Hướng Dẫn Định Hướng Thành Công - Chương 3
1.Cái chết của Kim Geunwon
Vụ việc đầu tiên cũng có liên quan đến Go Woojin. Đây là sự kiện diễn ra đầu tiên theo thứ tự thời gian.
Ngày 20 tháng 8, chỉ còn vài ngày nữa là sự việc sẽ xảy ra. Nhờ có cơn bão lớn nhất trong năm vừa đi qua, Jaechan có thể suy luận được ngày xảy ra sự kiện này một cách may mắn.
Kim Geunwon là người anh thân thiết của Go Woojin, đồng thời cũng là Guide tốt bụng, hay lo chuyện bao đồng. Khi Seon Jaechan – Guide cặp đôi của Woojin – không thể ra hiện trường hỗ trợ, Geunwon thường đảm nhiệm vai trò này. Nhưng sau một tai nạn vô lý, Kim Geunwon qua đời. Go Woojin đau khổ như thể mất đi người thân ruột thịt.
Và… người được chọn thay thế vị trí của Kim Geunwon chính là Nam Haesol.
“…….”
“Cứu Kim Geunwon không phải vì tư lợi cá nhân.”
Jaechan dừng lại một chút rồi nắm chặt con chuột. Dĩ nhiên phải cứu anh ấy. Giờ đây, tôi không còn cảm thấy gì khi tưởng tượng cảnh Go Woojin và Nam Haesol cười đùa bên nhau nữa. Ngược lại, khi nghĩ đến Woojin đang tươi cười với đôi mắt lấp lánh, tôi lại cảm thấy hạnh phúc. Jaechan tiếp tục kéo xuống.
[Sự kiện chính thức]
1.Phát hiện hàng loạt thiết bị nổ được cài đặt tại lễ kỷ niệm 30 năm nhậm chức của Tổng thống Kyung Junseok.
2.Vụ bắt cóc con tin tại Universal Park.
3.Vụ bắt cóc Han Roy, cháu trai của Tổng thống.
4.Guide mắc bệnh tâm thần hàng loạt trong quá trình truy quét tổ chức buôn ma túy.
5.Biểu tình và vụ nổ tại nhà máy điện hạt nhân khu vực.
6.Sự xuất hiện của nhóm phản loạn “Black Swan” sau 4 năm.
└ Liên kết các sự kiện liên quan đến Black Swan.
Jaechan đặc biệt chú ý đến mục số 6 – “Black Swan”. Đây là tổ chức khủng bố cấp tiến chống chính phủ sẽ đột ngột trỗi dậy trong 4 năm tới.
Ban đầu, chúng chỉ bị coi là một băng nhóm tội phạm Espers, nên việc điều tra bị trì hoãn. Sau đó, khi phát hiện ra có gián điệp trong Cục Tình báo, họ mới bắt đầu truy bắt những kẻ phản bội và lên kế hoạch đối phó. Nhưng đã quá muộn.
Black Swan đã lan rộng như một loại nấm mốc đen bám chặt vào từng ngóc ngách của xã hội. Sáu năm sau, chúng chiếm đóng hoàn toàn khu Đông của khu vực 1 bằng vũ lực.
“Lúc đó xảy ra vụ thảm sát ở Los Clinic.”
Thật trớ trêu khi phòng khám nơi dì tôi nhập viện do bệnh của Espers lại nằm ở khu đó. Trong suốt những ngày Black Swan hành quyết con tin, Jaechan đã phải sống trong lo lắng tột cùng. Dì tôi là một trong hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, cùng với Go Woojin.
“Không thể nào có một tổ chức lớn mạnh như vậy xuất hiện đột ngột được.”
Chắc chắn chúng đã hoạt động ngay từ bây giờ. Hẳn phải có mối liên kết nào đó giữa các sự kiện này. Jaechan lại một lần nữa lướt qua danh sách những vụ án lớn.
Lần này, tôi nhất định sẽ ra hiện trường. Chính tay tôi sẽ lần theo dấu vết của bọn chúng. Tôi sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng và giành thế chủ động trong cuộc chiến này. Nghiến chặt môi, Jaechan kéo chuột lên trên.
[Mục tiêu dự án: ( )]
Vẫn còn một khoảng trống chưa được điền. Đây là mục tiêu quan trọng nhất của dự án lần này.
Trước khi quay ngược thời gian, mục tiêu sống của Jaechan là “thành công.” Tôi từng tin vào luật rừng: kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua. Jaechan lao như vũ bão trên con đường thăng tiến, đổi màu phù hiệu và huy chương liên tục, phá kỷ lục trở thành người trẻ nhất đạt nhiều danh hiệu. Nhưng tôi không hề hạnh phúc. Ngay từ đầu, thực chất tôi…
“Mình muốn có được Woojin.”
Jaechan muốn chiếm hữu Go Woojin. Vì thế, tôi muốn thành công. Tôi nghĩ rằng nếu bản thân đầy hào quang, Woojin sẽ yêu tôi.
Tôi đã tin rằng nếu thành công và được công nhận hơn nữa, Woojin – người đã dần xa cách tôi – sẽ quay lại bên tôi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ non nớt của một kẻ 20 tuổi chưa trưởng thành. Sự thật là Woojin đã chán ghét sự ích kỷ của tôi và tự nhiên rời xa.
Nhân tiện, Jaechan mở ứng dụng nhắn tin. Khác với những cuộc trò chuyện sôi nổi khác, khung chat giữa tôi và Woojin im ắng. Chỉ có tôi đơn phương nhắn tin hai đến ba lần mỗi tháng và luôn bị lờ đi. Jaechan nhìn tin nhắn cuối cùng mình gửi.
[Woojin à, cậu về nhà an toàn chứ?ㅎㅎ
Hôm nay trông cậu có vẻ mệt lắm~!!
2:53 sáng]
Cái “ㅎㅎ” này là sao? Dấu ngã nữa? Dấu chấm than để làm gì? Thời gian gửi tin nhắn còn là đỉnh điểm của sự thảm họa. Aaaa!
“…….”
Dù nhìn thế nào cũng thấy kinh khủng. Jaechan – cựu trưởng nhóm Cục Tình báo Trung ương, kẻ chỉ dùng tin nhắn vào mục đích công việc – thở dài nặng nề. Haizz.
“Mình đã nghĩ gì vậy chứ? Sao lại muốn có ai đó theo cách này?”
Jaechan gục đầu lên bàn phím, rồi ngẩng đầu lên, tay lướt nhẹ trên bàn phím. Dù xấu hổ nhưng tôi vẫn gõ xuống “mục tiêu ẩn” trong kiếp trước của mình.
[Mục tiêu kiếp trước: Có được Go Woojin.]
Thật là một mục tiêu tồi tệ, sến súa đến phát ngượng. Tôi nhanh chóng xóa nó đi. Mục tiêu đó không thể lặp lại. Tôi cần một mục tiêu mới. Trái ngược với luật rừng, hãy hướng tới hợp tác và phát triển cùng nhau!
Jaechan nhớ lại khoảnh khắc trước khi chết. Woojin đã nắm chặt tay tôi. Hơi ấm của cậu ấy. Niềm tự hào khi tôi cứu được Nam Haesol – người yêu của Woojin. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Hợp tác và phát triển cùng nhau. Jaechan lẩm bẩm và bắt đầu gõ mạnh mẽ hơn.
[Mục tiêu dự án mới: Đóng góp cho Go Woojin.]
Cậu nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, rồi sửa lại.
[Mục tiêu dự án mới: Đóng góp cho những người quan trọng.]
Dấu nháy trên màn hình nhấp nháy nhẹ nhàng.
“Đóng góp cho những người quan trọng.”
Tôi thích nó. Cuộc sống trước đây của tôi, khi tôi chỉ tập trung vào Go Woo-jin, đầy rẫy những thất bại. Hiện tại, những người duy nhất tôi trân trọng là Go Woo-jin và dì tôi, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có thêm nhiều người được tôi trân trọng hơn.
Tôi cũng nghĩ rằng từ “góp phần” hàm ý nghĩa “sống sót”, không giống như từ “hy sinh”. Chẳng phải tôi chỉ có thể đóng góp cho ai đó khi tôi sống sót sau khi đánh bại Black Swan hay sao?
Lần này tôi có cảm giác mình có thể sống tốt. Niềm hy vọng nảy mầm. Lần này, tôi tự hào thề với lòng mình rằng tôi sẽ sống một cuộc sống thành công.
Rầm rầm!
Tiếng gõ cửa đánh thức tôi dậy. Jaechan thức dậy và khởi động chương trình bảo mật tạm thời trên máy tính xách tay của mình.
“Sao cậu không trả lời điện thoại!”
Người đến chỗ ở là Park Yu-ram. Cô ấy đang đứng bên ngoài cửa trước, cặp kính lệch và có vẻ giận dữ.
Có phải vì tôi đang đắm chìm trong những sự kiện trong quá khứ không? Jae-chan nhìn lại động cơ càu nhàu của cô ấy. Nghĩ lại thì có vẻ như tôi đã không gặp Park Yu-ram trong nhiều năm rồi. Cô ấy vẫn tiếp tục hét lên.
“Cậu đã hứa sẽ trả lại sách và giấy tờ vào hôm qua mà!”
Ối. Jae-chan lè lưỡi.
“Xin lỗi. Tôi sẽ trả lại nó ngay hôm nay.”
“Được rồi, làm ngay đi! Cậu có biết tôi nghe được điều gì từ quản lý thư viện không hả?”
Yuram đột nhiên đẩy Jaechan ra. Bước vào phòng mà không chút do dự.
Ba ngày trước, Jae-chan đã mua bữa tối trong cơn tức giận để đổi bù đắp cho việc mất vật phẩm sự kiện của Park Yu-ram. Trong cuộc trò chuyện, Jae-chan nhớ lại chuyện cô ấy từng giúp việc ở thư viện trung tâm và đã cho cậu mượn không chính thức hàng chục cuốn sách và giấy tờ với điều kiện phải trả lại trong vòng hai ngày. Trong số đó, có một số tài liệu chỉ có thể xem trong văn phòng, vì vậy đây là tình huống có thể khiến cô ấy tức giận theo nhiều cách.
“Làm nhanh lên.”
Yuram cho biết: “Phòng của Guide rộng rãi thật, có hai giường trong một phòng.” Jae-chan bật thêm một ngọn đèn nữa, gác chân lên cửa trước, lo lắng khi phải ở một mình với một cô gái hai mươi mốt tuổi.
Tôi vắt khăn qua vai rồi lập tức lấy chiếc địu gấp từ trong tủ ra. Khi tôi bắt đầu lấy và đóng gói các tài liệu để trả lại, nét mặt của Yuram giãn ra đôi chút.
“Tại sao cậu lại cần nhiều dữ liệu như vậy?”
Cô ấy hỏi. Trên thực tế, phần lớn là tài liệu không cần thiết. Để tránh gây nghi ngờ sau này, tôi cũng mượn thêm những tài liệu khác. Đó là biện pháp an ninh mà Jae-chan có thể thực hiện vào lúc này.
“Đột nhiên tôi cảm thấy muốn đọc một cái gì đó một cách điên cuồng. Cậu đã từng như thế chưa?”
Tôi hỏi một cách thô lỗ. Nếu cô ấy là tình nguyện viên tại thư viện, có lẽ cô ấy thích sách. Và cuối cùng, cô ấy đã đồng ý.
“Đôi khi tôi cũng cảm thấy như vậy. Khi đột nhiên cảm thấy thèm sách. Nhưng cũng không nhiều lắm đâu.”
Khi trả lời, Yuram chớp mắt sau cặp kính tròn. Thực ra, cô ấy thấy xấu hổ. Cô không thể tin là cô đang có một cuộc trò chuyện bình thường như vậy với ‘Bậc thầy’ sắc sảo Seon Jae-chan.
Sự thay đổi bắt đầu từ ba ngày trước, tại trung tâm văn hóa. Jae-chan là người đầu tiên nói chuyện với cô ấy, đưa ra yêu cầu kỳ lạ là đánh cậu ấy, và thậm chí còn nhờ cô giúp đỡ. Cô cho cậu ấy mượn khoảng một trăm cuốn sách như thể bị ma ám.
Yuram nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sạch sẽ của Seon Jaechan và thốt lên một cách thành thật.
“Kinh ngạc thật đấy.”
“Gì.”
“Đúng vậy. Mặc dù tôi đã đánh cậu, nhưng cậu không biểu lộ chút cảm xúc nào. Dù cậu có yêu cầu tôi làm thế đi nữa, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng khi đánh cậu. Ngoài ra, chúng ta còn ăn cùng nhau và nhờ giúp đỡ. Thật kỳ lạ. Những người như cậu thực sự không có nhiều liên lạc với tôi, đúng không?”
Nói xong, Yuram lại xấu hổ lần nữa. ‘Ồ, những kẻ như các cậu… ‘ Đã đến lúc phải xin lỗi và đưa ra lời bào chữa. Jaechan trả lời.
“Tôi biết.”
“Hả?”
“Tôi biết mình ích kỉ. Tôi dựa vào mối quan hệ của cha mẹ để hành động táo bạo, kén chọn bạn bè và tránh xa công việc thực địa.”
Seon Jae-chan đã kể lại sự việc. Như thể đó không phải chuyện to tát với cậu.
Trên thực tế, trong thời gian này, tôi chỉ giao du với những Guide xuất thân từ những gia đình danh giá và có địa vị cao. Bây giờ tôi vẫn vậy, nhưng hồi tôi còn trẻ thì tệ hơn nhiều.
Tôi nghĩ mình đạt đến đỉnh cao vào độ tuổi hai mươi ba. Một kẻ cơ hội thực thụ, ngậm thìa bạc trong miệng. Đó là tin đồn lan truyền sau lưng tôi. Biệt danh của tôi đã đổi thành ‘Rắn’ sau khi tôi chuyển đến cơ quan tình báo.