoặc vùi sâu để nó hiện về. Lúc đó là khi nào nhỉ? Hình như là mùa hè… Á! Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cậu rùng mình như vừa đặt chân lên giường châm cứu.
“…À, thì là…”
Jae-chan ấp úng, mặt đỏ bừng. Cậu không thể mở lời được nữa. Cảm giác xấu hổ làm cậu đột nhiên đần ra như bị sét đánh.
Chuyện mà cậu từng nghĩ là “tỏ tình” khi mới 21 tuổi thật ra không phải lời tỏ tình nghiêm túc. Lúc đó, cậu đã nốc sạch một chai soju, rồi nói nhăng nói cuội trong cơn say. Đáng sợ nhất là dù say đến mấy, cậu lại nhớ rõ mọi chuyện. Trong khi cậu cứ tưởng mình đã ngủ một giấc quên trời đất, thì thực ra lại đang tự làm mình mất mặt. Sau đó, Jae-chan thậm chí còn phải đến gặp bác sĩ tâm lý để cố quên đi ký ức nhục nhã ấy.
“Haha, ai chẳng có những kỷ niệm đáng xấu hổ. Khi cậu nhớ lại điều đó, não sẽ tạo thêm nếp nhăn. Hãy để nó trôi qua và học cách chấp nhận. Ồ, mình xấu hổ, nhưng mình đang buông bỏ.”
Nhớ lại nụ cười của bác sĩ tâm tý, Jae-chan rùng mình nổi da gà. Vì sốc, đầu óc cậu như bay đến một thế giới xa lạ vài giây, trước khi quay về thực tại cùng một tiếng thở dài. Cậu lắc đầu nói:
“Chuyện đó… tôi say quá nên không nhớ gì cả.”
“…”
“Cậu không tin mấy lời người say nói đâu nhỉ?”
Seon Jae-chan chọn cách né tránh. Dù chuyện tỏ tình trong cơn say là ký ức đen tối nhất đời, ít nhất say cũng có thể dùng làm cái cớ để thoát thân.
“Khônh phải tỏ tình à.”
Go Woo-jin khẽ hỏi lại. Jae-chan gật đầu, đáp một cách mơ hồ.
“Ừ.”
Vừa trả lời, cậu vừa lùi một bước. Cái ghế bị đẩy ra sau phát ra tiếng kêu “két” khi đế giày thể thao chạm vào nó. Dù đang xấu hổ đến đỏ mặt, Jae-chan biết mình không còn cách nào khác. Khoảnh khắc tỏ tình năm nào mà cậu cố quên đi trong những ngày trẻ dại, nay lại sống dậy rõ ràng đến mức khiến mặt cậu nóng bừng như bị thiêu cháy.
“Go Woo-jin đẹp trai quá! Tôi thích Go Woo-jin! Tôi yêu cậu, đồ khốn! Go Woo-jin đẹp trai qtqđ! Whaaa. Tôi thích cậu quá! Whaaa.”
Seon Jae-chan chỉ muốn chạy trốn như một con tê giác. ‘Sao mình lại làm vậy, đồ điên?’ Cổ cậu đỏ bừng.
“Tôi say nên mới nói linh tinh thôi…”
Cậu không biết phải nhìn vào đâu. Trong đầu, cậu đang cân nhắc có nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hay không. Cậu thực sự mong rằng Go Woo-jin sẽ xem những lời cậu nói chỉ là do say rượu mà bỏ qua cho.
Dù gì thì Nam Hae-sol cũng sẽ xuất hiện trước khi năm nay kết thúc. Giờ đã là tháng Tám rồi. Jae-chan chỉ mong Woo-jin có thể hoà hợp với cô ấy, không bị ảnh hưởng bởi lời thú nhận ngu ngốc kia, cũng không phải chịu đựng bất kỳ gánh nặng cảm xúc nào.
“…”
Go Woo-jin che mặt bằng một tay. Khuôn mặt vốn luôn điềm đạm và lịch thiệp giờ đây méo mó. Mãi một lúc sau, đôi môi mím chặt mới thốt ra giọng trầm khàn:
“Cậu vừa say vừa tỏ tình như vậy, giờ lại bảo là không có gì?”
Sự im lặng lạnh lẽo lan ra.
“Cậu nói sẽ đơn phương huỷ bỏ hợp đồng hướng dẫn ư?”
Jae-chan ngẩng đầu lên khi nghe câu hỏi ấy. Woo-jin lặng lẽ chỉnh lại cổ áo xộc xệch trước mặt đối tác, người đang đứng như một học sinh bị phạt. Cậu ấy chỉnh cổ áo, cài lại cúc tay áo. Seon Jae-chan vẫn im lặng. Woo-jin hít một hơi thật sâu rồi hỏi tiếp.
“Tại sao mọi chuyện lại dễ dàng với cậu như thế?”
Đôi vai Seon Jae-chan khẽ nhún như một câu trả lời. Như thể giữa họ đang bốc cháy, ánh mắt chạm nhau nóng rực. Đôi mắt đẹp kia lần này dường như chứa đầy sự khinh bỉ.
“Tại sao cậu luôn tự quyết mọi thứ? Tôi phải chịu đựng sự thất thường của cậu đến bao giờ?”
Lời nói đầy giận dữ nhưng vang lên nhỏ nhẹ. Và Seon Jae-chan nghĩ rằng cậu lại làm sai. Họ luôn nghĩ khác nhau. Cậu tin rằng tốt hơn hết là nên hủy bỏ hợp đồng ghép đôi và quên đi lời thú nhận ấy càng sớm càng tốt. Có vẻ như chính tiêu chuẩn của cậu đã gây ra hiểu lầm cho Woo-jin.
Có lẽ cậu nên nói cẩn thận hơn? Nhưng phải nói thế nào? Làm việc với Go Woo-jin chưa bao giờ dễ dàng với cậu. Cậu muốn vượt qua chuyện này, dù nó có khó khăn thế nào đi nữa. Nhưng chính vì không phải lúc nào cũng làm được điều đó mà cậu mới cảm thấy mệt mỏi.
“Thật nhẹ nhõm khi nghe cậu nói rằng sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Woo-jin thở dài, lau gương mặt khô khốc một lần nữa. Ngực Jae-chan chùng xuống khi thấy bàn tay to lớn của Woo-jin đặt lên đầu gối, để lộ khuôn mặt.
Trước khi cậu không nhận ra, nhưng Seon Jae-chan 27 tuổi có thể đọc được biểu cảm trên gương mặt Go Woo-jin. Đó là nỗi đau về mặt cảm xúc. Ánh mắt điềm tĩnh che giấu sự bối rối, như một đứa trẻ đang lạc đường.
“Biến đi.”
… Cậu lại làm cậu ấy khó xử rồi.
Có lẽ vì cậu đã quá tập trung vào Thiên Nga Đen, bỏ qua những nỗi lo về mặt cảm xúc của cậu ấy. “Seon Jae-chan” có lẽ là một thảm họa chẳng kém gì Thiên Nga Đen trong cuộc đời của Go Woo-jin, và cậu đã nghĩ quá đơn giản về sự hỗn loạn mà cậu ấy phải chịu đựng.
“Tôi xin lỗi.”
Lời xin lỗi bật ra mà không cần suy nghĩ. Khuôn mặt căng cứng vì đau đớn của cậu nhăn lại khi thở ra. Cậu cúi gằm mặt xuống. Giống như những năm trước, mỗi khi đứng trước Go Woo-jin, Seon Jae-chan hai mươi bảy tuổi lại biến thành đứa nhóc năm đó – chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất.
“Cậu đã phải chịu đựng tôi rất nhiều. Tôi xin lỗi. Điều duy nhất tôi có thể làm là xin lỗi như thế này… Tôi xin lỗi.”
***
Đôi mắt Jae-chan chứa đầy cảm xúc không thể che giấu. Go Woo-jin đã từ bỏ ghép đôi, sau những nghi ngờ dồn nén bao năm. Anh không có tâm trí hay thời gian để nhận ra Seon Jae-chan đã thay đổi. Ánh mắt của cả hai, mỗi người đều hướng về một phía khác nhau.
Tên này thật ích kỷ, ngay cả khi xin lỗi.
Đó là lý do Go Woo-jin quyết định dứt khoát đến vậy. Bởi vì dù đến cuối cùng, người kia vẫn cứ thất thường như cũ.
Anh chống tay lên giường, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đầu đang cúi gằm, không đoán được ý định của cậu ta. Woo-jin thở dài với vẻ mặt lạnh lùng, một chân đã đặt xuống sàn.
“Nếu thực sự muốn xin lỗi, đừng hủy hợp đồng ghép cặp.”
…
“Hãy tiếp tục làm người dẫn đường của tôi.”
Người dẫn đường của tôi. Dù cách chọn từ nghe có vẻ lãng mạn, giọng nói ấy lại giống như núi lửa đang gầm gừ trước khi phun trào. Jae-chan im lặng, môi khẽ run. Cậu không nhận ra mái tóc mình đang bị gió thổi tung. Sự giận dữ bị kìm nén của Go Woo-jin khiến không khí xung quanh dường như cũng dao động theo thuộc tính Esper của cậu ấy.
Go Woo-jin lập tức bước ra ngoài sau một cái búng tay lạnh lùng. Gió cũng dừng lại. Cánh cửa khép lại trong im lặng, phản ánh tính cách của cậu ấy – và trái tim Jae-chan trở nên nặng trĩu.
Như thể trong ngực cậu vừa khắc thêm một khối đá.