Hướng Dẫn Định Hướng Thành Công - Chương 12
Trong lúc đó, xung quanh đột nhiên tối sầm lại. Dù đang là mùa hè, bầu trời lại phủ đầy mây đen vì ảnh hưởng của cơn bão. Theo chỉ thị của Trưởng nhóm Lim, toàn khu vực đã bị cắt điện. Có vẻ như bóng tối sẽ còn kéo dài. Hoạt động cứu trợ sẽ dựa vào máy phát điện, đèn pin và khả năng nhìn trong đêm vượt trội của các Esper.
‘Trong tình huống này, Kim Geun-won càng dễ bị ám sát hơn.’
Trớ trêu thay, người đề xuất cắt điện chính là Kim Geun-won. Có lẽ trong quá khứ từng xảy ra một sự cố tương tự, và Geun-won đã chủ động yêu cầu đội trưởng làm như thế.
Đi cùng Kim Geun-won và thành viên trẻ nhất Đội 5, Seon Jae-chan không khỏi nhớ lại tình huống dẫn đến cái chết của Kim Geun-won.
Nếu ngày mai vẫn lặp lại quá khứ ấy…
Kim Geun-won sẽ được phát hiện đã chết thảm trong cốp của một chiếc ô tô cũ.
Mà để nói rõ hơn thì, cậu phải kể lại một chuyện khác nữa – “vụ bắt cóc hướng dẫn viên.” Đó chính là sự kiện dẫn đến cái chết của Kim Geun-won.
Sự việc diễn ra như sau: Một người đàn ông đã thành công bắt cóc một hướng dẫn viên tại hiện trường ngày hôm đó. Hắn sử dụng một loại ma túy đặc biệt, súng và chiếc xe riêng để gây án. Có nhân chứng tận mắt chứng kiến. Cảm thấy có điều gì bất thường, nhân chứng tiến lại gần xe để cứu đồng nghiệp, nhưng không may bị hung thủ phát hiện và bắn chết. Thi thể anh bị nhét vào cốp xe, rồi tên tội phạm rời hiện trường ngay lập tức. Hắn thậm chí không nhận ra rằng chiếc máy quay cầm tay của nhân chứng đã rơi xuống sàn, ghi lại toàn bộ diễn biến trước và sau vụ án.
Người nhân chứng ấy – không ai khác chính là Kim Geun-won.
“Em út, đừng chăm chú vào một thứ quá. Nếu không khéo, em sẽ bị cột điện đổ trúng hoặc dính đạn đấy.”
Kim Geun-won vừa đi vừa nói lớn với thành viên trẻ nhất đang đi cạnh mình. Tuy là nói với em út, nhưng theo góc nhìn của Seon Jae-chan, câu nói ấy lại giống như dành cho chính bản thân Geun-won vậy. Dù sao thì… cũng thật nhẹ nhõm khi thấy anh ấy còn sống.
Cậu theo sau hai người và liếc nhìn đồng hồ. 18:32. Vì không biết chính xác thời điểm vụ án xảy ra nên cậu phải tiếp tục bám sát Kim Geun-won. Đó là cách duy nhất để cứu anh ta.
Dòng suy nghĩ vẫn tiếp diễn. Trớ trêu thay, hướng dẫn viên bị bắt cóc lại trở về an toàn vào hôm sau. Tóm lại, đây là một vụ án không gây thiệt hại nào đáng kể – ngoài cái chết của Kim Geun-won. Việc duy nhất Jae-chan cần làm là ngăn Geun-won gặp rắc rối.
‘Người bị bắt cóc là ai?’
Cậu cũng cần làm rõ điều đó. Nghe nói hung thủ là nam giới, và vụ án này có liên quan đến vấn đề tình cảm. Jae-chan liếc nhìn thành viên trẻ nhất Đội 5 – người mà cậu đã để mắt từ lâu. Mái tóc dài tung bay phía sau mỗi bước chân, trông đầy tự nhiên và nhẹ nhàng, như thể không có gì phải lo nghĩ. Cô là người phụ nữ trẻ duy nhất trong đội.
Cả ba tiến vào một khu đất trống bị bao quanh bởi tường gạch. Đó là nơi trú tạm mà Go Woo-jin và Kim Geun-won đã phát hiện ra. Cỏ dại phủ kín các khối lát vỉa hè bỏ hoang lâu ngày. Tiếng côn trùng vang lên đều đều giữa không khí ẩm ướt.
“Woo-jin! Em út nhà mình là fan của cậu đó! Chào đi.”
Go Woo-jin đang ngồi khoan thai, duỗi dài chân, tập luyện với những luồng gió mảnh như chỉ từ đôi tay, ngẩng đầu lên.
“Ồ. Xin chào, Esper Go Woo-jin.”
Thành viên trẻ nhất đội thở hổn hển. Seon Jae-chan nghĩ thầm, ‘À, hoá ra không phải vui vì khi đi cạnh Kim Geun-won. Mà là vì sắp gặp Go Woo-jin.’ Một nhận thức bất ngờ khiến đầu cậu choáng váng.
“Xin chào.”
Go Woo-jin lịch sự cởi mũ chào lại. Thành viên trẻ nhất của Đội 5 trông như sắp ngất đến nơi. “Trời ơi… tóc mình hôm nay còn chưa chải! Ôi mái tóc…” Dù từng trải qua đủ loại gió, tóc cô vẫn mềm mại tung bay, chưa từng bị xem là thảm họa. Ngay cả những đường nét nhỏ nhất trên khuôn mặt cũng rất hài hòa. Hóa ra vấn đề không phải do tóc, mà là do… gương mặt.
“Huh. Esper Go Woo-jin. Haa. Thật vinh dự khi được gặp anh. Tôi hồi hộp quá. Huh. Tôi muốn bắt tay anh…”
Cô giơ bàn tay run rẩy ra. Cậu tưởng cô ấy sẽ bị hiểu lầm vì nói quá nhiều, nhưng Go Woo-jin lại khẽ cong môi, đưa tay ra bắt lại. Cô ấy thở hổn hển vì hồi hộp. Ngay cả trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ laptop, khả năng ngoại cảm của cô ấy vẫn rất rõ ràng.
‘Phải làm sao đây? Nức nở…’ Không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy nữa, cô cúi đầu run rẩy.
Một bàn tay lớn – chắc gấp đôi tay cô – siết lấy, lắc nhẹ rồi buông ra. Đơn giản nhưng ấm áp. Cảm giác chắc chắn và dịu dàng… Được rồi. Cô vội lấy tay trái che mũi như thể sắp ngừng thở. Kim Geun-won vẫn đang quan sát với vẻ mặt thích thú, tiến lại gần.
“Được rồi, đừng làm quá. Ngồi cạnh tôi đi.”
“Hả?! Tôi chỉ là một con tôm nhỏ hạnh phúc thôi… Anh có mệt không, Esper? À không, không!”
“Woo-jin à. Em út chúng ta cũng thích quay vlog lắm. Hai người ngồi cạnh nhau đi, cô ấy có thể chỉ cậu cách dùng máy quay cầm tay đấy.”
Kim Geun-won chủ động ép hai người ngồi cạnh nhau. Bảo cô ấy đưa chiếc túi đeo chéo đựng máy quay dự phòng cho Woo-jin. Anh mỉm cười, lườm nhẹ Seon Jae-chan. Từ đầu, cậu ấy đã không thể rời mắt khỏi Maknae và Go Woo-jin rồi.
‘Đươc rồi! Để xem cậu còn chịu nổi bao lâu nữa!’
Rõ ràng là Seon Jae-chan đã nói rằng cậu ấy theo dõi anh, chứ không phải Go Woo-jin. Anh đang nghĩ xem liệu cậu ta có còn giữ được quyết tâm ấy nếu thấy Go Woo-jin có một cô em út xinh xắn ngồi cạnh. Anh lướt ngang qua Seon Jae-chan với vẻ thoải mái rồi bước ra khỏi con hẻm.
… Tuy nhiên.
Seon Jae-chan thực sự đã đi theo anh.
“–Ôi chúa ơi!”
Cuối cùng thì Kim Geun-won cũng vứt luôn kiểu nói chuyện lịch sự mà anh vẫn giữ. Ở bên ngoài con hẻm, anh chạm mặt Seon Jae-chan trên con đường hai làn vào ban đêm.
“Cậu diễn quá đà rồi đấy!”
Anh định lên tiếng yêu cầu cậu ta dừng lại. Chiếc cằm cùng với dải băng lủng lẳng khựng lại. Đôi mắt của người đang đứng quay lưng về phía đống đổ nát có điều gì đó khác thường.
“Hướng kia.”
Đó là một giọng lạnh lùng. Đôi môi vốn hay cười giờ trở nên tái nhợt, nụ cười biến mất khỏi giọng nói. Nhưng ánh nhìn đó không phải là kiểu ánh mắt hoảng loạn mà Kim Geun-won mong đợi.
“Đừng đi khắp nơi để thách thức tôi, thưa anh.”
Ánh mắt như sát thủ, thật khó tin rằng cậu ấy chỉ mới ngoài đôi mươi. Mồ hôi túa ra trên môi trên của Kim Geun-won. Buồn cười là, anh có cảm giác như mình vừa chạm trán một sát thủ cầm dao trong con hẻm vậy. Mà sát thủ đó còn là một nhà thầu dày dạn kinh nghiệm.
Tại sao ánh mắt cậu ấy lại như thế?
Kim Geun-won cắn môi, cố che đi phần môi trên khô ráp, rồi hơi nhếch mép.
“Ồ. Cậu đổi tên cho tôi à? Cậu tức vì tôi ghép đôi Woo-jin và em út sao?”
“Vì anh phiền phức. Anh cứ gọi Woo-jin liên tục, không cho cậu ấy nghỉ ngơi, khiến cậu ấy lo lắng vì làm anh đau, còn để một cô gái nhỏ tuổi nhất trong đội phụ trách cậu ấy mà không có sự đồng ý của cậu ấy. Dù tôi vốn là rác rưởi đi nữa, anh cũng như vậy thì tôi biết phải làm sao?”
Giọng điệu quá khô khan, buồn tẻ đến mức nghe gần như vô cảm, trái ngược hoàn toàn với nội dung.
“Này. Tôi không phải ông già gì đâu nhé. Tôi mới hai mươi lăm thôi.”
Kim Geun-won, vốn đang chần chừ, lập tức phản ứng, cố gắng chỉnh lại cách xưng hô gây khó chịu trước đó. Nhưng rồi đôi mắt tưởng như đang chuẩn bị tấn công bỗng tròn xoe. Kim Geun-won bất giác thở ra khi cảm thấy căng thẳng tan biến.
Seon Jae-chan khẽ mở miệng, nói nhỏ:
“…Em cứ tưởng anh là đàn anh lớn tuổi vì anh luôn chỉ dạy đúng giờ.”
“Hừ! Bây giờ nói gì cũng vô ích thôi. Nhìn lại thì, cậu đúng là người hai mặt, đúng chứ?”
Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt hõm sâu và cái miệng lởm chởm râu của anh ta. Hai mươi lăm tuổi. Hóa ra còn nhỏ hơn cậu hai tuổi – trước khi trọng sinh cậu đã 27.
“Anh thực sự hai mươi lăm tuổi à?”
“Mẹ nó! Biết ngay mắt cậu có vấn đề mà!”
Nhưng có lẽ sự thật là vậy. Jae-chan nuốt khan. Hai mươi lăm tuổi, vẫn còn quá trẻ để chết.
Hàng loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu. Với những người khác, Go Woo-jin là một người tốt bụng, mặt mũi thanh tú… Là thành viên trẻ nhất của Đội 5, trông giống Nam Hae-sol.
Cậu tưởng rằng mình đã hoàn toàn từ bỏ Go Woo-jin, nhưng hóa ra không phải vậy. Cậu lo lắng cho cậu ấy đến mức tức giận vô cớ với một người có khả năng sẽ chết trong hôm nay. Jae-chan bật cười nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh. Rồi cậu lấy hết can đảm bước nhanh tới chỗ Kim Geun-won.
Anh ta đang khoanh tay lại.
“…Gì vậy. Cậu tính làm gì?”
Anh ta nhún vai, dùng khuỷu tay giữ chặt cánh tay cậu đang cố rút ra.
“Hyung à. Đi cùng nhau đi. Em quan tâm thành viên nhỏ tuổi nhất và Go Woo-jin. Nhưng cũng lo cho hyung nữa. Nên chúng ta hãy đi cùng nhau.”
“Buông ra được chưa?”
“Đừng gọi tôi là anh nữa! Này nhóc, cậu đang để lộ bản chất thật đấy à? Đừng đi theo tôi! Tôi không đi đâu hết! Cậu đi một mình đi, ăn hết mấy món Woo-jin thích ấy!”
Kim Geun-won la lối ầm ĩ nhưng cậu không bận tâm.
“Để có được Go Woo-jin, em cũng phải có được sự công nhận của hyung. Vậy nên, tại sao anh lại ghép một cô gái như vậy với Go Woo-jin?”
Tại sao lại là một đứa trẻ trông giống Nam Hae-sol? Jae-chan lè lưỡi trong lòng. Đúng lúc Kim Geun-won lẩm bẩm “Ừ-ừ”, anh bị kéo đi một cách bất lực bởi sức mạnh đang dâng trào. Dù gầy nhưng anh chàng này khỏe đến mức đáng ngạc nhiên. Có phải do cậu ấy cao không? Anh liếc nhìn cái đầu gọn gàng sát bên mình với ánh mắt nghi ngờ.
“Được rồi, tôi hiểu rồi!” Rồi anh vất vả lắm mới rút tay ra được. Dù vậy, anh vẫn dẫn đầu với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ.